Q3 – CHƯƠNG 58: CỨ MUỐN ĂN CỨNG
Dịch giả: Luna Wong
Làng chài rất lớn, một mắt lướt qua không thấy đầu cùng.
Nhà tranh thấp bé hay nhà liền thành một mảnh, bên kia còn lại là biển rộng mang mang, có một loại cảm giác hiu quạnh.
“Gia đình kia, cửa có một phụ nhân đang cho hài tử uống sữa.” Quách Ao chỉ vào một hộ trong đó giới thiệu cho Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương.
Ba người tới cửa, phụ nhân đề phòng nhìn bọn họ, để hài tử tầm ba tuổi trong lòng ngực mình xuống đất, để hắn vào trong nhà.
“Các ngươi, làm gì?” Phụ nhân sửa sang lại y phục, đứng lên ngoài mạnh trong yếu nhìn bọn họ.
Sắc trời triệt để tối lại, Đỗ Cửu Ngôn đứng ở cửa, nói: “Nam nhân nhà ngươi có ở nhà không, chúng ta có việc muốn nói một câu với các ngươi.”
Nàng nói chuyện, để Quách Ao đặt gạo và thịt heo mang tới ở trong viện tử.
Phụ nhân nhìn chằm chằm gạo và thịt heo nuốt nước bọt, lắp bắp nói: “Hắn, hắn đang ngủ.”
“Ta đi gọi hắn.”
Nàng nói chuyện vào trong nhà. Trong phòng cũng không có đốt đèn, đen như mực, một lúc lâu một nam nhân đi ra, phụ nhân thắp đèn ở tron nhà.
Đèn sáng, có thể thấy dung mạo của nam nhân, đen sì đầy mặt nếp nhăn, chỉ mặc mã giáp và đoản khố, xoa xoa tay nhìn bọn họ, lại nhìn chằm chằm Quách Ao, nói: “Là, là ngươi!”
“Khuất đại ca, ” Quách Ao nói, “Hai vị này là Quế gia và Cửu gia.”
“Tới tìm ngươi nói chút chuyện.”
Khuất Tuyền nhìn Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, chỉ vào trong phòng nói: “Đi vào nói.”
Mọi người ngồi xuống, ngọn đèn sáng rất nhỏ, chỉ có thể rọi sáng một khối diện tích lớn chừng lồng bàn tay trên bàn. Ba hài tử có chút nhỏ tuổi của Khuất Tuyền cùng tức phụ hắn, đều đứng ở cửa nhô đầu vào nhìn bọn họ.
“Mang gạo thịt vào đi, miễn cho bị mèo chó ăn mấy.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mang đến rồi cũng sẽ không lấy đi.”
Mắt của phụ nhân chiếu sáng, bọn nhỏ cũng phát sinh thanh âm hưng phấn nuốt nước bọt, mấy hài tử không kịp chờ đợi xông tới cửa, ngươi khiêng ta vác mang gạo thịt vào phòng bếp.
Phụ nhân đi trù phòng làm cơm.
Nhi tử lớn nhất của Khuất Tuyền năm nay đã mười tám tuổi, làm việc ở diêm trường, lão nhị là một nữ hài mười sáu tuổi, đã thành thân gả người, lão tam mươi bốn tuổi là một nam hài, bây giờ cùng phụ thân đánh cá, lão tứ bị Lưu Vân Sinh giết, lão ngũ tám tuổi, lão lục là người mới vừa bú sữa mẹ, năm nay ba tuổi.
Thật đúng là có thể sinh.
Tuổi tác của hai phu thê Khuất Tuyền cũng nhiều lắm bốn mươi đi, nhưng mặt nhìn qua chừng năm mươi tuổi.
“Các ngươi tới làm cái gì?” Khuất Tuyền nhìn bọn họ, gương mặt mờ mịt, “Là, là muốn mua hài tử sao?”
Quách Ao gắt một cái, nói: “Cái gì mua hài tử, chúng ta tới tìm ngươi là thiên đại hảo sự.”
“Ta nói đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Khuất Tuyền, “Tứ cô nương nhà ngươi tên gì?”
Khuất tuyền biến sắc, hỏi: “Các ngươi làm gì, vì sao hỏi nàng?”
“Ta biết, tháng mười một năm ngoái nàng bị Lưu Vân Sinh cướp đi, cùng ngày từ trên nóc nhà cyả Di hồng viện nhảy xuống té chết.”
“Ngươi nói với ta một chút, tình huống lúc đó.”
Khuất Tuyền nhìn Đỗ Cửu Ngôn, trong ánh mắt rất sợ, lắc đầu nói: “Không, không có gì đáng nói, hài tử chết cũng chết rồi, bây giờ nói những thứ vô ích này làm gì.”
Tam nhi tử của Khuất Tuyền đứng ở cửa phòng bếp, nghe bọn họ nói.
“Các ngươi không nên hỏi nữa, cũng không có gì có thể nói.”
“Cứ như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Nàng nhận hết khuất nhục xong bị buộc tìm chết, như vậy, ngươi cũng không muốn nói sao?”
“Chủ tử giết chúng ta, nhất định là chúng ta không đúng.” Khuất Tuyền nói, “Chúng ta làm sao có thể trách chủ tử được.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên.
“Chúng ta từ nhỏ chính là như vậy, như cá, sò dưới biển, mệnh của chúng ta là tiện mệnh, chết hoặc sống đều là các chủ tử ban ân.”
“Các ngươi không nên nói chuyện lung tung, Phật tổ cũng sẽ quái trách các ngươi.” Lúc nói chuyện, hướng về phía ngoài cửa niệm a di đà phật.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện nhau.
Nói thật, bọn họ cũng không nghĩ tới, trong lòng bách tính phổ thông, đối với giai cấp cố hóa đã đến trình độ này.
Thảo nào Lý Kiêu sẽ nói, ở chỗ này, bách tính không phải nước, bọn họ là bùn.
Muốn dùng bọn họ đạt được mục đích, căn bản không khả năng.
“Mạng của ngươi là mạng sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bookwaves.com.vn
Khuất Tuyền trả lời: “Là mạng. Nhưng mạng phân giá thế nào, mạng của chúng ta chính là tiện mạng.”
“Các ngươi đi đi, đi mau!” Hắn nói chuyện, trở về phòng, đóng cửa lại.
Cửa của hắn vừa đống, cửa tại trù phòng cũng đóng lại.
“Đi thôi.” Quế vương dắt Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Nói nhiều hơn nữa cũng vô ích.”
Đỗ Cửu Ngôn ngưng mi, đứng ở trong viện nhà Khuất Tuyền, bỗng nhiên, cửa trù phòng mở ra một đường may, mặt của một hài tử tám tuổi lộ ra, nhút nhát hỏi: “Gạo và thịt, là cho chúng ta sao?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Yên tâm ăn đi.”
Hài tử cười ba một tiếng đóng cửa.
“Vương gia, Cửu gia, các ngươi không nên tức giận.” Quách Ao rất xấu hổ, “Người nơi này chính là như vậy, chỉ cần ngươi là chủ tử, chính là giết hết cả nhà hắn, bọn họ cũng sẽ nhận mệnh.”
Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, hỏi: “Như vậy sao?”
Quách Ao không biết vì sao mắt của Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên chiếu sáng, vẻ mặt phát mộng gật đầu, nói: “Phải, là như thế.”
“Vậy dễ nói.”
Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện, bỗng nhiên xoa xoa mắt cá, xoa xoa cổ tay, rút bội đao bên hông Quách Ao ra, dẫn theo, đá văng cửa phòng của Khuất Tuyền.
Vốn có Khuất Tuyền nằm ở trên giường, cũng không biết ngủ hay là đang suy nghĩ chuyện gì.
Nghe thanh âm kinh ngồi dậy, kinh hoảng hô: “Ngươi, ngươi muốn làm gì?”
“Giết ngươi a.” Đỗ Cửu Ngôn gác đao ở trên cổ của Khuất Tuyền, nhướng mày nói, “Ta đường đường Quế vương phi Đại Chu, chính là Lý vương và tứ đại gia chủ của các ngươi nhìn thấy ta đều phải hành lễ vấn an.”
“Ta giết ngươi, nhẹ như lông hồng không tốn chút sức nào.”
Khuất Tuyền sợ chân mềm nhũn, sanh mục kết thiệt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Quý, quý nhân. . . Tha mạng.”
“Nói một câu, tình huống ngày đó tứ cô nương của ngươi bị cướp đi.”
Khuất Tuyền một đầu mồ hôi, nuốt nước bọt, há miệng run rẩy nói: “Ngày đó. . .”
Quách Ao nhìn mục trừng khẩu ngốc, dựng thẳng một ngón cái lên với Quế vương, thấp giọng nói: “Vương gia, phương pháp này của Cửu gia, tuyệt!”
Tiên lễ hậu binh, nếu bọn họ phạ quý nhân chủ tử, vậy chỉ dùng quý nhân chủ tử phương pháp, để cho bọn họ nghe lời.
Lễ ngộ khách khí nói nửa ngày với hắn, hắn bày bộ dạng dầu muối không tiến, hiện đang bức bách, hắn lại nói.
Quế vương nhàn nhạt nói: “Hiếm thấy đa quái!”
Quách Ao khó khăn bày sắc mặt nghiêm túc, càng thêm sùng bái Đỗ Cửu Ngôn.
“Cô nương nhà ta ngồi ngay cửa xử lý lưới đánh cá, sau đó lục công tử đi ngang qua, cô nương nahf ta vừa nhìn con ngựa cao to liền quỳ xuống dập đầu, không nghĩ tới lục công tử bảo nàng ngẩng đầu.”
“Nói cô nương nhà ta thanh tú, để người mang về.”
“Cô nương nhà ta khóc không chịu, lục công tử để người đánh nàng ngất xỉu. Người một nhà ta ở cửa nhà dập đầu cầu tình, lục công tử bảo chúng ta chút.”
“Cô nương nhà ta bị mang đi xong, ta len lén theo vào thành, ta cũng không biết làm gì. Ở cửa nhà của lục công tử đợi tới trời tối, ta về nhà.”
“Ai biết, ngày thứ hai chợt nghe chuyện cô nương nhà ta bị lục công tử xử tử.”
“Ta, ta đi sườn núi La Đằng tìm được của nàng. May là đi sớm, bằng không sẽ bị chó hoang xé ăn sạch sẽ.” Khuất Tuyền hồi ức chuyện chân tướng.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Sự tình cứ kết thúc như vậy?”
“A?” Khuất Tuyền ngẩng đầu nhìn Đỗ Cửu Ngôn, gương mặt mờ mịt, “Quý nhân người, người còn muốn hỏi gì?”
Bookwaves.com.vn
“Thăng Long Tri phủ nha môn không nói gì? Không ai quản chuyện nhà ngươi mất hết một người sao?”
Khuất Tuyền lắc đầu.
“Lưu Vân Sinh thì sao, cũng không có trở lại?”
Khuất Tuyền tiếp tục lắc đầu.
“Không có thường tiền?”
Khuất Tuyền như trước lắc đầu.
“Ta hỏi ngươi, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Ta để ngươi đi tri phủ nha môn gõ trống, ngươi có dám hay không?”
Sắc mặt của Khuất Tuyền trắng bệch, hỏi: “Gõ trống, làm cái gì?”
“Cáo Lưu Vân Sinh giết người.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Báo thù cho tứ cô nương nhà ngươi. Giết người thì thường mạng, nhân chi thường tình.”
Khuất Tuyền hồn bất phụ thể, không dám tin nói: “Cáo lục công tử? Đây, điều này sao có thể, chúng ta làm sao có thể cáo quý nhân được.”
“Ta có phải quý nhân hay không?”
Khuất Tuyền gật đầu.
“Lời nói của ta ngươi có nghe hay không?”
Khuất Tuyền như trước gật đầu, nói: “Nghe, người là quý nhân, nhất định phải nghe.”
“Cho ngươi hai canh giờ, thu thập trong nhà thỏa đáng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Lên xe ngựa, theo chúng ta đi hành cung.”
Khuất Tuyền muốn biện giải.
“Còn muốn nói điều gì, là muốn lập tức cửa nát nhà tan?”
Khuất Tuyền lắc đầu nói không dám, vội hô tức phụ của mình, người một nhà luống cuống tay chân bắt đầu thu dọn đồ đạc. Trên lò mùi thịt khí bay ra, mấy hài tử luyến tiếc đi, vây bắt lò bếp.
“Ăn cơm xong hãy đi đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Người một nhà Khuất Tuyền ngồi xổm tại trù phòng, một nồi cơm một nồi thịt, ăn sạch sẽ.
Người một nhà dẫn theo hành lý không bao nhiêu tiền đi hành cung.
Một lúc lâu sau khi bọn họ đi, trong nhà Khuất Tuyền bỗng nhiên dâng lên đằng đằng hỏa hoạn. Cây cỏ phòng ở, dính một chút hỏa Tinh, nửa canh giờ có thể đốt sạch sẽ.
Hỏa quang chói mắt, chiếu nửa làng chài sáng như ban ngày, nhưng trong thôn ngoại trừ mấy con chó sủa ra, không có mọi thanh âm khác.
“Cũng may đi rồi.” Quách Ao ngồi chồm hổm thủ ở bên kia, tận mắt thấy có hai người đổ dầu ngoài tường nhà Khuất Tuyền châm lửa, “Vẫn là Đỗ tiên sinh lo lắng chu đáo a.”
Sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn rất khó nhìn.
“Bảo cả nhà bọn họ không nên ra cửa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Quách Ao, ngươi đi xem Lưu Vân Sinh làm cái gì đi.”
Quách Ao xác nhận.
Ngày thứ hai, Quách Ao để huynh đệ đi hỏi thăm dò hỏi, trở về trả lời: “Sáng sớm hôm nay Lưu Vân Sinh đi Sùng An, phỏng chừng phải có vài ngày mới có thể trở về.”
“Ân. Đây là chuyện thứ nhất, như vậy thân thích của người chết thứ hai, ở chỗ nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quách Ao trả lời: “Ở trong thành, từ hành cung ra ngoài đi một khắc đồng hồ đã đến.”
“Đi xem.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng nhau, đi nhà người chết thứ hai bị Lưu Vân Sinh hại chết.
Cuối năm ngoái, Lưu Vân Sinh phóng ngựa loạn trong chọ, móng ngựa đá phải một phụ nữ có thai, phụ nữ có thai đêm đó sinh non, một thi hai mạng!
Lúc đó Lưu Vân Sinh căn bản không có dừng ngựa, nên cùng không cần nói đến chuyện bồi thường hay không ở phía sau.
Có thể ở trong trí nhớ của hắn, căn bản không có chuyện này.
Lúc này đây, Đỗ Cửu Ngôn phô trương rất lớn, một thân hoa phục, ngồi xe ngựa hoa lệ, dừng lại ở trước một ngõ nhỏ rất hẹp.
Quách Ao gõ cửa viện, một vị nam tử trẻ tuổi mở cửa, thấy rõ ăn mặc của bọn họ thì phù phù quỳ xuống.
“Tìm ngươi có chút việc.” Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn vào cửa, hắn nói, “Đứng lên, đóng cửa.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...