Q2 – CHƯƠNG 699: CÁC HỮU LẬP TRƯỜNG
Dịch giả: Luna Wong – mỗi người có lập trường riêng
Lâm triều, Nhâm Duyên Huy chết, như nồi chảo nhún nước lạnh, bùm bùm thiếu chút nữa lật ngược Kim Loan điện.
“Thánh thượng, đây chính là có người không kịp đợi muốn hắn chết, người này bụng dạ khó lường, phải nghiêm tra.”
“Tra rõ, trừng phạt nghiêm khắc!”
“Dù là Nhâm Duyên Huy có tội hẳn phải chết, đó cũng không phải là cá nhân có thể giết có thể làm hại. Việc này tình tiết nghiêm trọng, không thua gì tội Nhâm Duyên Huy phạm.”
Tiếng nói chuyện ong ong vang, bao nhiêu ánh mắt vô tình hay cố ý bay về hướng Lỗ Chương Chi.
“Mọi người chớ quên, Đồ Đáp cũng trúng độc.” Có người cãi lại nói.
“Thì tính sao, bất quá là có người muốn lôi kéo Đồ Đáp để nghe nhìn lẫn lộn mà thôi.”
“Khụ khụ. . .” Lỗ các lão ho khan một tiếng, tiến lên đây chắp tay nói với Triệu Dục, “Thánh thượng, cựu thần cũng cho rằng chuyện này phải triệt tra tới cùng, vô luận như thế nào cũng không thể nuông chiều, phải trừng phạt hung thủ nghiêm khắc.”
Hắn đứng ra, tiếng vừa ra trên đại điện liền an tĩnh lại.
Không phải mọi người tin tưởng hắn vô tội, mà là không ai còn dám trực diện nghi vấn xem nhẹ.
Không có Nhâm Duyên Huy, bọn họ chỉ có thể tụ chúng tố cáo nghi vấn, cũng không dám cứng đối cứng.
“Ân.” Triệu Dục nhìn thoáng qua Tiền Vũ, đường nhìn rơi vào trên người Tạ Duẫn, nói, “Việc này giao cho Tạ ái khanh xử lý đi.”
Sự tình phát sinh ở Đại Lý tự, thế nhưng Triệu Dục lại để cho Đô Sát viện điều tra, đây một là để Tiền Vũ tị hiềm, thứ hai là bao nhiêu cũng có điểm nghi ngờ Tiền Vũ.
Tiền Vũ cúi thấp đầu không có dám phản đối, nhưng trong lòng rất rõ ràng, chuyện này vừa ra, hắn đi vào các khẳng định là không thể nào.
Thánh thượng vốn là có oán, hiện tại dù là biết Nhâm Duyên Huy chết không có quan hệ gì với bọn họ, nhưng bất mãn với bọn họ vẫn là sẽ tăng lên.
Người giết Nhâm Duyên Huy, mục đích phi thường trực tiếp.
Chính là không cho hắn đi vào các.
. . .
Hậu Đại Lý tự, Bả Tử cùng đi Điếu Đại còn có Bùi Doanh đến khám nghiệm tử thi. Thi thể của Nhâm Duyên Huy và Ngô Văn Quân bày trong phòng khám nghiệm tử thi.
Mặt của hai cổ thi thể, như là bạch hoa giấy đâm, máu ở thất khiếu như điểm chuế. Không chỉ đáng sợ còn rất quỷ dị.
“Ngươi kiểm tra thực hư trước, nói xác nhận và chỗ có nghi vấn cho ta biết.” Điếu Đại nói với Bùi Doanh.
Bùi Doanh xác nhận tiến lên, đeo cái bao tay, đứng ở trước thi thể mặt bắt đầu kiểm tra thực hư, vừa tra vừa báo kết quả.
Bả Tử ngồi ở một bên quan sát Nhâm Duyên Huy.
“Không có ngoại thương, ” Bùi Doanh dừng lại nhìn Điếu Đại, “Từ móng tay cùng với mắt và thất khiếu đến xem, liên quan đến trúng độc thạch tín, dùng lượng rất lớn, từ lúc dùng thuốc đến chết vong không vượt lên trước một khắc đồng hồ.”
Điếu Đại gật đầu, tiến lên tự mình kiểm chứng, kết luận không khác với Bùi Doanh.
“Cứ dựa theo ngươi kiểm tra thực hư ghi lại, ” Điếu Đại nói: “Ngươi làm rất nhiều, dù là xác nhận trúng độc mà chết, cũng phải kiểm tra lại một lần, người chết có ngoại thương hay không.”
Bùi Doanh xác nhận, ghi kết quả thi kiểm ở trên hồ sơ.
“Bả gia, người có chỗ muốn kiểm tra thực hư không?” Điếu Đại hỏi Bả Tử.
Bả Tử không nói nhiều, nhưng phàm là hắn mở miệng, nói đều cũng hữu dụng.
“Không có!” Bả Tử đứng lên nói, “Liền xem Đại Lý tự có thể điều tra ra, là ai hạ độc hay không.”
Điếu Đại xác nhận.
Ba người thu thập xong, giao hồ sơ cho đối phương xong, trở về phủ nha.
Bả Tử ngồi ở dưới mái hiên hậu viện phủ nha, ngày hôm nay không nóng, hậu môn có gió tiến đến vô cùng mát mẻ.
Sài thái thái bưng canh đậu xanh từ hậu môn lúc tiến vào, chớp mắt liền thấy Bả Tử. Hắn tựa lưng vào ghế ngồi, mái hiên che nắng để bóng răm trên khuôn mặt hắn lộ ra một cổ cảm giác vật tiến sâm lạnh, xa xưa vừa bi thương.
Nàng không hiểu có chút sợ, bưng chén ngừng ở phía xa do dự có nên đợi lát nữa trở lại hay không.
Bả Tử cảm giác có người đến, liền nghiêng người sang, hướng về phía Sài thái thái gật đầu, “Có việc?”
Hắn bắt đầu nói, biểu tình bộ mặt sẽ nhu hòa một ít, trong ánh mắt hàn quang kiếm ảnh tiêu thất vô tung, nhàn nhạt như một giếng cạn vô ba. Sài thái thái kéo kéo khóe miệng, nói: “Đưa, đưa canh đậu xanh cho ngươi, vừa nấu xong, cũng không ngọt vừa lúc uống.”
“Đa tạ, ” Bả Tử đứng dậy tiếp nhận canh, không bỏ đường nhiều hắn uống một hớp trả lại chén cho Sài thái thái, “Gần đây bảo chướng đường có bận không?”
“Xử lý ba chuyện tranh cãi, một chuyện trong đó nam nhân kia rất có thể cãi cọ, đến náo loạn nhiều lần.” Nói chuyện bảo chướng đường, Sài thái thái liền như mở máy hát, “Phàm là nam nhân động một chút là đánh người như vậy, trong nhà nhất định có một nữ nhân để người hận thiết bất thành cương.”
“Ta xem như là đã nhìn ra, có người như bùn, căn bản đỡ không nổi tường.”
Bookwaves.com.vn
“Ân.” Bả Tử gật đầu, “Người tẫn trách là được.”
Sài thái thái thở dài, “Cũng chỉ có thể tẫn trách, chúng ta ai cũng không thể bảo ai cả đời. Ngươi nói Thái thị kia, ta vừa cứu nàng ra, ngày thứ hai nàng lại len lén về nhà, không phải vừa về đến nhà, đã bị nam nhân nàng đánh cho một hơi ra một hơi vào.”
“Ta nghĩ tới là giận, lúc đi nhà nàng, hận không thể cũng đánh nàng một trận.”
“Bả gia, người là chưa cùng đi ta, không thôi người cũng phải tức giận. May Đỗ tiên sinh không biết, không thôi nàng cũng phải tức giận.”
Bả Tử đứng ở chỗ cũ nghe thanh âm thao thao bất tuyệt của Sài thái thái, ánh mắt dần dần bay xa một cái chớp mắt lại vòng trở lại, thanh minh cắt đứt lời của nàng, nói: “Đa tạ canh đậu xanh của người, ta còn có việc không bồi người nói chuyện.”
Dứt lời, thi lễ đi.
Sài thái thái mới phản ứng được, vỗ nhẹ miệng mình, áo não nói: “Vừa mở miệng liền không biết dừng, cũng không nhìn một chút là ai. Thực sự là càng ngày càng đần.”
Nàng nói chuyện cũng ra cửa, đi mấy bước bỗng nhiên lại nghĩ đến cái gì, nói: “Bả gia, thứ phụ vị định xuống rồi.”
Bả Tử nhướng mày nhìn nàng.
“Ta cũng ở bên ngoài nghe được, thánh thượng tự mình định, là Lưu Phù Dư Lưu các lão.”
Lưu Phù Dư ở bên trong các không có cảm giác tồn tại gì, đương nhiên không thể so với Lỗ Chương Chi Nhâm Duyên Huy, nhưng hắn đến Vương các lão Mã các lão cũng không thể so.
Nói chung, Lưu Phù Dư có thể nhảy qua hai người trước để làm thứ phụ, đây phi thường để người kinh ngạc.
“Đã biết.” Bả Tử ứng đi ra cửa, vừa tới cửa, Cầu Chương vội vã tới, “Bả gia, Cửu Ngôn đi ra rồi sao, lúc nào trở về?”
Bả Tử trả lời: “Nói ba năm ngày. Nhưng xem tình huống bây giờ, khả năng ngày mai sẽ trở về.”
“Lưu các lão lên rồi, ngươi biết chưa?”
Bả Tử gật đầu.
Cầu Chương lôi kéo hắn, quỷ quỷ túy túy vừa đi hai bước sang một bên, đè thanh âm nói: “Ta nhớ kỹ trước đây Thiệu Dương huyện thừa là Phó Thao đúng không?”
Bả Tử gật đầu.
“Nội các còn một vị trí trống.” Cầu Chương thấp giọng nói, “Thánh thượng bởi vì Nhâm Duyên Huy chết, rất có thành kiến với Lỗ các lão, nên, rất có thể điều nhiệm Phó Thao hồi kinh, trực tiếp nhập các.”
Tám năm trước Phó Thao đủ tư cách.
Tám năm sau mặc dù quan chức của Phó Thao giảm, nhưng tư lịch già hơn.
Triệu Dục muốn đặc biệt đề bạt Phó Thao, không có bất luận kẻ nào phản đối.
“Ra thánh chỉ rồi?” Bả Tử hỏi.
“Tám chín phần mười.” Cầu Chương nói, “Còn có, lão phu có thể lại phải chuyển ổ.”
Bả Tử nhướng mày.
“Tạm thời còn không biết đi nơi nào, nhưng ổ nào bất kể như thế nào đều là rề rà.” Cầu Chương cười híp mắt nói, “Nếu thánh thượng không có đưa vị trí thứ phụ cho Lỗ các lão, nhất định sẽ ở địa phương khác, cho Lỗ các lão mặt mũi.”
“Nên, Lỗ các lão điều nhiệm an bài thêm hai thân tín, thánh thượng khẳng định phê chuẩn rất nhanh.”
Bookwaves.com.vn
Không có Nhâm các lão, triều đình thành nơi đánh cờ của Lỗ các lão và Triệu Dục.
Đây không phải là lỗi của Lỗ các lão, cũng không phải lỗi của Triệu Dục. Bởi vì hai vị trí này mặc kệ đổi thành ai, cũng sẽ là cục diện giống nhau.
Mỗi người đều có chí hướng và truy cầu của mình, thần tự có truy cầu của thần, thánh thượng dù là biết nhưng truy cầu và cách nghĩ của đối phương, cũng không có khả năng toàn bộ đều đồng ý. Như vậy thời gian dài, ai còn có thể nhớ được có thánh thượng nữa?
“Chúc mừng.” Bả Tử nói.
“Cùng vui cùng vui. Ngày khác ta mời ăn cơm.” Cầu Chương vừa nói chuyện, “Lão phu còn có việc không nhiều lời với ngươi nữa.”
Hắn đi mấy bước, lại nghĩ đến cái gì, trở về lộ ra gương mặt tìm tòi nghiên cứu biểu tình tò mò, “Vương gia và Cửu Ngôn sắp thành hôn đi, ngươi không nên thương tâm a. Thiên hạ nữ tử nhiều mà, nữ tử như Cửu Ngôn vậy, không thích hợp với ngươi.”
“Nàng quá thông minh, mà ngươi lại không đủ” hồ đồ”, phu thê hai người phải một mềm một cứng rắn, một tiến một lui. Tính cách của ngươi chất phác, nếu nàng chọn ngươi thật, cuộc sống của hai người sẽ không thoải mái.” Cầu Chương nói chuyện chắp tay, “Nhiều lời vài câu, vọng Bả gia suy nghĩ nhiều, một lòng lao tới tiền đồ, chớ lo nhi nữ tình trường mới tốt.”
Lúc nói chuyện, liền đi.
Bả Tử đứng ở cửa nhìn Cầu Chương ngồi cỗ kiệu đi xa, không khỏi bật cười.
Tựa hồ, tất cả mọi người đã biết hắn vì tình thần thương.
Hắn vòng đường trở về, tìm Ngô Điển Dần nói vài câu, liền đi ra dắt con ngựa, một mình ra khỏi thành, đi kinh giao, chờ vào núi liền đã có người tới đón hắn, thật xa đã hô, “Lão đại!”
“Gia!”
Mười mấy người kích động hô một mạch, Bả Tử gật đầu: “Vừa lúc rảnh rỗi, quay về thăm mọi người.”
“Vậy tối nay không say không về.”
“Người chớ đi ra, phản chính cũng không có chuyện của người.”
Thất chủy bát thiệt nói chuyện, đoàn người tiêu thất ở đầu cùng đường nhỏ.
. . .
Trong Lỗ phủ, hai phong thư đưa đi phân đạo Thông châu, một phong thẳng đến Giang Nam Dư Hàng, một phong qua Sơn Đông cảnh nội đi biển thẳng đến Quảng Đông.
Bảy ngày sau, Phó Thao lấy được thư của Lỗ các lão, nội dung bức thư rất đơn giản, nếu khẩu dụ của thánh thượng đến để hắn hồi kinh, thỉnh hắn từ chối.
Lần thứ hai, liền đáp ứng.
Lần này cơ hội khó được, nhất định không thể bỏ qua.
Phó Thao cầm tín thật lâu không thể bình phục tình tự trong lòng. Tám năm. . . Hắn xoay vòng quanh, rốt cục phải về kinh rồi.
Phụ tá của hắn tiến lên thấp giọng hỏi: “Đại nhân, là chuyện vui sao?”
“Ngươi xem một chút, ” Phó Thao đưa thư cho phụ tá xem, phụ tá nhìn xong vui không tự kìm hãm được, hầu như muốn nhảy dựng lên, “Đại nhân, là Lỗ các lão giúp người?”
Phó Thao lắc đầu, “Nếu muốn để ta ở kinh thành đứng lâu dài, Lỗ các lão nên không đề cập ta. Lúc này đây, chắc là thánh thượng nghĩ đến ta.”
“Vậy, vậy tốt hơn.” Phụ tá nói xong, lại nghĩ đến cái gì, “Vậy, vậy sau này có phải người sẽ phải chọn một giữa Lỗ các lão và thánh thượng trong lúc đó hay không?”
Phó Thao nở nụ cười, phất phất tay nói: “Ngươi xem Lỗ các lão. Hắn không cần ta chọn, ta chỉ cần thuần phục thánh thượng là được.”
“Lỗ các lão không hỗ là Lỗ các lão, có đại cách cục.”
“Có thể quen biết Lỗ các lão, là vận khí của ta!” Phó Thao nở nụ cười, nghĩ đến Đỗ Cửu Ngôn.
Thực tế, quen biết Đỗ Cửu Ngôn mới là vận khí chân chính của hắn a.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...