Q3 – CHƯƠNG 26: MẤY CÁI HIỀM NGHI
Dịch giả: Luna Wong
Hai người ở trong rừng đi một vòng, qua cầu treo. Trên cầu hoảng hoảng du du, đạp lên bất ổn, nhưng cũng may mặt nước phía dưới rất bình tĩnh, dù là ngã xuống, vấn đề cũng không lớn.
Qua cầu, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu quan sát địa phương Ngọc Đào chết.
“Di.” Nàng nhìn bên kia, nói, “Vừa rồi vị a ma kia nói, nàng chưa từng quá cầu đúng không.”
Quế vương nói: “Ân. Nàng là nói như vậy.”
Nếu như chỉ là đứng ở cầu nhìn bên này, cự ly đi qua này, có ít nhất bốn trăm bước, phía trước còn có một cánh rừng và bụi cây rất kín.
Đứng ở nơi này, căn bản nhìn không thấy.
“Lại mời vị phụ nhân kia tới hỏi một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Lưu Cống, “Ngươi quen biết không?”
Lưu Cống gật đầu, “Ta đi mời.”
Lúc nói chuyện chạy bước nhỏ đi, một lát sau dẫn vị phụ nhân kia trở về.
“A ma, người xưng hô như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi vị phụ nhân kia.
Phụ nhân trả lời: “Ta là mễ Nam Trúc.”
“Mễ Nam Trúc a ma, người biết chúng ta mời người tới, là vì chuyện gì không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Mễ Nam Trúc lắc đầu.
Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, hướng về phía cánh rừng chỉ chỉ.
Mễ Nam Trúc đầu tiên không hiểu, sau đó mặt đỏ lên hiểu được, nàng nhất thời cực lúng túng, nói: “Ta, ta, ánh mắt ta tốt. . .”
“Mắt cho dù tốt, cũng là thấy không rõ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ánh mắt của mễ Nam Trúc lóe ra, nhìn thoáng qua Lưu Cống, lại rũ mắt không nói.
Đỗ Cửu Ngôn nháy mắt ra dấu với Lưu Cống.
Lưu Cống xoa xoa tay, nói: “Ta qua bên kia chờ các ngươi.” Liền đi xa một ít.
Dân bản xứ ở, mễ Nam Trúc ngại nói.
“Kỳ thực ta có qua cầu.” Mễ Nam Trúc đỏ mặt nói, “Đi về phía trước một chút, ngồi xổm trong bụi cỏ nhìn hơn nửa ngày.”
Ba Nam Châu tuổi còn trẻ cường tráng, nàng lớn tuổi, không thôi cũng có thể. . . Trong lòng quả thực ngứa, xem vài lần cũng cảm thấy đỡ thèm.
Nàng cho rằng Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương sẽ chê cười nàng, nhưng đợi một hồi, nàng ngẩng đầu nhìn hai người, căn bản không thấy bọn họ có vẻ kinh dị gì, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, lại bổ sung: “Ta, ta chỉ đứng ở bên cái cây không nhất bên đó, lúc đó chỉ lo nhìn, cũng không có chú ý còn có người khác.”
“Nhìn bao lâu?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Lúc ngươi đi bọn họ kết thúc chưa?”
Mễ Nam Trúc lắc đầu, trả lời: “Ta thấy có thời gian uống cạn một chun trà, hắn, thân thể hắn rất tốt, ta nhìn lúc đầu.”
Lúc nói chuyện, ngại nói nhỏ hơn, “Ta sợ bị phát hiện, liền qua cầu đi.”
“Vậy ngươi đi nửa đường có gặp được người nào không?”
Mễ Nam Trúc suy nghĩ một chút, nói: “Ta nhìn thấy Nham Cáo, hài tử kia ở đốii diện sông câu cá.” Nàng chỉ vào chỗ bờ hơn mười bước ở bên kia, “Liền ở đó trong bụi cỏ bên đó.”
“Hắn thấy ngươi không?”
Mễ Nam Trúc lắc đầu, nói: “Khẳng định không nhìn thấy ta. Ta đi rất nhanh, đến phía trước liền tiến trại.”
“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mễ Nam Trúc thấy bọn họ không nói muốn hỏi nữa, liền cúi thấp đầu bước nhanh về nhà.
Nàng thủ tiết, nữ nhi gả người ba năm, năm nay bắt đầu sang nhà đàn trai ở, cách nhà bọn họ có chút đường. Một mình nàng ở đó thật sự là buồn chán, nên thường một mình ở bên ngoài tìm người nói chuyện, giết thời gian.
“Lưu Cống, ” Đỗ Cửu Ngôn gọi Lưu Cống, “Hiện tại tộc trưởng không phối hợp, chúng ta phải tìm ai phối hợp chúng ta tra búa của toàn bộ Lạp Ngõa trại?”
Lưu Cống lắc đầu, nói: “Trừ phi mọi người tự nguyện hỗ trợ, nhưng khẳng định cũng có người không phối hợp. Tốt nhất vẫn là tộc trưởng lên tiếng.”
“Đi, đi nhà tộc trưởng.” Quế vương dắt Đỗ tay của Cửu Ngôn, Lưu Cống ở phía sau nhìn mục trừng khẩu ngốc, khóe miệng run, dùng dư quang nhìn bọn họ dắt tay, thấp giọng lầu bầu nói, “Người Hán, người Hán đều, đều như vậy?”
Nam nhân và nam nhân dắt tay, cũng thật là ác tâm đi.
“Làm sao vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Lưu Cống, thấy gương mặt hắn cổ quái, “Ngươi có nan ngôn chi ẩn?”
Lưu Cống lắc đầu, nhìn thoáng qua bọn họ dắt tay, chạy bước nhỏ ra phía trước dẫn đường, “Ta, ta đi trước.”
“Thiếu niên tư xuân?” Đỗ Cửu Ngôn rất khổ não, nói với Quế vương, “Thế nào thiếu niên chúng ta quen biết, cũng bắt đầu tư xuân?”
Quế vương ừ một tiếng, nói: “Đến tuổi rồi, tư xuân rất bình thường.”
“Không đúng!” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Nhân dĩ quần phân, chủ yếu vẫn là vương gia người không đứng đắn.”
Quế vương tựa ở bả vai của nàng, co chân bước đi, thấp giọng nói: “Mới vừa rồi cánh rừng kia, ta cũng cảm thấy rất tốt.”
Đỗ Cửu Ngôn đẩy đầu của hắn ra, “Làm việc!”
Bookwaves.com.vn
Tộc trưởng gia ở vị trí trung tâm trại, viện tử thật cao, bên ngoài có đất trống rất lớn bao vây, trên nóc nhà treo kỳ phiên, rất có một chút khí thế.
“Lạp Ngõa tộc trưởng.” Lưu Cống đứng ở giữa viện tử hô một tiếng, tộc trưởng từ trong nhà đi ra, đứng ở dưới hành lang nhìn bọn hắn chằm chằm, ngữ khí bất thiện nói: “Ở đây không chào đón các ngươi, mời các ngươi lập tức ly khai.”
Quế vương thực sự lười nhịn hắn, đi nhanh nhảy lên bậc thang, một tay nhấc cổ áo của tộc trưởng, như túm con gà con choi choi, xách người đi vào.
“Lạp Ngõa tộc trưởng, vương gia. . .” Lưu Cống sợ hết hồn, muốn đi theo vào, Đỗ Cửu Ngôn ngăn hắn.
Lưu Cống khẩn trương nói: “Dù sao hắn cũng là tộc trưởng, vương gia hắn. . . Hắn sẽ không đánh chứ.”
“Nếu như Lạp Ngõa tộc trưởng xảy ra chuyện không hay, sự tình liền càng thêm phức tạp.”
Đỗ Cửu Ngôn phất tay nói: “Sẽ không, vương gia có chừng mực.”
Lưu Cống nhìn bên trong, vừa vội vừa khẩn trương, một đầu mồ hôi.
“Lạp Ngõa tộc trưởng cũng thật là, nói cho hắn biết là người của quan phủ, hắn lại còn kiên cường.”
“Thật không biết kiên cường cái gì.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn đại khái chưa từng thấy qua chiến tranh, cho nên mới phải kiên cường.”
Lưu Cống lau mồ hôi, mặc mặc niệm một câu a di đà phật.
Vừa nói chuyện, Quế vương từ trong nhà đi ra, Lạp Ngõa tộc trưởng cúi thấp đầu đi theo phía sau hắn, liên tiếp chắp tay thi lễ hành lễ, nói: “Tiểu nhân để mọi người mang theo búa trong nhà qua đây ngay.”
“Người, người chờ!”
Tộc trưởng nói chuyện, run rẩy đi ra bên ngoài viện gọi người đến.
“Vương gia, người nói người là Quế vương gia?” Lưu Cống hỏi.
Quế vương lắc đầu, nói: “Ta đút cho hắn một viên thuốc, nếu hắn không phục ta, thì không có giải dược.”
“A?” Lưu Cống đầy mặt ngạc nhiên, mí mắt nhảy lắp bắp nói, “Cái, cái này cũng được?”
Quế vương dương dương đắc ý, chắp tay nói: “Được!”
“Lợi hại!” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói, “Vương gia xuất thủ, nhất định làm nhiều công ít.”
Lưu Cống lau mồ hôi, nói: “Vương gia lợi hại, lợi hại!”
Vừa nói chuyện, trong trại vang lên tiếng chiêng trống, tộc trưởng để người thông tri từng nhà, mang theo tất cả búa trong nhà qua đây, hạn định trong vòng một khắc đồng hồ.
Một khắc đồng hồ qua đi, trong thôn chín mươi sáu gia đình, các gia đều phải đưa búa của nhà mình tới, tổng cộng có một trăm lẻ ba cây búa.
“Cái này có thể kiểm tra thực hư không?” Lưu Cống nhìn búa đầy đất, đầu óc mơ hồ.
Tộc trưởng đứng ở một bên, bưng bụng của mình, sắc mặt trắng bệch không dám nói lời nào.
“Ngọc Đào là búa đánh chết sao?” Có thôn dân hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua người nói chuyện, người nọ chừng ba mươi tuổi, da đen kịt, vóc dáng không cao. Nàng trả lời: “Chưa xác định, nên phải bài tra.”
Người nọ ồ một tiếng.
“Cái nào là búa của ngươi nhà?” Đỗ Cửu Ngôn thuận miệng hỏi, người nọ chỉ chỉ một cây ở giữa, nói, “Cây nào chuôi gỗ bôi nước sơn đỏ là của ta.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn một cái, hỏi: “Ngươi chưa thành thân?”
Nàng hỏi hắn cái nào là nhà ngươi, hắn trả lời cái bôi sơn đỏ là của hắn. Loại đối thoại không suy nghĩ này, phản ánh hình thức tư duy và thói quen nói chuyện của một người.
“Đúng, đúng vậy.” Người nọ rất kinh ngạc, “Người, người làm sao mà biết được?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn búa của hắn, tay cầm là mới, chuôi gỗ trái lại tạp dùng có chút nở hoa rồi, nàng nói: “Thuận miệng hỏi một chút.”
Người nọ nhìn thoáng qua Lưu Cống, suy đoán có thể là Lưu Cống nói cho nàng biết.
Hơn một trăm cây búa, kỳ thực Đỗ Cửu Ngôn xem không có tác dụng gì, bởi vì búa đều giống nhau như đúc, nàng muốn tìm, là cây búa có mang theo vết máu, hay hoặc là, có người trong nhà có hai cây bữa, hắn lại chỉ lấy một qua đây.
Nhưng nàng vẫn là từng bước từng bước kiểm tra, mỗi xem qua một cây búa thì gọi chủ nhân tới lấy, cũng không nói gì, nhưng quan sát thần sắc của đối phương.
Bầu trời tối đen, búa đều bị lấy đi, nhưng Đỗ Cửu Ngôn nhất vô sở hoạch.
Bọn họ trở lại nhà Lưu Cống, Chu Tiếu và Kiều Mặc cùng với Cố Thanh Sơn mấy người đều trở về.
“Tra hỏi thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Cùng Nham Hòe, tra hỏi ba nam tử ái mộ Ngọc Đào, một vị là trong trại của bọn hắn, hai vị là người trong Mạn Lan trại. Một người trong đó ra cửa thăm người thân không ở trong nhà, trong trại nhiều người có thể chứng minh, tên còn lại buổi chiều ra đồng làm việc, thẳng đến chúng ta đi, hắn vẫn ở trong ruộng.”
“Chỉ có một vị nam tử tên Nham Tiêu, nói ở nhà ngủ. Phụ mẫu hắn đều đi làm việc, không ai có thể làm chứng cho hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn đối với cái chết của Ngọc Đào, có nói qua cái gì không?”
“Hắn thừa nhận thích Ngọc Đào, muốn thú nàng về nhà, nhưng vài lần Ngọc Đào đều cự tuyệt hắn, còn tuyên bố nói muốn hô ca ca của nàng Nham Hòe đánh hắn. Nên hắn đã chừng mấy ngày không có đi tìm Ngọc Đào.” Tiền Đạo An nói.
“Người này nói chuyện rất cực đoan, không bài trừ có khả năng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại nhìn Cố Thanh Sơn.
“Ba Nam Châu vẫn ở trong phòng không có ồn cũng không có nháo, rất bình tĩnh.” Cố Thanh Sơn trả lời, “Lúc ta đi hắn thấy được, cũng không có hỏi ta lúc nào thả hắn ra ngoài.”
“Toàn bộ ngọn núi, từng lộ khẩu tìm hết rồi, không có tìm được hung khí.” Kiều Mặc trả lời.
Trịnh Ngọc Cầm nói bổ sung: “Buổi chiều các ngươi đi làm việc, ta ở phụ cận trại đi một lượt, tất cả mọi người đang nghị luận cái chết của Ngọc Đào, đều nói là ba Nam Châu giết.”
“Xem ra, người trong Lạp Ngõa trại, có ý kiến rất lớn với ba Nam Châu. Nếu như không phải kiêng kỵ sau này không có đại phu, lúc này đây người bỏ đá xuống giếng, khẳng định càng nhiều.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy, ba Nam Châu cuồng vọng tự đại, không coi ai ra gì, quả thực không đòi hỉ.
“Các ngươi thì sao, có thu hoạch không?” Tiền Đạo An hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, nói: “Tất cả búa đều nhìn rồi, không có phát hiện mánh khóe.”
“Có thể rửa sạch hay không?” Đậu Vinh Hưng hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Không bài trừ loại khả năng này, nhưng nếu như thanh tẩy qua, loại búa làm bằng gỗ này, ở thời gian ngắn như vậy, cũng còn ẩm. Huống chi, gỗ hút nước, sẽ lưu lại một chút vết máu.”
“Ta càng có khuynh hướng, hung khí không phải búa, hoặc, có người giấu búa.”
“Rất, rất kỳ, kỳ quái a, a” Tống Cát Nghệ nói, “Quang thiên, quang thiên, hóa nhật, nhật sao, sao lại lại lại, không ai nhìn thấy?”
Mọi người tập thể liếc mắt hắn.
“Ở trong rừng, ngươi cho là ở lối đi bộ sao?” Đậu Vinh Hưng đẩy hắn, “Ngươi không có nghe Cửu ca nói sao, từ bờ sông đi tới cũng phải bốn trăm bước.”
Tống Cát Nghệ ồ một tiếng.
“Ba khắc chung. . .” Đỗ Cửu Ngôn nâng hai gò má, nói, “Ta có một ý tưởng, nói các ngươi nghe một chút, giúp ta bổ sung.”
Tất cả mọi người nhìn nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...