Q3 – CHƯƠNG 34: SĂN THÚ BAN ĐÊM
Dịch giả: Luna Wong
Lưu Cống tiễn Lạp Ngõa trại tộc trưởng trở về, tộc trưởng nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấp giọng nói: “A Cống, những người này rốt cuộc là ai? Sao ta cảm thấy rất không bình thường nhỉ.”
“Tộc trưởng, ” Lưu Cống thở dài, nói, “Người không biết, đêm qua ta một đêm không ngủ, sợ người của Lạp Ngõa trại các ngươi đắc tội bọn họ.”
“Bọn họ hiện tại khách khí đi cầu thuốc, còn giúp tra án, thật là bởi vì bọn hắn tốt.”
“Nếu như chọc giận bọn họ, bọn họ trực tiếp mang binh đến, chúng ta có thể thực sự gia viên khó giữ được.”
Sắc mặt của tộc trưởng đại biến, run rẩy hỏi: “Nói như thế nào?”
“Vị nam nhân đẹp mắt kia, là Quảng Tây Quế vương, tiên sinh vẫn nói chuyện, là Quế vương phi.” Hắn cũng là mới biết được, Đỗ Cửu Ngôn không phải nam nhân là nữ nhân, là Quế vương phi.
Chân của tộc trưởng mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã trên mặt đất, Lưu Cống luống cuống tay chân đỡ hắn, nói: “Người đừng sợ, bọn họ thuận lợi lấy được thuốc, cũng sẽ không nổi giận nữa.”
“Hơn nữa, bọn họ cũng rất tốt, quý nhân giảng đạo lý, người không cần sợ hãi.”
Tộc trưởng lau mồ hôi trên đầu, suy nghĩ một chút lại cảm thấy nghĩ mà sợ, cả giận nói: “Ba Nam Châu này, thiếu chút nữa hại chết chúng ta.”
Lưu Cống không nói chuyện, hắn thấy Lạp Ngõa trại tộc trưởng và ba Nam Châu đều rất xấu.
Người khác tới xin thuốc, bọn họ đều thấy chết mà không cứu, người như vậy, lòng dạ quá ác độc.
Trong nhà Lưu Cống, mễ Cống nấu một bàn thức ăn, mời mọi người lên bàn, tất cả mọi người ngồi xuống, phát hiện Đỗ Cửu Ngôn và Lỗ Niệm Tông không ở.
“Đỗ tiên sinh và Lỗ công tử ở trong phòng sao, ta đi mời bọn họ.” Mễ Cống nói.
Quế vương xua tay, nói: “Bọn họ có lời, lập tức tới.”
Mễ Cống ồ một tiếng, nhìn thoáng qua phương hướng căn phòng của Lỗ Niệm Tông.
Bên trong gian phòng, Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lỗ Niệm Tông dở khóc dở cười, nói: “Cữu cữu, đây là việc người một ngày một đêm không nghỉ ngơi làm?”
“Đúng vậy, ” Lỗ Niệm Tông gật đầu, nói, “Ta mệt mỏi quá a.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngoại nhân đều nói, người vẽ tranh rất đẹp, thiên kim khó cầu. Người dùng trình độ tốt như vậy, vẽ bảy mươi hai thức?”
Hắn một ngày một đêm không có ngủ, cư nhiên vẽ toàn bản bảy mươi hai thức ra. Vẽ phi thường ưu mỹ, trên bức trành còn thêm lý giải của mình nữa chứ, trình độ dụng tâm, chính là học sinh khoa thi cũng khó so bì.
“Ta cảm thấy quyển họa chất này của Mặc Hề không tốt.” Lỗ Niệm Tông lầu bầu nói, “Sau này, chờ ta có tức phụ, ta phải cho ta tức phụ xem.”
“Có phải rất đẹp mắt hay không.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ta là ngoại sinh nữ của người, người cho ta xem, tựa hồ không quá hợp.”
“Ta không ngại.” Lỗ Niệm Tông khoác tay nói, “Ta chỉ cho một mình ngươi, ngươi không nên nói với Mặc Hề, ta vẽ một quyển đẹp hơn của hắn được không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Không thể không nói, Lỗ Niệm Tông vễ, rất đẹp!
“Ăn cơm!” Lỗ Niệm Tông cẩn cẩn dực dực thu một quyển bảy mươi hai thức của mình như trân bảo, đưa cuốn của Quế vương cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ta thật là đói a cũng rất mệt a, ta phải ngủ bù một giấc.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, cùng hắn một trước một sau ra cửa, đi ăn cơm.
Mọi người ngồi xuống, Lỗ Niệm Tông vùi đầu ăn cơm, Đỗ Cửu Ngôn nâng ly với Chu Tiếu, nói: “Án này, Chu huynh công lao lớn nhất, kính Chu huynh.”
“Khách khí khách khí.” Chu Tiếu nói, “Kỳ thực năng lực của ta luôn luônxuất chúng, trình độ tra án cao siêu, chỉ là lần này các ngươi phá lệ chú ý một chút, cho nên mới có cảm giác này.”
“Khách khí, khách khí.” Chu Tiếu nói.
Mọi người hướng về phía hắn ha hả cười, Tống Cát Nghệ nói: “Chu, Chu huynh, ngươi, ngươi, ngươi khiêm, khiêm tốn chút.”
“Ân.” Đậu Vinh Hưng nói, “Dù sao, chúng ta quả thực lần đầu tiên phát hiện ngươi có năng lực như thế.”
Chu Tiếu lắc đầu, trừng Đậu Vinh Hưng một mắt.
“Mễ Nam Châu cũng rất thương cảm.” Lưu Kiều thở dài nói, “Nữ tử gả người như đánh bạc, năm rộng tháng dài mới biết thắng thua, nhưng tiền đánh bạc lại là cả đời của mình.”
“Đúng vậy, không thua nổi.” Tô Ngưng Nguyệt nói.
Đậu Vinh Hưng nhích lên, nói với Lưu Kiều: “Nàng không sợ, ngươi nhất định là người thắng.”
Lưu Kiều che mặt mà cười, gật đầu một cái nói: “Phải, ta là người thắng, bởi vì phu quân nhà ta tốt nhất.”
Đậu Vinh Hưng dào dạt đắc ý.
Tống Cát Nghệ bĩu môi, hướng về phía Tô Ngưng Nguyệt đá máy cái lông nheo, biểu thị trung tâm.
“Các vị đang ngồi ở đây đều rất ưu tú, cho nên, cái đề tài này không thích hợp để chúng ta tiếp tục thảo luận.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ăn cơm sớm nghỉ ngơi một chút, sáng mai khởi hành quay về Quảng Tây.”
Đầu lông mày của Quế vương giương lên, và Đỗ Cửu Ngôn nói: “Không phải nói, muốn đi săn thú sao?”
“Muốn!” Trịnh Ngọc Cầm nói, “Ta ủng hộ vương gia.”
Nàng dược dược dục thí, “Ban đêm săn thú dễ hơn ban ngày nhiều, khẳng định có rất nhiều thu hoạch.”
Bookwaves.com.vn
“Như vậy, sách lược của chúng ta chính là, vài người vây ở ngoài, vài người thủ ở chính giữa, không cần suốt đêm, mấy canh giờ, khẳng định bồn mãn bát mãn.”
Nàng rất kinh nghiệm.
“Ngọc Cầm đi, ta cũng đi.” Kiều Mặc nhấc tay nói.
Tô Ngưng Nguyệt và Lưu Kiều lắc đầu, nói: “Chúng ta không đi.”
“Loại sự tình này chúng ta đi chỉ có thể thêm phiền phức cho các ngươi, ta và Ngưng Nguyệt còn có Kiều Kiều ở nhà chờ các ngươi là được.” Bùi Doanh nói.
Những người khác đều rất hưng phấn.
“Ta cũng đi, ta cũng đi.” Lỗ Niệm Tông nói.
Ăn cơm xong, mọi người thu thập một chút, chờ trời tối, giơ cây đuốc lên núi.
“Cửu Ngôn, ” Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn lui về phía sau vài bước, nhìn hai bên một chút chỉ vào bên kia, thấp giọng nói, “Chúng ta qua bên kia.”
Đỗ Cửu Ngôn mạc danh kỳ diệu, “Không phải nói chúng ta vây ở bên ngoài sao? Qua bên kia, cũng phải nói với mọi người một tiếng chứ?”
“Bọn họ nhiều người vậy là đủ rồi.” Quế vương kéo Đỗ Cửu Ngôn, “Đi, đi rồi.”
Đỗ Cửu Ngôn bị hắn kéo vào trong rừng, Quế vương hướng về phía người trước mặt hô: “Ta và Cửu Ngôn qua bên kia, một hồi qua tìm các ngươi.”
Lúc nói chuyện, hai người tiêu thất ở trong rừng, đến cây đuốc đều tắt.
“Bọn họ đi đâu thế?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
Mọi người lắc đầu, Tiền Đạo An nói: “Vương gia nhĩ lực tốt, khả năng nghe được bước chân của mãnh thú đi. Đi thôi, chúng ta tiếp đi về phía trước.”
Đỗ Cửu Ngôn bị Quế vương lôi kéo đi mấy trăm bước, dừng lại ở phía trước một cây đại thụ, bốn phía đen như mực, nàng vừa quay đầu lại liền thấy con mắt của Quế vương bắn lục quang nhìn nàng.
“Làm, làm gì?”
Quế vương nhào lên ôm nàng, cười hắc hắc nói: “Dã chiến!”
“Ngươi nói lần nữa?” Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười.
Quế vương ôm nàng, nói: “Ngôn Ngôn, ta cũng muốn thử xem, cảm giác trong rừng rất tốt a.”
“Có muỗi a, tốt như vậy.”
Quế vương xuất ra bốn cây ngải hương, thành kính đốt ở bốn phía, nói: “Ta sớm có chuẩn bị.”
“Nguyên lai, ngươi mới là cầm thú lớn nhất trong rừng.” Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói.
Quế vương nhào tới, y phục mở rộng lộ ra cơ bụng của bản thân, thấp giọng nói: “Cơ bụng của ta, có phải đẹp hơn ba Nam Châu hay không?”
“Vậy khẳng định, mặt cũng đẹp hơn hắn, tính cách cũng tốt hơn hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Vậy sau này nàng không được nhìn nam nhân khác.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn có lệ gật đầu.
“Lời nàng nói buổi chiều đều là phát ra từ phế phủ?” Quế vương ôm nàng nói.
Đỗ Cửu Ngôn không nhớ rõ buổi chiều nói cái gì.
“Nàng nói nàng gả cho ta không hối hận, cảm thấy ta là nam nhân tốt nhất trên đời.”
Hình như nàng chỉ nói nàng không hối hận, không có khen hắn là nam nhân tốt nhất trên đời đi? Trong bóng tối Đỗ Cửu Ngôn liếc mắt, nhưng rất thành khẩn gật đầu nói: “Đúng vậy, vương gia là nam nhân tốt nhất trên thế giới.”
“Tốt!” Quế vương lưu loát cởi y phục, cười nói, “Đêm nay ta muốn làm nam nhân càng tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn, dở khóc dở cười nói: “Vương gia, người không phải nam nhân tốt nhất, là nam nhân dã nhất.”
Bookwaves.com.vn
“Ngao!” Quế vương gặm cổ của nàng, “Ta chính là dã thú, dã thú của một mình Đỗ Cửu Ngôn.”
“Phi!”
Xa xa, Lỗ Niệm Tông sợ hết hồn, nhìn hai bên một chút rúc vai dựa vào Hàn Đương, thấp giọng nói: “Thanh, thanh âm gì? Là dã thú sao?”
“Không có a.” Hàn Đương nói.
“Ta nghe được, là tiếng dã thú gào thét.”
Hàn Đương ho khan một tiếng, nói: “Cữu gia, chúng ta phải bắt đầu hành động.”
“Nga nga.” Lực chú ý của Lỗ Niệm Tông bị chuyển đi, cong thắt lưng cùng đợi con mồi.
Hơn một canh giờ sau, Quế vương cõng Đỗ Cửu Ngôn trở về, Lỗ Niệm Tông nhìn Đỗ Cửu Ngôn, kỳ quái nói: “Ngôn Ngôn làm sao vậy?”
“Mệt mỏi, nói muốn ngủ một chút.” Quế vương nói, “Có bắt được con mồi không?”
Hàn Đương gật đầu, trả lời: “Vừa đánh ngã một con lợn rừng, lúc này Kiều Mặc về trong trại gọi người đến nâng.”
“Chỉ một con lợn rừng?” Quế vương cõng Đỗ Cửu Ngôn, thần thanh khí sảng một chút cũng không mệt mỏi.
Hàn Đương chỉ chỉ bên kia, nói: “Còn có gà rừng thỏ, không ít thứ.”
“Thành, vậy các ngươi sớm nghỉ ngơi một chút, ta đưa Ngôn Ngôn quay về ngủ.” Quế vương vừa đi vừa đau lòng nói, “Đáng thương, tra án tử mệt thành như vậy.”
“Nơi này ta cũng không thích, sau này đừng tới nữa.”
Lỗ Niệm Tông đầy mặt kỳ quái, lẩm bẩm: “Ngôn Ngôn là tra án mệt sao? Ta thấy ban ngày nàng tốt vô cùng a.”
Đỗ Cửu Ngôn không mặt mũi gặp người, ngao ô cắn Quế vương một ngụm, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Ngươi chờ cho tiểu gia, tiểu gia có thời gian thu thập ngươi.”
“Làm sao thu thập?” Mắt của Quế vương chiếu sáng.
Đỗ Cửu Ngôn nói lầm bầm hai tiếng, nói: “Chờ ta đến độ tuổi hăng hái ngang dương, cho ngươi mười ngày không xuống nỗi giường, móc sạch thân thể của ngươi.”
“Còn có ngày đó?”
“Có!”
“Ta đây phải rèn đúc thân thể.” Quế vương nói, “Liều mạng với nàng.”
“Liều thì liều, ai sợ ai cầm thú.”
“Hay!” Quế vương nói, “Ha ha, hay!”
Đỗ Cửu Ngôn không muốn phản ứng hắn.
“Ngày mai chúng ta sẽ đi, nhưng ta không muốn quay về Quế Lâm phủ.” Quế vương nói, “Chúng ta trực tiếp trở lại kinh thành.”
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, hỏi: “Không phải mỗi ngày ngươi ngóng trông ta đi định cư, cùng ngươi tạo phản sao?”
“Những nữ nhân kia quá phiền.” Quế vương xốc nàng cao chút, lầu bầu nói, “Ta không thích.”
Luôn quấn quít lấy Đỗ Cửu Ngôn, một chút rụt rè của nữ tử cũng không cần.
“Keo kiệt.”
“Ta keo kiệt cái gì, ta không có động thủ đã rất cho các nàng mặt mũi rồi. Cũng không nghĩ thử xem, ta đuổi theo nàng lâu như vậy mới để cho mắt nàng nhìn thẳng ta, các nàng ngược lại, vừa lên liền dán nàng.”
“Còn dính nữa, ta giết chết các nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn véo lỗ tai của hắn, cười mắng: “Phải kiểm kiểm được chưa, loại sự tình này nói ra, ta đều thay ngươi e lệ.”
“Các nàng đoạt tức phụ của ta, ta có cái gì phải e lệ, ta quang minh chính đại, ta sẽ độc chiếm.”
Đỗ Cửu Ngôn cười đến đau bụng, “Thành, chúng ta vòng qua Quế Lâm, thẳng về kinh thành. Nhắc tới, ta nhớ củ cải nhỏ, tiên sinh, Ngân Thủ, Hoa Tử còn có Bả gia! Cũng không biết tìm được Nháo nhi chưa!”
“Bả gia cũng đừng nhớ, những người khác có thể nhớ.”
“Đó là ca ngươi!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Hừ!” Quế vương nói, “Già như vậy, mỗi ngày giả cùng tuổi với ta.”
Đỗ Cửu Ngôn cười to, đang muốn nói, Cố Thanh Sơn từ đối diện nghênh qua đây, nói: “Gia, ta đã trở về.”
“Người đưa đi nha môn rồi?” Quế vương hỏi.
Cố Thanh Sơn nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn không đi bộ, “Đưa đi rồi, bất quá trong nha môn có nhận một phong thư, là cho người cùng vương phi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...