Q2 – CHƯƠNG 694: MỘT CĂN TRẠCH TỬ
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn đi đi, mặt liền đỏ.
“Không thích hợp.” nàng nhìn Quế vương, vừa quay đầu liền thấy hắn cũng đang mặt đỏ tới mang tai nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt đen bóng, phảng phất như sói đói bụng mấy ngày, nàng sợ run lên, nói: “Vương gia, người về nhà trước, ta phải đi làm ít chuyện.”
“Làm bộ bận rộn?” Quế vương nhìn chằm chằm nàng, thanh âm khàn khàn, như là một thanh hồ cầm đang kéo, liếm liếm đầu lưỡi.
Đỗ Cửu Ngôn ha hả cười, nóng muốn cởi y phục, “Đúng vậy, làm bộ bận rộn.”
“Nàng bận rộn nhiều ngày.” Quế vương đắp bả vai của nàng, “Không bằng chúng ta đi chúc mừng ta một lần nữa thu được tự do một chút?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.
“Ta còn phải cảm tạ ân cứu mạng của nàng.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Không, không cần, thực sự.”
“Cho nàng ngủ với ta.” Quế vương nói: “Tư thế trên dưới, tùy nàng chọn, mặc cho nàng chà đạp.”
Trong đầu của Đỗ Cửu Ngôn tự động hiện ra chiêu thức vừa xem qua, càng nghĩ càng nóng, càng nóng lại càng nghĩ, lại nhìn Quế vương, như ốc đảo trong sa mạc, đói cực lại thấy được trên bàn bày màn thầu trắng mơn mởn.
Muốn ăn!
“Thái hậu nương nương không quá phúc hậu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta vẫn là khinh thường a.”
Quế vương nói: “Thương cảm thiên hạ phụ mẫu tâm.”
“Ta nhớ nương ta, ta muốn đi tế bái bọn họ!” Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện bỏ chạy, nàng không phải đối thủ Quế vương, hai ba bước đã bị hắn đuổi kịp, vác lên quẹo vào trong ngõ hẻm ít người.
Đỗ Cửu Ngôn hô, “Vương gia, vương gia kiềm chế chút.”
“Ban ngày tuyên dâm, không tốt. Chúng ta đều là người có mặt mũi, không thể ném mặt mũi a.”
“Ai biết.” Quế vương vác nàng, quẹo tám quẹo bảy đến cửa một trạch tử, Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, “Địa phương quỷ gì.”
Quế vương cũng không gõ cửa, leo tường vào viện tử.
Trong viện có một lão nhân cong lưng, đang run rẩy quét viện tử, thấy Quế vương vội nói: “Vương gia, ngươi đã trở về a.”
Hắn thấy không rõ người, thế nhưng có thể nhận ra cước bộ.
“Làm việc của ngươi.” Quế vương ném một câu, vác Đỗ Cửu Ngôn vào chủ viện.
Trạch tử không lớn, trước sau bất quá tam tiến, Đỗ Cửu Ngôn đánh giá trái phải, hỏi: “Trạch tử của ngươi?”
“Ân.” Quế vương nói: “Lần trước trở về mua, chuẩn bị tặng nàng ở.”
“Hiện tại phát huy công dụng.” Hắn nói chuyện, đẩy mở cửa một gian phòng ngủ, Đỗ Cửu Ngôn liền thấy trong phòng bày gia sản, đệm chăn cùng với gối đầu mới tinh, dọn dẹp rất chỉnh tề, mặc dù không ai ở, nhưng lại rất sạch sẽ.
Không đợi nàng quan sát kỹ hơn, một thiên toàn địa chuyển nàng đã bị để trên giường, lập tức Quế vương lấn người lên, tìm môi của nàng liền ngăn lại.
Môi nóng như sắt nóng, nóng đến Đỗ Cửu Ngôn thần trí tiệm loạn, nàng rù rì nói: “Ngươi được không a?”
“Không nên hoài nghi ta, ba ngày kế tiếp nàng cũng không cần ra cửa!”
“Khoa trương a, dù sao ta cũng bề bộn nhiều việc, như ngươi vậy làm lỡ chính sự.”
“Cái gì chính sự cũng không có quan trọng bằng việc này.”
“Ai ai ai?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Từ từ thôi, đừng nóng vội.”
Quế vương lắc đầu, “Ta đã chờ bao nhiêu năm.”
“Bớt giả vô tội thanh thuần.”
“Đúng, đúng, đúng! Nàng nói cái gì chính là cái đó.” Quế vương cấp rất, “Y phục này làm sao mở.”
Lập tức, chợt nghe tê một tiếng, y phục bị xé ném xuống đất.
“Thô bạo như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn hoảng sợ nhìn hắn, “Vương gia, ta. . . Ta sợ.”
Quế vương bỗng nhiên dừng lại nhìn nàng, nao nao, đáy mắt nàng chứa đầy sao trên bầu trời, lúc này đang lóe ra kinh hoảng. Hắn lần đầu tiên ở trong mắt của nàng thấy tâm tình như vậy, hoảng loạn lại luống cuống.
Đỗ Cửu Ngôn bất cứ lúc nào đất đều là lòng tin mười phần, mặc kệ làm chuyện gì, đều là tính trước kỹ càng.
Nên, thấy nàng như vậy, trong lòng hắn nhất thời đau đớn, chống cánh tay ở bên người nàng, ôn nhu hỏi: “Sợ?”
“Làm, làm sao có thể.” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy thật mất mặt, cường chống khô cằn nói: “Ta cũng kinh nghiệm phong phú.”
Hắn nở nụ cười, vuốt mặt của nàng, hôn nhẹ một cái, ở bên tai nàng nói: “Bây giờ nói sợ, ta liền đi tắm nước lạnh.”
“Tất cả nghe theo nàng.” Hắn nhìn nàng, ánh mắt nhu như bích tuyền bị gió mát thổi qua.
Đỗ Cửu Ngôn đỡ hông của hắn, “Thật là trạch tử của ngươi?”
“Là của nàng.” Quế vương nói.
“Không có người tiến đến cản chúng ta?”
Bookwaves.com.vn
“Có người tiến đến ta liền diệt khẩu.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn cười khúc khích nở nụ cười, ôm cổ hắn, thấp giọng nói: “Nào!”
“Không sợ?”
“Đỗ Cửu Ngôn ta sẽ không sợ.”
“Không hối hận?”
“Bao nhiêu chuyện đâu, đáng để ta hối hận?”
“Ân?” Quế vương bất mãn trừng cắn chóp mũi của nàng, “Cho nàng cơ hội sữa chửa!”
“Bởi vì yêu ngươi, nên đây là vinh hạnh lớn nhất trong cuộc đời này của ta.” Đỗ Cửu Ngôn lập tức sữa chửa.
Lúc này Quế vương lợi hại, nàng phải nhận rõ sự thực.
“Ta cũng yêu nàng.” Quế vương hôn một cái nàng, “Đặc biệt yêu, yêu đau lòng đau dạ dày chỗ nào cũng đau.”
“Hận không thể giấu nàng vào trong túi của ta, lúc nào cũng có thể lấy ra thưởng thức.”
Đỗ Cửu Ngôn phi một cái, cười duyên nói: “Ta cũng không phải đồ chơi.”
“Ta đây là đồ chơi.” Quế vương nhìn nàng, thanh âm thấp thấp nặng nề, nhấp nhô rất nặng tình ý, “Tùy nàng chơi.”
Đỗ Cửu Ngôn véo hông của hắn, khẽ cười.
Giờ này khắc này, nàng cởi bỏ anh khí và cường ngạnh, giữa hai lông mày kiều mị đa tình, hắn nhìn trong lòng thoải mái, hôn mi tâm của nàng, rù rì nói: “Ngôn Ngôn, ta yêu nàng!”
Đỗ Cửu Ngôn chống ngực của hắn, tim của hắn nhúc nhích cực nhanh, cách y phục cũng có thể cảm giác được rung động, nàng nói: “Thu được tình yêu!”
Ngoài cửa, lão giả quét sạch viện t, suy nghĩ một chút đi tới chủ viện bên này, đang muốn gọi Quế vương, chợt nghe bên trong truyền đến một giọng của nữ nhân, “Sai rồi, có phải ngươi sỏa hay không?”
“Bảy mươi hai thức không mang theo!”
“Ta có ba mươi sáu, ngươi tốc tốc xem.”
“Nàng không phải nói khoác mình cũng nhớ sao?”
“Ta một khi kích động liền không nhớ rõ, ngươi chờ ta một chút, ta nghiên cứu.”
“Đần! Ta tới.”
Lão giả nghiêng tai nghe rồi một chút, lập tức nghe được bên trong gây gà bay chó sủa, hắn mím môi cười, nói: “Vương gia lớn rồi!”
Lúc nói chuyện, liền đi.
Đối với Quế vương mà nói, trời chẳng biết lúc nào đen, đối với Đỗ Cửu Ngôn mà nói, hừng đông đơn giản là xa xa không hẹn, giống như vượt qua cả đời dài dằn dặc. . .
Ngoài cửa sổ sáng, Đỗ Cửu Ngôn mở mắt ra, thanh ảnh đáy mắt nồng hậu, miễn cưỡng trở mình, vừa quay đầu liền thấy gương mặt xinh đẹp của Quế vương, đang không chớp mắt nhìn nàng.
Đồng dạng một đêm không ngủ, Quế vương lại thần thanh khí sảng, ánh mắt trong trẻo, trong một đêm dung nhan phảng phất trẻ ra năm sáu tuổi, toả sáng quang mang.
Như là một yêu tinh hút no máu, còn là một yêu tinh mê người có thể đầu độc người.
“Tiểu yêu tinh, ” Đỗ Cửu Ngôn đỡ thắt lưng, “Loại phàm phu tục tử như ta đây, đấu không lại ngươi.”
“Một trận này, ngươi thắng.”
Quế vương dính sát, ở trong hõm cổ của nàng cà cà, “Ngôn Ngôn, nàng phải chịu trách nhiệm với ta.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn quét hắn một mắt, “Không nên giả nhu nhược với ta.”
Lúc này ôn nhu thể thiếp, tối hôm qua thông thạo xong, đó chính là mãnh thú chụp mồi. Thương cảm nàng xinh đẹp, bị tàn phá không thuộc về mình như vậy.
“Nàng ngủ tiếp một chút, ta đi làm cơm sáng cho nàng.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, lại mở mắt ra hoài nghi nhìn hắn, “Ngươi biết?”
“Ta có thể học!” Quế vương hôn nàng một cái, “Từ hôm nay trở đi, ta phải chiếu cố tức phụ.”
Không chiếu cố tốt, sau này sẽ không có đãi ngộ này nữa.
Hơn nữa, nàng cũng quả thực thật mệt mỏi, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đều là mệt mỏi.
Quế vương nũng nịu nói: “Tiểu ngoan ngoãn, ngủ tiếp một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn liếc mắt, “Buồn nôn, chán ngáy!”
“Cứ thích nũng nịu thế!” Quế vương ngâm khúc không biết tên, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn ném một ánh mắt, cười híp mắt nói: “Ngôn Ngôn ngoan, ta lập tức trở về.”
Lúc nói chuyện, cước bộ nhẹ nhàng bay ra.
Đầu óc của Đỗ Cửu Ngôn là gỗ, vòng vo một chút liền dừng lại, chờ lúc tỉnh lại, đã là xế chiều.
Quế vương làm xong cơm sáng, thấy nàng ngủ chìm lại đi làm bữa trưa, thấy nàng không tỉnh thì khổ ha ha bồi cùng nhau ngủ.
“Đói bụng hay không?” Thanh âm của Quế vương còn dễ nghe hơn âm thanh của Hoa Tử ở trên sân khấu.
Đỗ Cửu Ngôn tép tép miệng, “Vương gia, hiện tại giờ gì?”
“Cuối giờ Thân!”
Đỗ Cửu Ngôn dụi dụi con mắt, thở dài nói: “Quả nhiên quá làm lỡ chuyện a, ta còn bảo hôm nay đi vào ngục gặp Nhâm Duyên Huy nữa.”
“Phản chính hắn chạy không thoát, ngày mai đi vậy.”
“Ăn cơm, ta làm bữa trưa rồi, sẽ hâm nóng mang lên cho nàng.” Quế vương nói chuyện châm trà cho nàng uống, lại bưng cơm nước tới.
Đỗ Cửu Ngôn cầm váy tụng sư nát, bất đắc dĩ nhìn hắn, “Thực sự là cầm thú a.”
“Ta sai rồi.” Quế vương nhào lên ôm nàng, “Trở về lấy một bộ y phục đến cho nàng, nàng vừa ăn cơm vừa chờ ta.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua món ăn trên bàn, hình dạng thật đúng là giống hình dạng, nàng nói: “Vương gia, người không cần tri kỷ như thế chứ, sao ta cảm giác không thiết thực như thế nhỉ.”
“Ta là thật tâm thật ý, nàng chỉ cần tiếp thu, hưởng thụ là được.”
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xếp bằng ở trên giường, không nói lời nào nhìn hắn.
Quế vương kéo một cái ghế đến ngồi đối diện nàng, “Ngôn Ngôn, có cái gì phân phó?”
Vẻ mặt thành kính, còn rất chân chó!
Như một con chó nhỏ rất sợ đắc tội chủ nhân mà đói bụng.
Đỗ Cửu Ngôn ha ha nở nụ cười, đá hắn nói: “Nguyên lai thoả mãn chính là như ngươi vậy, sau này ta xem như là nhớ kỹ.”
Quế vương cầm lấy chân của nàng hôn một cái, “Không thoả mãn, chính là luyến tiếc nàng.”
Lúc nói chuyện cầm chân của nàng ôm vào trong lòng.
“Quá ngán a, ” Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười, chịu không nổi đức hạnh này hắn, “Ngươi làm người cho tốt không được sao?”
“Không được, ” Quế vương lắc đầu, “Bây giờ ta nhìn thấy nàng, đã nghĩ muốn hôn nàng ôm nàng.”
Còn có ngủ với nàng nữa.
Thế nhưng phải nhịn xuống.
—— lời nói ngoài ——
Sớm tảo! Sở hữu bão chẩm đều mua, nhóm đầu tiên khẳng định đều bỏ vào, sở dĩ nếu như trúng thưởng cho ta địa chỉ nhưng vừa không có thu được bão chẩm, lai nói cho ta biết!
Nhóm thứ hai vậy cũng bỏ vào, dù là không tới cũng liền hai ngày này, sở dĩ, nếu như không có nhận được cũng nhớ kỹ lai nói cho ta biết.
Mặt khác, có vé tháng nhớ kỹ đầu oa, sao sao đát!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...