Đại Tụng Sư


Q2 – CHƯƠNG 714: ĐỘNG TÁC KẾ TIẾP


Dịch giả: Luna Wong


Đỗ Cửu Ngôn mắng một câu, xoay người bỏ chạy.

Thanh Nham tán nhân ha ha cười, ánh mắt hung ác nham hiểm, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, nói: “Bắt bần đạo trở về, cũng không nhìn thử xem các ngươi có bản lãnh này hay không.”

“Cùng chết đi.”

“Đi tìm chết đi!” Thanh Nham tán nhân nói, “Cả triều vương gia, cũng không nên sống trên đời.”

“Đều đi tìm chết đi, chết đi!”

Đỗ Cửu Ngôn chạy tới cửa, quay đầu lại nhìn màn bị đốt, cắn răng một cái chạy về, hướng về phía Thanh Nham tán nhân tát một bạt tai, “Muốn chết, tiểu gia cứ bắt ngươi sống.”

“Tức giận.”

Nàng nói chuyện, kéo lấy Thanh Nham tán nhân liền kéo ra phía ngoài.

“Ha ha, ” Thanh Nham tán nhân cười to không ngừng, “Quế vương phi, ngươi muốn biết là ai không?”

“Không muốn biết.” Đỗ Cửu Ngôn gắt một cái, nói, “Chờ ra ngoài, ta lại đánh chết ngươi.”

Nàng kéo Thanh Nham tán nhân nặng nề ra ngoài, lửa sau lưng thăng rất cao, hiển nhiên bị người tát dầu.

“Cửu Ngôn, ” Quế vương vọt vào, trong khói dày đặc thấy Đỗ Cửu Ngôn đang kéo Thanh Nham tán nhân, hai ba bước tới đón, “Đi!”

Hắn kéo người, Đỗ Cửu Ngôn chạy ở phía trước, chờ bọn hắn vừa ra, nóc nhà liền sụp xuống một khối, trong nháy mắt cửa phòng đã bị chận lại, hỏa hoạn đằng đằng đốt, ánh đỏ nửa bầu trời.

“Ha ha, ” Thanh Nham tán nhân như trước cười, phảng phất như chuyệnbuồn cười nhất trên thế giới, cười cười, bỗng nhiên trong mắt mũi chảy máu, Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, nắm bắt cái miệng của hắn, “Đạo sĩ thúi, không được chết.”

Thanh Nham tán nhân cười khanh khách, ngẹo đầu mất khí.

“Ghê tởm!” Quế vương tức giận, người cư nhiên chết ở trong tay của bọn họ, hắn vứt người trên mặt đất, nhặt đao lên quay đầu lại liền đi chém những hắc y nhân che mặt.

Đỗ Cửu Ngôn ngồi chồm hổm dưới đất đánh giá Thanh Nham tán nhân.


Sau lưng tranh đấu dừng lại, bắt sống hai người, ấn trên mặt đất, Quế vương tiến lên xé mặt nạ của đối phương, lập tức sửng sốt, bật thốt lên: “Là ngươi!”

“Ai?” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên, cũng là sửng sờ, nói: “Tĩnh Ninh hầu phủ?”

Nàng có ấn tượng, người này là thị vệ của Tĩnh Ninh hầu. Có một lần đi hầu phủ, ở cửa từng gặp phải, tên gọi là gì nàng không biết.

Quế vương lại kéo một người khác, cũng là người của Tĩnh Ninh hầu phủ.

“Đạo An!” Một tay Quế vương kéo người trênn đất lên, “Ai bảo các ngươi tới?”

Thị vệ tên là Đạo An nói: “Chúng ta phụng mệnh làm việc, cái gì cũng không biết!”

Lúc nói chuyện trong miệng khẽ động, khóe miệng chảy máu.

Quế vương lập tức kéo cằm của hắn, nhưng rốt cuộc đã muộn một bước, Đạo An đã chết, hắn vội quay đầu nhìn người phía sau, nắm cái miệng của hắn, quát dẹp đường: “Ngươi dám chết!”

Người nọ nhìn Quế vương, nở nụ cười một chút, nói: “Vương gia, tiểu nhân không chết người nhà cũng phải chết, cầu vương gia tha cho người nhà của tiểu nhân.”

Quế vương giận không kềm được, nói: “Ai bảo ngươi tới?”

“Là hầu gia!” Người kia nói: “Thỉnh vương gia để tiểu nhân chết, tiểu nhân trừ thi hành nhiệm vụ ra, cái gì cũng không biết, cầu vương gia cho tiểu nhân một thống khoái.”

“Hắn làm sao biết, Thanh Nham tán nhân ở chỗ này?” Quế vương giận dữ hỏi nói.

“Vương phủ có. . . Có người của hầu gia còn có thái hậu nương nương!”

Sắc mặt của Quế vương kinh ngạc, vứt người nọ trên mặt đất, hai hàm răng của người nọ cắn lại, liền thống khổ nuốt khí.

Trong viện một mảnh tĩnh mịch.

Tất cả mọi người trầm mặc.

Kết quả này, bọn họ nghĩ tới, nhưng lại là không muốn nhất.

Truy tra, kết quả cuối cùng, lại là Tĩnh Ninh hầu và thái hậu.

“Không có khả năng!” Quế vương đằng một chút đứng lên, cả giận nói, “Không có khả năng!”

Hắn nói chuyện muốn đi ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn, “Ngươi bình tĩnh một chút.”


“Ta lãnh tĩnh không được, ” Quế vương nhìn nàng nói, “Phụ hoàng ta đã chết! Nương và cữu cữu ta có lý do gì mưu hại phụ hoàng ta?”

“Ta không tin.” Quế vương đẩy ra Đỗ Cửu Ngôn tay của, nói, “Ta đi hỏi bọn hắn.”

Đỗ Cửu Ngôn hô: “Ngươi đi hỏi ý nghĩa ở chỗ nào, nếu ngươi thật tin tưởng bọn họ không có làm, căn bản cũng không cần hỏi.”

“Nếu như ngươi tâm tồn nghi vấn, bọn họ nói mình vô tội, ngươi tin không?”

Bookwaves.com.vn

Quế vương nhìn nàng, nét mặt tất cả thần tình như là mặt nạ bị tróc, trong nháy mắt tiêu thất hầu như không còn.

“Cửu Ngôn, ” Quế vương nói, “Sẽ không.”

Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi làm nhiều chuyện phản bội như vậy, chẳng lẽ không phải bởi vì ngươi cũng có hoài nghi sao?”

“Hoài nghi thánh thượng, hoài nghi Tĩnh Ninh hầu thậm chí còn hoài nghi thái hậu nương nương.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nên ngươi phải tĩnh táo, tra rõ chân tướng, có chứng có cứ mới có thể.”

Quế vương nhắm mắt, từ từ gật đầu.

“Có chúng ta. ” Đỗ Cửu Ngôn nắm tay hắn, “Sự tình nhất định không phải như chúng ta nghĩ vậy.”

Bả Tử nói: “Tuy là an ủi, nhưng những người này giải thích thế nào?”

“Từng chút từng chút lược lại đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Cố Thanh Sơn, “Các ngươi xử lý nơi này một chút đi.”

Đối phương tới hai mươi mấy người, Bả Tử chỉ chừa sáu người ở chỗ này coi chừng, bọn họ bị thương hai người, nhưng hai mươi hai người của đối phương toàn bộ đã chết.

Nhưng là không thể nói rõ phần thắng, dù sao Thanh Nham tán nhân cũng đã chết.

“Đi ra ngoài trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn hỏa quang, “Lập tức có người tới.”

Cố Thanh Sơn đi trong ngõ hẻm, binh mã ti nhận được tin tức chạy tới người là Tần Vũ, là chi thứ của An quốc công phủ Tần lục gia, cũng là nữ tế của Ngô Điển Dần.

Tần lục gia theo Cố Thanh Sơn trở lại trong viện, lại để người đi an ủi những hàng xóm lân cận bị kinh động


Cứu hoả thì cứu hoả, xử lý thi thể thì xử lý thi thể.

Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Bả Tử cùng với Ngân Thủ trầm mặc trở lại vương phủ.

Sắc trời đã tảng sáng, mọi người ngồi ở trong phòng khách, đầy mặt uể oải, qua hồi lâu Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tình huống hiện tại là như vậy, Thanh Nham tán nhân đã chết, người tới giết hắn là thị vệ của Tĩnh Ninh hầu phủ.”

“Mấy người chúng ta đều gặp cũng đều biết.”

“Tĩnh Ninh hầu gia?” Chu Tiếu ngưng mi nói, “Ý của ngươi là, đám người Kinh Nhai Trùng và Mẫn Nhiên Cử. . . Cũng là Tĩnh Ninh hầu gia chỉ điểm, tất cả mọi chuyện đều là Tĩnh Ninh hầu làm?”

“Lý do gì?”

Đỗ Cửu Ngôn đem lời của Thanh Nham tán nhân nói một lần.

Mọi người nghe mục trừng khẩu ngốc.

Thái độ làm người của Tĩnh Ninh hầu nhìn qua ôn hòa hiền lành, thái hậu cũng là vẫn vui vẻ ra mặt không hỏi triều chính, làm sao có thể chứ.

“Mao đạo sĩ đâu?” Đậu Vinh Hưng hỏi.

Hắn dứt lời, ngoài cửa chợt nghe Mao đạo sĩ thét nói: “Gọi ta làm gì?”

“Từng người một làm sao vậy” Mao đạo sĩ đánh giá mọi người, thấy tất cả mọi người bộ mặt nghiêm nghị ngưng trọng, không khỏi hiếu kỳ, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Đậu Vinh Hưng hỏi: “Mao đạo sĩ, sư phụ ngươi Ngọc đạo nhân đã từng tính mệnh cho thánh thượng?”

“A?” Mao đạo sĩ lăng ngẩn ra, “Không biết a, sư phụ ta không có nói qua với bần đạo. Đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên nói tới trên người sư phụ ta.”

Đậu Vinh Hưng giải thích với hắn.

“Nga, ” Mao đạo sĩ không có quá kinh ngạc, phất tay nói, “Chuyện này bần đạo không có nghe nói qua. Bất quá các ngươi một hồi nói Thanh Nham một hồi nói Vô Vi, hai người là một người?”

Đậu Vinh Hưng gật đầu.

Bookwaves.com.vn

“Thanh Nham tán nhân bần đạo là biết.” Mao đạo sĩ nói, “Từng gặp qua vài lần, không nghĩ tới còn có ngón này, sớm biết thế lúc đó đã đè hắn đánh một trận.”

Hắn nói chuyện, ngồi xổm xuống ở cửa.

Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn lại nhìn Quế vương, nàng hỏi: “Vương gia, đêm thành thân đó, ngươi còn biết cái gì?”

Lúc đó ở Pháp Hoa tự, hắn đã từng nói, đêm thành thân đó từng có người đưa một phong thư cho hắn, nói cho hắn biết tiên đế chết có nguyên nhân khác, vì thế hắn còn từng đi qua hoàng lăng len lén kiểm tra thực hư, xác nhận tiên đế chết, là trúng độc mà chết.

Lúc đó nàng nghe không có suy nghĩ nhiều, nhưng hiển nhiên, đêm đó Quế vương biết tin tức, xa không chỉ một.


Bằng không, hắn sẽ không vừa đi liền nháo loạn trộn lẫn nhiều năm.

Dựa theo tính cách của hắn, hắn chắc là chất vấn kiểm chứng và thương lượng với người nhà mới đúng. Nhưng hắn cũng không nói gì, giải thích duy nhất, chính là đối với tin tức này, hắn không chỉ biết, còn rất có thể âm thầm kiểm chứng qua.

“Không phải là Tĩnh Ninh hầu và nương ta, ” Quế vương trầm mặt nói, “Cùng bọn họ không có vấn đề gì.”

Quế vương dựa vào ghế, nhắm mắt lại, khí tức quanh người khác với tùy ý ôn hòa bình thương của hắn, lúc này là gây sự sắc bén.

Hắn chính đang liều mạng nỗ lực bọc bản thân thành bánh chưng, không chuẩn bị lộ ra nữa.

“Được.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, “Thanh Nham tán nhân nói hoàn toàn có thể là giả, giết hắn diệt khẩu hai thị vệ của Tĩnh Ninh hầu phủ, cũng hoàn toàn có thể là nghe mệnh người khác.”

“Như vậy, dứt bỏ thân phận thật sự của con này quỷ này trước. Chúng ta ngẫm lại kế tiếp hắn muốn làm cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi, “Nếu Tĩnh Ninh hầu là vô tội, như vậy làm chủ quỷ đã nóng lòng ném bao phục, giá họa người khác, thu tất cả tuyến bố trí mấy năm nay.”

“Nếu như đúng là Tĩnh Ninh hầu, như vậy biểu thị hắn đã chó cùng rứt giậu, khẩn cấp không tiếc bại lộ bản thân, mà muốn diệt khẩu mọi người, đem tất cả chuyện quá khứ, đều thanh toán rõ ràng, dự định trở mình.”

“Ý của ngươi là, bất kể là ai, Thanh Nham tán nhân chết đều có thể nói rõ, đối phương đã muốn kết thúc?” Bả Tử nói.

Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, lấy tiền giấy vẽ, lại nói với mọi người, “Quỷ muốn làm gì?”

“Còn có Ninh vương và Cửu Giang vương thật tốt a, ” Chu Tiếu nói chuyện, vừa liếc nhìn Quế vương, “Còn có Quế vương gia đã ở, nếu như bọn họ đều còn ở đó, như vậy chuyện con quỷ làm trước đó, không phải là không có ý nghĩa sao?”

“Không đúng, ” Tiền Đạo An ngữ khí có chút kích động, “Hắn hiện tại bắt đầu muốn thanh toán, phải nhanh dẹp hết tất cả mọi chuyện.”

Đậu Vinh Hưng lộ ra biểu tình kinh ngạc, Mao đạo sĩ kinh hô một tiếng, nói: “Vậy vương gia chẳng phải là gặp nguy hiểm sao?”

“Đúng rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Còn có ba vương gia hảo đoan đoan, Hoài vương đã ở trong ngục chờ thu trảm.”

“Vậy kế tiếp, đối phương sẽ nóng lòng cầu thành, tới một người cá chết lưới rách?” Tiền Đạo An nói.

Đỗ Cửu Ngôn hơi gật đầu, “Nếu như phương hướng ta nghĩ không có sai, bất kể có phải là Tĩnh Ninh hầu hay không, đối phương rất nhanh sẽ có động tác.” Nàng ngừng lại, nói với Quế vương, “Vương gia, tốc tốc phái người đi nói với Ninh vương còn có Cửu Giang vương một tiếng.”

Quế vương buồn buồn nói: “Ta đã để Kiều Mặc đi.”

Quả nhiên, Quế vương sớm nghĩ tới những thứ này, nên lúc trở lại, liền phân phó Kiều Mặc đi thông tri Ninh vương.

“Nếu như thế, tất cả mọi người đi nghỉ ngơi một hồi đi, một ngụm ăn không hết một bàn.” Đỗ Cửu Ngôn mệt chết đi, nhưng không có buồn ngủ, nhưng nàng cần một chút thời gian, cùng Quế vương đều yên tĩnh một chút, muốn cùng hắn nói chuyện một chút.

Tình tự của Quế vương rơi rất thấp, đây là nàng chưa từng thấy.”Ân, đều nghỉ ngơi một hồi, mau đi ngủ, ngủ một giấc đầu óc sẽ rõ ràng chút.” Mao đạo sĩ thúc giục mọi người, hắn vừa mới nói xong, Kiều Mặc đầy người sương sớm chạy trở về, thần sắc khẩn trương, cước bộ hoảng loạn.

—— lời nói ngoài ——

Sớm tảo! Nội dung vở kịch đi đến nơi đây, chợt phát hiện đầu mối chính chạy tới cuối cùng, nghĩ như vậy cảm giác hảo luyến tiếc, anh anh anh. . .



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui