Q3 – CHƯƠNG 55: BUỔI TỐI TỐT LÀNH
Dịch giả: Luna Wong
Yến hội rất chính thức, trên thành lâu thả pháo mừng, cấp trúc phồn ti náo nhiệt không ngớt.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá người vây bắt Quế vương nói chuyện trong yến hội.
“Vị nam tử mặc trường bào hồng y kia, chính là Lưu chủ.” Quý Ngọc giới thiệu cho nàng.
Lưu chủ Lưu Trấn hơi mập, da trắng nõn rất thích cười, nhưng tương do tâm sinh, nụ cười này không có bao nhiêu lực tương tác, trái lại có loại ngoài cảm giác giả tạo cười nhưng trong không cười.
“Bên cạnh hắn còn lại là Lý chủ, chính là cha chồng của ta.”
Lý chủ Lý Nhiêu Bình, vóc dáng rất cao, dung mạo nho nhã tuấn lãng, có vài phần tương tự với khí chất của Lý Kiêu, nhưng thượng vị lâu sát phạt quyết đoán quán, giữa hai lông mày vẫn có một cổ khí âm lãnh.
“Mặc y phục màu đen, còn lại là trưởng tử của Lưu chủ Lưu Vân Lâm. Hắn sẽ là gia chủ Lưu gia nhiệm kỳ tiếp theo.” Quý Ngọc nói, “Hắn làm người làm việc ác hơn Lưu chủ.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Lưu Vân Lâm, vóc dáng tầm trung, vóc người gầy, dung mạo đoan chính. Hắn vẫn đứng ở ngoại vi cũng không có vây bắt hàn huyên với Quế vương, nhưng ánh mắt thủy chung đang quan sát bốn phía, quan sát đám người Chu Tiếu theo Quế vương mà đến.
Không biết có phải cảm thụ được động tĩnh bên này hay không, ánh mắt của Lưu Vân Lâm nhìn sang bên này. Đỗ Cửu Ngôn phát hiện tay trái của hắn xuôi ở bên người, có chút không đúng, liền thấp giọng hỏi Quý Ngọc, “Hắn có ngoại tật?”
“Khi còn bé đã bệnh một lần, sau này khỏi rồi, tay trái bị trật.”
Đỗ Cửu Ngôn lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy.
“Các vị, đều mời ngồi vào.” Lý Kiêu gọi mọi người nhập tọa, Quế vương ngồi chủ vị, Lý Kiêu ở bên người hắn, những người còn lại lần lượt ngồi xuống.
Đỗ Cửu Ngôn và Quý Ngọc cùng với các vị phu nhân và quý phi trong cung ngồi chung một chỗ.
Đều là mỹ nhân, ngay cả hai vị phu nhân có tuổi, cũng là bán lão từ nương phong vận dư âm.
Trong tịch ngươi tới ta đi, thôi bôi hoán trản, bầu không khí tương đương hòa hợp.
Quế vương ai đến cũng không cự tuyệt, liên tục uống rượu, hình dạng dễ nói chuyện không bụng dạ.
Lý Kiêu cũng là xưng huynh gọi đệ với hắn, không nói chính sự.
Tiệc rượu vẫn duy trì liên tục đến nửa đêm mới tán, Lý Kiêu nói lời say, ngã trái ngã phải tiễn hai vị gia chủ ra ngoài, chờ trở về cung điện của Quý Ngọc, hắn mới thanh tỉnh, Quý Ngọc tiến lên đây đỡ hắn, nói: “Người hôm nay uống không ít, ở chỗ này nghỉ tạm trước, uống xong canh giải rượu lại đi.”
“Hôm nay không đi.” Lý Kiêu cởi áo khoác, ngồi xuống trên giường la hán, lôi kéo Quý Ngọc cũng ngồi ở bên cạnh hắn, nói, “Quế vương có thể tới, là công lao của ngươi. Ta ở lại chỗ ngươi qua đêm, là ở trong tình lý.”
“Nếu ta đi, người khác mới thêm dầu thêm mỡ suy đoán.”
Quý Ngọc nói: “Quế vương gia có thể tới, là bởi vì bệ hạ, thiếp thân bất quá là giật dây bắc cầu, nói một câu mà thôi.”
“Ngươi không nên khiêm tốn. Hôm nay ta cũng nhìn ra, ngươi và Quế vương phi có quan hệ không tệ, sau này bọn họ ở Thăng Long, ngươi nhất định đi lại nhiều hơn.” Lý Kiêu nói, “Nhi tử nàng hôm nay là thái tử, Triệu Khải lại là hảo hữu của nàng, nếu nàng không thu liễm, ở Đại Chu đó là nhân vật hô phong hoán vũ.”
“Vậy cũng phải.” Quý Ngọc cười xác nhận, “Biểu tỷ ta khăn trùm không thua kém bực mày râu, thích nói hình tụng ngục, nếu nàng thích phô trương, ở Đại Chu sẽ không ai bằng.”
Lý Kiêu thật cao hứng, thú Quý Ngọc, là thú đúng rồi.
“Hôm nay các ngươi hàn huyên cái gì?” Lý Kiêu hỏi.
Quý Ngọc vừa hầu hạ hắn rửa mặt, vừa đại khái nói nói nội dung của buổi chuyện phiếm.
“Nàng muốn báo thù cho bách tính đã chết của Đại Chu?” Lý Kiêu hỏi.
Quý Ngọc gật đầu, nhìn Lý Kiêu hỏi: “Chỉ là, chẳng biết bệ hạ người nghĩ như thế nào. Nếu nàng muốn báo thù, nhất định sẽ nhấc lên một vòng phong ba, đến lúc đó xé mở cục diện, là quyết đấu chân chính.”
“Người, cần phải suy nghĩ một chút?”
Lý Kiêu xua tay, nói: “Nàng đang giúp ta, ta không có gì để lo lắng do dự.”
“Bất quá một vương vị, nếu như thất bại ta theo ngươi về nhà mẹ đẻ là được.” Hắn nói chuyện, nhìn về phía Quý Ngọc, hỏi, “Vương hậu có bằng lòng mang ta trở về hay không?”
Đây là lần đầu tiên Lý Kiêu dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với nàng, như nói chuyện phiếm trêu ghẹo giữa tiểu phu thê tầm thường. Bất quá Quý Ngọc cũng không có thụ sủng nhược kinh, nàng cười nhạt nói: “Đương nhiên là cầu còn không được.”
“Bất quá, sẽ không thua.” Quý Ngọc nói, “Bệ hạ làm việc, chẳng bao giờ bị bại.”
Lý Kiêu hỏi: “Nàng định làm gì?”
“Còn không rõ ràng lắm.” Quý Ngọc nói, “Ngày mai ta đi hành cung hỏi một câu.”
Bookwaves.com.vn
Lý Kiêu gật đầu, đi tới đi lui trong điện mấy lần, lại dừng lại nhìn Quý Ngọc, nói: “Ngươi nói cho nàng biết, mặc dù báo thù, nếu có người dám gây bất lợi cho nàng, ta nhất định sẽ không khinh tha.”
Phu thê Quế vương đi sứ An Nam là ứng với lời mời của Quý Ngọc, đến giúp hắn mở cục diện xoay thế cục môn phiệt cắt cứ hiện nay. Nếu hắn không biết phân biệt, chẳng phải là tự đoạn đường lui sao.
Cho nên, mặc kệ Đỗ Cửu Ngôn muốn làm thế nào, đều là đang giúp đỡ hắn, dù là cuối cùng thất bại, để hắn vứt bỏ vương vị, hắn cũng sẽ không hối hận.
Nhiều nhất, tránh tới Đại Chu.
Trong hành cung, Đỗ Cửu Ngôn rửa mặt tựa ở trong lòng Quế vương, nói: “Lý Kiêu xin ngươi giúp đỡ?”
“Ân.” Quế vương nói, “Hắn ám chỉ mượn binh.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi dậy nhìn hắn, nở nụ cười, nói: “Đây đánh lên đầu quả tim của vương gia chúng ta, ngươi cự tuyệt?”
“Tất phải cự tuyệt.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha. Chớ nói Lý Kiêu mượn binh, chính là vay tiền Quế vương, đều không mượn được.
“Ta mượn binh cho ta còn không sai biệt lắm.” Quế vương nói lầm bầm hai tiếng.
Đỗ Cửu Ngôn hiếu kỳ hỏi: “Ngươi muốn mượn binh làm gì?”
“Đào hàu.” Quế vương nói, “Có muốn ăn không, bạch chước hồng xào cũng không tệ.”
Nhãn tình của Đỗ Cửu Ngôn sáng lên, nhướng mày nói: “Không bằng đi diêm trường đào trước?”
“Dễ nói.” Quế vương gõ cái trán của Đỗ Cửu Ngôn, nói, “Đi?”
Đỗ Cửu Ngôn cười đứng lên, nói: “Đi, đi!”
. . .
Lưu Vân Sinh gõ cửa vào căn phòng của Lưu Trấn, hắn hành lễ nói: “Phụ thân, người tìm nhi tử?”
“Ta mới từ vương thành đi ra, phu phụ Quế vương Đại Chu tới, ngươi biết chưa?”
Lưu Vân Sinh xác nhận, trả lời: “Nhi tử nghe nói, ngày hôm nay Lý Kiêu đón hắn vào thành. Phụ thân cũng đi vương thành tham gia tiếp phong yến?”
“Ân. Phu phụ Quế vương nhìn qua hòa khí, nhưng nghe trong tin đồn lại không phải chủ dễ nói chuyện. Chuyện diêm trường, ngươi sớm an bài một chút, không nên bị bọn họ bắt được cái chuôi, chuyện bé xé ra to.” Lưu Trấn nói.
Lưu Vân Sinh không cho là đúng, nói: “Phụ thân yên tâm, nơi này là Thăng Long, dù là bọn họ có ba đầu sáu tay, cũng không thi triển được.”
“Huống chi, Quế vương và Quế vương phi bất quá là dân gian đồn đãi mà thôi, có thể có lợi hại gì.”
Nhất là Quế vương phi Đỗ Cửu Ngôn, một nữ nhân, có thể có bản lãnh gì, hắn cũng không tin!
“Ngươi đừng gây thêm rắc rối, chuyện gì đợi bọn hắn đi rồi hãy nói. Ngược lại không phải là sợ bọn họ, chỉ là không cần thiết.” Lưu Trấn nói.
Lý Kiêu muốn mượn lực đánh lực, nhằm vào bọn hắn trước, hắn làm sao không biết.
Nhưng hắn không sợ Lý Kiêu, chỉ cần Lý Kiêu dám động thủ với hắn, hắn có thể lập tức để hắn chết không có chỗ chôn.
Cho Lý Kiêu đăng cơ, bất quá là vì cân đối mà thôi, bởi vì vô luận là hắn hay Lương chủ hay là Trịnh chủ cũng không thể, chỉ có Lý Kiêu thích hợp nhất.
Thứ tử Lý gia, còn là nhi tử một hồ cơ sinh.
Để hắn đăng cơ thì thế nào, khó thành đại khí.
Nếu có một ngày hắn không cho hắn làm vương, tùy thời tùy chỗ vung cánh tay hô lên, là huyết mạch của cái thân phận này của hắn, lập tức liền có vô số người đứng lên hưởng ứng.
“Ngươi đi đi.” Lưu Trấn nói, “Theo ngươi nhị ca làm việc cho tốt, chờ ngươi lập công lớn, ta để đích mẫu ngươi ghi tạc ngươi trên danh nghĩa của nàng.”
Nhãn tình của Lưu Vân Sinh sáng lên, nhất thời đáp: “Đa cám ơn phụ thân, nhi tử nhất định chăm chú làm việc.”
Bookwaves.com.vn
Hắn hành lễ lui ra ngoài, thường tùy bên người La An nghênh qua đây, thấp giọng nói: “Lục công tử, bây giờ là đi Di hồng viện, hay là về nhà?”
Lưu Vân Sinh năm nay hai mươi, đã thành thân có một trai một gái, hai thiếp thất trong phòng cũng sắp lâm bồn.
“Đi diêm trường!” Lưu Vân Sinh và La An đi ra ngoài, đem lời mới vừa rồi Lưu Trấn nói với hắn nói với La An, “. . . Ta phải làm việc thật tốt, để phụ thân biết bản lãnh của ta.”
La An rất hưng phấn, cười nói: “Vậy lục công tử người nhất định phải làm việc thật tốt, để được chủ tử coi trọng.”
“Bất quá, chủ tử thỉnh người đi, là vì công nhân đã chết sao?”
Lưu Vân Sinh gật đầu, nói: “Ý của phụ thân, bảo ta khiêm tốn một chút. Dù sao những người đó là cũng là người Chu, mà Quế vương lại đến Thăng Long, chỉ sợ đối phương tìm tra.”
“Sợ cái gì. Quế vương có thể có bản lãnh gì, bất quá là bách tính Đại Chu thổi phồng mà thôi.”
“Huống chi, giết chết những người đó ai thấy được, muốn gây sự với ta, cửa cũng không có.”
La An gật đầu, nói: “Bằng không, vẫn là đi nói một tiếng với Chu tụng sư, hỏi ý kiến của hắn một chút?”
“Không cần suy nghĩ những thứ bừa bộn này, bọn họ có bản lĩnh cứ phóng ngựa qua đây, nếu ta sợ hắn, thì ta là do hắn sinh.” Lưu Vân Sinh chẳng đáng, ra cửa lên ngựa, thẳng đến diêm trường.
Ban đêm, diêm trường không nghỉ ngơi, công nhân nơi này mỗi ngày thay phiên ngủ, mỗi người mỗi ngày chỉ có hai canh giờ thời gian để nghỉ ngơi.
Không chỉ ở đây, công nhân của tất cả diêm trường sát vách, đều là như thế này.
Tiền lương một tháng phát một lần, nam nhân có thể được năm trăm văn tiền, nữ nhân còn lại là ba trăm văn.
Số tiền này ở Thăng Long, người một nhà nhịn ăn nhịn mặc mới không chết đói, về phần hài tử đọc sách, mua quần áo ăn tết, nghĩ cũng không cần nghĩ.
“Hai người kia đang làm gì?” Lưu Vân Sinh nhìn phía trước diêm trương bạch hoa hoa, có hai công nhân cầm xẻng đứng không hề động, “Ngươi đi xem.”
La An chạy tới, một cước đá trên đùi một người trong đó, người kia nhất thời quỳ rạp trên mặt đất, lại đứng lên hướng về phía hắn dập đầu, La An mắng: “Không muốn làm thì cút, thứ không thiếu nhất chính là người.”
“Vâng, vâng, làm việc ngay, sau này cũng không dám nữa.” Người nọ dập đầu, liên tục cầu xin tha thứ.
La An không có nói nữa, trở về nói với Lưu Vân Sinh: “Hai người chống xẻng ngủ gà ngủ gật, tiểu nhân dạy dỗ một chút, không dám nữa.”
“Đuổi.” Lưu Vân Sinh nói, “Ở đây không nuôi người ăn không ngồi rồi.”
La An xác nhận, hô đốc công đến, đuổi hai người vừa rồi ra ngoài.
Hai người kia quỳ trên mặt đất vừa cầu vừa khóc.
Lưu Vân Sinh đi nhà ở của công nhân uống rượu, gió biển thổi thích ý thoải mái, bên tai không khỏi vang lên lời nói của Lưu Trấn, hắn thấp giọng lầu bầu nói: “Dám đụng đến ta? Đây cũng không phải là Đại Chu, cẩn thận ta để ngươi chết thần không biết quỷ không hay!”
“La An, ” Lưu Vân Sinh gọi La An tiến đến, hỏi: “Tất cả chuyện trong diêm trường, đều xử lý sạch sẽ rồi chứ?”
La An gật đầu xác nhận.
“Vậy không chuyện gì nữa.” Lưu Vân Sinh cười nhạt, phất tay nói, “Ngươi đi đi.”
La An ly khai, Lưu Vân Sinh không nhanh không chậm uống rượu, bỗng nhiên, cửa phòng vang lên một tiếng hắt xì, hắn nhất thời ngưng mi, nói, “Đóng kỹ cửa.”
Hắt xì hắt xì, cửa phòng tiếp tục vang.
“Xảy ra chuyện gì, bảo ngươi đóng. . .” Lưu Vân Sinh vỗ bàn một cái, bỗng nhiên quay đầu răn dạy, nhất thời sửng sốt một chút.
Liền thấy hai hắc y nhân che mặt đứng ở cửa.
Ba đôi mắt nhìn nhau, một hắc y nhân trong đó hướng về phía hắn phất phất tay, nói: “Hi, buổi tối tốt lành!”
—— lời nói ngoài ——
Đỏ lên túi nêu lên bất năng nhảy qua nguyệt, ta tài nhớ tới tháng này chỉ có 29 thiên, o(╯□╰)o
Có vé tháng phải nhớ rõ khoảng không hắc. Sao sao đát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...