Đại Việt Chúa Tể


Nghe Trần Vương hỏi như vậy, Trần Nguyên cũng không khỏi trầm tư đôi chút.

Những con vật nuôi này cũng rất quan trọng không kém, đặc biệt là trâu và bò, chúng chính là nguồn động lực chính để hỗ trợ tất cả mọi người dân trong việc kéo cày, khai khẩn đất hoang.
Dê và cừu vừa có thể cung cấp một lượng lớn thịt ra thì chúng lại còn có thể cung cấp lông để làm áo, và cung cấp sữa để bổ sung nguồn dinh dưỡng thiết yếu cho tất cả mọi người.
Ngựa thì không những có thể cung cấp thịt, mà chúng còn sử dụng để kéo hàng, làm phương tiện di chuyển.

Đặc biệt là tầm quan trọng của chúng ở trong quân đội là không phải bàn cãi.
Nhưng muốn ưu tiên phát triển động vật nuôi này mà bỏ sót động vật nuôi khác cũng không được! Đây là còn chưa kể đến những loài nhỏ hơn như gà, vịt, ngan ngỗng các loại.
Sau một hồi suy nghĩ, Trần Nguyên đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Ở kiếp trước của hắn, người ta không phải đã phân chia các vùng ra thành từng khu công nghiệp khác nhau hay sao? Hắn vì sao lại quên đi vấn đề quan trọng này cơ chứ?
“Heo, gà, vịt… các loại này vô cùng thích hợp để phát triển chung một chỗ.

Trâu, bò, dê và cừu cũng thích hợp để chăn nuôi với nhau, còn ngựa thì nên tách chúng riêng một khu riêng biệt để chăn nuôi.
Nếu tính như vậy, chúng ta sẽ tập trung bọn chúng thành ba khu trang trại lớn tách biệt thành ba nơi khác nhau.

Trâu, bò, heo, vịt… các loại thì ưu tiên tập trung phát triển ở phía bên kia đồng bằng sông Nhị Hà.

Còn ngựa thì ưu tiên mở rộng phát triển chăn nuôi ở vùng đồi núi này!

Tất cả đều ưu tiên phát triển đồng đều như nhau! Nhưng muốn phát triển được chúng, điều tiên quyết là nền nông nghiệp lúa nước của chúng ta cũng phải phát triển theo!”, Trần Nguyên nhanh chóng làm ra quyết định.
Trần Vương nghe vậy thì cũng không khỏi sửng sờ! Vừa rồi Trần Nguyên còn nói ưu tiên phát triển chăn nuôi heo, nay lại quay phắt sang một trăm tám mươi độ nói ưu tiên phát triển hết thảy?
Nói như thế này thì nói cũng như không nói! Trần Vương âm thầm lẩm bẩm trong đầu mình.

Nhưng hắn nào đâu biết được, chỉ vừa khoảnh khắc vừa rồi, Trần Nguyên đã làm ra một quyết định vô cùng lớn, cũng chính là thể hiện dã tâm vô cùng lớn của hắn.

Đó chính là nhanh chóng biến Đại Việt trở thành một cường quốc kinh tế!
Sau khi kiểm tra xong hết thảy mọi thứ, Trần Nguyên mới an tâm trở về chính sự điện của mình.

Hắn lúc này lại tiếp tục vùi đầu vào xử lý những văn kiện quan trọng mà lão Đình đã phân loại và sắp sẵn trên bàn cho hắn.

— QUẢNG CÁO —
Thời gian không biết trôi qua bao nhiêu lâu, hắn cuối cùng cũng có thể buông bút vươn vai hít vào một hơi thật sâu để thư giản.

Mấy ngày vừa qua, công việc của hắn là vô cùng nhiều, khiến hắn hầu như không có được một chút thời gian rảnh rỗi dành cho bản thân mình.
Ăn xong buổi tối, Trần Nguyên lại nhanh chóng cho triệu tập Trần Giang đến.

Trước là để hỏi thăm tình hình sức khỏe của hắn, việc thứ hai đó chính là muốn phân phó nhiệm vụ cho Trần Giang.


Trần Giang khi nghe đến đây cũng hớn hở không thôi,
“Không biết nhiệm vụ lần này có quan trọng hay không? Có được dẫn theo đại quân đi hay không?”
Nhìn bộ mặt hèn mọn kia của Trần Giang, Trần Nguyên cũng không khỏi nghi ngờ giao việc lần này cho hắn không biết là có chuyện gì xảy ra không đây!
“Bác gấp gáp cái gì? Nhiệm vụ lần này là vô cùng quan trọng, bác cũng được dẫn quân đi theo.

Nhưng Đại Man vẫn đang bị phạt nên bác phải tự mình dẫn quân đi.

Công Đoàn cũng đã có nhiệm vụ khác!”, Trần Nguyên buông chén gừng nóng hổi xuống nói.
“Mình ta? Vậy thì càng tốt! Haha…”, nghe Trần Nguyên nói như vậy, Trần Giang càng khoái chí cười lớn.
Chỉ mình hắn thì càng tốt chứ sao! Suốt ngày đi theo hai tên kia nghe bọn hắn cứ cằn nhằn cũng khiến cho Trần Giang điên đầu cả lên.

Đặc biệt là khi đánh trận! Kẻ nào mà chắn đường thì cứ xông lên chém sạch, chứ việc gì mà phải ngồi tính tính toán toán, trông cứ như mấy ông cụ non không bằng! Đau hết cả đầu!
“Tốt cái gì? Vết thương của bác thế nào rồi?”, Trần Nguyên trừng mặt hắn một cái.
“Chuyện nhỏ ấy mà! Đã khỏi hẳn từ lâu rồi!”, Trần Giang nghe Trần Nguyên hỏi vậy liền vỗ ngực “Bịch, bịch” khoe khoang.
“Vậy là tốt rồi!”, trầm ngâm một chút, Trần Nguyên liền nghiêm túc nhìn Trần Giang nói, “Nhiệm vụ lần này, chính là nhân cơ hội nước biển đóng băng, chú dẫn người tiến ra phía ngoài xa kia thăm dò cho ta”
— QUẢNG CÁO —
“Tiến… tiến ra phía ngoài biển kia?”, lúc này, hai mắt của Trần Giang trợn to lên như không dám tin nổi vào những gì mà hắn vừa nghe từ trong miệng của Trần Nguyên nói ra.
Nói đùa gì! Lúc trước hắn đã từng nhiều lần đi đến vùng biển ngày tuần tra, sóng biển lớn cuồn cuộn kia khiến cho hắn cũng phải kinh hãi không thôi chứ nói gì chuyện đi ra ngoài kia.


Đó là còn chưa kể được đám người Long lão kể cho nghe về câu chuyện của người dân bọn hắn từng bị biển lớn này “cắn nuốt” như thế nào.

Hắn dù có điên đến mấy cũng chẳng ngu gì mà bén mảng đến một nơi kinh khủng như thế này!
Nên khi nghe Trần Nguyên nói đến nhiệm vụ lần này chính là đi ra phía ngoài biển xa rộng lớn kia, tóc gáy của hắn cũng bất chợt mà dựng đứng cả lên.

Lúc này hắn liền quay sang Trần Nguyên mà thầm nhủ trong lòng mình; chẳng lẽ thằng cháu này của hắn lại ngại hắn sống hơi lâu hay sao đây?
Nhìn thấy ánh mắt bất thiện kia của Trần Giang, Trần Nguyên không khỏi nhăn mặt, “Bác lại nghĩ cái gì tào lao trong đầu thế?”, vừa tính nói thêm vào câu nhưng lại nghĩ đến cái gia đình này của hắn cũng chẳng có tên nào bình thường cả nên đành thôi.
Mặc kệ cho Trần Giang nghĩ gì thì nghĩ, Trần Nguyên lại nói tiếp, “Lần này bác dẫn theo một ngàn quân sĩ! Trừ Ác Ma quân đoàn ra, bốn quân đoàn còn lại đều được tập trung đầy đủ”
“Một ngàn quân? Có ít quá không? Cho ta thêm một ngàn quân nữa, đánh trận cần nhiều quân thì nó mới máu!”, Trần Giang nghe Trần Nguyên nói vậy liền chê ít, hai tay xoa xoa vào nhau, trên mặt thì nở nụ cười năn nỉ.
“Ta bảo bác đi đánh đánh trận từ bao giờ?”, Trần Nguyên méo mặt nhìn Trần Giang mắng, “Chuyến đi lần này, thực hư nguy hiểm thế nào, ta cũng không rõ! Phía ngoài khơi xa kia, hoàn toàn lạ lẫm đối với chúng ta.

Chính vì vậy, bác tuyệt đối không được lơ là chủ quan!”
“Biết rồi! Khổ lắm, nói mãi!”, Trần Giang bị Trần Nguyên từ chối liền khó chịu không ngừng khoát tay nói.
Thấy cái thái độ làm việc như trẻ con này, Trần Nguyên nổi lên xúc động muốn mang quân pháp ra trừng trị cái tên bác mất nết này! Cả đất nước Đại Việt bây giờ, nếu tính cả một ngàn quân dự bị nữa thì cũng mới chỉ gần bốn ngàn quân, ấy vậy mà mở miệng ra là đòi hai ngàn quân chỉ để đi thăm dò một vùng đất chưa biết là có gì ở trên đấy.

Đây chẳng phải là muốn ăn đạp hay sao?
Với cái tính tình như trẻ còn này, hèn gì lúc trước tên Trần Tô kia ở nhà là suốt ngày đi gây lộn với nhau! Hết gây lộn với thằng cha không được liền chuyển sang sinh sự với thằng con.

Thật là hết thuốc chữa!
“Bác cầm lấy cái này đi!”, Trần Nguyên lấy một phong thư được gấp kín từ trên bàn giao cho Trần Giang, không đợi Trần Giang mở miệng, hắn liền nói, “Nếu trong chuyến đi này gặp chuyện gì nguy hiểm, hoặc là chuyện gì khó khăn mà bác cảm thấy tự mình không thể giải quyết được thì hãy mở bức mật thư này ra xem.


Đến lúc đó, bác sẽ hiểu!” — QUẢNG CÁO —
Trần Giang nghe vậy liền chăm chú nhìn vào bức thư ở trên tay của mình.

Trong này có thứ gì hay ho mà nghe Trần Nguyên nói có vẻ bí hiểm đến như vậy? Lúc này, nếu không có Trần Nguyên ở đây, e là hắn không nhịn nổi sự tò mò của mình mà mở bức thư này ra xem trong đó có cái quái gì rồi.
Hắn không tiếp tục suy nghĩ nữa mà tiện tay nhét luôn bức thư kia vào trong ngực áo của mình.

Thấy vậy, Trần Nguyên mới yên tâm tiếp tục dặn dò thêm nhiều thứ khác nữa, đặc biệt là cách phân phối làm sao cho hợp lý các quân đoàn khi đối đầu với kẻ địch.
Trần Nguyên cũng không ngừng đưa ra các giả thuyết bọn Trần Giang có thể sẽ gặp phải trong chuyện đi lần này, rồi hắn lại lần lượt giảng giải cho Trần Giang các xử lý các tình huốn kia là như thế nào.
Sau khi thấy Trần Giang có chút hiểu rõ, Trần Nguyên mới thở phào nhẹ nhõm.

Ánh mắt của hắn lúc này lại một lần trở nên nghiêm nghị nhìn về phía Trần Giang nói, “Chuyến đi này của bác, tuyệt đối không được kéo dài qua khỏi mùa đông.

Bác phải gấp rút trở về trước khi băng tan.

Bác đã hiểu hay chưa?”
Nhìn thấy ánh mặt trở nên nghiêm túc kia của Trần Nguyên, Trần Giang cũng không dám đùa nghịch với Đế uy nữa mà gấp rút đáp lời, “Ta đã hiểu rõ”.

Hai người vẫn tiếp tục bàn bạc về việc quân cho đến tận khuya thì Trần Nguyên mới buông tha cho Trần Giang rời đi.
Trần Nguyên không thể không lo lắng được! Đám người Trần Giang, Trần Vương, Công Đoàn và Đại Man vẫn còn quá non trẻ, non trẻ trong kinh nghiệm tác chiến cũng như điều khiển tình huống.
Bọn hắn mới ngày nào đây còn là những Dã Man Nhân, nhưng nay muốn bọn hắn có thể đứng đầu một phương, nào đâu có chuyện dễ dàng ngày một ngày hai là làm được! Đó chính là cả một quá trình dài dằng dặc! Mà đi kèm với đó phải là sự kiên trì, cố gắng không ngừng trau dồi kiến thức của bọn hắn!
Nếu bọn hắn không có được sự kiên trì và cố gắng, thì dù Trần Nguyên có giúp đỡ, có chỉ dẫn bọn hắn đến mấy đi chăng nữa thì cũng phải đành bất lực! Tài năng phải đi kèm với sự cố gắng, có tài năng mà không có sự quyết tâm, sự cố gắng thì cũng chẳng mấy chốc mà trở thành hoang phế!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui