Q3 – CHƯƠNG 51: TÂM NGOAN THỦ LẠT
Dịch giả: Luna Wong
“Đoạt?” Lưu Càn túm lấy sai vặt, hỏi, “Ngươi nói rõ ràng, cái gì gọi là đoạt?”
Diêm trường của hắn cũng không phải một trái dưa hấu, tùy tiện người nào đều có thể cướp đi.
“Đêm qua, bỗng nhiên có một nhóm người đường về không rõ vọt vào diêm trường, giết hết người của chúng ta, ngay cả Lộ chưởng quỹ cũng, cũng bị bọn họ giết.”
“Hiện tại diêm trường cắm cờ của Lưu thị, người của Lưu gia đã tiếp thủ.”
Lưu Càn không dám tin hỏi: “Đều, đều giết?”
“Vâng!” Sai vặt ngẫm lại nghĩ mà sợ, khóc nói, “Tiểu nhân vốn có dự định buổi tối khởi hành đi nhanh, nên chuẩn bị vào thành mua chút đồ cho tức phụ mang theo, không nghĩ tới lúc trở về lấy đồ, liền. . . Liền thấy những người đó đang giết người.”
“Tiểu nhân không dám đi vào, cưỡi ngựa gấp trở về báo tin.”
Sai vặt nghĩ tình hình lúc đó, gào khóc.
Lưu Càn bụm mặt cũng khóc theo: “Hơn một trăm nhân mang, ta ăn nói với người nhà bọn họ thế nào a.”
“Đây là minh đoạt!” Sắc mặt của bốn huynh đệ Lưu Vĩnh Húc trắng bệch đứng ở cửa.
Lưu Càn bỗng nhiên phản ứng kịp, lôi kéo sai vặt hỏi: “Ngươi trực tiếp trở về? Không có đi tìm Cao đại nhân?”
Cao đại nhân, chính là phương pháp quan hệ bọn họ đi, là thê đệ của phó tướng thủ hạ Trịnh chủ, họ Cao tên Liêu.
“Tìm rồi, lúc đó tiểu nhân cưỡi ngựa đi tìm, ai biết Cao đại nhân căn bản không gặp, vẫn là thường tùy của hắn nói cho ta biết, nói loại sự tình này bọn họ cũng không quản được, cũng không thể vì một diêm trường của chúng ta, mà trở mặt với Lưu gia.”
Lưu Càn hiểu, bình thường việc nhỏ đối phương có thể tiện tay giúp một chút, hiện tại gặp muốn trở mặt là đại sự, đối phương liền mặc kệ.
Không phải không có năng lực, mà là không cần thiết.
“Vương gia, Đỗ tiên sinh, thực… Thực sự bị các ngươi liệu đến.”
“Ta phải đi Thăng Long.” Lưu Càn nói, “Nhiều tính mạng như thế, vô luận như thế nào ta đều phải mang bọn họ về.”
“Không thôi, ta không mặt mũi ở Trấn An nữa, ta cũng bị người đâm cột sống a.”
Lưu Càn phảng phất thoáng cái già hơn mười tuổi, hoảng loạn đứng lên lại té ngã, Lưu Vĩnh Húc tới đỡ, nói: “Cha, nếu đi cũng là ta đi. Ta đây dẫn ngựa ra, tự mình đi một chuyến.”
“Đều đừng đi.” Lưu thái thái từ trong nhà lao tới, hô, “Hiện tại đi, không phải là toi mạng sao.”
“Nhưng, nhiều người đã chết vì nhà của chúng ta như vậy, chúng ta không đi, đời này cũng không thể an lòng.” Lưu Càn nói, “Lưu gia chúng ta làm buôn bán mấy đời, trong tay chưa từng để người mất mạng. Người ta làm việc cho chúng ta, chúng ta không thể hại mạng của người ta!”
“Trước đây cha ta đã nói, buôn bán thì buôn bán, trong lòng trong tay đều sạch sẽ hơn. Người không sạch sẽ, không đi được đường dài.”
Lưu thái thái lý giải Lưu Càn, nhưng đau lòng nhi tử mình, lắc đầu nói: “Ta hiểu, nhưng bây giờ diêm trường đã bị người cướp đi, các ngươi đi, có thể làm cái gì?”
“Ta phải không phụ lương tâm.” Lưu Càn nói.
Người một nhà tranh chấp ngay cửa.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện, sắc mặt của hai người đều là trầm trầm, Quế vương ho khan một tiếng, nói: “Cố Thanh Sơn!”
“Ở!” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngươi đưa một sai vặt quen thuộc tình huống Lưu gia đi một chuyến, tra rõ sự tình chân tướng.”
Cố Thanh Sơn xác nhận.
Lưu Càn ngừng khóc, kích động nhìn Quế vương, chợt nghe Quế vương nói: “Tốc tốc chỉ một người quen.”
“Ta, ta đi.” Lưu Vĩnh Khang nói, “Ai cũng không quen thuộc bằng ta, ta và Cố tướng quân đi một chuyến.”
Lưu Vĩnh Khang theo Cố Thanh Sơn cùng đi, hai người ra roi thúc ngựa đi Thăng Long.
Mọi người ngồi xuống, bầu không khí nặng nề.
“Ở người bên kia, đều là từ Trấn An đi qua?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lưu Càn xác nhận, nói: “Đều là từ bên này tìm người đi, có người còn là người một nhà đều ở bên kia, có người còn lại là thừa kế nghiệp cha làm mấy đời.”
“Đều là quen biết, coi như là một người làm việc vặt nấu cơm, cũng đều là người quen.”
Lưu Càn than thở, đấm kháng.
“Bọn họ thủ đoạn độc ác, sai không phải do ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trước hết ngươi nghĩ an bài hậu thế của những người này thế nào, để tránh khỏi sau khi sự tình truyền ra ngoài, các ngươi tự loạn trận cước, không chu toàn.”
Lưu Càn xác nhận.
Nhiều mạng người như vậy, cũng bởi vì tư dục của một số người mà chôn vùi, Đỗ Cửu Ngôn rất tức giận.
Bookwaves.com.vn
Ngày thứ hai Chu gia đang xử lý hậu thế của công tượng diêm trường, hứa hẹn thường tiền theo hộ theo người, giải thích tình huống với từng nhà, hứa hẹn với các nhà vô luận như thế nào cũng sẽ mang thi thể của những người bị chết về.
Đỗ Cửu Ngôn vốn có không thích thái độ làm người của Lưu Càn, dù sao phụ thân có thể nuôi dạy ra nữ hài tử Lưu Dung như vậy, cũng sẽ không quá đôn hậu chân thực.
Nhưng sự thực lại làm cho nàng thật bất ngờ, cái này cũng giải thích, vì sao Lưu gia ở Trấn An có thanh danh tốt như vậy, buôn bán từ tổ tông truyền xuống, chẳng những không có suy yếu, trái lại càng ngày càng vững chắc.
Rất nhiều chuyện, đều cũng có nguyên nhân.
Năm ngày sau, Cố Thanh Sơn từ An Nam trở về, người phơi nắng đen như mực, gương mặt uể oải, ngồi ở chính sảnh ánh mắt ngưng trọng.
Đỗ Cửu Ngôn rót trà cho hắn, hỏi: “Bên kia tình huống gì?”
“Không tốt, môn phiệt thế lực quá lớn, quan hệ cũng rắc rối khó gỡ, không nhúc nhích được.” Cố Thanh Sơn nói, “Diêm trường tổng cộng đã chết một trăm lẻ chín người, trong đó có phụ nhân hài tử cùng với lão nhân. Thi thể bị tùy tiện nhét vào bãi tha ma, căn bản không có người dám hỏi đến.”
“Hiện tại xem ra, bọn họ nhìn trúng diêm trường của Lưu gia, chỉ là bởi vì là Lưu Càn là người của Đại Chu, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ. Lúc này đây, tựa hồ là hành vi của một mình tư sinh tử của Lưu chủ Lưu Vân Sinh.”
“Hắn tuy là thứ tử, nhưng rất được Lưu chủ coi trọng, tất cả, làm việc vô pháp vô thiên.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Sự tình xảy ra xong, không có oanh động sao? Triều chính của An Nam bên kia cũng không có phản ứng?”
“Không có. Tất cả mọi người làm như không thấy, phảng phất đã chết trên dưới một trăm người liền chết.” Cố Thanh Sơn nghĩ đến đã cảm thấy trái tim băng giá, “Trịnh chủ nhà Lưu Càn đi quan hệ, vốn chính là một chân chạy, hắn không có can đảm nhúng tay.”
“Xem ra, là nhìn quen không trách.” Đỗ Cửu Ngôn thả chung trà, ngưng mi nói, “Mạng người với bọn hắn mà nói, dường như là chuyện vặt.”
Tống Cát Nghệ cả giận nói: “Vậy, vậy Lý, Lý Kiêu, không, quản, quản sao?”
“Trong thư Quý Ngọc nhắc tới, mặc dù Lý Kiêu đăng cơ vi vương, thủ đoạn cũng có, nhưng đối mặt loại môn phiệt thâm căn cố đế mấy trăm năm này, lao lực sức của chín trâu hai hổ, cũng giống như phù du hám cây, như muối bỏ biển.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Loại bệnh này, không tiêu trừ nhổ tận gốc, làm cái gì đều là trị ngọn không trị gốc.”
“Vậy, vậy làm sao bây giờ.” Đậu Vinh Hưng hỏi, “Có cần xuất binh hay không?”
Tất cả mọi người nhìn Quế vương.
“Xuất binh đương nhiên có thể xuất, nhưng không cần thiết.” Quế vương nói, “Dùng người của chúng ta, thay bọn họ chiến tranh, sinh tử đều không đáng.”
“Bất quá, di thể của những công nhân làm thuê trên diêm trường của Lưu gia, phải mang về.”
Hắn nói chuyện, nhìn về phía Cố Thanh Sơn hỏi: “Ngươi nghĩ một phong, đưa đi cho Lưu chủ, để hắn tự mình đưa trăm lẻ chín người ở diêm trường về lai, lại đưa Lưu Vân Sinh đến Trấn An lĩnh tội chịu phạt.”
“Vâng.” Cố Thanh Sơn cũng tức giận nguy, đứng dậy liền muốn đi.
Đỗ Cửu Ngôn cản bọn họ lại, phất tay nói: “Ngươi lĩnh thi thể trở về có thể, thế nhưng nếu muốn Lưu Vân Sinh đến lĩnh tội, sợ rằng không thể.”
Quế vương ngưng mi nói: “Nàng cảm thấy, đối phương sẽ nhận tội, nhưng sẽ cho người đến gánh tội thay?”
“Ân. Người cũng không phải Lưu Vân Sinh đích thân giết, bọn họ muốn bao che quá dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hơn nữa, từ Mã Giác xuất hiện đến xem, bọn họ tựa hồ đối với loại chuyệngánh tội thay này, cưỡi xe nhẹ đi đường quen.”
Một Tiếu Chí Viễn, đối phương đều muốn lấy Mã Giác thay hắn gánh tội. Biết chuyện của Tiếu Chí Viễn không có gì tốt để gánh tội thay, bọn họ mới bỏ qua Tiếu Chí Viễn, giết hắn.
“Môn phiệt sĩ tộc, thích chuyện như vậy nhất.” Lỗ Niệm Tông nói, “Các triều đại, chúng ta cũng là chư hầu tác loạn. Những con em nhà giàu kia giết người như ngóe, thậm chí lấy việc săn mạng người làm trò chơi.”
“Không ai cáo, cho dù có người cáo, bọn họ tùy tiện đưa một hạ nhân đi nha môn nhận tội là được.”
Bookwaves.com.vn
“Loại sự tình này, không tra được.”
Lỗ Niệm Tông nói xong, tất cả mọi người theo gật đầu.
Chuyện hiện nay chưa hiểu, nhưng sách sử lại là gương sáng. Nghìn năm qua triều đại thay đổi, nhưng thực vẫn là đổi canh mà không đổi thuốc.
“Cữu cữu nói rất đúng.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, hỏi, “Thánh nhân có biện pháp không?”
Lỗ Niệm Tông lắc đầu, nói: “Môn phiệt quốc triều, sĩ tộc tiêu thất, cũng là trải qua mấy trăm năm phủ định tẩy trừ, mới có cách cục Đại Chu hôm nay.”
“Muốn trong khoảng thời gian ngắn cải biến loại cách cục này, là người si nói mộng.”
Tiền Đạo An gật đầu: “Các thời thái tổ khai triều bốn mươi năm, Chu công đưa ra khoa cử tuyển chọn nhân tài, mới dần dần phá trừ cách cục của sĩ tộc. Theo ta được biết, lúc trước An Nam do Trịnh chủ nắm quyền, cũng mô phỏng theo các đời thiết lập khoa cử.”
“Là thiết lập.” Chu Tiếu châm chọc nói, “Nhưng là thùng rỗng kêu to.”
Người nắm quyền trong triều, vẫn là môn phiệt hiển quý hoặc thân thiết bám váy đề cử.
Đỗ Cửu Ngôn nghĩ đến theo như lời Quý Ngọc trong thư nói. Đơn đọc như thế nghe một chút, đã là da đầu tê dại, cả vật thể vô lực.
Khi toàn bộ xã hội, thậm chí bách tính bị chèn ép, đều đã tập mãi thành thói quen, thiếu tự trọng không phản kháng nữa, như vậy xã hội này triệt để vô pháp cứu vãn.
“Từ trên đi không thông, vậy đi từ dưới!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tất cả mọi người nhìn nàng, không có hiểu ý của nàng.
“Nàng dự định điều động bách tính, phủ định cách cục?” Quế vương lập tức hiểu ý của Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Đây càng khó a.” Tiền Đạo An nói, “Xưa nay trị quốc, làm sao có chỗ cho bách tính nói rõ lí lẽ, bất quá là cá mặc cho người thịt, nhẫn nhục chịu đựng mà thôi.”
“Trừ phi, ngươi có thể điều động hàng vạn hàng nghìn bách tính, cả nước đồng lòng.” Chu Tiếu nói, “Còn đây, trọng trách nặng mà đường thì xa, khó như lên trời.”
Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế: “Không thử một chút, ai biết kết quả.”
“Hơn nữa, ” Đầu lông mày của nàng hơi nhướng, nói, “Đó không phải là Đại Chu, bây giờ bất thành, ta phủi mông một cái lăn là được.”
Lỗ Niệm Tông nhấc tay, nói: “Ta, ta, ta giúp ngươi!”
“Ngôn Ngôn, ta vẫn có một đại mộng tưởng!”
Đậu Vinh Hưng nói: “Cữu gia, đại mộng tưởng của người không phải thú tức phụ sao?”
“Đây là một cái.” Lỗ Niệm Tông ha hả cười, lại nói, “Còn có một cái chính là, trị quốc!”
Mọi người đồng loạt mắt trợn trắng.
Mộng tưởng thật cao, chính là không thực tế.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Lỗ Niệm Tông, nói: “Răng trắng lớn có tài, sau này chúng ta mưa gió đồng hành, đồng lòng hợp lực.”
“Ân!” Lỗ Niệm Tông nắm quyền nói, “Khai sáng thịnh thế.”
Quế vương ho khan một tiếng, nói: “Dù thế nào, muốn đỡ trì An Nam triệt để lớn mạnh, để sau này xâm phạm Đại Chu?”
“Chúng ta phải có tự tin, một chỗ nhỏ như vậy, xâm phạm cái gì, hơn nữa, không có trên dưới một trăm năm, bọn họ trở mình không được. Có thể tự cố đề cao dân sinh, quân chủ cũng đã năng lực siêu quần trác.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Chờ một chút, ” Bùi Doanh cười hỏi, “Nói nhiều như vậy, chúng ta là phải đi An Nam sao? Nhưng thánh chỉ của triều đình còn chưa tới a.”
(Luna: Đọc lời bên dưới của tác giả xong ta an tâm phần nào, ít nhất cũng không xây dựng theo kiểu tiêu cực, có cách nghĩ xâm chiếm bá chủ thiên hạ này nọ. Dù sao cũng liên quan đến chính trị, và tác giả khẳng định đều là hư cấu, cho nên mọi người đọc mở lòng một chút, nơi nào cũng có người xấu người tốt, cách nghĩ tốt xấu là đứng trên góc độ hoàn cảnh của mỗi người. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ và luôn ủng hộ ta nhé, cảm ơn mọi người thật nhiều)
—— lời nói ngoài ——
Ngày mai đỏi địa đồ, chính thức tiến quân An Nam!
Xem cửu gia làm sao nông thôn bao vây thành thị, từng bước một cải cách.
An Nam ở trong lịch sử là Việt Nam, nhưng ở chỗ này đều là hư cấu, nên, không nghiên cứu sau, dù sao năng lực cũng hữu hạn, không dám bộ lịch sử.
Bất quá, ta vẫn thực sự tra xét lịch sử bọn họ, cũng quả thực kinh qua mấy trăm năm môn phiệt cắt cứ, “Vương” là khôi lỗi, “Trịnh chủ” đương đạo. Lần đầu tiên tế tra xét một chút, có địa phương rất thần kỳ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...