Đại Tụng Sư


Q3 – CHƯƠNG 128: NHẤT THẾ TƯƠNG BỒI (CHƯƠNG KẾT)


Dịch giả: Luna Wong


Xương Bình năm thứ ba, mùng sáu tháng ba.

Một ngày này, ở mỗi một cuối năm lúc xưa cũng phổ thông bình thường, nhưng năm nay lại bất đồng.

Bởi vì này một ngày, là ngày của Đỗ Cửu Ngôn giá Quế vương.

Có người hiếu kỳ hỏi Quế vương, hai người đã thành thân mấy năm, hài tử đều sinh hai đứa, vì sao còn phải làm hôn sự lần nữa.

Quế vương nói: “Bởi vì nhiều tiền lại rỗi rãnh!”

Nghe người cười ha ha, cũng không gì sánh được chờ mong Đỗ Cửu Ngôn thành thân.

Trước đây, cùng Quế vương thành thân, Đỗ Cửu Ngôn là Tần Cửu Yên. Bây giờ cùng Quế vương thành thân, là Đỗ Cửu Ngôn.

Người vẫn là người kia, nhưng với mọi người mà nói, lại giống như hai người.

Sáng sớm, Hoa Tử thúc giục Nháo nhi: “Ngươi mau thay quần áo một chút, mặc bộ này, đã rất dễ nhìn.”

“Không được, màu sắc và hoa văn này quá tố.” Nháo nhi nói, “Không hợp với ngọc bội của ta.”

Hoa Tử dậm chân nói: “Cũng không phải ngươi thành thân, ngươi ăn diện cái gì.”

“Cửu ca thành thân ta cũng phải ăn diện, ta không thể làm mất mặt Cửu ca, ta là đệ đệ nàng.” Nháo nhi nói chuyện, thay đổi một kiện trường bào đạm tử tay áo rộng, bên ngoài bảo bọc một kiện yên sa, khẽ động phiêu dật linh động, ôn nhu kiều mị.

“Đẹp.” Hoa Tử nói.

“Ngươi cũng đẹp mắt.” Nháo nhi nói.

Hoa Tử mặc một bộ trường bào xanh thẫm, ở trên ống tay áo thêu một ti đái màu đỏ, đây là hắn thiết kế, nói hỉ khánh.

“Đi, đi.” Hoa Tử lôi kéo Nháo nhi, vừa ra khỏi cửa Lăng Nhung tiến đến, cũng cười khanh khách nói, “Ngân Thủ ca tới.”

Ngân Thủ chạy vào, thiếu niên trước đây đã cao ngất oai hùng, vì có thể kế thừa y bát của phụ thân, mỗi ngày hắn đọc sách đến đêm khuya, có quyết tâm lại đủ nỗ lực.

“Đi. Chúng ta đi tìm tiên sinh.”

Bốn người chạy bước nhỏ đi gõ cửa của Trần Lãng, cửa viện mở ra, Trần Lãng đang từ từ đi tới, vết sẹo trên mặt kia bởi vì dáng tươi cười mà đủ sâu, mà thay đổi không tầm thường chút nào thậm chí thân thiện, hắn lại cười nói: “Có phải vương gia sắp ra cửa hay không? Chúng ta đi sớm một chút, cố gắng còn có thể chặn cửa.”

“Đúng! Ngày hôm nay ta muốn lấy thêm chút hồng bao của vương gia.” Hoa Tử cười nói.

Bọn họ đi Lỗ phủ.

Quách Đình và Quách phu nhân năm ngoái biết được ngày thành thân, lễ mừng năm mới năm nay ở kinh thành, vẫn chờ ăn xong rượu mừng lại đi.


Phu thê Mạnh Giao cùng bọn họ hẹn nhau đi Lỗ phủ trước.

Đổng Đức Khánh mở cửa cho bọn hắn, đứng ở cửa, vào mắt đều là quan lớn hậu duệ quý tộc, nhưng hắn đã chết lặng, dù sao hắn cũng là hảo bằng hữu của phu phụ Quế vươn, còn là hảo bằng hữu với thánh thượng và thái tử.

Nói ra ai tin tưởng, trước đây lúc thánh thượng và thái tử ở Thiệu Dương, bình thường đến tiệm ăn hắn ăn chùa uống chùa.

“Đổng chưởng quỹ, một hồi nghe được tiếng pháo, ngươi và Tiêu Tam gia phải nhanh đóng cửa!” Đậu Vinh Hưng nói.

“Nói xong rồi, ngày hôm nay chúng ta phải đào vương gia một khoản.”

Lỗ phủ tiếng người ồn ào, vương phủ cũng phi thường náo nhiệt, Mao đạo sĩ thay đổi một kiện y phục hồng hoa đáy đen kiều mị, như hồ điệp xuyên toa ở trong đại viện vương phủ.

“Bồn hoa này không hỉ khánh, đổi mẫu đơn.”

“Nha hoàn này nơi nào, sinh không đẹp, đổi một thủ vệ xinh đẹp tới.”

Quế vương ở trước gương to trong phòng chiếu tới soi lui, vỗ vỗ hỉ phục trên người, nói: “Nương, hỉ phục của ta đây, đẹp mắt không?”

“Đẹp.” Thái hậu ôm củ cà rốt. Củ cà rốt bảy tháng rưỡi, tiếng cười thanh thúy ngọt, hai lúm đồng tiền ở khóe miệng càng xinh đẹp. Thái hậu nghĩa chính ngôn từ nói, lúc nàng còn trẻ cũng có lúm đồng tiền, nhưng Quế vương lay mặt nàng nửa ngày cũng không có tìm được.

Thái hậu mất hứng, giảo định nói trưởng thành rồi nên mất, việc này có Tĩnh Ninh hầu làm chứng.

“Pháo vang lên, ta sẽ không ôm củ cà rốt đi đón dâu. Bất quá đợi lát nữa người ôm nàng tới cửa chờ.” Quế vương nói.

Thái hậu gật đầu, lấy tay chỉ khuôn mặt nhỏ nhắn bạch bạch nộn nộn của củ cà rốt một cái, chọc nàng cười khanh khách, ghé vào trên vai thái hậu làm nũng.

“Đã biết, đã biết.” Thái hậu nói.

Quế vương lại nhìn Triệu Khải ngồi ở bên kia uống trà: “Ngươi là cùng đi với ta đón dâu, hay là ở tại chỗ này chờ?”

Củ cải nhỏ muốn đi, dược dược dục thí.

“Ở chỗ này chờ đi.” Triệu Khải bưng trà uống, chỉ lộ ra một chút mặt mày, thần sắc vô ba nói, “Ta đi, lúc bọn họ nháo ngươi sẽ không buông ra.”

“Ân.” Quế vương nhìn về phía nhi tử, “Nhiều người, một hồi ngươi tới cửa đón nương ngươi là được.”

Củ cải nhỏ gật đầu: “Đã biết, ta và muội muội ở cửa chờ trước.”

Quế vương an bài xong, lại quay đầu lại say sưa soi gương một phen, bà mối hô: “Vương gia, giờ lành sắp tới, chúng ta lên đường thôi.”

“Đi đi, đi đi!” Thái hậu nói.

Quế vương nhớ tới cái gì, để Cố Thanh Sơn kiểm tra tiền lì xì mang theo: “Chuẩn bị bao nhiêu?”

“Một bao lì xì một lượng ngân phiếu, chuẩn bị một nghìn bao.”

Bookwaves.com.vn

“Ân.” Quế vương hài lòng, vung tay hô to một tiếng, “Gánh kẹo pháo, theo ta đi!”


Hắn vừa hô, ngoài cửa đã sớm có đội ngũ hầu tám mươi tám người đón dâu cùng kêu lên trả lời: “Chuẩn bị đầy đủ hết, thỉnh vương gia chỉ thị.”

“Đi!”

Quế vương hồng y hoa phục ngồi cao đại mã bạch sắc, bộ ngực buộc đại hồng trù hoa chiến nguy nguy lộ vui mừng.

“Rải kẹo, thả pháo!”

Trên mặt đường, người ta tấp nập. Không chỉ kinh thành, ngay cả phụ cận thậm chí Bảo Khánh phủ đều có người chạy tới, chỉ vì xem lễ.

Từ lúc nửa tháng trước, tất cả khách sạn trong kinh thành đã không có gian phòng trống nữa, có bách tính có đầu óc, thậm chí thu thập gian phòng trống trong nhà mình ra cho thuê ngắn hạn.

“Vương gia, chúc mừng chúc mừng!”

“Vương gia, chúc người cùng Đỗ tiên sinh cử án tề mi, hòa mục an khang.”

Quế vương nhất nhất đáp lễ: “Ăn kẹo, có đủ!”

Một túi một túi kẹo, được rải ra, pháo từ đầu đường tới cuối đường, cái này cũng chưa tính bách tính tự phát mua được pháo chúc mừng.

Bùm bùm tiếng vang không dứt, đi gần nửa canh giờ, rốt cục dừng lại ở ngoài cửa Lỗ phủ.

Đại môn đóng chặt, phía sau cửa có người chống, trang bị đầy đủ hết, chỉ chờ Quế vương.

“Nào!” Quế vương đi nhanh đi lên, tay áo vung lên, “Có chiêu số gì, phóng ngựa qua đây.”

Bên trong bạo phát một trận cười to, có người nói: “Vương gia, hôm nay chúng ta là mãn hán toàn tịch, người lên một món khai vị trước.”

“Hát một bài, dễ nghe chúng ta mở một cái khe cửa, không dễ nghe, chúng ta thêm một cây xuyên cửa.”

Quế vương hừ một tiếng: “Đây có cái gì khó, nghe.”

Trong nội viện, Đỗ Cửu Ngôn cự tuyệt bôi phấn, một tầng dày thoa lên cười da bị nẻ, xấu hổ.

“Bôi yên chi đẹp mắt như vậy.” Vương Nhụy chải tóc phụ nhân, bụng hơi nhô ra, “Lúc đó ta không đẹp mắt như ngươi vậy.”

Đỗ Cửu Ngôn nhìn cái gương, không cảm thấy mình đẹp, nàng lại quan sát một thân hỉ phục. . . Nói đến hỉ phục nàng liền giận, Quế vương nói cố ý thiết kế cho nàng một khoản hoa văn.

Nàng còn mong đợi một trận, nhưng lấy được tới tay, lại là có chín cái đỉnh trước ngực.

Ai từng thấy, ở trên hỉ phục thêu chín cái đỉnh.

Cũng chỉ hắn có thể nghĩ ra.

Đỗ Cửu Ngôn đêm đó đã đánh hắn một trận, phạt ba ngày ngủ thư phòng.


Quế vương phục nhuyễn, lại tìm cho nàng một kiện hỉ phục bình thường để mặc.

Nhưng hôm nay lạnh, nàng mặc hai kiện, kiện có cửu đỉnh ở bên trong.

“Người đến chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.

Bùi Doanh gật đầu: “Tới rồi, vương gia đàng hát.”

“Vậy có náo loạn. Lên mã điếu, chúng ta chơi một chút trước.”

“Được không?” Lương Di cũng bụng to, bụng năm tháng thực sự không nhỏ. Nàng gần đây không thể thường xuất môn, nên học được mã điếu, cực thích, hầu như mỗi ngày đều muốn tìm người bồi chơi.

Vì mã điếu, nàng cũng không muốn ra đi du ngoạn nữa.

Lấy bàn tiến đến, sột soạt xào bài.

Đỗ Cửu Ngôn làm cái, vừa lên tay đã ù một ván.

Bốn người chơi, mười mấy người nhìn.

Bên ngoài loạn xị bát nháo, đòi nháo ai cũng nghe không rõ ai nói gì, vừa mở miệng ngươi nói hắn nói, căn bản không ra gì.

Quế vương để người bưng cây thang đặt tựa tường, đặng đặng leo lên, không đợi hắn thò đầu ra, một cây gậy trúc bên trong thò ra.

“Đủ ngoan a.” Quế vương giận dữ, vỗ tường vây nhảy xuống tới, hô, “Các huynh đệ, xông a!”

Lập tức, mấy người Cố Thanh Sơn dường như bay xông vào.

Bookwaves.com.vn

Văn võ đấu thể lực cao thấp lập phán.

“Ngăn cản vương gia!”

Quế vương hồng y di động, như một trận gió vọt vào, vừa chạy vừa tung tiền lì xì.

Phía sau vô số người đuổi theo: “Vương gia, ngươi xấu a.”

“Có lúc nào ta tốt sao?” Quế vương cười ha ha, dương dương đắc ý, “Nếu ta chính kinh, còn có thể thú được Cửu Ngôn sao?”

Trước đây, nếu không phải hắn mặt dày mày dạn, Đỗ Cửu Ngôn chắc chắn sẽ không đồng ý cùng với hắn.

Nói chung, là thật tình chân thành của hắn lại thêm không mặt mũi không da, đả động Đỗ Cửu Ngôn.

Quế vương một hơi thở chạy tới cửa, chống nạnh thở dốc, cười ha ha.

Cửa phòng mở, bên trong ngồi một vòng người đánh mã điếu, thấy hắn đột nhiên xuất hiện, ánh mắt giáp nhau, một lúc lâu Vương Nhụy kinh hô một tiếng, nói: “A, mau đóng cửa!”

Sao có thể ngăn được Quế vương.

Hắn két lưu một chút vào cửa, đứng bên người Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Bài này không tệ.”

“Ân. Chờ ta ù chúng ta lại đi.”

Quế vương gật đầu, tự mình rót uống trà ở bên cạnh chờ.

Mọi người hai mặt nhìn nhau, lập tức cười ha ha.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn thật là không giống người thường, quá thú vị.

“Ù!” Đỗ Cửu Ngôn đẩy bài, vừa đứng lên Quế vương đỡ tay nàng, nàng cười nói, “Vương gia, đi!”

Quế vương cười híp mắt nói: “Tức phụ nhi, về nhà.”

Hai người ra ngoài, người đứng trong viện đều khuôn mặt tươi cười.

Đỗ Cửu Ngôn cũng không phải là tân phụ, thành thân cũng bất quá là hai người bọn họ muốn cho đây đó một nghi thức, cho nên, nàng không có mang khăn voan, cũng bớt đi lễ nghi khác phiền phức, trực tiếp bái biệt tổ phụ mẫu, liền ra cửa ngồi cỗ kiệu thông thiên.

Cỗ kiệu treo đại hồng trù, nhưng không có đỉnh, người ngồi bên trong lộ nửa người, có thể nhìn ra bên ngoài, bên ngoài cũng có thể thấy nàng.

“Khải!”

Đội ngũ đón dâu xuất phát, chiêng trống tiếng động lớn pháo vang.

“Đỗ tiên sinh, chúc mừng!”

“Cùng vui cùng vui.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nhất nhất đáp lễ, vẻ mặt tươi cười.

Trước đây nàng cũng nghĩ tới, có một ngày nếu như nàng thành thân sẽ là tình cảnh gì, kết hôn lữ hành? Trực tiếp khỏi làm, hay là đoàn xe rêu rao vô cùng. Suy nghĩ nhiều như vậy, duy chỉ có thật không ngờ, nàng sẽ ngồi ở bên trong kiệu, xuất giá ở cổ đại.

“Tổ sư gia.” Đỗ Cửu Ngôn nửa ngửa mặt nhìn bầu trời, “Ngươi lúc đó thành thân, cũng có thể nghiệm như vậy sao?”

“Vẫn không xác định ngươi là nam hay là nữ, nhưng đã không quan trọng, ta học không được ngươi làm thái tổ khai triều, dù sao, ta cũng gả cho tử tôn của ngươi. Thứ duy nhất ta có thể làm, chính là đủ khả năng giúp ngươi vững chắc giang sơn, để nó truyền thừa mấy đời, thịnh thế bất hủ.”

“A! Cỗ kiệu cảm giác rất tốt a.” Đỗ Cửu Ngôn cười, nhìn nam tử hồng bào đi ở phía trước, gọi một tiếng, “Vương gia, ngựa không tệ!”

Quế vương quay đầu lại, nhướng mày lên với nàng, nói: “Nhận chủ, tất nhiên là ngựa tốt.”

Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha.

Cỗ kiệu ở dừng lại cửa vương phủ, tứ diện pháo vang, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở bên trong kiệu, chờ khói pháo chậm rãi tán đi.

Nàng đứng dậy, ra cửa kiệu.

Liền thấy không ít người đứng ở cửa vương phủ, từng gương mặt một đều là nàng quen thuộc.

Quế vương ôm củ cà rốt, đứng ở phía trước, hướng về phía nàng vươn tay ra, mà sau lưng Quế vương không xa, Triệu Khải dắt củ cải nhỏ xa xa đứng ở trong bụi mù, có một tia mông lung và không chân thiết. . .

Nàng có tài đức gì, có thể có bọn họ làm bạn và tồn tại.

Quế vương nói: “Nào!”

Xa xa, Triệu Khải rũ mặt mày, dắt củ cải nhỏ đi hai bước, lui ở một bên.

“Bả gia!” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói, “Đêm nay uống một bữa, bồi không?”

Triệu Khải nhướng mày, ánh mắt một tấc thốn phủ mặt mày của nàng, ôn nhu nói: “Ngươi mời, tự tương bồi!”

Luna: Cuối cùng cũng đã xong rồi, mệt chết ta aaaaaaa. Bộ này không làm mọi người thất vọng chứ (trừ chuyện ta dịch nhanh nên không có thời gian chỉnh lỗi và làm mượt câu văn) 😀 có cảm động, có vui vẻ, có sợ (vì sợ động chạm đến chính trị dân tộc), nhưng cuối cùng vẫn thành công mỹ mãn. Ta chỉ hơi chán mấy chương cuối vì đã hết án rồi, không kích thích như trước nữa.

Không biết bao giờ mới lại lượm được 1 bộ “trất” thế này nữa, thôi kệ, được bộ nào xào bộ nấy nha. À, mọi người đã thích bộ này thì nhảy luôn sang Vấn Tội Trường An đi hen, bảo đảm cũng chất không kém.

Cám ơn mọi người đã đi cùng ta đến cuối cùng, ủng hộ ta thật nhiều. Cám ơn, cám ơn vì tất cả.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận