Q3 – CHƯƠNG 110: TRỊNH THỊ TRÙ TÍNH
Dịch giả: Luna Wong
Trịnh Văn Hải đi tới đi lui, ngưng mi nhìn Liêu Trình, nói: “Hiện tại làm gì nữa, cũng đã muộn.”
“Ta nhận được tin tức, Lương Khắc Hưng đã để người phong tỏa Sùng An, trước khi Lưu Vân Lâm chết phái người đi Mỹ Đặc báo tin, ở cửa Sùng An thành bị chém giết.”
“Nói như vậy, Lương Khắc Hưng đã hoàn toàn đứng ở bên Quế vương và Lý Kiêu rồi.” Liêu Trình nói.
Trịnh Văn Hải gật đầu.
“Ngươi nói, Quế vương là thật tức giận Lưu Trấn không tuân thủ ước định, hay là đã sớm chủ mưu, chờ ngày này?”
Vấn đề này Liêu Trình suy tư một chút, thấp giọng nói: “Gia chủ, ta cảm thấy chuyện này là đột phát. Ngay từ đầu Quế vương còn thật không có chủ mưu.”
“Nói như thế nào?” Trịnh Văn Hải hỏi.
Liêu Trình phân tích nói: “Nếu như bọn họ thật có chủ mưu, đầu tiên mấy yếu đạo nhất định phải phong tỏa. Hơn nữa, bọn họ một chút binh mã đều không có an bài. Đây là Quế vương may mắn, thuyết phục tám nghìn bình của Lưu Trấn, nếu như không có thuyết phục, chuyện này ai thua ai thắng thật không nhất định.”
“Thuộc hạ cảm giác, bọn họ rất có thể là nhất thời nảy lòng tham.”
Trịnh Văn Hải gật đầu, tán thành quan điểm của Liêu Trình, hắn nói: “Buổi sáng ở công đường, ta cũng cảm giác thế. Nhưng đợi tới buổi chiều, bọn họ cư nhiên giết hết nam nhân Lưu thị, ta bắt đầu hoài nghi.”
“Hiện tại ngươi vừa nói như vậy, ta cũng cảm thấy chắc là có chuyện như vậy.”
“Lưu Trấn lần này là thực sự chọc giận hai phu thê Quế vương. Nếu là hắn thực hiện đổ ước, nghe một câu khuyên của ta là được.”
Lúc này, trong lòng Trịnh Văn Hải không có đáy.
Nếu nói phu thê Quế vương và Lý Kiêu là chủ mưu diệt Lưu thị, nhưng các loại dấu hiệu cho thấy, bọn họ trước kia là một chút chuẩn bị cũng không có.
Nếu nói bọn họ không có ý diệt Lưu thị, như vậy giết hết nam nhân Lưu thị, chuyện này làm quá tuyệt.
“Thế nhưng gia chủ, ” Liêu Trình nhắc nhở, “Mặc kệ bọn họ có phải chủ mưu hay không, kết quả bây giờ chính là, bộ tộc Lưu thị diệt tám chín phần mười rồi.”
Trịnh Văn Hải bừng tỉnh đại ngộ, vỗ bàn nói: “Ngươi nói không có sai.”
Mặc kệ nguyên nhân và quá trình gây ra là cái gì, kết quả chính là, Lưu thị đã không còn a!
“Gia chủ, phải phòng a.”
Trịnh Văn Hải gật đầu, sắc mặt trầm trầm, phân phó nói: “Ngươi phân phó, điều thủy binh từ Giao An đến diêm trường đến. Để cho bọn họ hóa thành công nhân phổ thông.”
“Còn có, chờ chuyện của Lưu gia dẹp loạn xong, từng chút từng chút di chuyển thứ dân trong thành đi Giao An.”
Liêu Trình đại hỉ, nói: “Biện pháp của gia chủ này, thuộc hạ đi làm ngay.”
Dời thứ dân thiên ra khỏi thành, để thuỷ binh và binh sĩ giả dạng thứ dân vào ở trong Thăng Long thành. Nếu như ngày nào đó Quế vương và Lý Kiêu muốn như hãm hại Lưu thị, để mưu hại bọn họ, sẽ không dễ dàng.
“Đây chỉ là phòng thủ, ” Trịnh Văn Hải ngưng mi nói, “Chúng ta không thể ngồi chờ chết.”
Liêu Trình nghĩ tới điều gì, nhãn tình sáng lên, nói: “Gia chủ, người là dự định. . . Thu Lưu thị?”
“Ân.” Trịnh Văn Hải nói, “Như vậy, ta tự mình đi Mỹ Đặc và Đại Bảo, thuyết phục hai người đương quyền hôm nay của Lưu gia.”
“Nhất định phải thu hai người dưới trướng. Như vậy chúng ta chính là như hổ thêm cánh!”
Ánh mắt của Liêu Trình sáng lên, liên tục gật đầu, nói: “Gia chủ chỉ cần đi, chuyện ở Thăng Long người yên tâm, mấy vị công tử có thể xử lý.”
“Ân. Nếu có người hỏi tới ta, ngươi cứ nói ta ngã bệnh, không thích hợp gặp người, dễ truyền nhiễm.”
“Ta tận lực nhanh trở về.”
Sự tình không dễ dàng, đường cũng không tiện đi, hắn cảm thấy dù là tất cả thuận lợi, chí ít cũng phải nửa tháng.
“Vâng. Vậy người đêm nay ra khỏi thành sao?” Liêu Trình hỏi.
Trịnh Văn Hải suy nghĩ một chút, gật đầu: “Nên sớm không nên chậm trễ. Huống chi, Quế vương và Lý Kiêu cũng nhất định sẽ phái người đi Mỹ Đặc và Đại Bảo.”
“Lương Khắc Hưng nói không chừng sẽ cận thủy lâu đài. Ta nhất định phải tiên phát chế nhân, cản ở phía trước.”
Liêu Trình xác nhận.
Trịnh Văn Hải lâm thời mở cuộc họp cực kỳ cơ mật, nửa đêm về sáng, hắn cải trang, để người một nhà ở cửa thành mở cửa thành cho hắn, hắn ở diêm trường nhà mình lên thuyền, vòng qua Sùng An, đi đường biển thẳng đến Mỹ Đặc.
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở thành lâu, chỉ vào bóng lưng của Trịnh Văn Hải nói với Quế vương: “Còn thật lén lút a! Đều nói hắn lỗ mãng nhất, ta một chút cũng không nhìn ra.”
“Lỗ mãng làm sao sẽ làm được vị trí gia chủ.” Quế vương dựa vào tường thành, thần sắc đạm nhiên, “Phản ứng rất nhanh, cũng không tệ lắm.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt, nói: “Ngươi mau để cho Cố Thanh Sơn xuất phát a, hắn rề rà cái gì.”
Bookwaves.com.vn
“Đang thu thập hành lý đi, dù sao cũng phải xa nhà.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của hắn: “Vương gia, không nên được ta khen vài câu thì đắc ý, nếu như ngươi khinh địch đại ý, dẫn đến chúng ta thua, chúng ta thật không biết lúc nào có thể về nhà.”
“Đã biết, đã biết.” Quế vương gọi thủ hạ của hắn ở tường thành, “Đi đi, quay về ngủ, ngày hôm nay ta rất mệt.”
“Nàng phải giúp ta xoa bóp thắt lưng, đấm chân.”
“Còn muốn ôm ôm hôn hôn!”
Đỗ Cửu Ngôn tìm thịt của hắn, dùng sức véo một cái, cười nói: “Bản lĩnh vuốt mặt không nể mũi của ngươi, là càng ngày càng lưu loát.”
“Hừ!” Quế vương nói, “Ngày hôm nay ta thật lợi hại, nàng không cổ vũ ta?”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, đứng ở phía trước hắn, vỗ vỗ phía sau lưng, nói: “Nào, ta cõng ngươi về nhà.”
“Nàng cõng nỗi sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia nhà của ta thịt kiều thể yếu nhất, ta cõng không nỗi cũng muốn cõng.”
“Được rồi, ” Quế vương cười, nằm úp sấp trên lưng nàng, Đỗ Cửu Ngôn cõng hắn xuống thang lầu, cũng không thể xem như là cõng, bởi vì hai chân của hắn chấm đất, một đường đặng đặng xuống bậc thang.
“Ta cảm giác ta là một bao tải, cứ như vậy xương cũng rã.”
“Ai bảo ngươi cái dáng này, như núi xanh không có củi vậy!”
Quế vương hừ một tiếng, hai chân vừa thu lại, Đỗ Cửu Ngôn không thể chịu được, nhảy vài bước ổn định, nàng cả giận nói: “Triệu Đỉnh, ngươi muốn chết có phải hay không.”
“Ta là thái sơn, cho nàng một chút cảm giác cái gì gọi là thái sơn áp đỉnh.”
“Ngươi xuống.” Đỗ Cửu Ngôn không cõng nữa, thực sự là nặng chết.
Quế vương nói: “Nàng vừa nói ta thân kiều thể yếu, muốn hộ ta yêu ta.”
“Hết yêu rồi, hiện tại chỉ có căm tức, ngươi xuống.” Đỗ Cửu Ngôn véo cái mông của hắn, Quế vương run lên hai cái, cười phản ôm ngang nàng lên, nói: “Được rồi, đổi thành gia ôm ngươi.”
“Mao bệnh, có người nhìn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Nhìn cũng chỉ có thể đố kị, thích đố kị thì xem đi.” Quế vương ngâm tiểu khúc, thoải mái mà ôm Đỗ Cửu Ngôn, một đường lắc lư quay về hành cung.
Đỗ Cửu Ngôn phản kháng một chút, bắt đầu hưởng thụ, ôm cổ của Quế vương, cười khanh khách nói: “Vương gia vẫn là rất uy vũ hùng tráng.”
“Mới biết được?” Quế vương bất mãn nói, “Ta đêm nào không uy vũ hùng tráng?”
Đỗ Cửu Ngôn không muốn phản ứng hắn, mặt nghiêng dán ở bộ ngực hắn, nói: “Người chăm chú ôm, ngậm miệng, ta muốn ngủ.”
“Ngủ đi, nghỉ ngơi tốt mới có khí lực chiến đấu.”
Đỗ Cửu Ngôn cách y phục cắn ngực của hắn.
“Tê!” Quế vương đau hấp khí, “Ngươi chờ cho ta.”
Phản chính về nhà đều phải bị hắn khi dễ, Đỗ Cửu Ngôn quyết định hiện tại khi dễ luôn, như vậy mới sẽ không cảm thấy thua thiệt.
Ngày thứ hai nàng ngủ thẳng một giấc, Quế vương yêu thương hôn nàng một cái, ôn nhu nói: “Ta đi nha môn, nàng nghỉ ngơi nhiều một chút mới dậy.”
Bookwaves.com.vn
“Đi đi đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn trở mình, kéo chăn trùm đầu, “Ta đây một canh giờ không muốn nhìn thấy ngươi.”
Quế vương sờ sờ mũi, ngượng ngùng đi.
Bên trong Thăng Long thành rất náo nhiệt, như tết đến, tiếng pháo không ngừng. Lý Kiêu phái người kiểm kê danh sách, một lần nữa lục hộ tịch.
Thứ dân Lưu thị hoan thiên hỉ địa, ngoài thành đã sơ cụ quy mô Bách Gia thôn, mỗi người dương dương đắc ý, có người nói: “Chúng ta là nhóm đầu, Đỗ tiên sinh nói, người ăn lê trước, thứ được nhất định là lớn nhất.”
“Chúng ta cũng là lê lớn.”
“Cũng không dám lê lớn lê nhỏ, phản chính sau này mỗi người chúng ta đều có họ, đều không phải là thứ dân Lưu gia gì nữa là được rồi.”
“Phải đó phải đó, ra ngoài nhận không báo tên của bản thân, cứ nói thứ dân Lưu gia là được. Hiện tại khác rồi, chúng ta đều là người có tên.”
Mọi người cao hứng bừng bừng, một lần một lần
Ba ngày sau, tất cả mọi chuyện Lưu gia ở Thăng Long đều xử lý xong, tiếp theo chính là phân ruộng phân đất.
Lý Kiêu bận đến chân không chạm đất, nhưng không có quên để người thường thường đưa chút dược phẩm an ủi cho Trịnh Văn Hải đang “Dưỡng bệnh”.
Quý Ngọc đến hành cung của Đỗ Cửu Ngôn nói, cười nói: “. . . Trịnh chủ không ngã, trái lại Lưu Trấn đã mất, hậu cung hiện tại cũng không yên ổn.”
“Ta cũng lười quản, để bản thân bọn nó đấu đi.”
Trịnh Ngọc Cầm hỏi: “Vậy hậu cung bây giờ thường thường rất náo nhiệt? Có ngươi tới ta đi ám chiêu liên tục hay không?”
“Tự nhiên là có.” Quý Ngọc nói.
“Vậy Lý vương thì sao, hắn phản ứng gì?” Trịnh Ngọc Cầm rất hiếu kỳ.
Đỗ Cửu Ngôn cũng thật tò mò, nghe hấp dẫn.
“Bồi diễn hí.” Quý Ngọc cũng học hình dạng của Trịnh Ngọc Cầm và Đỗ Cửu Ngôn, ngồi xếp bằng ở trên giường la hán, bốn nữ nhân xúm lại nói chuyện hậu cung, “. . . Ngày hôm trước, Lý vương vốn là muốn đi phòng của Trịnh quý phi, không nghĩ tới thật còn không có đứng vững, Lưu quý phi bên kia hô đau bụng.”
“Lưu quý phi lúc này còn dám gây sự?” Bùi Doanh đều kinh ngạc.
Quý Ngọc che mặt cười, nói: “Nàng cho rằng sự tình không có liên quan gì đến Lý vương, đều là Quế vương gia và vương phi tức giận, mà làm hại Lưu gia.”
“Huống chi, hiện tại bên trong Thăng Long thành không còn tộc nhân Lưu thị, nàng không có nhận được tin tức.”
Bùi Doanh gật đầu.
“Nàng cũng phải tự bảo vệ mình, nhà cũng bị mất, chỉ có thể liều mạng đòi phu quân tốt, được một chỗ bảo hộ mạng sống.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Cũng thật không dễ dàng.” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Từ xưa nữ tử sống cũng không dễ.”
Bốn người nói chuyện, bỗng nhiên thanh âm của Lương Di truyền đến, hướng về phía bên trong hô: “Đỗ tiên sinh, ngươi ở đâu?”
“Lương Di?” Quý Ngọc hỏi Đỗ Cửu Ngôn, “Chính là Lương phủ tiểu thư đi cận với Lỗ cữu gia?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi: “Ngươi không thành vấn đề?”
“Không có.” Quý Ngọc nói, “Vừa lúc, ta cũng thân thiết với nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn bật cười, bất đắc dĩ lắc đầu, nói: “Tâm tư của nữ hài các ngươi, thật đúng là khó đoán.”
Quý Ngọc che mặt nở nụ cười.
“Đỗ tiên sinh, ” Lương Di thấy Đỗ Cửu Ngôn đi ra, nhất thời hướng về phía nàng cười nói, “Buổi tối ngươi có rảnh không, đi nhà ta ăn cơm đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày nhìn nàng, hỏi: “Vì sao đột nhiên mời khách ăn cơm, là có đại hỷ sự gì sao?”
“Ta, phụ thân ta tới.” Mặt cỉa Lương Di đỏ lên, cúi thấp đầu nói, “Hắn là tới vì hôn sự của ta.”
—— lời nói ngoài ——
APP trang đầu có một huyền huyễn sáng thế kỷ bỉ tái, cần đầu điểm tán phiếu, mộc cửu phong 《 sống lại cửu bát: Toàn năng nữ vương ở sân trường 》 đã ở bỉ tái. Phiếu là miễn phí, mỗi người mỗi ngày chí ít một tấm, xem xong rồi nhớ kỹ khứ đầu nàng a. Có người nói thắng có nhất định hảo đề cử vị, nàng là người mới tân hào, nhu cầu cấp bách hỗ trợ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...