Q3 – CHƯƠNG 84: ĐỐI PHONG TẠI NHAI
Dịch giả: Luna Wong – giằng co ngay ngoài đường
Trên Tây Tam nhai, người ta tấp nập, vây chật như nêm cối.
Lúc Lưu Trấn và Trịnh Văn Hải đến, hai người đều khó khăn giấu kinh ngạc. Trước đây cho dù có náo nhiệt xem, nhưng cũng không có nhiều người dám đứng ở trên đường như vậ, nhất là bọn họ đều tới, những người này cũng không có quỳ xuống dập đầu nghênh tiếp.
Đây quá kỳ quái.
Nhưng không kịp tự hỏi nhiều, bọn họ từ ngựa xuống.
Đối diện, đám thứ dân bạo loạn đứng thành đàn, bọn họ tóc rối mặt bẩn, trên mặt không có hoảng trương và muốn chết tuyệt vọng, chỉ có căm giận bất bình lòng đầy căm phẫn!
“Làm gì!” Trịnh Văn Hải xưa nay tính tình không tốt, đây là tất cả mọi người biết, hắn chỉ vào những thứ dân tụ lại cùng một chỗ, cầm trong tay côn bảng đối diện, mắng, “Buông hết gậy gộc xuống.”
“Đều không muốn sống có phải hay không!”
Thiếu niên ngẩng đầu đứng ở phía trước, như một con con nghé mới sinh: “Chúng ta cũng là bởi vì muốn sống, cho nên mới đứng ở chỗ này!”
“Ngươi là ai nhà, lá gan không nhỏ!” Trịnh Văn Hải chỉ vào thiếu niên, phân phó nói, “Người đến, loạn côn đánh chết hắn!”
Gia đinh Trịnh thị xông lên.
“Các ngươi không thể bắt hắn!”
Mọi người đi lên, bao quanh thiếu niên, che chở hắn, cùng nhau hướng về phía Trịnh Văn Hải và Lưu Trấn nói: “Chúng ta không có làm sai chuyện gì, chúng ta chỉ là muốn đòi một thuyết pháp.”
“Những hòa thượng này khi dễ chúng ta, đáng chết.”
Lưu Trấn đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là giận dữ. Trong mắt của những người này không có kính nể và sợ hãi, đây là chuyện không thể được tha thứ, hắn nói với Trịnh Văn Hải: “Không cần cùng bọn họ nhiều lời!”
Dứt lời, ánh mắt đảo qua bốn phía, gằn từng chữ: “Tất cả người tham dự bạo loạn, bất luận thân phận, cùng nhau xử quyết!”
Trịnh Văn Hải thâm dĩ vi nhiên.
Những người này không thể lưu.
Trong đám người ong ong táo động, thứ dân tham dự bạo loạn là sợ, nếu như đối phương khuyên giải an ủi giáo huấn một phen, trong bọn họ nhất định sẽ có người bỏ lại vũ khí, đi về nhà. Nhưng đối phương đi lên liền muốn giết bọn hắn, bọn hắn bây giờ không có đường đi.
Duy nhất có thể làm, chính là phản kháng.
Đỗ Cửu Ngôn trốn ở phía sau đoàn người, thật cao hứng.
“Đỗ tiên sinh, hiện tại không đi lên sao?” Liên Khuê hỏi.
Tôn Hỉ Vũ một lòng nhảy lên đỉnh đầu nhảy thình thịch, hắn chưa từng có kích động như vậy, có một loại dù là ngày hôm nay chết, cũng quang vinh vĩ đại chết đáng giá.
Hắn không biết vì sao có cảm giác này, nhưng càng ngày càng mãnh liệt.
“Không vội!” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói, “Chờ thêm chút nữa.”
Nàng đánh giá thứ dân Thăng Long không có tham dự bạo loạn, quan sát phản ứng của bọn họ.
Trên mặt của bọn họ dần dần lộ ra oán giận cảm động lây.
Đây rất tốt, Đỗ Cửu Ngôn rất hài lòng.
Lưu Trấn và Trịnh Văn Hải mang tới cũng không phải là gia đinh, mà là tư binh, những người này cùng gia đinh đương nhiên bất đồng, vừa động liền có thể cảm giác được sát khí bắt đầu khởi động thanh âm ùng ùng, đều nhịp để kẻ khác không tự chủ được sợ.
Liêu Trình và người mới vừa rồi bị đánh lui đứng ở một bên, hung tợn nhìn chằm chằm những thứ dân này, chờ thi thể của bọn họ chia lìa, tử trạng thảm liệt.
Đối phương tới gần, đám thứ dân lui về phía sau.
Sát khí rất nặng đặt ở trên con đường này, đặt ở trong lòng của tất cả mọi người, bỗng nhiên, có người đứng dậy, nhặt cây chống cửa của cửa hàng lên, nói: “Ta cùng các ngươi!”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn người nói chuyện, phát hiện lại là Khuất Tam, thiếu niên nho nhỏ đầy mặt đỏ bừng siết nắm tay, lộ ra quật cường chịu chết.
“Ta cũng giúp các ngươi.”
“Ta cũng tới!”
“Muốn chết thì cùng chết, cuộc sống này sống không có ý nghĩa.”
“Cha hài tử, nếu chết chúng ta cùng chết!” Nữ tử mới vừa rồi ngăn phu quân, hô, “Người một nhà chúng ta cùng một chỗ.”
Nàng dắt hai hài tử, chạy tới chỗ của nam nhân mình.
“Ta nữa!”
“Còn có ta!”
Bookwaves.com.vn
Vô số người từ nhai đạo hai bên đứng ra, đi tới trung gian đường cái. Vốn là đoàn người phân cách rõ ràng, đột nhiên loạn cả lên, cũng không phân rõ sở người nào là vô tội, người nào là tham dự bạo loạn nữa.
Từ Tháp Tháp tự tới, là một trăm lẻ hai người, thời khắc này đã vượt qua số này.
“Ta cũng tới!”
“Còn có ta!”
Xa xa, thứ dân không có chen qua đây ở sau lưng Lưu Trấn hô.
Lập tức, liên tiếp, vô số người hưởng ứng.
Thanh âm của bọn họ không cao, thậm chí như trước khó nén khiếp đảm, có thể chờ một lát nữa, bọn họ không sợ sẽ tiêu thất, nhưng giờ này khắc này, không sợ của bọn họ là chân thật tồn tại, cũng chỉ muốn cược mệnh chiếm được công đạo.
“Hòa thượng đáng chết, giết đúng.”
“Ức hiếp chúng ta, chúng ta nên phản kháng.”
Vô số người lẩm bẩm, bọn họ đi tới, chen trên đường phố chật hẹp, mỗi người đều ưỡn ngực thẳng lưng, như một bức tường, bức tường mặc dù rách nát bất kham, vẫn như cũ đứng sừng sững.
Lưu Trấn và Trịnh Văn Hải mục trừng khẩu ngốc nghe nhìn, hai người làm gia chủ nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy được, đám thứ dân đoàn kết.
Loại đoàn kết này, không hiểu để cho bọn họ nôn nóng, khí nộ.
Lưu Trấn không nói chuyện, phiền táo vung tay lên!
Chiến sự hết sức căng thẳng.
Có người sợ nhắm mắt lại.
“Ai ở chỗ này nháo sự!”
“Đều thu đao kiếm, bằng không chúng ta không khách khí.” Liên Khuê, Tôn Hỉ Vũ cùng sáu vị bộ khoái trong nha môn, đeo đao vọt vào. Liên Khuê loảng xoảng loảng xoảng gõ chiêng trống trong tay, la chùy rạch một cái chỉ vào người muốn đánh nhau, “Nơi này là Tây Tam nhai Thăng Long, không phải luyện võ trường khảo giáo trường!”
“Nếu ai dám lộn xộn, hết thảy bắt hết vào nha môn.”
Cười khúc khích!
Lưu, Trịnh hai nhà, không biết là ai cười, nhìn mấy người Liên Khuê như nhìn kẻ ngu si. Có người nói: “Các ngươi thật đúng là tự xem mình là cây lệnh tiễn sao? Ta thấy các ngươi đến lông gà cũng không bằng.”
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Liên Khuê chỉ vào tư binh nói, người này mặc y phục của Lưu gia.
Đầu của người nọ vừa nhấc, nói: “Ngươi mẹ nó, chó má đều không phải. Còn ở nơi này bắt chúng ta, ngươi toán cái thứ gì.”
“Gõ chết ngươi vương bát cao tử này!” Liên Khuê ba kỷ một tiếng, gõ đầu của đối phương, “Lão tử là bộ khoái phủ nha, chính kinh chấp pháp.”
“Ngươi toán vương bát cao tử gì, ở chỗ này đánh nhau không phục quản còn phải chịu tội.”
Khí thế của Liên Khuê rất đủ!
Tư binh bị đánh bưng đầu, lộ ra biểu tình rất giật mình, hắn không nghĩ tới Liên Khuê dám đánh hắn.
“Ngươi xem bọn hắn ngoan bao nhiêu, ” Liên Khuê chỉ vào thứ dân bạo loạn, “Bảo bọn hắn không động bọn hắn liền không động, chỉ có các ngươi lời vô ích nhiều.”
“Muốn chết!” Người bị đánh lôi kéo huynh đệ, gọi lại.
Liên Khuê tiếp chiêu, Tôn Hỉ Vũ cũng theo đánh nhau, Quách Ao, cùng với Cố Thanh Sơn. . .
Bọn họ người tuy ít, nhưng đánh nhau một có thể địch mấy người.
Bùm bùm, ngươi một quyền ta một quyền, vật lộn trước mặt mọi người.
Lưu Trấn hơn nửa ngày phản ứng kịp, mắng: “Tất cả dừng tay!”
Những thứ ngu xuẩn này, để cho bọn họ giết thứ dân, bọn họ cư nhiên đánh nhau với nha môn bộ khoái.
Thứ dân và bộ khoái có thể như nhau?
“Dừng tay!” Lưu Trấn lại hô một tiếng.
Mọi người mới dừng lại, Liên Khuê mang theo các bộ khoái trong nha môn cùng với Cố Thanh Sơn bọn họ, đứng cản ở trung gian.
“Làm cái gì vậy?” Bỗng nhiên, có người xuất hiện, cũng là vẻ mặt khiếp sợ nhìn mọi người, nói, “Sáng sớm ăn no rửng mỡ ở chỗ này dùng binh khí đánh nhau?”
Bookwaves.com.vn
Là Lưu Vĩnh Lợi!
Hắn mặc quan phục mới tinh, vóc dáng đặc biệt cao, Lưu Trấn đầy mặt nghi ngờ đánh giá đối phương.
Người nhà mình hắn há có thể không rõ ràng, thân cao này. . .
“Ngươi là?” Lưu Trấn hỏi.
Lưu Vĩnh Lợi cũng không có gan này và khí thế kia.
“Nhị vị gia chủ hăng hái rất cao a!” Lưu Vĩnh Lợi hỏi.
Lưu Trấn hé mắt, nói: “Lưu đại nhân nhìn không ra đây là tình huống gì sao?”
Hắn rất hồ nghi, nhưng mặt của đối phương lại đúng là của Lưu Vĩnh Lợi.
Lẽ nào dán da người?
Đúng rồi, Đại Chu là có vật như vậy. Như vậy thân cao này. . .
Quế vương!
Lưu Trấn nhất thời suy nghĩ minh bạch. Nhưng nghĩ lại nghĩ đến, nếu Quế vương dán da mặt của Lưu Vĩnh Lợi, liền biểu thị hắn không muốn lấy thân phận Đại Chu vương gia can thiệp. Vậy hắn coi như hắn là Lưu Vĩnh Lợi là được.
“Không rõ.” Lưu Vĩnh Lợi hỏi Liên Khuê, “Các ngươi đang làm gì?”
Liên Khuê nhìn bên trái một chút nhìn bên phải một chút, lại nhìn thấy Đỗ Cửu Ngôn bên trong đám người nháy mắt ra dấu cho hắn.
Hắn dùng mu bàn tay đã bôi ớt dụi mắt, nước mắt nhất thời tuôn rơi, oa một tiếng khóc lên, quỳ gối bên chân của Lưu Vĩnh Lợi, nói: “Đại nhân, bọn họ khi dễ người!”
“Chúng ta tới chấp pháp, những tư binh này vô pháp vô thiên, cư nhiên đánh chúng ta.”
“Cầu xin đại nhân làm chủ a.”
Mặt của Lưu Vĩnh Lợi trầm xuống, trừng hướng tư binh đánh người.
Tư binh bị khí thế của Lưu Vĩnh Lợi làm giật mình nhảy một cái, chỉ vào thứ dân đối diện, nói: “Là bọn hắn, chúng ta muốn giết bọn hắn trấn bạo loạn!”
“Mấy bộ khoái này mạc danh kỳ diệu, đi lên thêu dệt chuyện!”
“Bút trướng này nể mặt mũi của gia chủ các ngươi, nhớ kỹ trước.” Lưu Vĩnh Lợi bán nhân tình.
Khóe miệng của Lưu Trấn run lên, ai cần ngươi bán nhân tình?
Liên Khuê yên lặng đứng dậy thối lui qua một bên.
“Bạo loạn, vì sao các ngươi bạo loạn?” Lưu Vĩnh Lợi đứng ở chính giữa, nghiễm nhiên là người chủ trì công đạo, là thanh thiên đại lão gia.
Thứ dân lên nói: “Đi qua nửa năm, chúng ta bị ác hòa thượng nhốt tại Tháp Tháp tự, nhận hết dằn vặt sống không bằng chết. Chúng ta hôm nay tới đòi công đạo, nhưng bọn hắn nói chúng ta không đúng, ta hỏi một chút, chúng ta sai ở nơi nào.”
Lưu Vĩnh Lợi nghe đang muốn gật đầu, Trịnh Văn Hải vừa nhìn thế không đúng, vội đi lên nói: “Lưu Vĩnh Lợi, ngươi biết rõ ràng trạng huống, nếu như không áp chế những bạo dân này, sẽ là hậu quả gì.”
“Chúng ta nên đứng ở một bên!”
Theo đạo lý vậy khẳng định là đứng ở một bên, dân và quan từ trước đến nay đều là đối mặt.
“Ta đứng bên đạo lý.” Lưu Vĩnh Lợi trừng Trịnh Văn Hải một mắt, hướng về phía đám thứ dân cư nhiên gật đầu, tán đồng nói, “Có oan khuất biết giải oan, các ngươi đúng!”
Đoàn người truyền đến một trận hoan hô, đám thứ dân rất hưng phấn.
Trịnh Văn Hải giận tím mặt, trái lại chỉ vào Lưu Trấn, nói: “Người của nhà ngươi, ngươi mặc kệ?”
Lưu Trấn như nhìn kẻ, nhìn Trịnh Văn Hải. Đây nếu thực sự là Lưu Vĩnh Lợi, hắn có lá gan đứng ở chỗ này nói chuyện sao?
“Lưu đại nhân!” Lưu Trấn nói, “Chuyện này nhất định phải xử lý, bằng không, có một sẽ có hai, tình thế tất nhiên sẽ càng ngàu càng liệt.”
Lưu Vĩnh Lợi nói: “Xử lý như thế nào?”
“Giết!” Lưu Trấn nói.
Giết xong hết mọi chuyện.
Có người ho khan một tiếng,
Lập tức có người hiểu ý, mang theo các thứ dân làm ầm ĩ la hét hô oan uổng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...