Q2 – CHƯƠNG 725: BÁI TẾ PHỤ MẪU
Dịch giả: Luna Wong
Lên một bàn điểm tâm, An quốc công nói: “Đều là khi còn bé ngươi thích ăn, ngươi ăn thử xem, vị đạo có biến hóa hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn liên tiếp ăn mấy khối, cười nói: “Ta ăn cảm thấy rất ngon, mùi vị không tệ.”
“Vậy một hồi trở về, cho ngươi mang chút trở về, cho củ cải nhỏ cũng ăn thử xem.” An quốc công nói chuyện, phân phó hạ nhân đi làm.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi ăn điểm tâm.
“Quế vương gia vào trong cung, ở ngoài cửa Khôn Ninh cung quỳ một canh giờ, thái hậu không có mở cửa, hắn liền đi về.” An quốc công thở dài, “Chuyện này không nghĩ tới là kết quả này, thực sự để người ngoài ý muốn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quả thực thật không ngờ.”
“Các ngươi xác định, người giết Ninh vương là Tĩnh Ninh hầu?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đúng vậy. Từ trên người thiếu niên giết người kia tìm được vài chứng cứ về Tĩnh Ninh hầu phủ, nhất định là Tĩnh Ninh hầu không thể nghi ngờ.”
“Thì ra là thế. Thảo nào Quế vương gia chắc chắc như vậy.” An quốc công thổn thức không ngớt.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lại hỏi: “Cửu Giang vương hôm nay đã tốt hơn chút nào chưa?”
“Sáng sớm ta đi qua thăm, thương gân động cốt không có một trăm tám ngày thiên nhất định là không tốt được.” An quốc công nói, “Bất quá tuổi hắn còn trẻ, tỉ mỉ dưỡng tốt sẽ rất nhanh.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận.
“Lần trước ngươi hỏi sạo trên ngón út của Cửu Giang vương, hiện tại đã biết chưa?” An quốc công hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, trả lời: “Quế vương gia nói cho ta biết, nói là lúc sinh ra chính là sáu ngón, mấy năm trước tự hắn cắt đứt.”
“Phải! Hài tử này cũng là ngoan với bản thân, nói cắt là cắt, ngoại tổ mẫu hắn còn khóc náo loạn mấy ngày, nói thân thể phát phu thụ chi phụ mẫu. Hắn không chịu, nói từ nhỏ cũng bởi vì sáu ngón này mà tự ti, vô luận như thế nào, đều phải cắt đứt.”
An quốc công bất đắc dĩ cười cười, nói: “Tính tình của hắn giống tiên đế, quật cường lại rất cường.”
“Ta nghe cũng cảm thấy kinh ngạc, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Người bình thường thật đúng là rất khó làm được.”
An quốc công gật đầu, suy nghĩ một chút nói: “Bất quá như đã nói qua, dù là Tĩnh Ninh hầu có tội, nhưng rốt cuộc là cữu cữu của Quế vương gia, chuyện này các ngươi không thể làm quá tuyệt, tất còn có thái hậu nương nương ở phía trên.”
“Thái hậu nương nương họ Hàn, đây là sự thực không tranh, các ngươi cũng không thể rét lạnh lòng của thái hậu. Ngươi có hiểu rõ ý của tổ phụ không?” An quốc công ngữ trọng tâm trường nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhấp một ngụm trà, gật đầu nói: “Tổ phụ, ta đã biết.”
“Ngày mai cũng ta vào trong cung thử xem, mặc kệ nàng có gặp ta hay không, ta cũng phải đi.”
An quốc công thở dài, “Khó khăn cho ngươi, tuy nói ngươi cân quắc không thua kém bực mày râu, nhưng cũng là phụ nhân, việc này vốn không liên quan gì đến ngươi, hiện tại lại kéo ngươi vào trong gút mắt, làm khó cho ngươi.”
“Nói lời không nên nói, vương gia làm việc này quá nóng nảy, thái độ cũng rất sắc bén.”
“Tương lai. . . Nếu là Tĩnh Ninh hầu kiểm chứng vô sự, thân thích này còn có làm hay không, chẳng lẽ các ngươi thật muốn quay về Quảng Tây không trở lại nữa sao?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta hiểu ý của người, vương gia làm người xấu, ta liền đi làm người tốt một lần.”
“Vẫn là Cửu Yên thông minh.” An quốc công vui mừng nói, “Phu thê các ngươi một thể, chuyện hắn không nghĩ tới, ngươi phải nghĩ, chuyện hắn không muốn làm, ngươi phải làm.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận đang muốn nói, Tần Vạn Thắng đang cầm một cái sọt, mang rổ cam tiến đến, cười nói: “Cam mới tới, ta ăn thử vị đạo rất tốt.”
Hắn nói chuyện lột hai cai, cho An quốc công trước lại đưa cho Đỗ Cửu Ngôn.
“Tạ ơn đại bá.” Đỗ Cửu Ngôn ăn một cái, nhướng mày nói, “Ngon!”
“Tặng hai sọt, một hồi cho ngươi mang một sọt trở về, vương phủ nhiều người đều nếm thử. Chờ ngày khác lại có nữa, ta lại để cho người đưa qua cho ngươi.” Tần Vạn Thắng lột tiếp cho nàng.
Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt ăn.
“Cũng không có thay đổi, ” Tần Vạn Thắng nói với An quốc công, “Từ nhỏ chính là như vậy, ăn được thứ thích ăn, liền cười híp mắt.”
An quốc công cũng cao hứng nhìn nàng.
“Còn, đừng nóng vội.” Tần Vạn Thắng lại đưa cho nàng một quả, “Mấy ngày nay có rảnh không, không bằng ta cùng ngươi đi tế bái phụ mẫu ngươi?”
Nói đi mà cứ kéo mãi, Đỗ Cửu Ngôn cũng thấy như thế không tốt, gật đầu: “Không bằng ngày mai đi?”
“Phải đi sáng, đồ ta đều chuẩn bị tốt, sáng sớm ngày mai giờ mão qua nửa ta ở bên ngoài vương phủ chờ ngươi.” Tần Vạn Thắng nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, lại cùng An quốc công phủ ngồi một khắc, mang theo một sọt cam trở về Quế vương phủ.
“Cam không tệ, ” Quế vương ngồi ở trong viện tử ăn cam, hình dạng địa bĩ lưu manh không có việc gì, ném vỏ cam trong viện tử, Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn, ghét bỏ nói, “Có phải tiến cung bị thái hậu nương nương ghét bỏ hay không?”
Quế vương lắc đầu, “Đầu gối cũng quỳ sắp gãy luôn, đến gặp cũng không gặp ta.”
“Ta làm sai sao?” Quế vương nói, “Ta là đứng ở phương diễn chính nghĩa, ta không có làm sai.”
Đỗ Cửu Ngôn có lệ gật đầu.
“Sao nhìn, nàng cũng ghét bỏ ta?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi đoán!”
Quế vương tốn hơi thừa lời.
“Vừa lúc rảnh rỗi, chúng ta tâm sự a.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nói một chút về chuyện của cữu cữu ngươi.”
Quế vương xua tay, “Việc này nàng chớ xía vào, ta tự mình xử lý.”
“Ngươi xác định?” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không cần ta quản?”
Quế vương gật đầu, rất khẳng định nói: “Không cần.”
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta đây ngày mai đi tế bái phụ mẫu ta, qua hai ngày ta đi ra cửa ăn cưới, vừa đi chí ít hai tháng, ngươi có đi không?”
Quế vương lắc đầu, “Ngày hôm nay ta suy nghĩ một chút, vẫn là không đi cho tốt, tự nàng đi đi.”
Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói: “Vậy tự ngươi xử lý đi, chờ xử lý xong lại nói.”
“Vậy nàng sớm trở về, chúng ta còn phải thành thân nữa.”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại quét hắn một mắt, đi trở về phòng.
Bả Tử dắt củ cải nhỏ tiến viện tử, thấy Quế vương đang dựa vào ghế, hình dạng bi quan chán đời , hắn chỉ chỉ Quế vương, đá lông nheo với củ cải nhỏ, củ cải nhỏ gật đầu, đi tới ghé vào trên đùi Quế vương, biểu tình thải y ngu thân, “Cha, ngươi đang suy nghĩ gì đấy?”
“Hừ, ngươi còn nhớ ta là cha ngươi?” Quế vương nói.
“Ngươi vẫn là cha ta a, di chúc không có thể lập không công như thế được.” Củ cải nhỏ cười hì hì nói, “Cha nếu giả bao đổi.”
Bả Tử vòng qua chính viện đi tìm Đỗ Cửu Ngôn.
“Ngươi tới thật đúng lúc.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn ngồi, “Ta có việc muốn thương lượng với ngươi.”
Bả Tử gật đầu, ngồi xuống ở đối diện nàng, cũng nói: “Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi nói trước đi.”
“Có cảm thấy vương gia rất kỳ quái hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bả Tử gật đầu, nói: “Rất tiêu cực. Không có nói với ngươi, ngươi cũng không có tìm hắn nói một chút sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn tìm hắn nói, hắn bày trạng thái không muốn nhiều lời, hiển nhiên là không muốn nói với ta.” Nàng dừng một chút lại nói, “Ta cảm giác, có phải bởi vì chuyện của Tĩnh Ninh hầu, đối với hắn đả kích cũng khá lớn, nên biểu lộ ra một bộ hình dạng bi quan chán đời hay không.”
Bookwaves.com.vn
Bả Tử như có điều suy nghĩ, “Có một việc vẫn chưa có biết rõ ràng. Nếu quả như thật là Tĩnh Ninh hầu bố cục tất cả, như vậy, chuyện cổ mộ giải thích như thế nào?”
“Nên, trong chuyện này vẫn có lỗ thủng, ngươi cho rằng, vương gia có biết hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Ta cũng không quá chắc chắn. Trước hết để cho hắn lãnh tĩnh mấy ngày, rồi hãy nói chuyện này. Qua hai ngày chúng ta đi ăn cưới.”
“Được.” Bả Tử nói, “Ninh vương bên kia, xem ra hẳn là không chết được, nhưng cuối cùng người sẽ biến thành cái dạng gì, thì khó nói.”
Có chết hay không, kỳ thực đã không có khác biệt.
“Không nói, đau đầu!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Sáng sớm ngày thứ hai, sáng sớm Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, tiễn Đậu Vinh Hưng và Lưu Kiều ra khỏi thành trước. Đậu Vinh Hưng quay về Bảo Khánh phủ, vừa lúc đi ngang qua Khai Phong, tiễn Lưu Kiều về nhà.
“Cửu ca, ngươi phải tới sớm chút a.” Đậu Vinh Hưng lưu luyến không rời lên ngựa, lại cùng mọi người nói, “Các ngươi cũng phải đi.”
Mọi người gật đầu xác nhận, “Đã biết, nhất định đi.”
“Ai không đi, ta cắt bào đoạn nghĩa với người đó.” Đậu Vinh Hưng trừng mọi người.
Chu Tiếu chua xót nói: “Đã biết, cuối năm vốn ta cũng là phải trở về, vừa lúc đi uống rượu mừng của ngươi, sau đó về nhà.”
Lúc nói chuyện, quét Vương Nhụy một mắt.
Mặt của Vương Nhụy đằng một cái đỏ lên, không dám nhìn Chu Tiếu.
“Đi đi đi đi, không thôi một số người sẽ đố kị ngươi ngăn xe không cho đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Dù sao có người lớn tuổi như vậy, hôn sự cũng không có tin tức.”
Tiền Đạo An lúng túng ho khan một tiếng, chắp tay nói: “Thuận buồm xuôi gió.”
“Đi thôi.” Đậu Vinh Hưng giục ngựa, Lưu Kiều từ trong xe hướng về phía mọi người phất tay.
Hai người chậm rãi ra khỏi thành.
Đỗ Cửu Ngôn ôm củ cải nhỏ lên xe ngựa, theo ven đường chờ Tần Vạn Thắng đi ra thành tế bái.
Chu Tiếu quay đầu lại nhìn Quế vương, “Vương gia, vì sao người không đi?”
“Ta gần đây bề bộn nhiều việc, ” Quế vương nói, “Ta đi nha môn.”
Lúc nói chuyện, cũng lung lay lắc lư đi.
Chu Tiếu kỳ quái nói với Tiền Đạo An: “Vương gia đây là thế nào, cũng không có quấn lấy Cửu Ngôn.”
“Vương gia có tâm sự, dù sao cũng là thân cữu cữu, có thể trong lòng không dễ chịu.” Tiền Đạo An thở dài nói, “Việc này rơi vào trên đầu của người nào, cũng không dễ chịu.”
Chu Tiếu quạt cũng theo thở dài.
Mộ của Tần Vạn Thiên và Lỗ Niệm Kiều ở ngoài thành, chân Tây sơn, nơi có nước, phần mộ tổ tiên Tần gia cũng ở nơi đây.
Đỗ Cửu Ngôn xuống xe, theo Tần Vạn Thắng đi qua, liền thấy một tòa mộ hợp táng, trên đó viết tên của hai người, củ cải nhỏ nhỏ giọng hỏi: “Nương, đây là mộ của ngoại tổ phụ mẫu sao?”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Dập đầu!”
Bày dâng quả, mẫu tử hai người dập đầu, Đỗ Cửu Ngôn nhìn bia trong lòng nói: “. . . Nói vậy Tần Cửu Yên cũng cùng với các ngươi đi? Việc này mặc dù không có quan hệ gì với ta, nhưng ta tới cũng là duyên phận. Củ cải nhỏ tốt vô cùng, người nhà của các ngươi cũng tốt vô cùng, mặc dù năng lực của ta hữu hạn, cũng sẽ đem hết khả năng, hãy yên tâm.”
Củ cải nhỏ lẩm bẩm nói: “Ngoại tổ phụ, ngoại tổ mẫu, tuy rằng chúng ta chưa từng gặp mặt, thế nhưng ta là củ cải nhỏ. Cám ơn các ngươi sinh mẫu thân, bởi vì có mẫu thân mới có ta.”
Hắn huyên náo lẩm bẩm.
Tần Vạn Thắng mang người ở một bên bố trí.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá phần mộ tổ tiên Tần gia, nhất nhất nhìn sang, quả thực không biết mấy người.
“Có muốn tế bái hết hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tần Vạn Thắng, phản chính tới cũng tới rồi, cùng nhau tế bái một chút không uổng công.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...