Q3 – CHƯƠNG 122: BỞI VÌ CÓ NÀNG
Dịch giả: Luna Wong
“Nào sờ sờ.” Đỗ Cửu Ngôn để hắn sờ, “Mang thai rất kỳ quái, ta vẫn đang thích ứng.”
“Có bụng này, bỗng nhiên kinh giác mình là một nữ nhân.”
Nháo nhi cười khúc khích, tay rơi vào trên bụng, tròn trịa. Hắn đỏ mắt nghẹn ngào mà hỏi thăm: “Mấy. . . Mấy tháng?”
“Không biết. Đại khái sáu tháng đi.”
Nháo nhi dở khóc dở cười: “Cũng chỉ ngươi có thai mà không biết tháng đi.”
“Bốn tháng, nàng ở trong bụng ta động ta mới biết mang thai.” Đỗ Cửu Ngôn buông tay, “Ai bảo bản thân nàng không đánh nhịp.”
Nháo nhi cười nói: “Nàng nào biết nói.”
“Nàng không biết nói, ngươi biết a.” Đỗ Cửu Ngôn nhéo nhéo mặt của hắn, “Nói một chút, rốt cuộc xảy ra chuyện gì.”
Nháo nhi và Lăng Nhung liếc nhau, phảng phất tìm kiếm dũng khí và lo lắng ở trong mắt đối phương, một lúc lâu, Nháo nhi nói: “Sau khi ra nhảy xuống vực, sư huynh cũng theo nhảy xuống.”
“Chúng ta đều bị cành cây cản lại, bất quá té cũng không nhẹ.”
“Ta đứt một cánh tay, đùi phải cũng gãy. Sư huynh đụng nặng, đầy đầu máu, ngón áp út của tay trái cũng gãy.”
“Chúng ta muốn đi lên, nhưng . . . Nhưng sư huynh vì ta nhảy xuống.”
“Vậy một cái chớp mắt, ta. . .”
Hắn không biết nói như thế nào, chuyện như vậy quá mức kinh thế hãi tục.
“Cho nên các ngươi quyết định bỏ trốn, quy ẩn sơn lâm, tránh né áp lực của thế tục, phu thê hai người cùng sống quãng đời còn lại?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Nháo nhi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn nàng.
Lăng Nhung cọ một chút đứng lên, ghễ cũng theo ngã, lộp bộp lăn trên mặt đất, hắn trợn tròn cặp mắt không dám tin tưởng.
“Kinh ngạc như vậy làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, “Bao nhiêu chuyện đâu, đáng giá các ngươi kích động như vậy?”
Quế vương gật đầu, nói: “Nam phong cũng không phải lúc này mới có!”
“Nhưng là, nhưng là rất nhiều người. . . Ta, ta không biết các ngươi. . .” Nháo nhi khóc lên, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Chuyện của ta và sư huynh bị thế đạo không cho phép, ta, ta cũng không muốn để người biết, đệ đệ của Đỗ Cửu Ngôn là người như vậy.”
“Ta, ta sợ làm ngươi mất mặt.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, nói: “Ta quyền cao chức trọng, ai sẽ làm ta mất mặt?”
“Ta nói, đa số mọi người sẽ cho rằng ta có đạo lý, không người nào dám nghi vấn ta.”
“Trừ ngươi ra!”
Nháo nhi cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, ngồi xổm bên đầu gối của nàng ghé vào trên đùi của nàng, nói: “Cửu ca, là ta quá ngu ngốc, quá tự cho là đúng, ta không nên ly khai, ta nên nói cho ngươi biết.”
“Ta nên thương lượng với ngươi.”
Nháo nhi biết, Đỗ Cửu Ngôn nói nàng sẽ không vì hắn mà thấy mất mặt, là lời trấn an hắn. Một khi ngoại nhân biết, luôn sẽ có tiếng nghị luận truyền đến. Nàng không phải tự tin đến tự đại, nàng là dựng thẳng một lớn cánh lên, hộ hắn ở dưới lông vũ, che chở cho hắn, dù là người khác có nghị luận, nàng cũng mặc kệ.
Đây là Cửu ca của hắn, mạnh miệng mềm lòng.
Người chân chính tốt với hắn.
Hắn lại vì bản thân, ích kỷ giấu đi, để cho nàng thương tâm khổ sở cho là hắn đã chết.
“Xin lỗi.” Nháo nhi nức nở nói.
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của hắn: “Đối với chúng ta mà nói, ngươi sống khỏe mạnh, có thể cao hứng vui sướng như vậy đủ rồi. Mà chuyện có thể để cho ngươi vui sướng, chúng ta bao dung, sao lại chỉ trích.”
“Đừng khóc, hai người các ngươi đại nạn không chết, tất có hạnh phúc cuối đời.”
Lăng Nhung tiến lên, đã quỳ xuống ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương, đặng đặng dập đầu, nói: “Là ta quá ích kỷ, ta xin lỗi nhị vị.”
“Ngươi theo hắn nhảy xuống, chuyện vĩ đại như vậy cũng có thể làm, làm sao sẽ ích kỷ.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đều đứng lên đi, làm đến ta giống như một trưởng bối cổ hủ bổng đả uyên ương vậy.”
“Tuổi ta còn rất trẻ, đang tuổi lớn.”
Lăng Nhung gật đầu xác nhận, Nháo nhi nhìn về phía Lăng Nhung, hướng về phía hắn vươn tay ra, hai người hai tay nắm ở trước mặt Đỗ Cửu Ngôn.
Không ai có thể muốn được người thân chúc phúc như bọn hắn.
Còn hơn ở chỗ này trốn trốn tránh tránh che che giấu giấu, hổ thẹn sống cả đời, bọn họ càng muốn trở lại kinh thành, cùng kinh lịch mưa gió với người mình để ý.
“Trở về, chúng ta ở trong vương phủ làm hôn sự cho các ngươi, thỉnh người tin cẩn đến.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tình yêu chân thành tha thiết thuần túy, nhất định sẽ đến chúc phúc.”
Nháo nhi gật đầu, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười: “Cảm tạ Cửu ca.”
Lăng Nhung thật dài thở phào nhẹ nhõm, hơn một năm này, mặc dù bọn họ ở cùng một chỗ, ân ái có thừa, nhưng bọn họ biết trong lòng đây đó vẫn đè cự thạch, cự thạch to lớn này đè nặng cả đời đến khó mà di dời. Ngoại trừ cự thạch, mỗi ngày bọn họche che giấu giấu lấy thân phận huynh đệ tuyên bố ra ngoài, thậm chí không dám tiếp xúc nhiều với người, sợ bị người khác phát hiện mánh khóe, mà cho rằng bọn họ là quái vật đuổi đi hoặc đánh chết.
Nhưng là từ khi Đỗ Cửu Ngôn xuất hiện, tảng đá lớn của bọn họ lập tức tiêu thất, trong lòng buông lỏng. Mà sợ hãi kinh hoảng cả ngày lẫn đêm cũng không thấy, bởi vì từ nay về sau, bọn họ có người che chở, có một nữ tử sẽ đứng ở trước mặt bọn họ, vì bọn họ che gió che mưa.
Ngay cả đứng ở phía sau nữ nhân nhu nhược, nhưng Lăng Nhung lại cảm thấy kiêu ngạo, bởi vì nàng không phải nữ nhân thông thường, nàng là Đỗ Cửu Ngôn.
Trên đời này, Đỗ Cửu Ngôn độc nhất vô nhị.
Bookwaves.com.vn
“Cửu ca, ” Nháo nhi nói, “Ngươi có đói bụng không, ta nấu cơm cho ngươi ăn.”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu: “Không muốn ăn, ta tình nguyện bị đói.”
“Cửu ca!” Nháo nhi nói, “Ta, hiện tại tay nghề của ta rất khá.”
“Canh óc heo bao tử heo?”
“Cửu ca!” Nháo nhi giậm chân, lệ chí khóe mắt càng phát ra minh diễm, “Vậy, ta đây đi thu dọn đồ đạc, hiện tại đi theo ngươi.”
“Ở đây, một khắc ta cũng không muốn ở.”
Đỗ Cửu Ngôn rất hài lòng, gật đầu nói: “Nhanh đi nhanh đi, chúng ta đi tìm tiệm ăn ăn cơm.”
“Ta, ta đi nói với Mã thẩm tử trong thôn, tặng ruộng đồng và gà vịt của chúng ta cho nàng.” Lăng Nhung cười nói, “Mã thẩm tử tốt với chúng ta nhất!”
Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay: “Đi đi, đi đi, thanh toán nhân tình đã thiếu một chút.”
Hai người một đi thu dọn đồ đạc, một đi vào trong thôn nói sự tình trong nhà. Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, mím môi cười, càng cười càng lớn tiếng.
“Sỏa rồi!” Quế vương búng cái trán của nàng.
Đỗ Cửu Ngôn xoa cái trán bị búng, cười không dừng được.
Nàng thật cao hứng, phảng phất minh châu mất mà lại được.
Người chỉnh tề a.
Trong phòng, Nháo nhi nghe Đỗ Cửu Ngôn cười, cũng theo cười khúc khích. Xếp y phục, xếp xếp lại ném tất cả trở về, chạy tới cửa hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn làm nũng nói: “Cửu ca, y phục của ta đều quá xấu xí, ta muốn mua quần áo mới, thế nhưng ta không có tiền.”
“Mua mua mua!” Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Cái khác không có, nhiều tiền!”
Nháo nhi cười mặt mày cong cong: “Ta còn muốn mua kim chỉ, còn muốn mua vải vóc, trên đường trở về ta muốn làm y phục nhỏ, làm rất nhiều rất nhiều, không cho ngươi ghét bỏ.”
“Đủ tiền, muốn mua gì cứ mặc sức.”
Nháo nhi cười khanh khách, nói: “Ta đây cái gì cũng không mang.”
Hắn chỉ thu thập vài vật có giá trị kỷ niệm, nhét vào trong bao phục. Lăng Nhung trở về múc nước rửa chân mang hài, nhìn hắn chỉ cầm bao phục nho nhỏ ra, không khỏi nhỏ giọng hỏi: “Không phải dọn dẹp sao? Có phải không biết lấy cái gì hay không? Vậy ta làm cho.”
“Không cần.” Nháo nhi nhỏ giọng nói, “Cửu ca ta đáp ứng mua mới cho ta.”
Lăng Nhung cười khổ, ngắt mũi hắn, nói: “Thế nào thấy Đỗ tiên sinh thì mất nghiêm túc thế, y phục của chúng ta có thể mặc.”
“Ta không có Cửu ca cũng sẽ không tức giận.” Nháo nhi đắc ý nói.
Lăng Nhung lắc đầu, lại cảm thấy rất ngưỡng mộ Nháo nhi. Mẫu thân hắn qua đời, hắn vô khiên vô quải. Nháo nhi so với hắn còn thảm hơn, từ nhỏ cũng không biết phụ mẫu là ai. . . Lại thật không ngờ, khổ vài chục năm, vận may đều tới đủ, để hắn biết Đỗ Cửu Ngôn.
“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn đi ra, Nháo nhi vội đi tới đỡ cánh tay của nàng, “Cửu ca, nàng nghịch ngợm không? Ở bụng có phải thường động hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Thường động, bất quá vương gia vừa đọc thơ nàng cũng rất an tĩnh.”
“Nàng thích nghe sao?” Nháo nhi nói, “Ta đây và Lăng sư huynh hát hí khúc cho nàng nghe a.”
“Tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Dưỡng thai tốt nhất.”
“Hiện tại liền hát.”
Nháo nhi nói chuyện, thanh âm cao lên, tuy có chút khàn khàn, nhưng như rừng lại tuyền vận, uyển chuyển dễ nghe, hắn hát xong, Lăng Nhung bỗng nhiên phất ống tay áo một cái, đi ở phía trước, bày vai vũ sinh hát leng keng hữu lực, nhiều tiếng lọt vào tai. . .
Hắn lui về phía sau , phảng phất giống như trước đây đứng ở trên sân khấu, khí thế, thần vận không kém chút nào.
Mã thẩm từ trong thôn chạy tới, muốn hỏi rõ bọn họ vì sao đi gấp như vậy, buổi sáng rõ ràng còn đang thảo luận năm nay thu hoạch. . . Nàng chạy bước nhỏ, liền thấy trên đường mòn, Nháo nhi đang vung tay áo, một lượng tương, nụ cười xinh đẹp tư thái xinh đẹp lại quyến rũ, Lăng Nhung tiến lên dìu hắn, giọng hát trong trẻo thoải mái là nàng chưa từng nghe qua.
Mã thẩm ngẩn ra, nàng chưa từng có thấy hai hài tử này cười vui vẻ như vậy.
“Là ai a?” Nàng lầu bầu, đánh giá một thân ảnh nữ tử duy nhất, nàng chậm rãi đi tới, nhìn bóng lưng bước tiến xác nhận đang có mang, nhưng lưng cũng không cong thắt lưng lại vị mềm, từ từ đi tới, khí chất không giống với người bình thường.
“Hai hài tử này, nhất định là người nhà tới đón, thảo nào gấp gáp đi như vậy.” Mã thẩm nhìn thân ảnh tiệm hành tiệm viễn của bọn họ, thanh âm nghe to rõ, không tự chủ được cười theo.
Bọn họ đến bên cạnh xe, Lỗ Niệm Tông và Lương Di vừa lúc trở về.
“Ôi chao?” Lỗ Niệm Tông nhảy xuống ngựa, đánh giá Nháo nhi và Lăng Nhung, “Nháo nhi và Lăng Nhung a, các ngươi sống!”
Hai người cùng nhau hành lễ, nói: “Cữu gia hảo.”
“Tốt, tốt.” Lỗ Niệm Tông nở nụ cười, sờ sờ đầu của Nháo nhi, “Cư nhiên không chết, Ngôn Ngôn nhà của ta có phải đánh ngươi hay không?”
Nháo nhi cúi thấp đầu, cười nói: “Cửu ca là yêu sâu trách nặng.”
“Không phải, ” Lỗ Niệm Tông lắc đầu nói, “Nàng là quá nhớ ngươi, chỉ là không nói mà thôi.”
Nháo nhi nhìn Đỗ Cửu Ngôn cười, gật đầu nói: “Ta, ta biết.”
“Cữu cữu, hai người bọn họ trở về muốn thành thân, ngươi chuẩn bị một chút hạ lễ. Phải phần lớn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lỗ Niệm Tông há to mồm, nhìn Nháo nhi và Lăng Nhung, Lương Di cũng kinh ngạc nói: “Hai người các ngươi?”
Nháo nhi nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lại quay đầu lại nhìn bọn họ, gật đầu: “Ân, Cửu ca nói muốn ở vương phủ làm hôn sự cho chúng ta, len lén.”
“Cái này thật thú vị nga.” Mắt của Lỗ Niệm Tông chiếu sáng, “Tuy rằng ta cảm thấy Ngôn Ngôn đang vơ vét tài sản của ta, thế nhưng ta vẫn là nguyện ý ra hạ lễ. Đúng không, Di Di!”
Lương Di gật đầu: “Đúng vậy, cái này nhất định phải ra.”
“Bọn họ đều rất đẹp.” Lương Di nhìn hai người, Lăng Nhung mặt mày tuấn lãng Nháo nhi ngũ quan kiều mị, “Rất xứng.”
Hai người đều cười lên.
“Đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Tìm chỗ đi ăn cơm, ta đói bụng.”
Lỗ Niệm Tông gật đầu: “Ăn cơm ăn cơm!”
“Các ngươi ngồi xe ngựa phía sau, vừa lúc nghỉ ngơi.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào xe ngựa rỗng ở phía sau, Nháo nhi và Lăng Nhung cùng nhau lên xe.
Đoàn người không nhanh không chậm đi về phía trước, trong xe phía sau, thường thường truyền đến tiếng cười của Nháo nhi, còn mang theo từ khúctrước đây hắn từng hát.
“Hắn nói không thích hát hí khúc, đây đều ngâm nga một đường.” Đỗ Cửu Ngôn tựa ở đầu vai của Quế vương nói.
“Hắn không thích, là bởi vì từ nhỏ không được người tôn trọng. Sau khi thành Đỗ Huỳnh, ký ức tốt đẹp đã thay thế ác mộng trước đây. Có thể hơn một năm này, một đoạn thời gian lên đài này trở thành thời khắc nổi bật vui vẻ nhất của hắn, cho nên, không tồn tại chán ghét.”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng: “Có đạo lý. Vương gia, thời gian tốt đẹp nhất của ngươi, là lúc nào?”
“Ân, ” Quế vương thấp giọng nói, “Là mỗi một ngày sau khi quen biết nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, liếc nhìn hắn: “Buồn nôn như thế, thiệt hay giả?”
“Thật hơn cả vàng, nhật nguyệt chứng giám.” Quế vương nói.
“Không tin.”
“Có tin hay không là tùy ta không phải nàng.”
“Quên đi, ngày hôm nay ta vui vẻ, tạm thời tin ngươi một lần.”
“Không ngờ trước đây chưa từng tin ta như thế?”
“Ta tin sự thực!”
“Bớt đi, không biết là ai mang thai bốn tháng đều cho bụng mình là phì nhục.”
“Ngươi tự tìm phiền phức có phải hay không, đừng tưởng rằng ta mang thai thì hành động bất tiện, ta cho ngươi biết, ta một tay bất động, có thể cho ngươi khóc.”
“Rất có thể, nàng có bản lĩnh lớn như vậy sao, trước đây đều là ta nhường nàng, nàng đừng thấy sủng mà kiêu!”
“Cố Thanh Sơn, lấy một chậu đá qua đây!”
Cố Thanh Sơn run lên.
“Làm gì?” Quế vương hỏi.
“Gia pháp mới định của Đỗ thị, chuyên môn đối phó cái đầu gối cứng của ngươi!”
“Tức phụ nhi, tức phụ nhi ta sai rồi, sai rồi.”
—— lời nói ngoài ——
Anh anh anh, Nháo nhi ở lần ngoại đã trở về! ! ! Bốp bốp bốp bốp! ! ! Tuy rằng ta vô pháp khai tiền lì xì, thế nhưng có giữ gốc vé tháng, vẫn là phải nhớ kỹ đầu nhất đầu a! ! !
Tháng tư hảo, diễm dương cao chiếu, mỗi ngày đều sẽ rất hay đát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...