Q3 – CHƯƠNG 10: LẠI GẶP NHAU RỒI
Dịch giả: Luna Wong
“Nói như vậy, các ngươi là vô tội?” Quế vương hỏi.
“Thật là vô tội.” Thịnh Đào nói, “Tiểu nhân không nói là bởi vì không dám nói, bởi vì những người đó giết nhiều người như vậy, nhất định là cùng hung đồ cực ác, ba người chúng ta sao có thể gánh nỗi a.”
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn liếc nhau, hắn gật đầu, nói với ngục tốt: “Thả khách sạn đông gia, ba người bọn họ. . .”
Hắn bày vẻ suy nghĩ.
“Được rồi, bọn họ cũng là bất đắc dĩ, cầu sinh không dễ. Vương gia, liền thả bọn họ đi.” Đỗ Cửu Ngôn thiện giải nhân ý lên tiếng xin xỏ.
“Vậy nghe lời nàng.” Quế vương phất phất tay, “Đều thả đi, không có quan hệ gì lớn với án tử, sự tình nói rõ ràng là được.”
Bốn người không dám tin tưởng, Thịnh Đào hỏi: “Thật, thật thả chúng ta đi?”
“Nếu ngươi muốn sống thêm mấy ngày, chỉ sợ cũng phải giao hỏa thực phí.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Đi, đi, chúng ta đi ngay.”
Mở cửa, bốn người hành lễ dập đầu như chạy trối chết ra khỏi lao phòng.
Quế vương hướng về phía Cố Thanh Sơn nháy mắt ra dấu, Cố Thanh Sơn và Hàn Đương bất động thanh sắc đi theo.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương một lần nữa quay về khách sạn, Lỗ Niệm Tông và Trịnh Ngọc Cầm còn có Kiều Mặc đang đứng ở cửa khách sạn, rướn cổ lên chờ bọn họ, vừa nhìn thấy bọn họ, Lỗ Niệm Tông chạy tới, hô: “Ngôn Ngôn, ta đã nói ta thử một lần liền thành công.”
“Thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn tò mò nhìn hắn.
Lỗ Niệm Tông dương dương đắc ý, cười hì hì nói: “Bảo mật! Phản chính ta cho ngươi biết, Chu Nguyên là giả bộ, hắn căn bản không có hôn mê.”
“Hắn có nói chuyện không?”
“Vậy thật không có, thế nhưng mí mắt của hắn động, mí mắt của người hôn mê làm sao có thể còn chớp còn động, ngươi nói có phải giả bộ hay không.”
“Thật lợi hại.” Đỗ Cửu Ngôn dựng thẳng một ngón tay cái lên, nhìn về phía Trịnh Ngọc Cầm, “Luc các ngươi đi, bên giường không ai chiếu cố?”
Trịnh Ngọc Cầm gật đầu, nói: “Vốn có hai phu thê đại cữu tử của hắn ở, nhưng nói với chúng ta mấy câu, hình như có chuyện gì, liền đi.”
“Ta cảm giác, hai người kia cũng rất khả nghi.”
Lỗ Niệm Tông cũng gật đầu phụ họa, nói: “Đúng, rất khả nghi.”
“Nói như thế nào?”
Năm người trở lại trong phòng, Trịnh Ngọc Cầm nói: “Bọn họ coi chừng Chu Nguyên chiếu cố hắn, không phải là vì thực sự lo lắng hắn, mà là nghĩ sau khi hắn chết, chờ tìm được tài vật bị cướp đi, bọn họ có thể lấy hay không.”
“Còn nói, phu nhân đã chết của Chu Nguyên có không ít đồ cưới, đều là của nhà bọn hắn, theo lý bọn họ nên lấy về.”
Đều không đơn giản a! Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía ba người chắp tay, nói: “Ba vị thật lợi hại, bội phục bội phục!”
“Ngôn Ngôn, có phải ta cũng có tiềm chất làm bộ khoái và tụng sư hay không?” Lỗ Niệm Tông nói, “Sau này có ta ở đây, ngươi phá án khẳng định càng thêm dễ dàng. Ngươi dẫn ta ra ngoài, có phải đặc biệt cao hứng hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn rất phối hợp gật đầu, nói: “Đúng vậy, đặc biệt cao hứng.”
“Ha ha.” Lỗ Niệm Tông nhảy dựng lên, “Ngươi chờ, ta sẽ giúp ngươi đi tra, Chu Nguyên này nhất định là nội gián, chính là hắn nội ứng ngoại hợp giết người nhà của mình.”
“Loại người ác độc này, nhất định phải trói hắn ra trước pháp luật, quyết không thể để hắn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.”
Lỗ Niệm Tông nói chuyện, lôi kéo Trịnh Ngọc Cầm đi, “Cầm tỷ tỷ, chúng ta tiềm tục đi thăm dò.”
“Được.” Trịnh Ngọc Cầm cũng là hăng hái tràn đầy, hai người liền đi ra ngoài, Kiều Mặc giậm chân, hô, “Lại, lại đi nơi nào?”
Lúc nói chuyện, vừa đuổi theo ra ngoài, vừa lầu bầu nói: “Không phải nói Lỗ công tử là tiểu hài tử sao, ta thấy, chỗ nào cũng không giống tiểu hài tử, một chút cũng không sỏa.”
Ba người ly khai, Quế vương nói: “Chu Nguyên bên kia, nàng thấy thế nào?”
“Còn không dễ nói, chờ Diêu Diệp tra được tin tức chúng ta muốn trước mới phán đoán.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Đi, chúng ta đi ngủ, mệt!”
Nhãn tình của Quế vương sáng lên, vui vẻ theo sát nàng đi ngủ.
Bookwaves.com.vn
Giữa trưa ngày thứ hai, Diêu Diệp đã trở về, thấy Đỗ Cửu Ngôn kích động nói: “Đỗ tiên sinh, thứ người muốn tra tiểu nhân đều tra được.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn châm trà cho hắn: “Từ từ nói.”
Diêu Diệp trở về liền tới khách sạn, khát uống xong hai chung trà mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Là như thế này, tiểu nhân trực tiếp đi Nguyên Lăng Chính Hưng võ quán, trong võ quán tổng cộng có bốn mươi mốt người đang học.”
“Ta tìm bộ đầu bên kia, hắn mang theo ta đi vào một vòng, còn dùng phương thức đả thảo kinh xà hỏi một vòng, không cảm thấy có vấn đề. Cũng không có ai né tránh, đều là người trong sáng.”
“Ta vốn cho rằng đi không, sau này lúc trước khi ra cửa, ta đụng phải hai vị sư phụ quyền cước trong võ quán trở về.”
“Hai người kia cao lớn vạm vỡ, gương mặt sát khí, nhìn đó là nhân vật hung ác có thể nâng đao giết người, ta cũng không khách khí, đứng ở cửa thẩm bọn họ. Hỏi bọn hắn buổi tối hai mươi đi nơi nào, làm gì.”
“Bọn họ nói, bọn họ ở trong viện đánh bạc uống rượu. Tổng cộng chín người, năm hộ viện, nhưng có ba sư phụ ra ngoài làm việc.”
“Ta tìm hết những người này, bọn họ trăm miệng một lời, nói đều giống nhau như đúc. Sau đó ta tách nhau ra hỏi, hỏi bọn hắn vào ban đêm ai thắng tiền thua tiền, không nghĩ tới bọn họ không ai nói giống nhau, đây rõ ràng có quỷ, cộng động nói ra được tuyến thời gian và làm gì, thế nhưng không có nghĩ đến chi tiết.”
Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên cảm giác được, mỗi người hai ngày này biết, đều rất lợi hại, “Ngươi thẩm vấn tương đối tốt, từ lớn đến nhỏ, từng cái đánh bại, bội phục.”
“Nữ tử thì sao, không phải chón nam ba nữ sao?”
Diêu Diệp trả lời: “Ba nữ nhân còn không rõ ràng lắm, tiểu nhân hoài nghi có thể là mấy người thân mật trong số bọn họ, hoặc trực tiếp là người trong nhà.”
“Nên, ta bắt hết tất cả người nhà của bọn họ, người lập tức đến huyện nha.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Còn có, người để ta tra vài người may mắn còn tồn tại của Chu gia, huynh đệ ta cũng tra được.” Diêu Diệp nói, “Chu Nguyên này giống như Phòng An, ở bên ngoài cũng buôn bán khoáng thạch riêng, mua thấp bán cao, chuyên môn đào góc tường nhà mình.”
“Đại ca hắn Chu Khoan phát hiện, hai huynh đệ còn đánh nhau một trận. Sau này Chu Nguyên liền đóng cửa hàng, nhưng kết thù với đại ca hắn. Đoạn thời gian trước Chu Chấn còn nói phân nhà để hắn dọn ra ngoài sống một mình, phân hai phần gia sinh cho hắn, trong lòng hắn không phục, có một lần uống say, buông lời với bằng hữu hắn, nói sớm muộn gì có một ngày, hắn phải lấy lại tiền thuộc về hắn.”
“Phòng quản sự thì giản đơn một ít, hắn mở hai cửa hàng, đào góc tường của đông gia. Nhưng là bởi vì chuyện của Chu Nguyên, hắn sợ cửa hàng của mình bị phát hiện, nên hai tháng trước lặng lẽ đóng.” Diêu Diệp nói.
“Hắn quen biết đại sư phụ của võ quán kia.”
“Phong Triệu Bình lại hoàn hảo, hắn làm buôn bán đều là quang minh chính đại, cũng không có hoàn toàn dựa vào Chu gia ăn cơm. Không gái gú không bài bạc cũng không có nuôi ngoại thất, nghe nói ra cửa, bên cạnh hắn chỉ mang theo hai lão nô.”
“tình cảm phu thê của hắn và Phong Chu thị thế nào?”
“Nghe nói cảm tình bình thường, không thường thường ở cùng một chỗ, bởi vì nhi tử đầu óc không tốt, nên tình cảm phu thê càng không không dễ. Phong Chu thị nghe nói bởi vì cậy thế nhà mẹ đẻ, nên tính tình cũng không tốt, thường xuyên cãi nhau với Phong Triệu Bình.”
Đỗ Cửu Ngôn chống hai gò má, than thở: “Còn đều không đơn giản a.” Lại nói với Diêu Diệp: “Ba sư phụ còn thiếu, nên là ba người Thịnh Đào trong khách điếm.”
“Ngày hôm qua ta thả bọn họ, vốn có muốn thả dài dây câu cá, nhưng bây giờ ngươi đã điều tra xong, vậy đơn giản thu lưới. Chờ thẩm qua những người này, sự tình có thể có thể sáng suốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Diêu Diệp xác nhận, hỏi: “Vậy, chúng ta đây kế tiếp phải làm gì?”
Bookwaves.com.vn
“Chu Nguyên tỉnh rồi, thế nhưng vẫn giả hôn mê.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Chờ ngươi bắt người tới thẩm vấn xong, lại gặp hắn.”
Diêu Diệp rất kinh ngạc, “Lại là làm bộ, vậy hắn khẳng định có vấn đề.”
“Trước không nóng nảy kết luận, tra xét xong lại nói.”
Buổi chiều, Cố Thanh Sơn đã trở về, trả lời: “. . . Ba người kia lập tức ra khỏi thành, nhưng không có đến thẳng Nguyên Lăng, mà là kéo một vòng, tìm một khách sạn ở một đêm, ngày thứ hai mới vòng đường đi Nguyên Lăng.”
“Đi nửa đường, đụng phải các huynh đệ của hắn bị bắt, bọn họ núp ở một bên không dám đi ra ngoài, nhưng vẫn âm thầm theo, muốn đi tới nói chuyện.”
“Theo ba bốn dặm đường, phát hiện không có cơ hội, ba người quay đầu dự định chạy. Thuộc hạ và Hàn Đương theo bọn họ, vẫn thấy bọn họ chạy đến trong thôn tên là Chu gia trang , ở một ngồi nhà cũ ngoài thôn này, ba người liều mạng đào đất ở hậu viện, kéo một cái rương ra, dự định đào tẩu.”
“Thuộc hạ và Hàn Đương đã khống chế được ba người, hô bách tính trong thôn hỗ trợ, phân sáu chỗ, đào mười bốn cái rương ra.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, vỗ tay một cái, nói: “Xong xui, đi, đi xem tài bảo.”
Đoàn người đến huyện nha, cộng thêm hai cái rương và hai cái hộp lúc đầu, tổng cộng là mười sáu cái rương lớn hai cái hộp tài bảo.
Trước kia Đỗ Cửu Ngôn còn cho rằng, bọn họ vì giá họa, cư nhiên bỏ nhiều bảo bối như vậy, thật là rất rộng lượng.
Nhưng chờ thấy đồ vật bên trong mười bốn cái rương khác, nàng mới hiểu được, tài vật dùng để giá họa thật là vật nhỏ không đáng giá tiền nhất.
Thịnh Đào và Phùng Đức Nhất cùng với Đổng Vĩ ba người bị buộc tay, vẻ mặt hoảng sợ quỳ gối hai bên trái phải cái rương.
Thiệu Văn Lương mắt gian xảo đảo ở trên cái rương, xem thấy bọn họ tiến đến, vội lai hành lễ, nói: “Vương gia, vương phi. Những đồng đảng khác chút nữa sẽ áp đến.”
“Đến lúc đó còn thỉnh vương gia và vương phi làm chủ.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Thiệu Văn Lương, không nói chuyện.
Thân phận nàng thật phức tạp, nên người xa lạ xưng hô với nàng, cũng là một chuyện rất thú vị. Như Diêu Diệp, trước là theo Thiệu Văn Lương gọi nàng vương phi, sau này lúc cùng nhau phá án, liền gọi nàng là Đỗ tiên sinh, đây không phải là hắn tận lực chuyển hoán, dù sao, chỉ cần thân phận một tụng sư của nàng, thật sự là không có gì để thảo hảo, cho nên, Diêu Diệp từ vương phi đổi gọi Đỗ tiên sinh, là kính nể năng lực nghiệp vụ của nàng.
Dân chúng tầm thường nhìn thấy nàng, đa số cũng là gọi Đỗ tiên sinh, dù sao, đầu tiên nàng lấy danh Đỗ tiên sinh, thứ hai mọi người mới biết được nàng là vương phi, ở trong lòng rất nhiều người, gọi nàng vương phi là quên đi và không tôn trọng thân phận tụng sư của nàng.
Nhưng Thiệu Văn Lương bất đồng, hắn tự thủy chí chung gọi nàng vương phi. Thiệu Văn Lương gọi nàng vương phi cùng quan văn trong kinh gọi nàng vương phi là bất đồng, những đại nhân kia quan giai cao, gọi nàng tiên sinh nàng cũng sẽ không khinh thường ứng một tiếng, nên gọi vương phi bớt việc.
Nhưng Thiệu Văn Lương, còn lại là mãn nhãn nhìn quyền thế của Quế vương gia, lòng trèo cao còn kém viết ở trên mặt.
“Lại gặp mặt rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn nhìn ba người Thịnh Đào, nói, “Nếu có duyên như vậy, thì thành thật khai báo đi, dù sao đều là người quen, động thủ lần nữa đánh các ngươi, có chút không lễ phép.”
Thịnh Đào âm thầm gắt một cái, ngươi còn sợ không lễ phép, ngươi rõ ràng là cố ý thả chúng ta ra ngoài tìm đồ, bây giờ còn nói đánh bọn họ không lễ phép.
Đường đường tụng sư, Quế vương phi quá dối trá.
—— lời nói ngoài ——
Lai một bả kha kiểu miền nam tam chọn nhất, chỉ điểm người là ai.
Phòng An, Chu Nguyên, Phong Triệu Bình!
Hắc hắc!
Có phiếu nhớ kỹ đầu nga, sao sao đát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...