Q3 – CHƯƠNG 86: CUỘC SỐNG MỚI MẺ
Dịch giả: Luna Wong
“Đại nhân, ” có một trung niên nhân, thanh âm run rẩy hỏi, “Cái, cái gì gọi là thuộc về bản thân chúng ta?”
Lưu Vĩnh Lợi nhìn hắn, nhướng mày nói: “Trước ngày hôm nay, các ngươi có cái gì?”
Người nọ đầy mặt mờ mịt, hai bên trái phải có người thay hắn trả lời: “Cha, nương còn có nhà.”
“Còn gì nữa không?”
Người nọ cũng bắt đầu mờ mịt, bọn họ có cái gì?
Nhà ở sao? Nhà là bọn hắn xây, thế nhưng tất cả mọi người biết, nếu như gia chủ không muốn để cho ngươi ở nơi này, tùy thời có thể để ngươi dọn đi. Tiền trong nhà sao? Bọn họ căn bản không có tiền dư, mỗi ngày chỉ vì người một nhà có thể ăn cơm no mà bận rộn bôn ba.
Mệnh sao? Cũng không phải của bản thân bọn nó.
Bọn họ không có gì cả.
“Cho các ngươi đất, tự xây nhà, thuế ruộng đất trong vòng năm năm không cần nộp thuế, hài tử có thể đọc sách, muốn làm cái gì thì làm cái đó!” Lưu Vĩnh Lợi nói, “Hiểu không?”
Tất cả mọi người nghe rõ, Khuất Tam nói: “Vậy sau này, sau này có phải không ai có thể khi dễ chúng ta, bảo chúng ta làm việc này chuyện này chuyện kia nữa hay không, có phải tất cả hài tử đều có thể đọc sách biết chữ hay không?”
“Phải!” Lưu Vĩnh Lợi nói, “Tương lai, học sinh còn có thể khảo học, đi con đường làm quan, tiến nhập triều đình.”
“Tương lai , các ngươi có thể dựa vào hai tay của mình, nỗ lực cố gắng.”
Tiếng nghị luận ong ong vang lên, tất cả mọi người rất kích động.
“Cá bắt lên, cũng không cần giao cho gia chủ, tự chúng ta ăn.”
“Lương thực trồng ra, cũng là của bản thân chúng ta.”
“Hài tử cũng không cần bị gia chủ chọn vào phủ làm người làm.”
“Chỉ cần chúng ta nỗ lực, cuộc sống sẽ càng tốt.”
Mọi người ngươi một câu ta một câu nghị luận, nói nói, lệ nóng doanh tròng, có người ngồi chồm hổm dưới đất gào khóc.
Ngày này, bọn họ chưa từng có nghĩ tới, bởi vì dù nghĩ cũng là xa xỉ.
Thực hiện còn khó hơn lên trời.
Nhưng hôm nay, bọn họ cư nhiên cứ thực hiện như vậy.
Tiếng khóc chồng lên nhau, vang dội toàn bộ phủ nha.
Mấy người Liên Khuê và Tôn Hỉ Vũ, đứng ở một bên cũng bắt đầu lau nước mắt.
Các thứ dân ở ngoài cửa nhìn không thấy tình huống bên trong, thế nhưng tiếng khóc lại nghe được, có người nhỏ giọng nói: “Có phải bọn họ bị gạt hay không, Lưu đại nhân và Đỗ tiên sinh muốn giết bọn hắn sao?”
“Ta thấy khó nắm bắt, coi như là Quế vương cũng không dám đắc tội Lưu gia chủ bọn họ. Những người này đầu óc bị hư, cư nhiên bạo loạn, chính là muốn chết.”
“Suỵt! Ngươi không nên nói chuyện lung tung, phu phụ Quế vương là người tốt, bọn họ sẽ không bỏ mặc.”
“Ta cũng không có nói lung tung. Ngươi nói, bọn họ thoát khỏi hộ tịch, có thể đi nơi nào, còn có đường đi gì?”
Câu phản vấn này, để mọi người trầm mặc, bởi vì bọn họ nghĩ không ra, có đường gì có thể đi.
Người kia đang muốn nói, bỗng nhiên tiếng khóc trong viện ngừng, truyền đến một trận tiếng hoan hô rung trời động đất, thanh âm này lộ ra vui sướng và hưng phấn nồng nặc, hò hét phát ra từ thật lòng, để bọn họ chỉ là nghe, trong nháy mắt cũng bị nhiễm và cổ vũ.
“Tại sao lại cười?”
“Đúng vậy, mới vừa rồi còn khóc đó, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Người nói chuyện hừ lạnh một tiếng, nói: “Tám chín phần mười, chia được tiền. Vừa rồi không phải Quế vương phi đã nói rồi sao, muốn vàng trong Tháp Tháp tự, phỏng chừng phân vàng cho bọn họ.”
Mọi người cảm thấy lời này của hắn có chút đúng, đều lộ ra thần sắc hâm mộ.
Bên trong cánh cửa, Đỗ Cửu Ngôn thở dài một tiếng, nói: “Chừa chút tinh thần, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm, tương lai các ngươi, sẽ rất khổ cực.”
“Làm nhóm bách tính chân chính đầu tiên của An Nam, các ngươi sẽ là mẫu và tấm gương trong mắt của mọi người. Ta hy vọng, các ngươi có thể như một tấm gương chân chính, cần lao, không sợ, dũng cảm tiến tới.”
“Cho dù, thế hệ này của các ngươi không thể trở thành cường đại chân chính, vô pháp thực hiện mộng tưởng to lớn. Thế nhưng, tài phú các ngươi tích lũy, xây được nền, vì tôn tử của các ngươi, bày được lộ. Tương lai bọn họ có thể vững vàng đứng ở trên vai các ngươi, kiến công lập nghiệp trở thành người trên người!”
Đỗ Cửu Ngôn cũng không có vẽ cho bọn hắn một cái bánh xinh đẹp, không khẩu bạch thoại, mà là bây giờ nói cho bọn hắn biết, tương lai rất khổ. Bọn họ hiểu sẽ rất khổ, bởi vì tất cả đều không có, bọn họ phải bắt đầu lại từ đầu.
Bookwaves.com.vn
Nhưng là, đây hết thảy đều là đáng giá, bởi vì từ hôm nay trở đi, mỗi một mẫu đất hoang bọn họ khai, mỗi một văn tiền để dành được, mỗi một con cá câu được, đều là thuộc về bản thân bọn họ.
Cảm giác này quá tuyệt vời, bọn họ vì thế nỗ lực, cũng đáng giá!
“Vị trí xây thôn và khai hoang, ngay ngoài thành đông, bệ hạ đã ký thủ dụ, sau này nơi đó chính là nhà của các ngươi, chúng ta phải nhanh xây nhà ở một mảnh đất kia, khai đất, gieo giống.”
“Nơi đó còn có một vùng biển công, bởi vì bên bờ đều là đá ngầm, nên có người xây diêm trường. Các ngươi có thể đánh cá trợ cấp sinh hoạt.”
“Trước mùa thu hoạch, các ngươi còn có thể đi diêm trường làm việc.”
Khuất Tam hỏi: “Đỗ tiên sinh, diêm trường chắc chắn sẽ không cần chúng ta.”
“Nhớ Lưu Vân Sinh không, diêm trường của hắn vốn là diêm trường của Lưu gia Đại Chu, sau khi Lưu Vân Sinh chết, chúng ta nói qua với Lưu Trấn, hắn không đồng ý nhường lại.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trước kia không muốn kéo quá ác, hiện tại có thể nếm thử nữa một chút.”
“Việc này các ngươi không cần lo, dù là tạm thời lấy không được diêm trường kia, triều đình cũng sẽ quản ăn uống của các ngươi.”
“Chỉ cần các ngươi đồng tâm hiệp lực, có thể chịu khổ, chỉ cần nửa năm, các ngươi sẽ có nhà mới cuộc sống mới, một lần nữa mở ra cuộc sống mới!”
Tất cả mọi người gật đầu, lòng tin mười phần.
“Cha!” Khuất Tam lôi kéo Khuất Tuyền nói, “Người nghe hiểu không, chúng ta sắp có cuộc sống mới.”
Khuất Tuyền đến bây giờ còn là như lọt vào trong sương mù, hắn lôi kéo nhi tử nhỏ giọng nhắc tới: “Cái gì cũng không có, cái này cũng gọi là cuộc sống mới?”
“Cha, có hộ tịch dân thường, chẳng lẽ còn không phải cuộc sống mới sao? Người không nên nghĩ đồ trước kia, vài thứ kia đều không phải là người.” Khuất Tam nói, “Người phải hiểu, từ hôm nay trở đi, người đánh lên mỗi con cá, đều là thuộc về bản thân người.”
“Đại ca không cần làm việc miễn phí cho chủ nhà, muội muội cũng không cần sợ hãi bị người đoạt đi, đây cũng không phải cuộc sống mới sao?”
Khuất Tuyền hậu tri hậu giác, nhất thời mắt chiếu sáng: “Ta có cá của bản thân ca?”
“Ân, là của mình.”
“Đại ca ngươi có thể trở về?”
“Phải, có thể trở về!”
Khuất Tuyền đã hiểu, loại tốt này là lập tức có thể thấy được sờ được, hắn lập tức kích động, cầm lấy tay của nhi tử, hợp với nói: “Được, được, được!”
“Ta nguyện ý. Khổ hơn nữa mệt mỏi hơn nữa đều nguyện ý.”
“Mọi người hiện tại về nhà trước, nói rõ ràng với người nhà, về phần nhà hiện tại các ngươi ở, ta sẽ nói rõ với ba vị gia chủ, kéo dài thời hạn đến nửa năm sau mới dời!” Lưu Vĩnh Lợi nói.
“To gan ở, nếu có người khi dễ các ngươi, liền cầm cái cuốc lên đánh bọn họ!”
“Không được nữa, liền đến báo quan.”
Mọi người cùng kêu lên đáp: “Vâng!”
“Các ngươi bây giờ không thể thấp hơn hơn, lưng thẳng, nghênh đón cuộc sống mới!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Nghênh đón cuộc sống mới!”
“Nghênh đón cuộc sống mới!”
Mọi người vung tay hô to, thanh âm chỉnh tề to, trên mặt của mỗi người đều tràn đầy lòng tin.
Bọn họ tin tưởng vững chắc, cuộc sống bọn họ mong muốn, ngay cách đó không xa, có thể chạm vào tay.
Nói xong, mỗi người mang tính tượng trưng đánh ba mươi quân côn.
Không đến nơi đến chốn, đánh xong mọi người hi hi ha ha ra ngoài.
Cửa vừa mở ra, người bên ngoài đợi thật lâu, lập tức xông tới, ngươi một câu ta một câu hỏi.
“Sau này các ngươi làm sao bây giờ?”
“Có phải là không có ruộng đồng trồng trọt không thể đánh cá không?”
Bookwaves.com.vn
“Không có hộ tịch làm sao bây giờ, các ngươi thành không hộ khẩu sao?”
“Chuyện giết người và bạo loạn đều không truy cứu sao?”
Nhiều vấn đề tuôn ra như vậy, bị hỏi mọi người một chút cũng không có không nhịn được, từng bước từng bước giải thích.
“Chúng ta bây giờ là bách tính, như bách tính Đại Chu vậy, chỉ cần có văn điệp, có thể tùy ý đi lại. Chúng ta sẽ đi khai hoang đất, xây nhà lần nữa, sau này hài tử của chúng ta có thể đến học đường đọc sách.”
“Chúng ta trồng được lương thực đánh được cá đều là của chúng ta.”
“Đỗ tiên sinh nói, còn có thể tùy tiện ra ngoài làm việc, chỉ cần chúng ta không vi pháp loạn kỷ, chuyện gì đều có thể tự làm chủ.”
Trên đường phố, người ta tấp nập, vô số ánh mắt nhìn bọn họ, nghe bọn hắn nói xong những lời này, tất cả mọi người lộ ra biểu tình hâm mộ.
Cuộc sống như thế, có thể tự làm chủ.
“Cái này giống bằng hữu ta ở Trấn An, hắn có thể chạy khắp nơi, buôn bán. Hài tử trong nhà đọc sách khảo học, còn muốn làm quan huyện. Hắn nói đời của gia gia hắn rất nghèo, bọn hắn bây giờ gia lại là phú hộ mười dặm bát hương.” Có người nói.
Cuộc sống như thế, thật là làm cho người ta ước mơ.
Bởi vì chỉ cần ngươi nỗ lực, con cháu tranh khí, thì có khả năng vô hạn, không giống bọn họ hiện tại, cuộc sống đời đời kiếp kiếp, giống nhau như đúc.
Bọn họ phải làm, chính là ăn cơm no không để cho mình sinh bệnh.
Những thứ khác, căn bản không cần nỗ lực, bởi vì dù là ngươi nỗ lực cũng vô ích.
“Vận khí của các ngươi thật tốt quá.”
Người vận khí tốt, hướng về phía mọi người cười ngây ngô. Đỗ tiên sinh nói, chuyện này trong lòng người người cũng sẽ tự hỏi, cho nên, sau này mặc kệ thấy ai cũng không nên huyền diệu, lại càng không cần nói tương lai các ngươi cũng sẽ có một ngày lành.
Nói, chính là chiêu họa cho bản thân.
“Đi, đi!”
“Không nợ một tiếng nhẹ a!”
Hi hi ha ha, đám người may mắn tản.
Người lưu lại, ngươi nhìn ta một chút, ta nhìn ngươi một chút, bỗng nhiên có người chỉ vào người nói chuyện mới vừa rồi, chua xót nói: “Mới vừa ngươi nói đều là sai, bọn họ lập tức có thể có cuộc sống tốt.”
Người nọ sờ sờ mũi, không lời nào để nói, trong lòng cũng là đố kị.
“Suỵt!” Có người thấp giọng nói, “Nhất định còn có cơ hội, lúc này mới bắt đầu mà thôi.”
“Sau này nhìn thấy, chúng ta nhất định phải quả đoán nhảy ra. Vương gia và vương phi nhất định sẽ giúp chúng ta.”
Mọi người thâm dĩ vi nhiên, theo người nói chuyện, thấp giọng trò chuyện đi.
Trong nha môn, vài người Liên Khuê và Tôn Hỉ Vũ ngây ngốc nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương.
“Làm gì?” Quế vương trừng tiếc nuối Liên Khuê, “Mặt của Lưu Vĩnh Lợi rất dễ nhìn?”
Liên Khuê lắc đầu, nói: “Không, không dễ nhìn!”
Quế vương trừng mắt hắn.
“Buổi tối không có đi thư viện học chữ?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi bộ khoái trong nha môn, bọn họ được tin được sàng chọn, tổng cộng có sáu người, bao quát người phụ trách văn thư ghi chép ở công đường.
Sáu người này đều là thứ dân của Lưu thị, nhưng bởi vì cùng Lưu gia có quan hệ họ hàng cố hữu chút, cho nên an bài ở trong nha môn lĩnh việc nhàn.
“Đi, đi.” Tiểu bộ khoái nhỏ tuổi nhất bên người Tôn Hỉ Vũ nói, “Ta đã biết được mười sáu chữ, còn có thể viết nữa đó.”
Tiểu bộ khoái tên là Liên Đồng, tính là bà con xa với Liên bá.
“Không có việc gì không nên ra ngoài làm loạn, đang làm nhiệm vụ phải có hình dạng của đang làm nhiệm vụ.” Quế vương chỉ vào Quản thư lại nói, “Mỗi ngày mang theo bọn họ học thêm hai điều luật lệ, người không nghe không thuộc, phạt!”
Quản thư lại gật đầu, nhìn chằm chằm mọi người gương mặt cười xấu xa, nói: “Tiểu nhân nhớ kỹ, người thâu gian dùng mánh lới cũng trừng phạt nghiêm khắc không tha.”
“Đỗ tiên sinh, hiện tại ta rốt cuộc minh bạch, tại sao người muốn quản chuyện của Tháp Tháp tự rồi.” Liên Khuê bỗng nhiên nói một chuyện rất trọng yếu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...