Q2 – CHƯƠNG 695: ĐỀU LÀ NGƯỜI TỐT
Dịch giả: Luna Wong
“Khụ khụ. . .” Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ mặt mình, “Mị lực của thật lớn như vậy?”
Quế vương gật đầu bất điệt, “Đâu chỉ lớn, trên đời này không còn nữ nhân nào, có thể mê người, xinh đẹp như nàng.”
“Sao lúc ta ra đường, cũng không có oanh động nửa thành, tất cả mọi người đến tán dương khuôn mặt đẹp của ta?”
“Đó là bởi vì bọn họ không dám. Lấy tư chất của bọn họ, đối với nàng không phải là thưởng thức mà là sùng bái.” Quế vương vuốt chân của nàng, “Trên đời này, chỉ có ta mới có thể thưởng thức nàng, yêu nàng!”
Đỗ Cửu Ngôn thay hắn mặt đỏ.
“Chỉ có ta có tư cách, đứng ở bên cạnh nàng.”
“Dán vàng!” Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Ta cho rằng ngươi khen ta, không ngờ quanh co lòng vòng khen bản thân như thế.”
Quế vương hôn mu bàn chân của nàng một cái, nhướng mày nói: “Ta đút nàng ăn cơm.”
“Ta còn chưa rửa mặt.”
“Ta tới!” Quế vương vui vẻ đi múc nước, giúp nàng kéo tay áo đỡ đầu đưa khăn đỡ nàng ngồi dậy, Đỗ Cửu Ngôn nói, “Ngày hôm nay ta được đãi ngộ này, chính là như lão phật gia a.”
Quế vương nói: “Chỉ cần nàng nguyện ý, mỗi ngày đều là lão phật gia.”
“Từ nay về sau, không quan tâm chuyện gì, chỉ cần Cửu gia nàng gọi một tiếng, tiểu nhân lập tức ra!”
Đỗ Cửu Ngôn cười ha ha, cầm mặt của Quế vương hôn một cái, nói: “Vương gia, sao người chân chó như thế.”
“Phải.”
“Liền vì gạt ta ngủ?”
“Cũng không chỉ những thứ này, quá nông cạn.” Quế vương nghiêm trang, “Còn có biểu đạt tình yêu của a!”
Đỗ Cửu Ngôn cười tiền phủ hậu ngưỡng, lại hôn hắn một cái, gật đầu: “Mặc dù có chút ngáy, thế nhưng vẫn rất cao hứng. Vương gia, người phải không ngừng cố gắng a.”
“Được!” Quế vương đút nàng, Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, như một người thân tàn chí không kiên há hốc mồm chờ.
Ăn no nàng lại mệt rã rời, phảng phất trong vòng một ngày, mất động lực và mục tiêu phấn đấu trong cuộc sống, chỉ muốn nằm ở trên cái giường, đần độn qua một đời, “Hiện tại đã hiểu ý nghĩa của phủng giết rồi, nếu mỗi ngày như vậy, ta sẽ biến thành một con heo.”
“Heo ta cũng thích.” Quế vương nói.
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Lời tâm tình hôm nay chúng ta dừng ở đây, vương gia, người khôi phục bình thường!”
Quế vương lắc đầu.
“Chốt mở!” Đỗ Cửu Ngôn hôn môi của hắn, “Không nên ý đồ dùng mỹ sắc và dỗ ngon dỗ ngọt, để ta biến thành một con heo không có ý chí chiến đấu.”
“Trầm mê mỹ sắc, tuyệt đối không được.”
Quế vương lắc đầu, “Nhưng ta trầm mê sắc đẹp của nàng vô pháp tự kềm chế làm sao bây giờ?”
“Nhịn xuống!” Đỗ Cửu Ngôn chỉ ra bên ngoài, “Đi lấy y phục cho ta.”
Quế vương gật đầu, “Tuân lệnh, tức phụ nhi!”
Lúc nói chuyện, như một trận gió đi ra ngoài. Hắn mặc trường bào bảo lam sắc, bước đi mang gió mặt mày hồng hào, dọc theo đường đi tất cả mọi người dừng lại nhìn hắn, có người tấm tắc than thở: “Vương gia được thả ra rồi chính là không giống nhau a, tinh thần còn hơn cả trước đây còn, khí thế càng đủ.”
“Đúng vậy, hơn nữa vương gia thật đẹp mắt a.”
Quế vương dương dương đắc ý, quay đầu lại hô: “Đó là bởi vì ta có vương phi tốt!”
“Phải, phải, vương gia người có phúc khí nhất.”
“Đó là đương nhiên!” Quế vương cười híp mắt, hắn vừa vào cửa vương phủ, nhãn tình của Tạ Hoa sáng lên, còn kém nhào lên hỏi hắn tối hôm qua làm cái gì, hắn kích động nói: “Vương gia, người. . . Người đã trở về, Đỗ tiên sinh đâu?”
“Hỏi nhiều như vậy để làm gì.” Quế vương nghiêm túc liếc một cái Tạ Hoa, ngẩng đầu đi ở phía trước, đi mấy bước lại bỗng nhiên lộn trở lại, nhướng mày nói: “Ngươi đoán xem.”
Tạ Hoa sửng sốt, nhất thời nở nụ cười.
Chủ tớ hai người đối diện, lúc này không tiếng động thắng có tiếng, Tạ Hoa cười hắc hắc, “Vương gia, người có muốn nhận lúc nóng rèn sắt, thỉnh phong hào thế tử cho tiểu công tử hay không?”
“Quên mất việc này.” Quế vương nhớ tới, hắn còn có nhi tử, “Mấy ngày nay ca ta không rất cao hứng, chờ qua danh tiếng lại nói.”
Tạ Hoa xác nhận, “Vậy người hồi phủ là làm cái gì?”
“Lấy y phục cho Cửu Ngôn.” Quế vương chạy bước nhỏ đi gian phòng của Đỗ Cửu Ngôn.
Lấy y phục? Mắt của Tạ Hoa sáng hơn, hỉ tư tư theo ở phía sau.
Củ cải nhỏ mới từ trong phòng đi ra, đụng ngay Quế vương, hắn đầy mặt kinh ngạc, “Cha, người mang nương ta đi nơi nào?”
“Nàng đang nghỉ ngơi, ” Quế vương vào trong phòng tìm y phục, củ cải nhỏ đầy mặt kỳ quái, theo hắn đi vào, “Vì sao nghỉ ngơi?”
Quế vương quét hắn một mắt, “Tiểu hài tử, ngươi có phải nghĩ quá nhiều hay không?”
“Không nhiều lắm a, ” củ cải nhỏ nói: “Là người nói thật không rõ ràng.”
Quế vương cầm một bộ váy, dừng lại nhìn nhi tử, “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải tự giác một chút. Dù sao nương ngươi cũng không phải là nương của một mình ngươi.”
Bookwaves.com.vn
“Người cũng nhận nàng làm nương sao?” Củ cải nhỏ nháy con mắt.
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ nghẹn họng, “Người cũng chưa từng nuôi ta, còn hung dữ với ta như vậy. . . Ta phải đi tìm nương ta, cùng nàng rời nhà trốn đi.”
“Ta sai rồi!” Quế vương ngồi xổm xuống nhìn hắn, ôn nhu nói, “Ta không nên hung dữ với ngươi. Ý của ta, nàng ngoại trừ là nương ngươi còn là tức phụ của ta.”
“Ngươi không thể độc chiếm sủng ái của nàng.” Quế vương nói.
Củ cải nhỏ giả bày trò lau khóe mắt, nhìn hắn, “Vậy, ý của người là ta ngươi phải chia đều?”
“Không thể chia đều, ” Quế vương nói: “Ta tám ngươi hai. Nếu như ngưỡng mộ đố kị không phục, vậy ngươi cũng mau chút lớn lên, tự tìm tức phụ.”
Củ cải nhỏ nhíu mày, “Ta còn nhỏ, không có nương ta sẽ trưởng thành sai lệch.”
“Ta tám, người hai!”
“Không được!” Quế vương nói: “Ta bảy ngươi ba!”
“Không được!” Củ cải nhỏ chu mỏ, “Ngươi cũng chưa từng nuôi ta. . .”
Quế vương bưng cái miệng của hắn, “Xem như ngươi lợi hại, chia đều!”
“Ân.” Củ cải nhỏ nói: “Vậy người sẽ đối xử với nương ta tốt một chút, không cho phép khi dễ nàng. Không thôi chờ ta trưởng thành rồi, ta sẽ không hiếu thuận ngươi.”
Quế vương trừng mắt hắn, đứng dậy ra cửa, “Thứ nhất, ta không cần ngươi nuôi ta, tốt xấu ta cũng là vương gia.”
“Thứ hai, ta không có khả năng không tốt với nương ngươi.”
“Thứ ba, ngươi lo lắng nên ta, chỉ có nàng ngược đãi ta, ta nào có cơ hội ngược đãi nàng.”
Củ cải nhỏ ngẫm lại cũng đúng, nương hắn là ai chứ, há có thể bị hại.
“Ta đi, tự ngươi chiếu cố tốt bản thân đi.” Quế vương ra ngoài, củ cải nhỏ ồ một tiếng, “Đêm nay trở về không? Ta cũng chưa có chúc mừng nương ta.”
Quế vương nói: “Ta không làm chủ được, xem ý của nương ngươi đi.”
Lúc nói chuyện, người ra ngoài, vừa qua khỏi như ý môn, Bả Tử và Bùi Doanh hạ nha trở về. Ánh mắt của Bả Tử vòng quá trên tay của Quế vương, nhận ra quần áo hắn cầm trong tay, là của Đỗ Cửu Ngôn.
Ánh mắt của hắn hơi ám, hỏi: “Ra ngoài?”
“Ân.” Quế vương thu thu quần áo, đến nước này, hắn cũng không muốn khoe khoang trước mặt Bả Tử.
Lập trường trao đổi, hắn có thể cảm động lây với tâm tình của Bả Tử.
“Y phục của Cửu Ngôn bẩn rồi.” Quế vương nói: “Buổi tối cùng nhau ăn cơm?”
Bả Tử nhìn hắn, ngừng một chút nói: “Được!”
Quế vương hai ba bước ly khai, Bả Tử đứng ở chỗ cũ, sau khi mấy hơi thở mới đi trở về, Bùi Doanh nhìn hắn tâm thương yêu không dứt, thấp giọng nói: “Nếu ăn cơm chiều, vậy ngươi có muốn chút rượu hay không?”
Bả Tử không có nghe thấy, bước chân rất lớn, rất nhanh tiêu thất ở trong tầm mắt của nàng.
Bùi Doanh thở dài một tiếng.
Đỗ Cửu Ngôn mặc quần áo tử tế, quay đầu lại nhìn Quế vương, nhướng mày nói: “Gặp phải Bả gia?”
“Ân.” Quế vương cho nàng chải đầu, “Hẹn hắn buổi tối cùng nhau ăn cơm.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn từ trong gương nhìn hắn, mím môi cười nói: “Vương gia, người thật thiện lương.”
“Ta lúc nào ác?” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn chỉ là ở trên tình yêu lựa chọn hắn, với Bả Tử, nàng cũng không phải không cảm tình, chỉ là bất đồng mà thôi.
Không cần thiết, cũng không cần xem Bả Tử là cừu địch.
“Bả gia cũng thiện lương.” Đỗ Cửu Ngôn thở dài, “Làm sao bây giờ, Bả gia của ta vì ta lòng đều nát, ta lại vô pháp an ủi hắn.”
“Bùi cô nương cũng không biết nỗ lực thế nào.”
“Ta thấy không tác dụng gì.” Quế vương nói: “Tính cách của Bả Tử, lạnh lùng hơn nàng thấy.”
Đỗ Cửu Ngôn tán thành. Nhưng cũng là bởi vì như vậy, nàng mới càng hổ thẹn a. Nếu nói đoạn tuyệt quan hệ đến bằng hữu cũng không làm, nàng là luyến tiếc.
Nhân sinh được một tri kỷ quá không dễ.
Trừ phi Bả Tử tự ly khai. . . Ngẫm lại liền đau lòng, nàng ôm Quế vương, nói: “Bả gia của ta làm cho người đau lòng.”
“Khụ khụ. . .” Quế vương nói: “Không nên ôm ta nghĩ người khác, ta sẽ thương tâm.”
Đỗ Cửu Ngôn kháp hắn, “Keo kiệt!”
“Rộng lượng không được.” Quế vương nói: “Tóc này làm sao búi?”
Đỗ Cửu Ngôn tùy tiện tự búi một cái, ghim một cây trâm, đứng dậy phủi phủi quần áo, nói: “Đi, chúng ta đi gặp Nhâm đại nhân.”
“Dắt tay.” Quế vương lôi kéo tay nàng, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi ra ngoài không thể nắm.”
Quế vương nắm thật chặt, “Chúng ta là phu thê chính kinh, vì sao không thể dắt!”
“Tổn thương phong hóa, ” Đỗ Cửu Ngôn ân cần thiện dụ, “Muốn làm gương mẫu.”
Quế vương cười nhạt, “Là ai nói thế đạo này không đủ cởi mở? Hiện tại dắt tay trên đường phố, nàng lại còn nói có tổn thương phong hóa, đây cũng không phải là lời Đỗ Cửu Ngôn nàng nên nói.”
“Mất hứng!” Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt hắn.
“Được, ta sai rồi!” Quế vương lập tức chịu thua, “Không nắm thì không nắm, tất cả nghe theo nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn nín cười, gật đầu nói: “Như vậy mới đúng!”
“Nghe lời của tức phụ nói có cơm ăn, có giấc ngủ.” Quế vương cười. Lão giả thủ vệ đi lên hành lễ, nói: “Vương gia, người đây là muốn đi?”
Quế vương gật đầu, nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Đây là Từ bá, trạch tử vốn chính là của hắn, bất quá hắn không có con cái, đã bán chỗ này.”
“Từ bá.” Đỗ Cửu Ngôn chào hỏi.
Từ bá cười xua tay, “Vương phi nương nương không nên khách khí, lúc nào người tới nơi này đều có thể, tiểu nhân đều ở.”
“Được, khổ cực ngươi.”
Hai người ly khai, đi Đại Lý tự.
Tiền Vũ nghe nói bọn họ đến rồi, nghênh đến cửa, thật xa chắp tay nói: “Vương gia, Cửu Ngôn!”
“Là tới gặp Nhâm Duyên Huy?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tâm tình của hắn thế nào, không có đại náo?”
“Không có. Ngày hôm qua Lỗ các lão tới gặp qua xong, liền không nói chuyện nữa.” Tiền Vũ nói: “Bất quá hôm nay lâm triều không phải quá yên ổn.”
Đỗ Cửu Ngôn có thể hiểu được, người của Nhâm đảng nhiều như vậy, sẽ không dứt khoát chịu thua.
Luôn phải lăn qua lăn lại một đoạn thời gian, chờ triệt để áp chế, cũng thôi.
“Thánh thượng có nói gì hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Tiền Vũ cười cười, “Tạm thời còn không có, chờ tội danh định ra, liền xem thánh thượng xử lý thế nào.”
“Theo tình huống này của hắn, xét nhà là khó tránh khỏi đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Ngô Văn Quân lúc đó không có xét nhà, người nhà của hắn cũng không có bị liên lụy ở bên trong, bất quá vẫn ở lại kinh thành, không có thả ra ngoài.
Nên, phạt thế nào xử thế nào, tất cả do Triệu Dục.
“Theo tội danh là khẳng định, bất quá cụ thể thế nào, vẫn không dễ nói.” Tiền Vũ nói: “Bên này thỉnh.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi vào trong tù.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...