Q3 – CHƯƠNG 83: HỦ CỰU TƯƠNG HỦ
Dịch giả: Luna Wong – đại loại nghĩa là mấy thứ cũ kỹ lỗi thời, xin lỗi mọi người, ta học thức nông cạn, không hiểu hết được.
Ngày hôm nay bên trong thành Thăng Long sáng sớm bình tĩnh tường hòa như ngày thường.
Chợ sáng cửa hàng vắng ngắt, đám khất cái như trước dậy rất sớm, mặc dù không ăn được đồ, ngửi ngửi hương khí cũng rất tốt.
Một con chó ghé vào phía trước một sạp bán hà phấn, chán đến chết liếm liếm cơm sáng chủ nhân ném cho nó.
Mí mắt của nó đạp lạp, lộ ra thích ý ăn no uống say muốn ngủ bù.
Bỗng nhiên, một tiếng chiêng trống loảng xoảng vang.
Mắt chó sáng ngời, kích động nhìn đàn người đi tới.
“Ác hòa thượng, làm nhiều việc ác, thảo gian nhân mạng!”
“Thỉnh quan phủ trừng phạt nghiêm khắc!”
“Làm chủ cho chúng ta!”
“Ác hòa thượng, làm nhiều việc ác, thảo gian nhân mạng!”
. . .
Từng tiếng khẩu hiệu chỉnh tề, quanh quẩn ở bầu trời Thăng Long, thanh âm này, là tất cả mọi người chưa từng nghe qua.
Oán nộ, không phục, đến từ thanh âm của chính thứ dân.
“Cha hài tử!” Có một phụ nhân kinh hô một tiếng.
Lập tức trong đám người có nam nhân hướng về phía phụ nhân hô: “Nương hài tử!”
“Ngươi, ngươi còn sống?” Phụ nhân gào khóc, nhào tới, cầm lấy cánh tay của nam nhân, “Trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu, tại sao ngươi không có về nhà, ta và bọn nhỏ đều rất nhớ ngươi a.”
Nam nhân cũng khóc, nói: “Ta bị giam ở Tháp Tháp tự lý làm lao động.”
“Ngày hôm nay chúng ta rốt cục trốn ra được.”
Phụ nhân hỏi: “Trốn ra được?” Lúc này nàng mới phát hiện, nam nhân của nàng đang kéo một sợi dây, đầu khác của sợi dây là những hòa thượng, sắc mặt nàng trắng bệch, kinh ngạc vừa sợ, “Ngươi, ngươi làm cái gì?”
“Ngươi mau theo ta về nhà, như vậy sẽ bị mất đầu.”
Nam nhân ngẩng đầu ưỡn ngực nói: “Ta không quay về, ta là cường giả, ta muốn cùng mọi người, thỉnh quan phủ làm chủ cho chúng ta.”
“Quan phủ?” Phụ nhân hỏi, “Vì sao thỉnh quan phủ, gia chủ sẽ không đồng ý.”
Bọn họ là thứ dân của Lưu thị.
“Gia chủ mặc kệ, chúng ta chỉ có tìm quan phủ. Ngươi đi sang một bên, ta xong xuôi chuyện sẽ trở về nhà.” Nam nhân đại nghĩa lăng nhiên đẩy phụ nhân ra.
Hai bên đường phố, người càng ngày càng nhiều, hầu như chận chật như nêm cối.
Trên mặt tất cả mọi người lỗi ngạc và khiếp sợ, đều tuyên bố bọn họ minh bạch thời khắc này trạng huống là cái gì.
“Ngươi đừng hồ đồ, quan phủ làm sao có thể làm chủ cho chúng ta được!” Phụ nhân lo lắng hãi hùng hơn nửa năm, hiện tại rốt cục thấy nam nhân của chính mình, nàng đương nhiên không nỡ để hắn đi mạo hiểm nữa, “Ngươi đừng đi!”
Nam nhân nói: “Quan phủ sẽ làm chủ cho chúng ta.”
“Chúng ta ăn khổ lâu như vậy, thụ ngược, chịu đòn, không thể chịu không!”
Nam nhân nói chuyện, hướng về phía người xung quanh hô: “Ác hòa thượng làm nhiều việc ác, cầu quan phủ làm chủ!”
Phụ nhân bị đẩy qua một bên, nàng lau nước mắt, tuyệt vọng nhìn nam nhân của chính mình, lẩm bẩm: “Tìm đường chết, hắn đây là tìm đường chết a!”
“Ngươi mau kéo hắn trở về a.”
“Một hồi quý nhân đến, đụng phải quý nhân, nhất định phải mất đầu.”
Lời của bọn họ rơi, bỗng nhiên có người kinh hô một tiếng, chỉ vào phía sau đàn người bạo loạn, hô: “Hòa thượng, là của hòa thượng Tháp Tháp tự!”
Những hòa thượng này không có một người quần áo chỉnh tề, có người mặc khỏa khố, có người mở trung y, trần thân thể đầu trọc, trên mặt, trên người cùng với trên đầu đều là thương.
Chẳng những không có ngăn nắp và uy phong như thường ngày, đến thứ dân cũng không bằng, chật vật bất kham!
“Bọn họ bắt hòa thượng, ông trời của ta. . .”
Mọi người sợ hồn phi phách tán. Hòa thượng mặc dù không phải quý nhân, nhưng một chút cũng không kém quý nhân, hưởng thụ đãi ngộ tài trí hơn người, coi như là các vị gia chủ cũng phải kính bọn họ.
Những thứ dân này điên rồi, nhất định là điên rồi, bọn họ cư nhiên đánh hòa thượng, còn bắt bọn họ lại dạo phố.
Huyền Diệu nhìn thoáng qua phía đoàn người, có một sai vặt cũng đang nhìn hắn, Huyền Diệu nói: “Nhanh đi mời gia chủ của các ngươi phái người tới cứu ta!”
Sai vặt đặng đặng chạy trở về Lưu phủ.
Lưu Trấn đang ăn điểm tâm, nghe vậy kinh ngạc đũa đều rớt: “Bạo loạn?”
“Vâng! Tháp Tháp tự Huyền Diệu đại sư bị đánh hoàn toàn thay đổi, đầu đều phá, như con chó bị xỏ dây dắt đi.”
Lưu Trấn ngưng mi nói: “Là thứ dân nhà ai?”
“Sai vặt vừa qua đó xem qua, có hai ba mươi đều là thứ dân của Lưu thị, còn có một chút còn lại là của Trịnh thị và Lý thị.”
Lưu Trấn vỗ bàn, cả giận nói: “Phái người đi qua, bắt những người này trở lại!”
Bookwaves.com.vn
“Quả thực hồ đồ.”
Sai vặt xác nhận.
Bên này, Trịnh Văn Hải và Lý Nhiêu Bình cũng nhận được tin tức.
Những thứ dân này, tám chín phần mười đều là người của ba nhà bọn hắn.
Sau khi ba người biết được tin tức, phản ứng nhất trí, lập tức phái người đi Tây Tam nhai áp chế bạo loạn.
Một nhà khiển hơn mười gia đinh, cầm côn bảng trong tay, là thống nhất trước nay chưa từng có.
“Tất cả đứng lại!” Liêu Trình đứng ra, tự mình ngăn chặn phía trước con đường của thứ dân bạo loạn, mắng, “Là người của Trịnh thị, lập tức tiến lên đây lĩnh tội, gia chủ cố gắng còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”
“Bằng không, lập tức giết không tha!”
Thứ dân hai bên đường đi xem náo nhiệt phát lạnh cả người, hướng về phía thứ dân bạo loạn thấp giọng nói: “Mau ném gậy gộc, nhanh đi nhận sai, không nên hồ nháo.”
Huyền Diệu đắc ý không ngớt, hướng về phía thứ dân dắt hắn, cười lạnh nói: “Hai phu thê Quế vương, cũng không có khả năng vẫn che chở các ngươi.”
“Các ngươi cứ chờ chết đi!”
Quản sự của ba phủ đứng ở phía trước, chờ thứ dân nhà mình đến đây nhận sai, không cần suy nghĩ, bọn họ nhất định sẽ như cho phủ phục ở dưới chân bọn họ, xin tha thứ.
Một hơi thở. . . hai hơi thở. . .
Người bạo loạn đứng không hề động, bọn họ phảng phất nghe không được tiếng khuyên giải an ủi ở hai bên đường, nghe không hiểu uy hiếp của Huyền Diệu và mệnh lệnh của quản sự nhà mình.
Ánh mắt của bọn họ nhìn thẳng tiền phương, nhãn thần không sợ, không có chút sợ nào!
Thiếu niên đứng ra, thân hình hắn gầy gò, ánh mắt kiên định, hướng về phía mọi người hô: “Chúng ta chỉ muốn đòi công đạo.”
“Mấy tháng này, chúng ta bị giam ở Tháp Tháp tự làm việc, bị bọn họ ấu đả, nhục mạ, sống không bằng một con chó!”
“Chúng ta bây giờ sẽ đòi một thuyết pháp, vì bản thân chúng ta cũng vì người bị chết.”
Liêu Trình như là nghe được thiên đại chê cười, chỉ vào thiếu niên nói: “Ngươi là dân đen ai nhà, đầu óc ngươi phá hủy hay là sống đủ rồi? Dù là các đại sư nhốt ngươi, ngươi cũng không có tư cách đối xử với bọn hắn như vậy, còn không mau thả các đại sư ra.”
“Chúng ta không nhằm vào gia chủ!” Một người nam tử nói, “Thế nhưng các hòa thượng của Tháp Tháp tự, nhất định không thể tha thứ.”
Liêu Trình bị tức nở nụ cười, nói: “Ai làm chủ cho các ngươi, ngươi toán cái thứ gì?”
“Chúng ta muốn quan phủ làm chủ cho chúng ta!”
Liêu Trình chỉ vào người nói chuyện, nói: “Việc này chính là các ngươi không đúng, các ngươi còn có mặt mũi yêu cầu làm chủ?”
“Quả thực người si nói mộng!”
Nam tử dẫn đầu nói: “Nếu các ngươi không làm chủ, chúng ta bây giờ đánh chết bọn họ!”
“Đánh chết ai?” Liêu Trình hỏi.
Nam tử vừa quay đầu lại chỉ vào Huyền Diệu, nói: “Đánh chết bọn họ!”
“Ngươi dám!”
“Chúng ta dám! Chúng ta muốn báo thù!” Nam tử nói.
Đối thoại như vậy, đám thứ dân xem náo nhiệt ven đường nghe mục trừng khẩu ngốc. Bởi vì quá mức kinh thế hãi tục, bọn họ mấy đời cũng không dám nói chuyện với quý nhân như thế.
Ngay cả ngày hai vị quý nhân hôm trước trảm thủ ở trong nha môn, nhưng là đó là y theo luật pháp, là do quý nhân động thủ.
Nhưng đổi lại thứ dân bọn họ, đây là không thể làm được.
“Đánh!” Nam tử vung cánh tay hô lên, đối diện với người huy động băng rôn phía sau, nói, “Ác hòa thượng, làm nhiều việc ác, chúng ta phải thay trời hành đạo, trừ bạo an dân!”
Huyền Diệu nghe nghe, bỗng nhiên quanh thân bắt đầu phát lạnh, hắn phát hiện những thứ dân này căn bản không sợ người của gia chủ mình phái tới, bọn họ xoay đầu lại xem bản thân, mắt không có một chút sợ hãi và kính nể, chỉ có ánh mắt nhìn người chết, theo dõi hắn.
“Ngươi, các ngươi không nên bị phu phụ Quế vương đầu độc, bọn họ đang hại các ngươi!”
“Giết!”
Ở trong miếu là đánh, giữ lại cho bọn họ nửa cái mạng, bây giờ là giết.
Thiếu niên tiến lên, chiếu cái đầu trọc lóc của Huyền Diệu, phanh một gậy đập xuống.
Bookwaves.com.vn
Trong tay của con lừa ngốc này, bao nhiêu nhân mạng, không có ai biết.
Bốn phía trong nháy mắt an tĩnh lại.
Huyền Diệu kinh ngạc há to miệng, máu trên trán hưu một cái, chảy xuống, hắn chỉ vào thiếu niên, phát sinh thanh âm khanh khách, bịch một tiếng té trên mặt đất, chết không nhắm mắt.
“Giết?”
“Giết hòa thượng?”
Hai bên các thứ dân lặng ngắt như tờ, bọn họ không phải sợ, mà là khiếp sợ.
Binh lách cách bàng, trước mặt của mọi người, tất cả hòa thượng không chừa một mống.
“Còn có các ngươi!” Thiếu niên vừa quay đầu, chỉ vào Liêu Trình, “Luôn mồm, nói muốn che chở chúng ta, nhưng khi chúng ta gặp nạn, các ngươi lại đến chỉ trích chúng ta.”
“Chúng ta làm ruộng, đánh cá, nộp thuế nuôi các ngươi. Cho các ngươi cao cao tại thượng, mà bản thân chúng ta lại ăn không đủ no mặc không đủ ấm, dựa vào cái gì?”
“Chúng ta không phục, không phục!”
“Chúng ta không phục!”
Có người ứng.
“Đều là người, phân cái gì cao thấp quý tiện, chúng ta không phục!”
“Không phục!”
Vô số người hưởng ứng, thanh âm rõ ràng đưa đến mỗi một chỗ bên trong thành Thăng Long.
Tất cả mọi người nghe thanh thanh sở sở rõ ràng.
Nguyên lai bọn họ còn có thể không phục, bọn họ còn có thể cầm vũ khí lên phản kháng.
“Phản rồi, phản rồi, các ngươi!” Liêu Trình cũng sợ ngây người, loại cục diện này hắn chưa từng thấy, thứ dân tạo phản, điều này sao có thể.
Thiếu niên vung tay hô to, hô: “Đánh!”
Hơn một trăm người, vọt về phía những người như Liêu Trình.
Mấy người Liêu Trình vốn có đứng ở trước mặt nhất, đứng mũi chịu sào, lập tức bị người đè ở trên mặt đất.
Bị quyền đấm cước đá hơn mười cái, gia đinh đi theo mới phản ứng được, bọn họ hoảng thủ hoảng cước tiến lên đây, cố làm ra vẻ đánh người, nhưng bởi vì đối phương quá nhiều người, lại do dự không dám.
“Đánh!”
Hai nhóm người đánh nhau, mới vừa rồi người che mặt ở chùa miểu, thay đổi trang dung lần thứ hai vọt tới phía trước, một quyền một cước, lập tức đem gia đinh ba phủ phái tới, lược té trên mặt đất.
Trong lúc nhất thời, trên đường phố cũng không rộng, nằm từng loạt từng loạt người.
Máu của các hòa thượng nhiễm đỏ đá tảng, tản ra hàng loạt mùi tanh.
“Mau, nhanh đi báo cáo với gia chủ, bọn họ tạo phản rồi.”
“Đi hồi bẩm bệ hạ, bọn họ tạo phản!”
Người may mắn còn sống sót, như con chuột thất kinh chạy về báo tin.
Trên đường phố, lưu lại an tĩnh ngắn ngủi, có người hướng về phía người bạo loạn hô: “Đi mau, đi a!”
“Một hồi gia chủ tới, các ngươi sẽ không có mạng nữa.”
Nếu như trước đây, bọn họ đã sớm về tị nạn, há có thể như ngày hôm nay vậy, tình thế đã nghiêm trọng như vậy, bọn họ vẫn còn ở lại tại chỗ.
“Cùng chúng ta làm một trận!” Thiếu niên hướng về phía ven đường người hô, “Phản bọn họ, bằng không chúng ta vĩnh viễn làm chó.”
Có người lắc đầu, hô: “Chúng ta không có gì cả, phản cũng chết a.”
Nếu như trước đây, lo lắng tuyệt không phải là có vũ khí hay không, bọn họ chỉ biết theo bản năng cho rằng, đây là đại nghịch bất đạo.
Đỗ Cửu Ngôn ở một bên nghe, rất hài lòng.
“Vương gia, phản ứng cũng không tệ lắm a.”
Quế vương gật đầu, nói: “Càng tốt hơn trong dự liệu!”
“Tới rồi, tới rồi!” Đỗ Cửu Ngôn xoa tay, nhìn chằm chằm phương hướng đám người Lưu Trấn đến, hướng về phía đám người Liên Khuê làm tư thế tay, nói, “Chuẩn bị cho tốt!”
Quế vương ho khan một tiếng, sửa lại trường bào của mình một chút, nói: “Xiêm y không chỉnh rất không lễ phép a.”
“Vương gia, mặc quan phục mới làm, tương đối có khí thế.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...