Q2 – CHƯƠNG 702: LẠI NHÌN KHÔNG TRÚNG
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, có tức phụ nhi tốt không?”
“Không chỉ là tốt, là đẹp, hoàn mỹ!” Quế vương dương dương đắc ý nói.
Đậu Vinh Hưng vừa quay đầu lại, nhất thời xụ mặt, nhìn hai người dắt tay tựa ở cửa thâm tình đối diện nhau, giận dữ hét: “Hơn nửa đêm các ngươi không ngủ được, đến trước viện của ta hẹn hò?”
“Vừa lúc đi ngang qua.” Đỗ Cửu Ngôn như chim nhỏ nép vào tựa ở đầu vai của Quế vương, nhìn Đậu Vinh Hưng, “Dù sao người yêu nhau, ở nơi nào cũng có, chỉ cần hai người ở cùng một chỗ là được rồi.”
Quế vương thâm dĩ vi nhiên phụ họa, “Đúng vậy. Từ ngày có Ngôn Ngôn, ta ăn cơm ngon ngủ ngon cuộc sống đều có thú vị.”
“Ta cứ tốt như vậy? Trước đây không phải ngươi còn cực chán ghét ta sao.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Chuyện tình cảm này, là chung đụng.” Quế vương nói, “Ở cùng một chỗ liền phát hiện, nàng là ánh sáng của bảo thạch.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười: “Vương gia, người thật biết nói chuyện.”
“Bởi vì yêu nàng đó!” Quế vương nói.
Đậu Vinh Hưng hét lớn một tiếng, “Được rồi!” Hắn chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, người còn là Cửu ca ta biết sao?”
“Buồn nôn như vậy, giống như một tên ẻo lả!”
“Vương gia, người quá phận a, có tức phụ liền đến kích thích ta, ngươi cho là trên đời này, chỉ có một mình ngươi có tức phụ?”
Quế vương gật đầu, khẳng định nói: “Hiện nay trong cái nhà này, chỉ có ta có.”
“A!” Đậu Vinh Hưng táo bạo đi qua đi lại trong viện tử, lại dừng lại chỉ vào bọn họ, “Ta cũng có người thích.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phải lưỡng tình tương duyệt!” Vừa nói vừa nhìn Quế vương, “Vương gia, đúng không?”
“Ân, lưỡng tình tương duyệt, tình chân ý thiết!”
“Không thể gạt người.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gật đầu: “Ta sẽ không lừa nàng.”
“Ta gạt người lúc nào?” Đậu Vinh Hưng chỉa về phía các nàng, “Các ngươi chờ, năm nay ta thành thân.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương nhìn hắn, đầy mắt nghi vấn và không tín nhiệm.
“Bùi Doanh không thích ngươi.” Quế vương nói.
“Có. . . Có người thích ta.” Đậu Vinh Hưng không dám nói Lưu Kiều, dù sao nàng là nữ hài tử, sẽ phá hủy danh tiếng của người ta.
“Ngươi cũng thích nàng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đậu Vinh Hưng liền yên, ngồi chồm hổm dưới đất hữu khí vô lực nói: “Ta cũng không biết ta có thích hay không.”
“Cảm thấy nàng đẹp không? Nhớ nàng không? Là không thích hay là chán ghét? Tâm loạn hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Cảm thấy đẹp, cũng nhớ, không ghét, tâm. . .” Đậu Vinh Hưng nghĩ đến lúc hôn môi, tim của hắn đều sắp bay ra ngoài, “Loạn!”
Đỗ Cửu Ngôn kéo hắn lên, “Đó chính là thích.”
“Thích?” Đậu Vinh Hưng lắc đầu, “Ta, ta thích Bùi tiểu thư.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Chớ ám chỉ bản thân, thích một người phải hỏi tâm, không phải dùng đầu óc phân tích.”
“Không phải.” Đậu Vinh Hưng nói, “Thật ra là ta không thể xác định.”
“Vậy xác định đi, quả đoán một chút, đừng để cho mình hối hận.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Mặc kệ thích ai, phải làm đến trình độ không thẹn với lòng.”
Tinh thần của Đậu Vinh Hưng tán loạn xác nhận.
Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương đi.
Sáng sớm hôm sau, thừa dịp mọi người tụ ở phòng khách dùng tảo thiện, Lưu Kiều tìm đến mọi người chào từ biệt. Nàng phải đi mọi người cũng không thể ép ở lại, liền hàn huyên một hồi, tiễn nàng lên xe ngựa ra vương phủ.
Thẳng đến xe ngựa đi, Đậu Vinh Hưng mới phản ứng được, Lưu Kiều không phải nói chơi, là đi thật.
“Ta, ta, ta. . .” Đậu Vinh Hưng không biết làm sao, “Cửu ca, ta, ta làm sao bây giờ?”
Đỗ Cửu Ngôn buông tay, “Không biết. Phản chính có hai con đường, ngươi và Bùi cô nương sứt mẻ chết, mặt khác chính là đuổi theo Lưu cô nương, thỉnh nàng trở về các ngươi nói chuyện.”
“Đi thỉnh đi.” Bùi Doanh từ cửa hông đi ra, nhìn Đậu Vinh Hưng đứng ở đầu ngõ buồn vô cớ nhược thất, nhàn nhạt nói, “Ta sẽ không thích ngươi, ở chỗ của ta ngươi chỉ có thể lãng phí thời gian.”
Nàng nói chuyện, cũng không quay đầu lại đi.
Đậu Vinh Hưng nhìn bóng lưng của nàng.
“Mau nghĩ.” Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của Đậu Vinh Hưng, “Đầu gỗ.”
Đậu Vinh Hưng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lại nhìn Bùi Doanh, chạy đi liền đuổi theo.
Lưu Kiều gõ xa bích, nói: “Sư phụ, người đi chậm một chút, ta chịu không nổi xóc nảy.”
Nàng nói chuyện, lại len lén vén rèm nhìn phía sau, lầu bầu nói: “Thật đúng là không đến, lẽ nào ta thất bại rồi sao?”
“Ai.” Lưu Kiều dắt khăn, “Thủ đoạn của ta không được sao? Không nên a.”
Nếu như thất bại thật làm sao bây giờ?
“Không có khả năng! Một Đậu Vinh Hưng mà thôi, ta làm sao có thể thất bại.”
Nàng vừa nói xong, liền nghe phía sau có người hô: “Lưu tiểu thư.”
“Tới rồi.” Lưu Kiều che miệng, lỗ tai dán cửa sổ xe, thế nhưng lại không có mặt mày rạng rỡ, nghẹn ngào nói, “Đậu ca ca có việc?”
Bookwaves.com.vn
Xe ngựa dừng lại.
“Ta, ta muốn hỏi ngươi, ngươi có thể chờ mấy ngày nữa mới đi hay không.” Đậu Vinh Hưng nói, “Ta còn có chuyện chưa nói với ngươi.”
Trong phòng khách của Quế vương phủ, trên bàn đè mười mấy lượng bạc, mười mấy người vây bắt bàn, mắt lom lom nhìn bên ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn làm cái.
“Thua không được quỵt nợ.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào tất cả cả trai lẫn gái, “Cũng không cho khóc nhè.”
Vương Nhụy nói: “Lưu tỷ tỷ tỷ chắc chắn sẽ không trở về, Đỗ tiên sinh đừng khóc nhè.”
Hạ Thanh chống cái trán, không dám nhìn, Hàn Đương ở bên người nàng thấp giọng hỏi: “Ngươi cảm thấy sẽ trở về chứ?”
“Không biết.” Hạ Thanh cầm hai lượng ngân, cược Lưu Kiều sẽ trở về.
Hàn Đương coi thường Đậu Vinh Hưng, nên cược hai lượng Lưu Kiều sẽ không trở về.
Dựa vào cái gì còn có người thích Đậu Vinh Hưng, không phải lớn lên đẹp mắt một chút thôi sao.
“Đã trở về.” Tạ Hoa tiến đến nói.
Mọi người cà một cái nhìn hắn, Hàn Đương hỏi, “Một mình?”
Tạ Hoa lắc đầu, “Lưu cô nương và hắn cùng nhau trở về.”
“Thật đúng là đã trở về, có phải Lưu cô nương mù hay không?” Hàn Đương vỗ bàn, mọi người đều nhìn hắn, Hạ Thanh bất đắc dĩ nói, “Ngươi đừng nói người khác như vậy, Đậu tiên sinh rất tốt a.”
Hàn Đương nói: “Ta cũng rất tốt!”
“Ngươi rất tốt không xung đột với rất tốt của Đậu tiên sinh.” Hạ Thanh nói, “Nói người khác như ngươi vậy không lễ phép.”
Hàn Đương tốn hơi thừa lời, “Không cần lễ phép.” Hắn chỉ có đố kị.
Hạ Thanh nhìn Hàn Đương bật cười.
Đậu Vinh Hưng mang theo bọc quần áo cho Lưu Kiều, hai người một trước một sau tiến vào, mặt đều hơi ửng đỏ, lúc này không tiếng động đã có hàng vạn hàng nghìn âm thanh, vô số bức hoạ cuộn tròn.
“Ta tiễn Lưu cô nương trở về.” Đậu Vinh Hưng nói chuyện, quay đầu đỏ mặt đi,
Lưu Kiều phúc phúc với mọi người, lại nhìn lướt qua bạc trên bàn, lại cười nói: “Thêm phiền toái cho mọi người.”
Lúc nói chuyện, theo Đậu Vinh Hưng đi.
“Tiền của ta.” Kiều Mặc cũng nén giận, hắn còn thua tiền, thực sự sốt ruột.
Người biết Lưu Kiều thích Đậu Vinh Hưng, tự nhiên cược nàng sẽ trở về, người không biết, sẽ cảm thấy không có khả năng.
Đỗ Cửu Ngôn một đền một, thanh toán xong thắng bốn lượng bạc.
“Lần tới đến phiên Tiền huynh.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Tiền Đạo An, “Tiền huynh, ngươi phải cố gắng a.”
Tiền Đạo An long tay áo ra ngoài, nghiêm mặt nói: “Ta sẽ không bởi vì quá rảnh rỗi mà cùng các ngươi hồ đồ.”
Hắn nói chuyện đi, Chu Tiếu cũng phe phẩy cây quạt, “Xong rồi, hiện tại chỉ có ta và Tiền huynh là người làm chuyện đứng đắn, ô hô ai tai.”
“Dán vàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Hôm nay ta cũng đi làm chuyện đứng đắn.”
Bookwaves.com.vn
Tất cả mọi người nhìn nàng.
“Ta phải đi tra cái chết của Nhâm đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ta nên thẩm oán báo thù cho Nhâm đại nhân.”
Tiền Đạo An gật đầu, “Đã nhìn ra, Cửu Ngôn quả thực rất rảnh rỗi.”
“Đi, đi!” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Quế vương và Bả Tử, “Thêm một khoản nùng mực màu đậm cho nhân sinh nhàm chán của chúng ta.”
“Là ngươi rảnh rỗi, ta còn có việc làm.” Bả Tử xua tay, không muốn cùng nàng còn có Quế vương cùng nhau làm việc, “Hai người các ngươi đi.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng không cưỡng bách hắn, lôi kéo Quế vương ra cửa. Quế vương hỏi, “Đậu Vinh Hưng bên kia mặc kệ?”
“Tự do phát triển. Đậu Vinh Hưng chạy không thoát lòng bàn tay của Lưu Kiều.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói, “Tiểu cô nương kia rất có tâm kế.”
Quế vương cũng cảm thấy: “Thủ đoạn được.”
“Nên, không cần vài ngày, Đậu Vinh Hưng có thể ngoan ngoãn nghe lời nàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Trước kia nàng chỉ là ám chỉ không hề động tay, chắc là ngại vì Bùi Doanh, hiện tại thái độ của Bùi Doanh tiên minh, nàng liền xuất thủ.”
“Quả đoán nhanh nhẹn, là một người lợi hại.”
“Thắt lưng còn có đau hay không?” Quế vương cùng Đỗ Cửu Ngôn sóng vai đi, Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn, “Đang nói chuyện đứng đắn.”
“Chuyện của Đậu Vinh Hưng xem là chuyện đứng đắn gì?” Quế vương nói, “Ta còn có một chuyện đứng đắn, muốn nói với nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Nói!”
“Chúng ta như vậy, không dễ dàng sinh hài tử.” Quế vương nói, “Ta cảm thấy không thích hợp.”
Đỗ Cửu Ngôn đỡ trán, “Chuyện này phải tùy duyên, cưỡng cầu không được.”
“Sao ta cảm thấy nàng đang gạt ta?” Quế vương không tin, “Nàng xác định có thể?”
Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, “Nếu như trong vòng hai năm không sinh được, chúng ta mới xem xét xem ai có vấn đề.”
“Sinh mấy đứa?” Quế vương hỏi.
“Có thể sinh mấy đứa thì sinh mấy đứa.” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Không sợ hài tử nhiều, nuôi nỗi.”
Quế vương nói: “Ta sợ!”
“Sinh thêm một khuê nữ là được, sinh nhiều phí lương thực.” Quế vương nói, “Mấu chốt là, sinh hài tử đau, ta không muốn nàng chịu tội.”
Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy bây giờ thảo luận vấn đề này, hơi sớm.
“Có thì sinh, không có chúng ta không ép buộc, người nói thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương gật đầu, “Có đạo lý.”
Có tức phụ ngủ là được, sinh hài tử thuần túy là hỏi giùm thái hậu thôi.
Bất quá, có thêm một khuê nữ nữa là tốt nhất.
Hai người tới Đại Lý tự. Trong Đại Lý tự có vị Lộ bộ đầu mới tới, vóc dáng không cao người cũng rất gầy gò, nhưng nhìn qua rất khôn khéo. Tục truyền là đi cửa sau điều nhiệm đến kinh.
Cụ thể làm sao không đi thăm dò hỏi, chỉ cần có thể lực tốt là được.
“Có đầu mối không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Lộ Hạng.
Lộ Hạng chắp tay nói: “Thỉnh vương gia và Đỗ tiên sinh theo tiểu nhân.”
Ba người đi hậu nha, Lộ Hạng lấy hành tung của tất cả sai dịch trực đêm và ngục tốt lúc ban đêm, còn có mấy cái chén và một ấm trà, “Cái này ấm trà là chiều hôm qua, ở dọc phố một trong ngõ cụt tìm được. Nếu không hai bên trái phải đã chết hai con mèo bị người phát hiện, chúng ta còn tìm không được.”
“Ngay Đông Lục nhai đi vào trong, tựa nam thành môn.” Lộ đường tắt, “Một địa phương rất hẻo lánh.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá ấm trà, là đáy trắng hoa lan, ấm trà phi thường thông thường, hầu như không có bất kỳ chỗ đặc biệt gì, “Đêm đó ngoại trừ Nhâm Duyên Huy và Ngô Văn Quân uống trà trúng độc ra, không phải nói còn có người khác sao?”
“Vâng!” Lộ đường tắt, “Người trong ngục nói, người này dẫn theo ấm trà, từ cửa một đường châm trà qua đây.”
“Nói cách khác, không chỉ hai người Nhâm Duyên Huy và Ngô Văn Quân uống trà nước. Thế nhưng, chết chỉ có bọn họ.”
“Ấm trà là một ấm trà rất thông thường.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...