Q2 – CHƯƠNG 696: LỜI NÓI KHÔNG NÓI
Dịch giả: Luna Wong
Nhâm Duyên Huy nhìn bọn họ, có lệ nói: “Vương gia và vương phi đến, là vì xem chê cười của lão phu?”
“Chê cười của người đã xem rất lâu rồi, không thiếu chút này.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Nhâm Duyên Huy giận dữ, quay đầu nhìn nàng. Hắn phát hiện chỉ cần Đỗ Cửu Ngôn mở miệng, luôn có biện pháp giận đến đầu hắn choáng, “Đỗ Cửu Ngôn, làm người không nên quá tuyệt. Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, ai cũng không biết ngày mai sẽ là quang cảnh gì.”
“Chỉ cần ta không đoản mệnh, luôn có thể sống hơn ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn cười híp mắt nói, “Được rồi được rồi, không cãi nhau với người nữa, cãi tới cãi lui người cũng không thắng được ta, ta thắng không anh hùng.”
Nhâm Duyên Huy phất tay áo, “Hừ! Không đua miệng lưỡi với phụ nhân.”
“Nhâm đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Có chuyện ta muốn hỏi người một chút, năm đó người thăng nhiệm nội các, là bằng năng lực của bản thân người, được thánh thượng thưởng thức, hay là có người đề cử?”
Nhâm Duyên Huy ngẩn ra.
Hắn cho rằng Đỗ Cửu Ngôn sẽ hỏi chuyện khác, tỷ như bày ra một án kiện cho hắn, hay là, hoài nghi việc có phải là hắn làm hay không.
Nhưng nàng cư nhiên hỏi vấn đề này.
Ý gì?
Nhâm Duyên Huy đánh giá nàng, ngưng mi nói: “Vì sao ngươi hỏi như thế?”
“Ta không biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Liền thuận miệng hỏi thử.”
Nhâm Duyên Huy nở nụ cười, hiểu ý của Đỗ Cửu Ngôn, hắn nhướng mày nói: “Lỗ Chương Chi hôm qua đến, nhắc tới người động An Sơn vương và Hoài vương, không phải thánh thượng cũng không phải Quế vương gia.”
“Ngươi hôm nay tới hỏi lão phu năm đó là ai đề cử lão phu.”
“Ngươi cho rằng, lão phu cũng là người này đề cử?”
Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, “Ta thật chỉ là thuận miệng hỏi một chút, dù sao lấy năng lực của người, có thể cũng không cần.”
“Người đề cử ta.” Nhâm Duyên Huy nhìn thoáng qua Quế vương, lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn, bỗng nhiên nở nụ cười, “Người đề cử ta, chính là Tĩnh Ninh hầu a, các ngươi đi thăm dò đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày, cũng cười theo, “Như vậy a, vậy đa tạ Nhâm đại nhân.”
Tĩnh Ninh hầu mới sẽ không ăn no rửng mỡ đề cử hắn, Nhâm Duyên Huy rõ ràng muốn thêu dệt chuyện! Nàng xoay người muốn đi, Quế vương đảo qua Nhâm Duyên Huy, cùng Đỗ Cửu Ngôn ly khai, ra cửa hỏi nàng: “Kỳ thực nàng không cần hỏi hắn, hắn tiến nội các đến nay mới tám năm, lúc tiên đế ở cũng bất quá là một ngũ phẩm rối reng vô danh .”
“Nên ta kỳ quái a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn vốn là thả ra ngoài, sau này hồi kinh làm kinh quan, lại được thánh thượng nhìn trúng, người không cảm thấy hắn lên chức rất nhanh sao?”
“Cũng có đạo lý. Bất quá, chính hắn cũng không nhất định biết.” Quế vương nói: “Bằng không, hắn ở trong triều cũng sẽ không đấu đá lung tung.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng cảm thấy phải, “Trong triều quan lớn có quyền thế thậm chí huân quý, hắn đều là mượn hơi trước, mượn hơi không được thì chèn ép, suýt không chừa lối thoát.”
“Trừ đồng đảng của bản thân ra, còn thật không có quan hệ cá nhân quá tốt.”
Quế vương gật đầu.
“Ngươi đoán, nội các gây dựng lại ai sẽ đi vào, ai sẽ làm thứ phụ?”
Quế vương suy nghĩ sáu người của nội các một chút, nói: “Lưu Phù Dư đi, nội các trừ Lỗ các lão, là tư lịch của hắn thâm hậu nhất.”
“Vì sao không phải Vương các lão?” Lần trước khôi phục Chu luật, Vương các lão nhảy ra cùng nàng biện hơn nửa ngày.
Vương các lão và Nhâm Duyên Huy là cùng đảng.
“Vậy xem ý của ca ta, nếu như hắn còn muốn giữ lại Nhâm Duyên Huy, thế tất sẽ để Vương các lão tiến vị, nếu như triệt để chặt đứt ý niệm Nhâm Duyên Huy trong đầu, như vậy Vương các lão chỉ có thể ở lại tại chỗ bất động.”
Trọng nhậm Vương các lão, coi như là cho Nhâm Duyên Huy ám chỉ, để lối thoát cho tương lai của hắn.
Phương diện này, Lỗ Chương Chi cũng sẽ không quá ngăn cản Triệu Dục, dù sao hắn cũng không thể quá phận, một đồng đảng cả triều văn võ, chỉ cần là người thông minh, cũng không sẽ làm như vậy.
“Có đạo lý!” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Vậy chờ một chút đi.”
Hai người trở lại vương phủ, bầu trời đã tối. Vừa vào cửa củ cải nhỏ liền chạy tới, “Nương a, đêm nay chúng ta ăn thịt quay!”
“Lại ăn thịt quay a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nhụy di di làm bếp chính sao?”
Củ cải nhỏ gật đầu, dùng dư quang quét Quế vương một mắt, “Nương, người đi theo ta, ta có lời nói với người.”
“Được.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Quế vương, củ cải nhỏ cười híp mắt nói: “Cha, người cực khổ, một hồi nhớ tới dùng cơm nga.”
Quế vương ghét bỏ không ngớt, lầu bầu nói: “Chỉ biết xa lánh.”
“Chúng ta nói xong rồi.” Củ cải nhỏ ám chỉ.
Quế vương sờ sờ mũi, “Được rồi, vừa lúc ta còn có việc, một hồi ăn cơm gặp.” Dứt lời lại căn dặn Đỗ Cửu Ngôn, “Không nên để tiểu nhân gây xích mích ly gián.”
Lúc nói chuyện, nhìn thoáng qua nhi tử mình.
Hắn hiện tại không cần đề phòng Bả Tử, trọng điểm phòng bị là củ cải nhỏ.
“Khụ khụ. . .” Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo củ cải nhỏ vừa đi vừa nói, “Ngươi và vương gia nói cái gì?”
Củ cải nhỏ mím môi cười: “Đây không quan trọng. Ta có lời nói với người.”
“Bả Tử thúc, hình như vừa thương tâm.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Hắn ở trong phòng sao?”
“Không có, ở trong viện tử nói chuyện với mọi người.” Củ cải nhỏ nói, “Một hồi người nhớ tìm cơ hội an ủi hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Đã biết.”
Bookwaves.com.vn
Mẫu tử hai người đến trong viện, mấy người Lưu Kiều đang vây bắt bàn đu dây nói đùa, mấy người Đậu Vinh Hưng lại ngồi chung một chỗ trò chuyện triều biện ngày hôm qua, Bả Tử cũng ngồi vây chung một chỗ, mặc dù không nói gì, nhưng nghe rất nghiêm túc.
“Đỗ tiên sinh đã trở về.” Vương Nhụy phất tay hô: “Đỗ tiên sinh, người mau đến xem xem, xâu thịt dê này có giống như người nói không?”
“Cửu Ngôn, ngươi xem như đã trở về, mau tới nói với chúng ta, chuyện triều biện ngày hôm qua.”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng ta đều thật tò mò.”
Chu Tiếu nói: “Bên ngoài truyền mấy phiên bản, cũng không biết phải tin cái nào, chỉ có chờ ngươi trở về hỏi, hôm qua ngươi vẫn không về.”
“Xâu thịt dê là như vậy, làm thật xinh đẹp. Xiên bằng trúc ai làm cho ngươi?”
Vương Nhụy đỏ mặt trả lời: “Là Chu tiên sinh, hắn vì tước xiên trúc, tay đều đâm hư rồi.”
“Chu tiên sinh còn biết cái này a, rất có tiền đồ.” Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Chu Tiếu, Chu Tiếu khổ não nói: “Vì các ngươi có thể ăn thịt ngon, ta hi sinh không nhỏ a.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn, ngồi xuống bên người Bả Tử.
“Bả gia?” Đỗ Cửu Ngôn nghiêng người nhìn hắn, Bả Tử không để ý tới nàng, nàng lại xích tới hỉnh dạng thải y ngu thân, “Bả gia, ngươi ở đâu?”
Bả Tử bị chọc cười, bất đắc dĩ liếc nhìn nàng một cái, nói: “Không cần như vậy, ta rất tốt!”
“Thực sự?”
Bả Tử nói: “Không giả.”
“Ta đây an tâm.” Đỗ Cửu Ngôn ho khan một tiếng, nói với mọi người chuyện triều biện ngày hôm qua, “Đó thật là kinh thiên địa quỷ thần khiếp.”
“Các ngươi không nhìn thấy khí thế của ta ngay lúc đó, không người có thể địch.”
Chu Tiếu nói: “Trở lại chuyện chính, chớ cứ một mặt thổi phồng bản thân.”
Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng: “Người đọc sách không thú vị.” Dứt lời đã đem chuyện ngày hôm qua nói một lần với bọn họ.
“May có ta!” Mao đạo sĩ chẳng biết từ đâu nhảy ra, “Ngày hôm qua nếu như không có ta, Cửu Ngôn khẳng định không thắng được.”
Mọi người đều nhìn hắn, cũng không nói, liền cười hắn.
“Coi thường người đúng không.” Mao đạo sĩ nói, “Bản lĩnh của bần đạo, các ngươi là chưa từng thấy qua.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta rất sợ một chuỗi pháo ngươi làm, nổ nhà của ta!”
“Đỗ Cửu Ngôn!” Mao đạo sĩ giận dữ, “Ta luyện chế là pháo thuốc, ngươi đây là vũ nhục ta!”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay: “Uy lực cũng chính là pháo đi. Thực sự là xem trọng ngươi, còn tưởng rằng ngươi một mực luyện chế tiên đan nữa.”
“Tức giận a, ” Mao đạo sĩ xông lại, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Sai rồi sai rồi, người bớt giận, dù sao lớn tuổi như vậy, nếu như một hồi khí huyết trùng đỉnh tắc động mạch, ta thực sự có lỗi.”
Bookwaves.com.vn
Mao đạo sĩ thở phì phò, không để ý tới nàng.
“Pháo thuốc của ngươi, uy lực bao lớn?” Bả Tử đột nhiên hỏi.
Mao đạo sĩ nhìn hắn, nhướng mày nói: “Ngươi hiểu?”
Bả Tử không nói chuyện.
“Nổ xong, uy lực có thể nổ banh nóc nhà .”
“Là thiếu cái gì?” Bả Tử hỏi, “Nếu ngươi không ngại, ta có thể giúp ngươi xem một chút.”
Mao đạo sĩ đánh giá hắn, “Ngươi thực sự biết?”
Bả Tử lắc đầu: “Ta chưa từng làm, nhưng đọc qua sách về phương diện này, xem qua phối lượng của ngươi, ta có thể chỉ điểm kiến nghị.”
“Ta cũng có thể, ” Đỗ Cửu Ngôn nói, “Nói một chút ý kiến của thường dân.”
Phối bao nhiêu nàng không biết, nhưng phối làm sao nàng vẫn là biết.
“Nhắc tới, lần sau có thể mang đi Diêm sơn thử xem, bọn họ đang khai thác mỏ, có thể sử dụng được.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Mao đạo sĩ không phục, nói lầm bầm hai câu, “Thuốc nổ của ta chỉ dùng để làm đại sự, mới không nổ núi cho ngươi.”
“Luôn phải làm thí nghiệm chứ.” Nàng vừa nói xong, chợt nghe phía sau truyền đến một tiếng ai u, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy cánh tay trái của Kiều Mặc bị hai tay của Trịnh Ngọc Cầm bắt chéo sau lưng, hắn đau che miệng, bộ mặt nhăn nhó, thấy tất cả mọi người nhìn qua, hắn nhất thời đỏ mặt, hô, “Ngươi, ngươi buông tay. Đừng tưởng rằng ta không dám đánh nữ nhân.”
“Trịnh tiểu thư võ công không tệ a.” Đỗ Cửu Ngôn rất kinh ngạc, “Còn tưởng rằng ngươi là tiểu thư yếu đuối nữa chứ.”
Trịnh Ngọc Cầm buông Kiều Mặc ra, chắp tay nói: “Lúc ở nhà theo phụ thân và huynh trưởng luyện qua mấy năm, không sánh bằng Đỗ tiên sinh, khoa chân múa tay mà thôi.”
Có thể khống chế Kiều Mặc, không phải là khoa chân múa tay.
Võ công của Kiều Mặc, Đỗ Cửu Ngôn chưa từng thử qua, nhưng chắc chắn sẽ không quá kém cỏi.
“Chính là khoa chân múa tay.” Kiều Mặc nói với Đỗ Cửu Ngôn, “Tiểu cô nương gia, cư nhiên tập võ, thực sự là không biết phụ mẫu nghĩ như thế nào.”
Trịnh Ngọc Cầm nói: “Ngươi lặp lại lần nữa?”
“Bảo ta nói thì nói sao? Ta mới không nghe lời ngươi.” Kiều Mặc nói xong, bỏ chạy, Trịnh Ngọc Cầm đi theo phía sau hắn hô, “Ngươi đứng lại đó cho ta, chạy đều là thứ hèn nhát.”
Mọi người xem rất giật mình, Đỗ Cửu Ngôn hỏi Tiền Đạo An, “Vẫn luôn như vậy?”
“Không biết, chưa có tiếp xúc qua.” Tiền Đạo An lắc đầu, kính nhi viễn chi với tính cách như vậy của Trịnh Ngọc Cầm.
Diệp Nhu che mặt cười nói: “Nàng vẫn như vậy, chỉ là các ngươi không biết mà thôi.”
“Trịnh tỷ tỷ rất lợi hại.” Lưu Kiều cười nói, “Nàng có thể tay không bổ tấm ván gỗ.”
Tất cả mọi người rất kinh ngạc.
“Ôi chao?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn ám văn tú trên vạt áo của Tiền Đạo An thượng, “Y phục này rất khác biệt, tú công rất lợi hại a.”
Đây là y phục cũ, Tiền Đạo An mới phát hiện vạt áo có tú hoa, hắn nhặt lên liếc nhìn, đầu lông mày hơi cau nhìn Nhạc Hiểu Nghiên. Nàng đang làm trợ thủ cho Vương Nhụy, nghe thế vừa nói thế, nhìn qua hắn, nhẹ nhàng cười, nói: “Là ta tú, y phục của Tiền tiên sinh cũ, tú mấy ám văn sẽ đẹp chút.”
Tiền Đạo An áo bào, đứng dậy chắp tay nói: “Đa tạ.”
“Tiền tiên sinh đừng khách khí.” Nhạc Hiểu Nghiên cười nói.
Tính tình của Nhạc Hiểu Nghiên tương đối dịu ngoan, lúc nhìn thấy nàng, phần lớn thời gian đều ở trước cái giá thêu, tú công cũng rất tốt, khéo léo cảm giác tồn tại rất thấp, thế nhưng để người cảm giác thật thoải mái.
“Tiền huynh, ” Đỗ Cửu Ngôn đá đá Tiền Đạo An, “Nỗ lực a.”
Tiền Đạo An ho khan một tiếng, Đậu Vinh Hưng nhích lên nói: “Trong khoảng thời gian này Tiền huynh bắt đầu cuộc sống hàng ngày, đều là Nhạc tiểu thư chiếu cố.”
“Chu đáo từ li từng tí.”
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên nhìn Tiền Đạo An, “Được a, Tiền huynh!”
“Lợi hại nhất là Tiền huynh, không cần xuất thủ.” Chu Tiếu thấp giọng nói.
Tiền Đạo An xua tay, “Chớ pha trò ta, ta chẳng biết làm sao từ chối, không bằng các ngươi dạy ta.”
“Được tiện nghi còn khoe mẽ, ” Đậu Vinh Hưng nói lầm bầm, “Ta rất đố kị đố kị.”
Mọi người đều cười lên.
“Ninh vương gia và Cửu Giang vương gia tới.” Cố Thanh Sơn từ bên ngoài qua đây, “Buổi tối muốn ở lại chỗ này dùng bữa.”
Mọi người đối diện nhau, Đỗ Cửu Ngôn nói với Vương Nhụy: “Làm nhiều chút thịt, Ninh vương gia rất ăn được.”
“Đã biết.” Vương Nhụy cười nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...