Mọi người ko khỏi nín thở, cuối cùng Vương Tử cũng xuất hiện rồi! Vương Tử nhìn xung quanh, khiến ko khí đống băng lập tức. Học viên nhìn nhau, e dè đưa đôi mắt hâm mộ len lén nhìn chàng vương tử. Chỉ có cô gái đang muốn oánh nhau thì ngừng ngay động tác, lập tức rưng rưng nước mắt, nhào lại ôm lấy chàng vương tử.
- anh hai! Kyo.....làm hỏng kiny của em...hic..
Học viên trong lớp trợn mắt nhìn cô gái nhỏ, ko dám tin đây là con sư tử vẫn còn đang bộc phát thú tính lúc nãy.
- anh mua cho em con khác! - anh khẽ cười, xoa đầu cô em gái, nào đâu biết nụ cười của mình đã làm tất cả nữ sinh trong lớp hồn lìa khỏi xác. =,=
- này Andy! anh đừng có thiên vị như thế được ko? Em vốn dĩ có làm gì kiny của cô ấy đâu? - hắn đứng một bên gào lên biện bạch ình, nhưng trong lòng cũng biết chắc 100% tên kia sẽ ko đứng về phía hắn đâu.
Quả nhiên ánh mắt sắc lạnh của Andy lướt qua một lượt hiện trường, sau đó nhìn đến vẻ mặt bất mãn của hắn, anh bình thản.
- có liên quan gì sao? Cậu bắt nạt Jeny là cậu ko đúng.
- em bắt nạt cô ấy?????? - hắn chỉ vào mũi mình, hận ko thể nói cho toàn thế giới biết là, hắn còn chưa kịp đụng đến nó mà đã sắp bị nó ăn tươi nuốt sống rồi, hắn còn cơ hội để bắt nạt nó sao??????
- chứ ko phải à? Chính anh là người đem kiny của tôi mà ném vào mặt cái tên lăng nhăng kia! - nó xen vào, nhất định phải khiến tên này sống ko bằng chết mới thỏa mối hận của nó, nó cũng ko biết tại sao lại ko thích hắn như vậy, hình như từ lúc biết nhận thức là nó đã ghét hắn rồi.
- là vào lưng chứ ko phải vào mặt! Với lại anh ko có lăng nhăng!! - Wind đính chính lại, sao ai cũng nói anh lăng nhăng vậy? Anh hoàn toàn ko có làm gì nha, là bọn họ cam tâm tình nguyện, còn anh thì lại ko muốn phụ lòng người đẹp, vậy thôi! Anh cũng là bị dụ dỗ thôi mà~
Andy liếc mắt nhìn đến Wind khiến anh im bặt, nói gì thì nói, anh cảm thấy thằng em họ của anh thật đáng sợ. Chàng vương tử hài lòng, anh yêu chiều xoa đầu cô em gái, anh chính là yêu thương em gái hết cỡ, dù cho em anh làm sai chuyện gì cũng có anh rồi, anh ko cho phép ai tổn thương dù là một cọng tóc của cô em gái đáng yêu này.
- Jeny, bỏ qua cho Kyo đi, chiều nay anh mua cho em con khác! - giọng nói nhẹ nhàng được thốt ra từ khối băng Nam cực làm mọi người choáng váng, chỉ khi ở trước mặt cô gái nhỏ này bộ mặt ôn nhu của anh mới có dịp sử dụng mà thôi.
Nó bĩu môi lườm lườm nhìn hắn.
- anh kia! Anh phải mua kiny đền lại cho tôi! - nó chỉ vào hắn, sao đó thấy hắn vẫn bơ bơ thì bốc khói. - cái mặt anh vậy là sao? Tôi là kêu anh đó! Bị trúng gió rồi à?
Khóe miệng hắn giật giật.
- tôi biết rồi! Em cũng đừng có trợn to mắt như vậy, kẻo tôi lại tưởng có con ếch nào trước mặt, còn mặc váy nữa chứ! - hắn cười cợt.
- anh....
- thôi Jeny à! Căn cứ vào thời gian nãy giờ mầy cùng anh Kyo cãi nhau, mầy đã tiêu hao một số lượng calo rất lớn, bởi vậy rất ảnh hưởng tới quá trình trao đổi chất.....mà nếu như....
- cắt! Sophia! Mầy im cho tao nhờ! - nó hét lên cắt ngang cái tràng giáo huấn của vị giáo sư học viện_ cô Nguyễn Hạ Linh.
Sophia mỉm cười, bàn tay trắng nõn khép lại cuốn từ điển, cữ chỉ tao nhã đúng phong cách nhà quý tộc.
"xoạt"
- PHƯƠNG THIÊN VŨ!!!!!!!!!! Anh vẽ cái gì thế hả???? - hình tượng thục nữ biến mất khi Sophia nhìn thấy "kiệt tác" của ai kia ngồi bên cạnh. Cô trừng mắt nhìn tác phẩm nghệ thuật có một ko hai, bởi cô tin chắt ko ai có can đảm đem một bức tranh kinh dị như thế này ra ngoài cho người ta xem. Nhưng điều đó thì liên quan gì đến cô? Nếu nó chỉ là bức tranh thôi cũng được, đằng này bức tranh của tên kia vẽ là một con yêu quái! Chính xác là một con yêu quái! Mặt mũi biến dạng nhìn ko ra cái gì, tóc tai bù xù như ăn mày mấy chục năm ko tắm rửa, anh ta thiếu điều chưa kĩ đến mức vẽ mấy con rận vào nữa thôi! (thật là zã man!) nhưng anh ta dám đề tựa bức tranh là gì đây? "thiếu nữ xinh đẹp Sophia".
Sophia muốn ngất ngay khi nhìn thấy tựa đề bức tranh, cô có thể tự hào mình là người kiềm chế rất giỏi, nhưng đối với tên này sức chịu đựng của cô là 0%.
- Phương. Thiên. Vũ! - Sophia nghiếng răng, cô gằng từng tiếng ra tên của người nào đó, mà ai kia trong lúc này đang nhe răng ra mà cười với cô, còn đưa ra bộ mặt ngây thơ hết sức.
- sao? Có chuyện gì thế? Bức tranh đẹp lắm phải ko? - nói rồi còn đưa bức tranh lên ngắm nghía một cách đầy thích thú.
Sophia siết chặc nắm tay để ko nhào vào mà xé sát tên này ngay tại chỗ. Nó tò mò cũng lú đầu vào xem, kết quả vừa nhìn thấy bức tranh nó đã ôm bụng cười sặc sụa.
- hahahaaa......Rain! Anh kiếm đâu ra con điên này làm người mẫu vậy??? Hahahaha.... - vừa nói vừa vỗ vai Rain, thật ra nó ko để ý đến cái tựa đề của bức tranh, nếu ko nó ko dám hồn nhiên như vậy.
- đâu? Oa~ kiệt tác! Đây chính là một tác phẩm kinh điển! - hắn cũng nhào vào bình luận, thấy cũng thú vị, thế là Wind lếch lại gần để góp vui, chỉ có Andy vẫn bình tĩnh ngồi chăm chú nhìn vào latop.
- tôi thấy kinh dị thì đúng hơn! - nó sờ cằm quan sát bức tranh. Khỗ nỗi! Có mỗi một bức tranh thấy gớm mà đứa nào cũng tròn mắt nhìn còn hơn sinh vật lạ.
- mấy người...... - khóe miệng Sophia co rút, cô nhìn chằm chằm nó, ko dám tin đây là con bạn thân của mình! Bởi có đứa bạn nào mà hùa với người khác bắt nạt bạn mình ko chứ?
Đánh hơi thấy có mùi nguy hiểm, cả lớp vội vàng di cư đi tránh bão, nó cũng khều khều vai hắn rồi kéo hắn đi, Wind thấy vậy biết ngay là có chuyện gì đó, cũng chuồn đi trong âm thầm, để lại một mình Rain đối diện với khủng hoảng! Bạn bè tốt nó là thế đấy! Có phước cùng hưởng, có nạn tự chịu!
Bỗng dưng thấy xung quanh mọi tiếng ồn ào biến mất, Rain tò mò đưa đôi mắt đen đảo quanh một vòng, sao đó bàng hoàng nhận ra một điều cực kì đáng sợ : oa! mọi người trong lớp đâu hết rồi? Nhìn đi nhìn lại chỉ còn mỗi chàng vương tử đang ngồi đó nhàn nhã nghe nhạc, dường như mọi chuyện đều ko liên quan gì đến anh.
- vắng người rồi nhỉ? Để tôi cho anh biết tôi có cảm nghĩ gì với bức tranh! - Sophia lấy lại dáng vẻ thục nữ của mình, cô nhẹ nhàng bước lại gần Rain.
- khoan.....đã..... - Rain nuốt một ngụm nước bọt, cuối cùng anh cũng đã hiểu được hết tính nghiêm trọng của vấn đề, chỉ có điều còn kịp ko nhỉ? Người ta nói quay đầu là bờ mà? Đáp án dĩ nhiên là : KO THỂ!
- yên tâm....tôi ko làm gì anh đâu! - Sophia cười khủng bố, những lời lẽ của hai người làm mấy đứa núp ở ngoài cửa còn tưởng rằng trong chốn phồn hoa của đô thị còn tồn tại sơn tặc!
- Aaaaaaaaa.... - một tiếng hét thảm thiết vang lên, Sophia phủi phủi tay, khuôn mặt bình tĩnh như ko có chuyện gì xảy ra cả, cô ngồi lại vị trí của mình ánh mắt lại dán vào từ điển.
Mấy đứa nhiều chuyện lú đầu vào lớp, cảnh tượng huy hoàng trước mắt hù bọn nó muốn ngất xỉu, phải nói mấy phút trước Rain còn đẹp trai phong độ bao nhiêu, thì bây giờ lại tơi tả bấy nhiêu. Mái tóc nâu đen rối bời, khuôn mặt baby trắng nõn còn có đường nét viết chì chằng chịt, mà lúc này trên tay còn cầm một tấm giấy A4 với dòng chữ màu đỏ được in đậm.
"thiếu nữ xinh đẹp Phương Thiên Vũ_ người tạo ra tượng đá Nguyễn Hạ Linh!"
Mấy đứa kia xanh mặt, nhìn Rain vẫn đang hóa đá, rồi nhìn lại Sophia vô tư điềm đạm bên cạnh. Bọn nó nuốt nước bọt, mặt mày xanh mét, cuối cùng rút ra được một câu nói.
- ko nên nhìn người bằng vẻ bề ngoài!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...