Q1 – CHƯƠNG 8: NHÀ MỚI BẠN MỚI
Editor: Luna Huang
Củ cải nhỏ cười híp mắt, vẻ mặt kiêu ngạo.
“Hai đầu quang gánh của lão bá, một bên mười một con vịt, mà bên kia chỉ có chín con.” Gánh đi bộ xa như thế, tự nhiên là phải cân bằng hai bên đòn để có thể bước đi dễ dàng hơn chứ.
“Chỉ bằng cái này?” Ngân Thủ không dám tin tưởng.
Đỗ Cửu Ngôn uống trà, cười híp mắt, “Đây là thứ nhất. Thứ hai, tính toán hắn thuận miệng nói ra, nếu có lòng lừa bịp tống tiền, chỉ sẽ nghĩ lý do, mà không thể tđặt trọng điểm trên đống tiền lỗ lã được.”
Ngân Thủ hồi ức, lúc đó lão nông đúng là nói hai mươi hai con vịt, hắn sẽ lỗ hai trăm sáu mươi mấy văn tiền. So với mất vịt, lão nông tựa hồ càng giận Tụ Phúc lâu ép giá để hắn lỗ lã.
“Lợi hại.” Ngân Thủ dựng thẳng ngón cái lên, “Ngươi không nói cả đời ta cũng không nghĩ ra.”
Vẻ mặt Hoa Tử tán thán, “Cửu tỷ tỷ, ngươi quá thông minh, sau này chúng ta liền theo ngươi được không, ngươi để chúng ta làm gì chúng ta cũng làm, đều nghe ngươi.”
Nháo nhi gật đầu theo.
“Theo ta?” Bản thân nàng cũng không biết làm gì, Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta nuôi không nỗi các ngươi.”
Hoa Tử cười hì hì nói: “Chúng ta có thể tự nuôi mình, cũng có thể nuôi sống ngươi.”
“Ngươi chớ khinh thường chúng ta!” Vẻ mặt Ngân Thủ tự tin.
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì! Bất quá, ngoại trừ làm luật sư ra, nàng cái gì cũng không biết.
“Lại nói.” Nàng phải nghĩ xem làm sao kiếm tiền, bản thân không ăn cũng phải lo cho củ cải nhỏ.
Đây là trách nhiệm!
“Có thịt, có cá. Thịt này so với hôm qua Bả Tử ca mua lớn hơn nhiều.” Nháo nhi thoáng cái nhào tới, gắp một khối thịt mỡ cho vào miệng.
Gió cuốn mây tan, một bàn đầy món ăn hễ quét là sạch, dù là nhã nhặn như Trần Lãng cũng ăn ba chén cơm lớn.
“Thật no.” Ngân Thủ vuốt bụng ợ một cái, “Ta đi không nỗi nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn lau miệng, “No rồi thì giải tán, ta muốn tìm chỗ tắm rồi ngủ.” Nàng không muốn liên lụy người khác, cũng không muốn bị người liên lụy.
Giải tán? Nháo nhi và Hoa Tử trơ mắt nhìn nàng, “Cửu tỷ…”
Đỗ Cửu Ngôn mím môi, không nhịn được nói: “Được rồi, ta mời khách, tìm chỗ ngủ đi.”
Hoa Tử và Nháo nhi hoan hô, đến củ cải nhỏ đều khe khẽ cao hứng, hiển nhiên không nỡ xa nhau.
Trần Lãng nói: “Nếu ngươi muốn tắm, chỉ có thể ở khách sạn bình dân. Nhưng khách sạn bình dân ở Bảo Khánh không rẻ, một đêm chí ít năm trăm văn tiền.”
Một con vịt hai mươi văn, năm trăm văn đủ đắt, nàng hỏi: “Ở đây núi cao hoàng đế xa, vì sao đắt thế?”
Vọng Thư Uyển.com
“Bởi vì tiếp giáp Quảng Tây, hai năm trước Quế vương vạch đất làm vua, giằng co với triều đình không buông.” Trần Lãng nói: “Bảo Khánh, Vĩnh Châu, mấy chỗ đều việc không ai quản lí.”
Quế vương? Lúc này Đỗ Cửu Ngôn mới nhớ tới hỏi: “Hoàng đế họ gì, quốc triều là triều đại nào?”
“Ngươi.” Trần Lãng rất giật mình nàng cư nhiên không biết, “Đế hoàng họ Triệu, quốc triều vi Chu, năm nay là Thuận Thiên năm thứ tám.”
Chu? Chẳng lẽ là thời đại thập lục triều? Có hoàng đế họ Triệu sao?
Đỗ Cửu Ngôn xoa xoa cái trán, xác định bản thân nghĩ không ra, hào phóng vỗ một tấm ngân phiếu mười lượng ở trên bàn, “Vậy hôm nay cứ thế!”
Mắt mọi người đều sáng trưng, lại muốn tiêu mạnh tay, lại sợ tiêu hết mai đói tiếp.
“Nương.” Củ cải nhỏ kéo kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, “Chúng ta nên tiết kiệm chút, trước đây tiền của Ngân Thủ ca cũng tiêu mạnh tay mà hết đó.”
Ngân Thủ nói lầm bầm hai tiếng, nở nụ cười.
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, nói: “Nên dùng thì dùng, tiền hết lại kiếm thêm.”
“Nếu không muốn về miếu, ta có biện pháp.” Trần Lãng nói: “Dùng ba lượng bạc thuê một viện tử, đủ ở một tháng.”
“Ta biết có viện tử cho thuê.” Ngân Thủ nói: “Đường Kê Vũ sau tửu lâu này căn thứ ba, tứ hợp viện, một tháng hai lượng bạc. Có bảy gian phòng!”
Tất cả mọi người nhìn Đỗ Cửu Ngôn, chờ nàng gật đầu.
“Chúng ta ở chung?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn mọi người, một buổi tối chưa đủ sao, còn muốn ở một tháng?
Trần Lãng xua tay, “Ngươi và củ cải nhỏ ở là được rồi, chúng ta…” Hắn nhìn mấy người Ngân Thủ, “Chúng ta quay về miếu.”
Củ cải nhỏ kéo kéo ống tay áo của Đỗ Cửu Ngôn, thấp giọng hô: “Nương a… Rất nhiều gian phòng.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ có thể nhượng bộ, “Vậy cùng ở đi, người nhiều sức cũng nhiều.” Dùng tiền để nhi tử cao hứng, cũng đáng.
Trần Lãng không nói chuyện, do dự mà, “Bằng không, ngươi mang theo mấy hài tử đi đi, ta quay về miếu là được.” Mọi người có thể sống cũng rất không dễ dàng, hắn không muốn trở thành gánh nặng của người khác.
“Tiên sinh…” Tất cả mọi người sịu mặt, muốn Trần Lãng đi cùng, Ngân Thủ nói: “Chúng ta nói rồi mà, có thịt cùng ăn, có khổ cùng gánh. Tiên sinh không đi, chúng ta cùng ở miếu!”
Đỗ Cửu Ngôn xoa trán, “Khổ như vậy, làm như ta là ác nhân vậy. Đi, đi, đi thuê nhà, mọi người cùng ở!”
“Cửu tỷ thật tốt, cửu tỷ tốt!” Hoa Tử và Nháo nhi đều nhảy dựng lên, củ cải nhỏ cũng đặc biệt cao hứng, cùng nhau kéo Trần Lãng không buông tay.
Trần Lãng bật cười, lại cảm thấy khó chịu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cảm tạ.”
“Tiên sinh chớ tạ ân quá sớm, ta có một thân tật xấu!” Đỗ Cửu Ngôn cười, ôm nhi tử ra cửa.
Tính tiền, xuất môn, thuê viện tử, chỉ dùng một canh giờ.
“Cửa thành còn mở, ta đi ngoài thành gọi luôn Bả Tử ca đến, thuận tiện đốn củi trở về nấu nước.” Ngân Thủ nói, trực tiếp đi.
Đỗ Cửu Ngôn cho Trần Lãng ba lượng, “Muốn thêm đồ, làm phiền tiên sinh, ta đi mua quần áo cho mọi người.”
“Được.” Nếu đã đáp ứng, như vậy sau này sẽ là nhà của mọi người, Trần Lãng cũng không nói thêm gì nữa, nhận tiền mang theo Hoa Tử đi mua thêm đồ rửa mặt cùng với đệm chăn.
Vọng Thư Uyển.com
Trời tối đen thì dọn xong bảy gian phòng, có giường thì ngủ giường, không giường thì trải rơm làm chăn nệm mới, trên bàn trong phòng khách bày chung trà, ghế lau không nhiễm một hạt bụi.
Đỗ Cửu Ngôn mang theo sáu bộ đồ mới đến, tấm tắc thán: “Đúng là người nhiều sức lớn.”
“Đây là cái gì?” Hoa Tử tiếp nhận bao phục, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Y phục. Ngày hôm nay có tiền chúng ta làm người, chờ hết tiền tiếp tục làm quỷ.”
Mọi người cười ha ha, không kịp chờ đợi thử quần áo mới.
Đỗ Cửu Ngôn tính sổ, bao gồm thuê phòng mua nồi chén đứa chậu gáo muôi đệm chăn quần áo mới, tổng cộng mới tiêu năm lượng.
Có lời.
“Bả Tử ca tới rồi.” Nhân Thủ chỉ trù phòng, “Hắn nấu nước cho mọi người.
Đỗ Cửu Ngôn không ý kiến với Bả Tử, tới thì tới, “Vậy khổ cực hắn.” Lúc nói chuyện nàng hỏi Trần Lãng, “Có mua thùng nước tắm không?”
“Mua hai cái.” Trần Lãng cười nói, “Ngươi và củ cải nhỏ một cái, mấy người chúng ta dùng một cái.”
Đỗ Cửu Ngôn là nữ nhân, nhất định phải chia ra.
Nước mau sôi, củ cải nhỏ tự mình tắm rửa, thoải mái hát tiểu khúc, Đỗ Cửu Ngôn cũng nhịn không được bật cười.
Trần Lãng đi qua, cho nàng một ly trà.
Ly bằng trúc, trà là trà thô, thế nhưng uống cực thơm.
Trần Lãng cười nói: “Ngày hôm nay đa tạ ngươi, để bọn nhỏ có chỗ ở, có một cái nhà.’
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, đang muốn, chợt nghe sát vách truyền đến một trận tiếng cười của hài tử, nàng nghiêng tai nghe, Ngân Thủ đã cước bộ nhẹ nhàng chạy tới, tay mang bao tay cầm ly, vạn sự thông nói: “Sát vách có một nhà bốn người, vừa sinh một nhi tử mới tám tháng.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Ngân Thủ, nhướng mày nói: “Ngươi, trộm quen tay?”
Ngân Thủ sửng sốt, “Làm sao ngươi biết? Ta chưa từng bị lộ a.”
—— lời nói ngoài ——
Có thưởng tránh đáp: vì sao Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy Ngân Thủ là trộm! Có hai điểm mấu chốt.
Ngày mai sau khi có chương mới, ba vị tiểu mỹ nhân trả lời trước nhất tặng 30 tiêu tương tệ!
Luna: Thực sự đến chương này thấy nữ chủ sao sao đó. Lúc đầu LH đòi giết hết mọi người cũng im lặng không ra mặt chờ CCN năn nỉ mới giúp, sau lại đột nhiên ban phát thiện tâm giúp ông bán vịt, xong chuyện lại đẩy hết đám khất cái đi không muốn có dính líu. Lúc đầu bản thân cũng sắp chết mà cũng làm ngơ, ông bán vịt không liên quan lại giúp, đám khất cái không chỉ giúp nguyên chủ còn giúp CCN nhờ vậy bả xuyên qua mới có xác nhập thế mà xem như không. Bả bị đa nhân cách hử???
Cốt truyện đúng là lôi cuốn nhưng tính cách của nhân vật tệ hại quá >”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...