Đại Việt Chúa Tể


Trần Nguyên vừa quay lại trụ sở, chưa kịp tiến vào chính sự điện thì hắn đã nhận được tin tức từ Dương Hàn truyền tới, nhưng cũng chẳng phải là một tin mà là một lần hai tin.

Hai tin tức kia cũng chính là xin chỉ thị của Trần Nguyên đối phó với đám người lạ mặt kia, mà tin thứ hai chính là báo cáo về sự vụ gia giữ đám người kia tại doanh trại của bọn hắn.
Đọc được những tin tức kia của Dương Hàn, Trần Nguyên cũng không khỏi nhíu mày suy tư.

Cái tên nước Nam Thiên này vô cùng lạ đối với hắn, hắn trước đây hoàn toàn chưa từng nghe nói đến.
Lại nói mục đích của đám người này là đến xin sự trợ giúp của bọn hắn? Trợ giúp cái gì? Bọn hắn có thứ gì có thể trợ giúp được hay sao? Bọn hắn còn đang khổ sở chống chọi lại với bọn Hung Nô và bọn Khựa bên kia đây, lấy đâu ra thời gian rãnh rỗi đi quan tâm đến chuyện giúp đỡ kẻ khác.
Tuy suy nghĩ như vậy, nhưng Trần Nguyên cũng sẽ đi gặp bọn hắn một lần xem sao.

Biết đâu được, hắn sẽ tìm kiếm được cơ hội nào tốt để phát triển đất nước của hắn thì sao? Dù sao người ta cũng đã đến tận nhà cầu cứu, cũng nên gặp một chút gọi là lễ nghĩa.

Nhưng dù là như vậy, hắn vẫn không hề vội mà cho gọi Trần Vương đến.
Không bao lâu, Trần Vương nhanh chóng có mặt tại chính sự điện.

Trần Nguyên lúc này lúi húi bên bếp than để sưởi ấm.

Nhìn thấy Trần Vương vừa đến, trên chiến bào của hắn còn bám đầy tuyết trắng, Trần Nguyên liền bảo hắn cùng ngồi xuống sưởi ấm.

“Chuyện đào hầm bên kia thế nào rồi?”, Trần Nguyên vừa sưởi ấm vừa hỏi.
“Nhờ Trần Vi nhanh chóng tiến hành cải tiến dụng cụ nên chúng ta đã đẩy nhanh tiến độ thi công.

Chỉ cần thêm một, hai ngày nữa thôi là chúng ta sẽ hoàn thiện hạng mục này!”, Trần Vương vừa đưa hai bàn tay hơ trên ngọn lửa vừa nói.
“Trần Vi dạo này làm việc có vẻ năng suất nhỉ! Chú thấy tên Trấn Thiên kia thế nào?”, Trần Nguyên liếc sang Trần Vương cười nói.
“Tên khờ kia à? Cũng được! Hắn tính tình thật thà, ta và dì của ngươi đều yêu quý hắn.

Nhưng còn con bé kia… Haiz… bọn ta cũng chịu!”, Trần Vương nhắc đến đây thì cũng thở dài bất lực.
Là bậc cha mẹ, ai không muốn con cái của mình được sớm yên bề gia thất, nhưng con bé Trần Vi này? Tính tình thì cứ như đàn ông, suốt ngày cứ đấm đấm đá đá, chẳng có một chút nào gọi là nết na thùy mị như những cô gái khác thì lấy đâu ra hy vọng ghi điểm trong mắt của những chàng trai khác.
Còn tên Trấn Thiên này thì không có gì phải chê, tính tình thì ôn hòa, hiền lành, sức khỏe cũng vô cùng trâu bò, cũng là một chiến binh mạnh mẽ.

Nhưng tên kia lại mắc mỗi cái tội là cứ khù khù khờ khờ ít nói, nhiều lần hắn còn khiến cho Trần Vương tức điên lên mà tẩn cho một trận.

— QUẢNG CÁO —
Yêu thì nói rằng yêu, không yêu thì nói một lời cho xong! Đằng này tên này cứ suốt ngày lẽo đẽo sau mông của Trần Vi, ấy vậy mà cũng chẳng nói được một lời nào nên hồn!
Trần Vương còn nhiều lần lao tâm khổ tứ kêu hắn lại nói bóng nói gió đủ điều chỉ bảo, nhưng mỗi tội cái tên đầu đất Trấn Thiên kia ngu quá, đến mức Trần Vương cũng chịu không nổi nữa mà đuổi đi.
Nói ngu thì cũng không đúng! Nói chính xác là tên kia quá thật thà, thật thà đến mức không biết lừa dối là gì! Bình thường gặp người khác, hắn may ra còn nói được vài đôi câu, nhưng mỗi lần đứng trước Trần Vi là cái miệng của hắn cứ như bị ai khóa chặt lại, không nói nổi một lời, mà cứ suốt ngày nhìn Trần Vi cười ngây ngô như cứ như một thằng điên.

Trần Nguyên nghe vậy thì cũng bật cười, chuyện giữa Trần Vi và Trấn Thiên hắn cũng thừa biết.

Không nói gì chuyện hai người này, hầu như tất cả các chuyện lớn nhỏ trong đất nước Đại Việt bây giờ, hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay mình.
Đây chính là sức mạnh tình báo của quân đoàn Ác Ma! Không kể gì ở bên ngoài lãnh thổ xa xôi kia, mà ngay cả trong mỗi tấc đất của đất nước Đại Việt, không nơi nào là không có bóng dáng các chiến sĩ của quân đoàn Ác Ma ẩn danh lui tới.
Bọn hắn xuất hiện ở trong đất nước Đại Việt là có hai mục đích chính.

Một đích đầu tiên và cũng quan trọng nhất, đó chính là phát hiện sâu mọt ảnh hưởng đến sự hưng thịnh của đất nước Đại Việt để sớm diệt trừ.

Mà mục đích thứ hai đó chính là âm thầm tuyển chọn và đào tạo những người có đầy đủ tố chất nhằm bổ sung nhân lực cho quân đoàn Ác Ma.
“Chuyện này e rằng ta cũng không thể quản được! Nhưng ta biết một người có thể giúp được chú chuyện này!”, Trần Nguyên vừa khươi khươi chậu than lửa vừa mỉm cười gian xảo nói.
“Người giúp được ta? Ai?”, Trần Vương nghe Trần Nguyên nói như vậy liền vui mừng ra mặt nói.
“Trần Tô”, Trần Nguyên chỉ thốt ra hai chữ.
“Tên chết tiệt Trần Tô kia? Nhắc đến tên khốn kiếp kia, ta lại lo lắng không biết hắn có làm sao không? Hắn xa nhà cũng đã quá lâu rồi! Từ khi sinh hắn ra đến bây giờ, ta chưa lần nào lo lắng như lần này!”, Trần Vương nghe nhắc đến Trần Tô thì cũng không khỏi muộn phiền lo lắng.

— QUẢNG CÁO —
“Chú lo tên kia làm gì? Không khéo bây giờ hắn đã con đàn cháu đống rồi ấy chứ!”, Trần Tô mỉm cười an ủi.
“Nhắc đến chuyện này ta mới nhớ ra, lần trước đọc được tin tên khốn kia báo về là đã có vợ, thím của ngươi mừng đến mức ôm ta mà khóc liền mấy ngày mấy đêm, sém chút nữa đem ta dìm chết trong nước mắt của thím ngươi ấy chứ! Haiz…

Chỉ mong sao đến ngày gặp lại, hắn được bình yên là ta đã vui mừng lắm rồi! Còn chuyện vợ con của hắn, cũng mong sao hắn gặp được một người vợ cưỡi được lên đầu của hắn ngồi.

Chứ không, với cái tính tình của hắn, kiểu gì hắn cũng sẽ ra ngoài làm chuyện bậy bạ cho mà coi!”, nói đến đây, trên vẻ mặt của Trần Vương cũng không khỏi lộ vẻ chờ mong.
Mà hắn đâu biết được, khi hắn đang nói chuyện này, thì phía bên kia, tên Trần Tô lại không ngừng khóc lóc cầu xin Dương Cúc vì cái tội nhậu xỉn vào lại đi trêu ghẹo gái nhà lành.

Mặt mũi hắn lúc này bị Dương Cúc tẩm quất tận tình, khiến cho mặt hắn còn sưng to hơn cả lúc trước Trần Giang bị ong cắn kia.
Trần Nguyên và Trần Vương hàn huyên một hồi lâu thì cũng bắt đầu lên đường.

Mục đích chuyến đi lần này của bọn hắn chính là những hầm ngầm được Trần Nguyên ra lệnh cho đào trước mùa bão tuyết kéo tới kia.
Những hầm ngầm này không phải được Trần Nguyên chỉ đạo đào ra để cho bọn hắn trú ẩn.

Mà mục đích thật sự của những hầm ngầm lớn này, chính là được dùng để chứa nước đá khối.
Nhưng để làm được điều này, không phải tùy tiện đào ở đâu cũng được! Muốn giữ được nước đá lâu tan trong một thời gian dài, thậm chí là lên đến cả vài năm, thì vị trí lựa chọn để đào hầm là cực kỳ quan trọng.
Để đảm bảo chất lượng đá và có thể cất giữ được lâu dài, bọn hắn phải lựa chọn những nơi trong núi sâu hoặc các khe hang cốc để tạc đá.

Bởi vì ở những nơi này có nhiệt độ rất thấp nên đá rất cứng và sạch sẽ.

Việc này vừa khiến cho lượng nhiệt bị thất thoát ra ngoài càng được hạn chế tối đa.
Chưa dừng lại ở đó, kích thước của hầm chứa nước đá cũng phải được đào đúng tiêu chuẩn kích thước và càng nằm sâu ở dưới lòng đất càng tốt.


Hầm để đá thông thường giống nhau, thường nằm cách mặt đất từ năm mét trở lên, dài khoảng một trăm mười mét và rộng sáu mươi mét, dung tích chứa đạt khoảng sáu mươi sáu ngàn mét khối mỗi hầm.
Vì vậy, để có thể tìm kiếm được vị trí có thuận lợi cho việc đào một cái hầm lớn như thế này là vô cùng khó khăn, chưa kể đến việc gia công cũng vô cùng tốn kém nhân lực vật lực.

Nếu ở trong thời hiện đại, Trần Nguyên cũng chẳng dám chi tiêu một đống lớn tiền bạc của cải vào việc đào một cái hầm lớn như thế này.

— QUẢNG CÁO —
Mà thay vào đó, hắn có thể sẽ cho đào những cái hầm với kích thước nhỏ hơn nhưng vẫn có thể đáp ứng được nhu cầu cất giữ nước đá.

Nhưng hầm lớn cũng có cái lợi của nó, đó chính là khối lượng hàng hóa có thể chứa được trong một lần sẽ lớn hơn gấp nhiều lần, mà việc thi công cũng sẽ ít tốn hơn so với việc đào nhiều hầm đá.
Nhưng ở cái thời đại này, hắn chẳng những có ưu thế về mặt thể lực của con người nơi đây là hơn gấp mười lần so với người ở thời hiện đại trước kia của hắn, mà hắn lại còn có lợi thế về mặt địa hình, đó chính là trong lãnh thổ của hắn có được một vùng núi đá lớn để có thể đáp ứng được những cái hầm to lớn như thế này.
Đây có thể nói là điều may mắn không ngờ tới của hắn, bởi vì có thể tìm ra được những ngọn núi đá lớn nguyên khối không phải là một điều dễ dàng gì.

Nhưng may thay, phía sau dãy Bạch Mã kia lại có một đoạn núi lớn đáp ứng được yêu cầu thiết kế ban đầu của hắn.
Chính vì vậy mà hắn chẳng ngần ngại cho người liên tục đào ra ba cái hầm chứa nước đá lớn.

Với ba cái hầm chứa nước đá này, hắn có thể tự tin dự trữ được một lượng lớn thực phẩm tươi sống không lồ trong một thời gian dài.
Đất nước Đại Việt của hắn sau này sẽ không còn chịu cảnh mỗi khi mùa đông đến là phải ăn những loại thức ăn vô cùng khô khan nữa.

Chưa dừng lại ở đó, đứng trước ba hầm đá lớn này, Trần Nguyên lúc này đột nhiên nảy lên một ý nghĩ, nếu bọn hắn dùng ưu thế này để làm ăn kinh doanh với bên ngoài thì sao nhỉ? Nụ cười gian xảo cũng từ từ hiện lên trên gương mặt của Trần Nguyên..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui