Q1 – CHƯƠNG 69: KẾ TÍNH THẤT BẠI
Editor: Luna Wong
“Không cần nhìn.” Lưu Vanh Cần ngồi ở đối diện uống trà, diện vô biểu tình, “Suy luận rõ ràng, từ ngữ đơn giản lưu loát rõ ràng.”
Tiết Nhiên ngưng mi, trầm giọng nói: “Lúc soát người, trong quá trình không bất cứ vấn đề gì?”
Hắn không tin, một tên vô lại rách nát, một trang còn sáu đề chưa đáp, cư nhiên được bảy mươi điểm.
Đây không hợp với lẽ thường.
“Tiết sư huynh, ngươi đây không phải là hoài nghi nhân phẩm của hắn, mà là nghi vấn năng lực của ta.” Lưu Vanh Cần đứng dậy, không vui nói: “Hắn dưới mí mắt của ta, ta lấy nhân cách ra đảm bảo, không có gian trá.”
Lục Trán thấy bầu không khí không tốt, bắt đầu ba phải, “An tâm một chút chớ nóng. Mới lần đầu thi, đúng hết hay sai hết, cũng không thể chứng minh cái gì.”
“Còn có hai ngày, hai ngày này mới là trọng đầu!”
Tiết Nhiên không nói chuyện, bỗng nhiên thật tò mò, bài thi hoàn chỉnh của nàng bị xé, là bộ dáng gì.
“Vì sao không rút cây trâm?” Dưới bóng đêm, mọi người ngồi ở trong viện hóng mát, muỗi ong ong kêu vang, sát vách Thiết Ngưu nóng đến khóc, rất ồn ào, nhưng là coi như ấm áp.
Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt, thở dài nói: “Lúc đó sợ choáng váng, thực sự không nhớ ra được.”
“Ngươi cũng có lúc sợ?” Bả Tử bật cười.
Trần Lãng lắc đầu, nói: “Viết hơn một canh giờ là xong bài thi, mắt thấy bị người xé, đổi là ai cũng sợ.”
“Là người khác.” Bả Tử nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Nàng không có mục đích, cũng sẽ không ngoan ngoãn viết lại bai thi mới như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn cười, hướng về phía Bả Tử ném một ánh mắt, “Đại khái, ta là muốn dùng bảy mươi điểm để kinh sợ bọn họ, đây so với cây trâm của ngươi, đáng sợ có uy lực hơn.”
Người thi trọn điểm có nhiều, nhưng người bị xe mất bài, một nén nhang lại vội vội vàng vàng làm lại, còn có thể thi bảy mươi, nàng tuyệt đối là trước không có người sau cũng không có người!
“Cửu tỷ lợi hại nhất.” Hoa Tử vỗ tay, củ cải nhỏ cũng theo gật đầu, “Cha ta lợi hại nhất.”
Bả Tử ngạc nhiên, gãi gãi da đầu tê dại, vẩy đầu nói: “Ta vẫn là đi ngủ, nghe người ta nói khoác lâu, sẽ mất ngủ!”
“Chúc ngươi tên đề bảng vàng trong mộng, mỹ thê lương thiếp tương bồi.” Đỗ Cửu Ngôn phe phẩy cây quạt tổ sư gia, gió mát từ từ, mùi hoa trận trận. . .
Ngày mai, Đỗ Cửu Ngôn như trước sáng sớm, chạy bộ, trèo nóc nhà, nhưng lần này không còn là nóc nhà của Ngân Thủ, mà là chính phòng.
Chạy lấy đà, lên tường, nhún nhảy, mượn lực, người như liệp báo, dáng người mạnh mẽ ổn trọng hữu lực, rơi vào trên nóc nhà.
“Đỗ tiên sinh, có thể thấy cửa thành không, mở không có?” Sát vách, Lộ lão tứ ngoắc hô.
Đỗ Cửu Ngôn nheo một con mắt nhìn, nói: “Mở.”
“Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay ta vào núi săn thú, nếu như săn được dã vih sẽ tặng cho người, người đi thi, phải bồi bổ đầu óc.” Lộ lão tứ cõng Thiết Ngưu, hai người ra cửa.
“Không cần!” Đỗ Cửu Ngôn không ghét Lộ lão tứ, nhưng là không thể nói rõ là thích.
Nàng rửa mặt ăn điểm tâm, để lại đám người nhiệt tình tiễn, một mình đi Tây Nam.
“Cửu Ngôn, ngày hôm nay đoạt điểm, vấn đề ngươi đều nghĩ được chưa?” Phương Hiển Nhiên chen ra từ trong đám người, “Ngươi khẳng định không chuẩn bị, chỗ ta có hai cái, cho ngươi.”
Mỗi học sinh chuẩn bị hai vấn đề, một vấn đề năm điểm. Hỏi người, hỏi ai, đều là tự do.
“Cảm tạ.” Đỗ Cửu Ngôn cho giấy vào túi tiền, cùng Phương Hiển Nhiên tiến bước nội viện, Phương Hiển Nhiên nói: “Ngày hôm nay ngươi cẩn thận một chút, bọn họ khẳng định còn có thể làm khó dễ ngươi.”
Hắn hoài nghi, một hồi học sinh Tây Nam nói không chừng đều vây lại, hỏi một mình Đỗ Cửu Ngôn.
“Đến lúc đó ta và ngươi đứng chung một chỗ, ta giúp ngươi.” Phương Hiển Nhiên nói.
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Hảo huynh đệ.”
“Ân ân.” Phương Hiển Nhiên gật đầu, đi theo Đỗ Cửu Ngôn vào Tây Nam tụng hành.
Vẫn là quán tổ chữ đinh ngày hôm qua, bởi vì ngày hôm qua công bố thành tích nhất khoa, ngày hôm nay mọi người có vẻ càng trịnh trọng, sắc mặt mỗi người nghiêm cẩn, vẻ mặt thành thật.
Bookwaves.com
Lưu Vanh Cần ngồi ở chủ án, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay chu toàn, Lưu Vanh Cần hơi gật đầu, rốt cuộc bắt chuyện.
“Mau ngồi, một hồi sắp bắt đầu.” Phương Hiển Nhiên nói.
Đỗ Cửu Ngôn đi đến chỗ ngồi của mình, đường nhìn có thể đạt được, Chu Nham, Mã Nghị, Tiêu Thanh Phong còn có chừng mười một người nhìn quen mặt nhưng không biết tên.
Phó Nguyên Ngô chưa có tới, nên chỗ ngồi trống.
“Quy củ các ngươi đều biết.” Lưu Vanh Cần nói: “Tuy là hỏi nhau, nhưng không được loạn, nhấc tay lần lượt mà đến!”
Mọi người kính cẩn xác nhận.
“Lưu sư huynh.” Ngoài cửa có một người tiến đến, long tay áo đi tới, đi lại nhẹ nhàng chậm chạp không vội không nóng nảy, khí chất cũng rất ôn nhuận, hắn cười, nói: “Ta cũng tới nghe một chút.”
Lưu Vanh Cần khẽ gật đầu, “Ngươi tới ta cầu còn không được, mời ngồi.”
Hai người ngồi xuống, thấp giọng nói chuyện phiếm.
“Tổ trưởng tổ chữ đinh, Vương Đàm Linh.” Phương Hiển Nhiên nói, “Hắn là đệ tử thân truyền của Trình Công.”
Vương Đàm Linh, Đỗ Cửu Ngôn chưa từng nghe qua, nhưng tổ chữ đinh, nàng một chút cũng không xa lạ gì, Quách Nhuận Điền chính là tụng sư tổ chữ đinh.
“Chia bài.” Lưu Vanh Cần xuất ra một cái hộp bị phong, bên trong chứa nhiều bài, một tấm năm điểm, mỗi người tại chỗ phát hai tấm.
Vi phòng ngừa học sinh một mình khống chế hết bài, nên hàng năm hoa văn bài tử, đều do chủ khảo tiên sinh thiết kế, không lặp lại!
Đỗ Cửu Ngôn lấy được mười điểm, viết tên lên, đặt lên bàn.
Một tiếng keng, chiêng trống bên ngoài vang, Lưu Vanh Cần nói: “Lấy nửa canh giờ làm hạn định, bài thi quá hạn vô luận thắng thua đều không tính.”
“Ai trước.” Thư đồng đứng ở một bên hỏi.
Ngồi ở trước mặt nhất một vị thí sinh nhấc tay, hắn đứng dậy nhìn chằm chằm thí sinh sát vách.
“Bài thi ngày hôm qua của ta cũng thấy rồi, ai là Đỗ Cửu Ngôn?” Ánh mắt của Vương Đàm Linh quét một vòng, cảm giác, khí chất của vị trung gian kia có chút giống.
Dáng vẻ lưu manh, trong ánh mắt lộ ra giảo hoạt.
“Vị mặc trực xuyết thiên thanh kia.” Lưu Vanh Cần bưng trà uống, trong lỗ tai nghe hai người vấn đáp trước bàn, người bị hỏi không đáp được phải lấy ra một thẻ bài.
Hắn thua năm điểm không phục, hào hứng phản vấn.
Không ngờ đối phương trả lời được, hắn lại mất thêm một tấm.
“Hết bài?” Thư đồng bắt đầu nhìn chằm chằm vị thí sinh kia, vẻ mặt thí sinh phát không dám tin tưởng, gật đầu nói: “Hết. . .hết rồi, ta không điểm?”
“Là ngươi ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình.” Thư đồng làm ra thế tay thỉnh, thí sinh phải rời trường thi.
“Ta hỏi.” Bỗng nhiên, Mã Nghị đứng lên, cầm bài trong tay, tình thế bắt buộc đi tới chỗ Đỗ Cửu Ngôn, vỗ bài xuống trước mặt nàng, cả giận nói: “Mười điểm, có dám đánh cuộc hay không!”
Đỗ Cửu Ngôn hiểu rõ quy tắc, mạn bất kinh tâm nhìn Mã Nghị.
“Đỗ Cửu Ngôn, nghe cho kỹ.” Thanh âm của Mã Nghị rất lớn, bên trong trường thi trong nháy mắt an tĩnh lại, tất cả mọi người nhìn hắn, lại lén nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn.
Có người nhìn có chút hả hê, có người âm thầm lau mồ hôi thay nàng.
Bookwaves.com
“Bổn triều, một vị nam tử họ Chu phạm tội phạm mưu lớn, nam tử cùng kỳ phụ cùng với tộc huynh bị phám trảm lập quyết, Triều đại cùng thê thiếp phát mãi vào giáo ti phường, con bị thiến xong cho lưu vong Lĩnh Nam, nhưng kỳ quái là, đệ đệ của nam tử họ Chu, lại chỉ trượng một trăm, không chịu tội.”
“Vì sao?” Mã Nghị rất đắc ý, hỏi.
Vấn đề của hắn vừa ra, bên trong trường thi ồ lên một mảnh, ngoài sáng là thi nội dung《 Chu Luật 》, nhưng trên thực tế lại ngắt đầu bỏ đuôi, căn bản không cung cấp đầy đủ tin tức.
Đây không phải là hỏi, đây là làm khó dễ.
“Đệ đệ là huynh đệ ngoại ngũ phục?” Có người cúi đầu nghị luận, người còn lại nói: “Có khả năng này. Nhưng trong vấn đề vẫn không nói là đệ đệ ngoại ngũ phục
“Thế đáp sao? Vấn đề hỏi không được đầy đủ, dù là trả lời, người hỏi cũng có thể nói sai.”
“Hư! Không nhìn ra sao, đây là học sinh Tây Nam kết đội làm khó Đỗ Cửu Ngôn. Nghe nói hắn từng đại náo Tây Nam tụng hành, mấy ngày hôm trước lại trên quan ti, thắng Quách Nhuận Điền, hiện tại đến khảo hạch, vừa lúc vào địa bàn của bọn họ, đối phương nhất định phải trả thù.”
“Vấn đề này của ngươi là gì?” Phương Hiển Nhiên thay Đỗ Cửu Ngôn tổn thương bởi bất công, “Ngươi có đáp án minh xác không?”
Mã Nghị cười lạnh một tiếng, từ trong tay áo lấy ra một tờ giấy, giũ ra, “Người của Tây Nam ta không hai mặt, trộm gian dùng mánh lới. Ta có đáp án, viết trên tờ giấy này, đúng hay không, chờ hắn nói xong tự nhiên sẽ biết.”
“Đỗ Cửu Ngôn, ngươi không nói lời nào, là sợ sao?” Mã Nghị chất vấn.
Tầm mắt mọi người, ba một cái, nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, chờ nàng nói.
“Phàm là tội lớn mưu phản cùng mưu nghịch, bất luận thủ tòng, lăng trì. Tổ phụ, phụ tử, huynh đệ người ở chung, trong vòng ngũ phục, chẳng phân biệt khác họ, nam mười sáu trở lên chém đầu, tử tôn giao cho nội vụ phủ thiến xong, lưu vong ba nghìn dặm!”
Đỗ Cửu Ngôn mỉm cười nói, mâu quang hơi nhảy, khóe môi hơi câu, trong thần sắc định liệu trước, không hoảng hốt.
“Trả《 Chu Luật 》ai không biết! Trả lời như ngươi vậy tính là trả lời sao?” Mã Nghị nói: “Xin lỗi, năm điểm của ngươi chính là của ta.”
Hắn nói xong, xoay người lại lấy bài trên bàn của Đỗ Cửu Ngôn.
“Dô, không hỏi tự lấy xem là trộm!” Đỗ Cửu Ngôn ba một tiếng, vỗ lên cái tay của Mã Nghị.
Mã Nghị sửng sốt, nhất thời mặt đỏ, chung quanh có người cúi đầu cười rộ lên, hắn khí nộ nói: “Trộm cái gì, là ngươi đáp không được.”
“Ta còn chưa nói hết.” Đỗ Cửu Ngôn lấy vạt áo lau lau tay, nhìn chằm chằm Mã Nghị, “Tộc huynh bị chém, nhưng đệ đệ lại không, nói vậy, vị đệ đệ này không phải người đại nghĩa diệc thân, đó chính là người uống máu kết bái, người trước lập công trước, tự sẽ không trảm đầu, người sau không đồng tộc không ở cùng, cũng không cần chịu tội chung.”
“Mã công tử, đúng không?”
(Luna: Haha, ta đoán đúng)
Nàng nói xong, Mã Nghị ngẩn ra, không dám tin nhìn nàng, không tin nhìn đáp án trong tay mình một chút.
Hắn chỉ liệt huynh đệ kết bái, đáp án của Đỗ Cửu Ngôn còn chu toàn hơn hắn viết.
“Đáp đúng rồi.” Phương Hiển Nhiên vỗ tay nở nụ cười, “Mau, lấy bài của ngươi ra.”
Lúc nói chuyện, nhào lên trên bàn, đoạt bài của Mã Nghị.
Thất hồn lạc phách thất hồn lạc phách nhìn Tiêu Thanh Phong. Hắn đã đánh mất năm điểm, chỉ còn năm điểm!
(Luna: Ủa lúc đầu ổng cược 10 điểm mà)
Tiêu Thanh Phong đột nhiên đi tới bên này, quát dẹp đường: “Đáp đúng một đề có gì đặc biệt hơn người, ta tới hỏi!”
Lúc nói chuyện, đập thẻ bài của mình lên bàn, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, ý chí chiến đấu lên cao hỏi: “Một ngày mưa to, Trương Tam bắt cá về, trên đường đi gặp hương thân, chỉ nói một câu nói, lại bị trượng trách một trăm, vì sao?”
Mưa to, bắt cá, trách đả mấy cái từ này tất nhiên có liên hệ gì sao? Phương Hiển Nhiên xoay quanh.
Tiêu Thanh Phong cũng cười nhạt, đang muốn nói, bỗng nhiên bên tai truyền đến tiếng cười mỉa mai của người nào đó, “Bởi vì tiện nhân chủy tiện.”
—— lời nói ngoài ——
Canh thứ sáu hắc! Phía còn có hai canh, ba giờ rưỡi canh một, bốn giờ rưỡi canh một! Giữ lại thời gian đoạt lâu ngoạn nhi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...