Q2 – CHƯƠNG 736: HUYNH ĐỆ CHI TÌNH
Dịch giả: Luna Wong
“Ngươi lại đi lại đúng không.” Quế vương và Cửu Giang vương hai người, ở bên giường của Ninh vương bày bàn cờ, Quế vương đoạt một viên đen nhét vào sọt cờ của mình, “Viên này ta ăn.”
Cửu Giang vương dở khóc dở cười, chỉ vào hắn nói: “Rốt cuộc là ai xấu?”
“Rõ ràng chính là ngươi len lén hạ cờ, ăn của ta mấy quân.” Cửu Giang vương tìm Ninh vương, “Ngươi nói, chúng ta rốt cuộc là ai chơi xấu.”
Ánh mắt của Ninh vương nhìn chằm chằm vào đỉnh màn, cũng không biết nghe hiểu hay là không hiểu, phản chính không phản ứng gì, nằm chỏng vó, mí mắt cũng không có nhúc nhích một chút.
“Hắn khẳng định đồng ý với ta.” Quế vương nói, “Ván này ta thắng. Ta đã nói ngươi chơi không lại ta.”
Cửu Giang vương xoa xoa trán, nói: “Hiện tại ta tính là biết, nguyên lai ngươi có thể thắng ta, không phải dựa vào bản lĩnh thật sự, mà là âm thầm làm chuyện mờ ám.”
“Ta làm chuyện mờ ám lúc nào, nói muốn xuất chứng cứ ra.” Quế vương dựa vào ghế, hình dạng không nhận trướng.
Cửu Giang vương xua tay, “Được, ta nói không lại ngươi, xem như ngươi thắng được chưa?”
“Chính là ta thắng, nói cái gì mà xem như ta thắng.” Quế vương nói, “Ngươi còn nhớ rõ lúc phụ hoàng ở, có một lần hai chúng ta đấu một mình hắn không?”
Cửu Giang vương ha ha nở nụ cười, gật đầu nói: “Đúng vậy, một lần đó ta phụ trách dời lực chú ý của phụ hoàng, ngươi phụ trách trộm cờ. Phụ hoàng rõ ràng cái gì đều biết, lại không nói ra, còn để chúng ta thắng hai trận.”
“Đêm hôm đó, ta bị phụ hoàng đánh cho một trận.” Quế vương sờ sờ mũi, nói, “Hắn nói ta trộm đạo, không học cho tốt.”
Cửu Giang vương ngẩn ra, hỏi: “Vì sao ta không biết?”
Nhiều năm như vậy, hắn vẫn không biết, Quế vương bị tiên đế đánh vào ngày đó.
“Đánh cũng đánh riìu, có cái gì hay mà nói cho ngươi biết, thật mất mặt.” Quế vương nói.
“Chúng ta thương lượng xong, ta cũng có trách nhiệm, làm sao có thể để một mình ngươi gánh chịu.” Cửu Giang vương nói.
Quế vương nói lầm bầm hai tiếng, nói: “Triệu Đỉnh ta sẽ làm loại sự tình này sao?”
Dáng tươi cười của Cửu Giang vương dần dần thu, cách bàn cờ vỗ vỗ vai của Quế vương, gật đầu: “Mặc Hề của chúng ta, từ trước đến nay trọng tình huynh đệ nhất.”
“Đương nhiên.” Quế vương nói.
Cửu Giang vương không khỏi lại nghĩ tới lai một việc, hỏi: “Có một lần, ngươi cùng ta còn có Hoài vương, ở tây ngũ sở nướng thịt nướng luôn cái nhà, ngươi bảo chúng ta đều chạy, sau này ngươi nói không có việc gì, tránh thoát một kiếp. . . có phải ngươi cũng nói láo hay không?”
“Ân. Ta bị phụ hoàng phạt hai tháng tiền lương, còn cởi quần đánh cho một trận.” Quế vương nói, “Nếu không phải ta cầu xin, hắn liền kéo ta đến trước mặt của mọi người ở hậu cung đánh.”
Chóp mũi của Cửu Giang vương hơi cay. Trong ba người hắn là ca ca, nhưng là xảy ra chuyện, đều là Quế vương giúp hắn gánh.
Bởi vì mẫu phi hắn nói cho hắn biết, Quế vương là đích tử, lại được phụ hoàng yêu thích, nên dù là phạm sai lầm cũng sẽ không bị trách phạt nghiêm khắc, nhiều lắm mắng một trận là được. Nhưng là bọn hắn không giống nhau, lại là ca ca, còn là thứ xuất, nên phải ngoan xảo hiểu chuyện ổn trọng chút, nếu không sẽ khiến cho phụ hoàng chán ghét, phong khối đất nghèo, suốt đời đều khổ cực nghèo khó.
Nên, rất lâu bọn họ đều cảm thấy Quế vương là coi tiền như rác, lỗi gì đều có thể giao cho hắn, mà Quế vương cũng chưa bao giờ nói không với bọn họ.
Mấy năm nay, hắn cho rằng lúc đó Quế vương rất nhỏ đều đã không nhớ rõ, thật không ngờ, hắn đều nhớ.
“Nên, sau đó len lén xuất cung chơi, ngươi nói mình không có tiền, quấn quít lấy chúng ta lừa tiền?” Cửu Giang vương hỏi.
Quế vương gật đầu, “Đó là khẳng định, ta không có tiền là bởi vì các ngươi, tiền của các ngươi đương nhiên phải chia cho ta tiêu.”
“Mặc Hề, ” Cửu Giang vương nói không được nữa, trong lòng bủn rủn, “Ngươi không có giận chúng ta sao?”
Quế vương xua tay, nói: “Ta biết các ngươi không dễ dàng. Ninh vương làm ầm ĩ, Hoài vương trầm muộn nhu thuận, ngươi ổn trọng hiểu chuyện, An Sơn vương khờ sỏa ngu dốt đều là bất đắc dĩ.”
“Mọi người đều là huynh đệ, có cái gì để so đo.”
Mặc Hề không phải tùy hứng cũng không phải sỏa, hắn là cái gì cũng biết, lại có ý định bảo vệ bọn họ.
“Là các ca ca không tốt với ngươi.” Cửu Giang vương nói.
“Các ngươi đối xử với ta cũng rất tốt, ta không có tiền tìm các ngươi cũng chưa bao giờ keo kiệt.” Quế vương nói, “Có cái gì ăn ngon chơi vui đều nghĩ đến ta.”
Cửu Giang vương nở nụ cười, gật đầu một cái nói: “Vậy cũng phải. Sau này ta đi đất phong, một khi ăn cái gì ngon, sẽ thường xuyên nghĩ tới ngươi.”
Quế vương nhìn về phía Ninh vương, ngón tay của Ninh vương giật giật, hắn đắp chăn cho Ninh vương, nói: “Hắn cũng bị ta lừa rất nhiều tiền, nhưng mỗi lần còn vui vẻ cho ta lừa.”
Kỳ thực, tất cả mọi người đều giả bộ ngu si.
“Vương gia tới giờ uống thuốc rồi.” Mao đạo sĩ từ ngoài cửa tiến đến, bưng dược hoàn, bỏ vào trong miệng Ninh vương, lại đút nước cho hắn, Ninh vương nuốt thuốc nhưng một nửa nước, lại theo khóe miệng chảy xuống.
Bookwaves.com.vn
Cửu Giang vương hỏi: “Thuốc này còn phải dùng bao lâu?”
“Được phải từng chút từng chút bài sạch.” Mao đạo sĩ nói: “Dự tính ít nhất phải ba tháng, nếu như ba tháng sau miệng của Ninh vương gia còn không thể nói, con mắt không nhìn được người, vậy cũng không cần ăn nữa.”
“Hy vọng có mấy phần?”
Mao đạo sĩ lắc đầu, “Không dễ nói mấy phần, xem vận khí của Ninh vương gia. Độc tính không có sâu tới não, vẫn có khả năng hoàn toàn khôi phục.”
Cửu Giang vương gật đầu.
“Nhị vị vương gia, đêm nay có muốn lưu ở chỗ này dùng bữa tối không?” Hỉ công công cười vào hỏi nói.
Từ khi vương gia của bọn họ thụ thương, nhị vị vương gia thường thường tới làm bạn, đều nói hoàng gia vô chân tình, y theo hắn thấy, nhị vị vương gia đối với vương gia bọn họ, là tình huynh đệ thật sự a.
“Ở chỗ này ăn đi.” Cửu Giang vương hỏi Quế vương, Quế vương gật đầu, “Ân!”
Hỉ công công cười ứng, “Vậy nô tài đi phân phó chuẩn bị bữa tối.”
Bóng đêm tiệm sâu, ngọn núi Hoài Nhu gió bắc gào thét, có địa phương tuyết còn chưa có tan ra, rơi một khối ngân bạch một khối sâu thâm đen, có bóng dáng chạy thật nhanh, xuyên toa ở trong rừng, trực tiếp chạy đến vị trí bụng sơn, nhảy xuống khe suối, dừng lại ở phía trước cổ mộ, nhìn hai bên một chút không ai, cấp tốc dùng tảng đá gõ cửa mộ, lấp một tờ giấy ở trong khe hở, lập tức đi vòng vèo tiêu thất ở giữa núi rừng.
Chờ người nọ vừa đi, từ trên ngọn cây trong rừng có một hắc y nhân nhảy xuống, lấy thư kẹp trong khe núi đi, cũng cấp tốc tiêu thất ở trong rừng.
. . .
Củ cải nhỏ ghé vào trên người của Trần Lãng mơ màng ngủ, Trần Lãng sờ sờ trán của hắn, nói với Hoa Tử: “Ngươi hỏi Cửu ca ngươi một chút, còn bao lâu nữa thì đến?”
Hoa Tử xác nhận, ghé vào trước cửa sổ hỏi: “Cửu ca, còn bao lâu nữa về đến nhà?”
“Nửa canh giờ, củ cải nhỏ còn sốt sao?”
Hoa Tử gật đầu, nói: “Cái trán còn nóng hổi.”
“Chúng ta đây đi nhanh chút.” Đỗ Cửu Ngôn thúc giục ngựa. Hai ngày trước tuyết rơi, củ cải nhỏ cao hứng, cùng Hoa Tử lăn ở trong tuyết, gây một thân mồ hôi lạnh, buổi tối bắt đầu nóng rần lên, trung gian dừng lại xem qua đại phu uống thuốc, bọn họ ngừng một ngày, nhưng một mực ở khách sạn cũng nghỉ ngơi không tốt, sáng sớm dậy chạy đi kinh thành.
Chờ trở về nghỉ ngơi thật tốt hai ngày hẳn là không sao.
Trần Lãng đút nước cho củ cải nhỏ, lại xốc một màn xe một chút, cảnh sắc ngoài xe với hắn mà nói đều không xa lạ gì, từ biệt hơn mười năm, rồi trở về cũng đã là vật là người.
Hắn thở dài, tựa ở trên vách xe, đường nhìn nhìn chỗ rất xa. Bả Tử lái xe, quay đầu lại nhìn hắn, hỏi: “Tiên sinh thấp thỏm bất an?”
“Có chút.” Trần Lãng nói, “Cho ta một cái khăn, ta che mặt đi.”
Bả Tử gật đầu, từ trong lòng ngực cầm một khăn che mặt màu đen ra, Trần Lãng xếp gọn che lại nửa khuôn mặt của mình, lộ ra một đôi mắt, hỏi Hoa Tử nói: “Như vậy nhận ra ta không?”
“Ta khẳng định nhận ra.” Hoa Tử cười hì hì nói, “Tiên sinh chính là lộ ra một đôi tay, ta cũng nhận ra. Bất quá người chưa quen thuộc tiên sinh, khẳng định không nhận ra.”
Bookwaves.com.vn
Trần Lãng bất đắc dĩ mà cười, nói: “Một hồi xe ngựa vào vương phủ, ta không ra ngoài, chung quy tốt một chút.”
“Trong vương phủ có Tạ công công. Người biết Tạ công công không?” Hoa Tử hỏi.
Trần Lãng gật đầu, nói: “Biết, nhưng cũng không có thâm giao. Năm đó hắn hầu hạ ở Khôn Ninh cung, chỉ có hai lần đi tìm Quế vương gia, thấy qua ta.”
“Hôm nay bộ dáng ta như vậy, già nua lại hủy dung mạo ban đầu, nên không nhận ra đi?”
. . .
Trong Cửu Giang vương phủ, Quế vương và Cửu Giang vương ở trong yến hội thất uống rượu. Cửu Giang vương vén rèm lên nhìn thoáng qua phía ngoài, nói: “Khí trời âm trầm, xem ra tuyết sắp rơi.”
“Ân.” Quế vương nằm ở trên nhuyễn tháp, cầm bầu rượu trong tay, nhàn nhạt nói: “Năm nay tuyết không nhiều lắm, sang năm thu hoạch có thể không tốt lắm.”
Cửu Giang vương quay đầu lại nhìn hỏi hắn: “Còn có nói như thế sao? Mới đầu xuân, hiện tại tuyết rơi chính là tuyết rơi đúng lúc a.”
“Hy vọng có thể tốt.” Quế vương nói, “Sắp năm mới rồi, lại không cảm giác được mùi năm mới a, ta nhớ khi còn bé ngóng trông năm mới.”
Cửu Giang vương rót rượu cho hắn, Quế vương uống một hơi cạn sạch, nhắm mắt lại đầu lông mày cau lại, giữa hai lông mày mơ hồ lộ ra một tia không kiên nhẫn và phiền táo.
“Đúng vậy, vẫn là khi còn bé tương đối khá.” Cửu Giang vương nói.
Quế vương bỗng nhiên mở mắt ra nhìn hắn, hỏi: “Tam ca, ngươi không có lời gì nói với ta sao?”
“Thế nào?” Sắc mặt của Cửu Giang vương trong nháy mắt khẽ biến, lại cấp tốc khôi phục, nhướng mày nói, “Ngươi là có lời muốn hỏi ta? Ta cũng không phải biết muốn nói gì với ngươi.”
Quế vương đứng dậy, cầm bình rót đầy rượu cho Cửu Giang vương, lại rót đầy rượu cho hắn, nói: “Ngươi cảm thấy, ta là hạng người gì.”
“Tấm lòng son, thiện lương chân thành tha thiết!” Cửu Giang vương nói.
“Ta khờ không?” Quế vương hỏi.
“Không khờ. Tương phản, ngươi là thông minh nhất trong huynh đệ chúng ta, nếu không phải tâm ngươi quá tinh khiết thiện. . .” Cửu Giang vương nói phân nửa, kỳ thực, bọn họ đều hiểu, bởi vì Quế vương nhỏ nhất, tất cả mọi người sủng ái hắn, hắn vô ưu vô lự lớn lên, hắn không cần cảm thụ không như ý và hắc ám, nên, hồn nhiên của hắn vẫn luôn vẫn duy trì, chẳng bao giờ ma diệt.
“Ân, đáy lòng ta rất tinh khiết thiện. Nếu không khi còn bé ta đã sớm chết qua rất nhiều lần rồi.” Quế vương nói.
Cửu Giang vương cả kinh, không hiểu nhìn hắn.
“Có người ở lúc ta nhỏ liền muốn giết ta. Ta cho rằng là nhà ngoại của một trong các ngươi.” Quế vương nhìn Cửu Giang vương, “Ta lần lượt tránh hiểm cảnh, ta liều mạng tốt với các ngươi, ta không muốn chết càng không muốn chết ở trong tay ca ca nào.”
“Tam ca.” Quế vương hỏi, “Ngươi không có lời gì muốn nói với ta sao?”
Cửu Giang vương nắm thật chặt cái ly, đầu ngón tay lạnh lẽo run.
“Từ lúc Cửu Ngôn ly khai cho tới hôm nay, ta ở chỗ ngươi bốn mươi sáu ngày, ta chờ ngươi bốn mươi sáu ngày.” Quế vương nói, “Còn có mười ba ngày nữa thì năm mới tới, ta không muốn đem chuyện này qua năm mới.”
Cửu Giang vương thả cái ly, nhìn chằm chằm Quế vương ngữ khí lãnh tĩnh, “Mặc Hề, ngươi. . . Ý gì.”
“Ta không kiên nhẫn.” Quế vương nói.
Cửu Giang vương chăm chú cau mày, đang muốn nói, bỗng nhiên cửa có người hô một tiếng, nói: “Vương gia, rượu tới.”
—— lời nói ngoài ——
Cuối tháng, phải nhớ rõ khoảng không vé tháng a, sao sao đát!
Lý tiểu thư ngày hôm qua mở ra nghỉ đông ban hình thức, ta mang theo máy vi tính tọa phòng học mặt sau cùng gõ chữ, nàng ở phía trước đi học.
Trở về và ta nháo, nói nàng tốt số khổ, ha ha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...