Q2 – CHƯƠNG 680: LÃO NƯƠNG PHỔ THÔNG
Dịch giả: Luna Wong
Xôn xao một tiếng, cả điện gần trăm người thất sắc hoảng sợ.
“Sao lại không biện giải, đã thỉnh tội?”
“Đã thỉnh tội, vậy biểu thị Nhâm các lão nói đúng đi.” Có người cười lạnh một tiếng, “Chuyện này, lớn nga.”
Nhâm Duyên Huy cũng kinh ngạc một chút, đánh giá Lỗ Chương Chi, hắn cũng thật không ngờ Lỗ Chương Chi sẽ có phản ứng giống như Quế vương, biện cũng không biện đã tự thỉnh tội.
“Lỗ các lão!” An quốc công lo lắng nói: “Ngươi lãnh tĩnh một chút, vương gia như vậy đó là hắn nhỏ tuổi khí thịnh, sao người cũng có thể như vậy?”
Lỗ Chương Chi nói: “Quốc công gia không cần như vậy, chuyện Nhâm các lão nói dù là cựu thần biện cũng không có chứng cứ tự chứng thuần khiết.”
“Không bằng đi, thanh giả tự thanh, tin tưởng thời gian sẽ trả lại thuần khiết cho cựu thần.”
Lỗ Chương Chi nói chuyện, hướng về phía Triệu Dục vừa chắp tay, nói: “Thỉnh thánh thượng cho phép cựu thần để Đại Lý tự bắt giam, thân đã mang tội, chờ một ngày chân tướng rõ ràng.”
“Ngươi không phân biệt?” Thanh âm của Triệu Dục lạnh lùng hỏi.
Lỗ Chương Chi nói: “Hồi thánh thượng, Nhâm các lão sở liệt sở cử nói các loại tội danh, mặc dù cựu thần không ủng hộ nhưng không cách nào tự chứng thuần khiết vô tội.”
“Nên, đây là biện pháp duy nhất của cựu thần, từ quan mang tội đợi.”
Triệu Dục nhìn thoáng qua Nhâm Duyên Huy, ánh mắt lại rơi vào nét mặt của Lỗ Chương Chi, hồi lâu sau hắn hơi gật đầu, nói: “Trẫm chuẩn, ngươi theo Tiền Vũ đi Đại Lý tự đi.”
“Trước khi chưa định tội, chiếu khán Lỗ các lão nhiều.” Triệu Dục căn dặn Tiền Vũ.
Tiền Vũ là môn sinh của Lỗ Chương Chi, Triệu Dục là biết, nên Lỗ Chương Chi ở Đại Lý tự sẽ không vấn đề gì.
“Vi thần lĩnh mệnh.” Tiền Vũ tiến lên nâng Lỗ các lão dậy, Tiết Án tiến lên đây nhận mũ quan của Lỗ Chương Chi, Lỗ Chương Chi hành lễ, “Cựu thần cáo từ!”
Lúc nói chuyện, không nhanh không chậm xoay người hướng ra ngoài.
“Đại nhân.”
“Các lão.”
Nhâm đảng lúc này tự nhiên là hận không thể lập tức một người làm quan cả họ được nhờ, mang dê mang rượu, mà người của Lỗ đảng còn lại là gương mặt thấp thỏm lo âu, nếu Lỗ các lão ngã xuống, vậy con đường làm quan của bọn họ coi như là chấm dứt. . . Người như Tạ Duẫn và Mâu Chinh, còn lại là trong lòng vắng vẻ. Vẫn sống chết mặc bây xem hai hổ đánh nhau, nhưng hôm nay Lỗ Chương Chi thua, chí ít ở trong vòng ba năm kế tiếp, triều đình chính là thiên hạ của một mình Nhâm các lão.
Đây, không phải chuyện tốt a.
“Làm việc cho tốt.” Lỗ các lão ra dấu với người của chính mình, “Không liên quan đến các ngươi!”
Lúc nói chuyện, do Tiền Vũ đỡ ra Kim Loan điện.
Trên đại điện châm rơi có thể nghe, tất cả mọi người muốn nói chuyện, cũng đều không thể nào mở miệng.
“Nhâm Duyên Huy, ” Triệu Dục nhìn Nhâm các lão, “Kế tiếp, phải nên làm như thế nào?”
Nhâm Duyên Huy chắp tay nói: “Đường thẩm!”
“Bày từng cọc từng cọc án kiện ra, chứng cứ cung tại đường, có tội vô tội rõ ràng minh bạch.” Nhâm Duyên Huy nói.
Triệu Dục nói: “Đường thẩm thì không cần, đợi điều tra rõ xong thẩm ở Kim Loan điện đi.” Hắn dứt lời ngừng lại nhìn về phía Tạ Duẫn, “Việc này như trước giao cho tam ti hợp tác, cho các ngươi ba ngày, trẫm cần kết quả!”
“Kết quả thanh thanh sở sở, rõ ràng.”
“Lời suy đoán, phỏng đoán, trẫm không muốn nghe!”
Tạ Duẫn và Mâu Chinh tiến lên đây xác nhận.
Hai người cũng là một đầu mồ hôi. Sự tình dạo qua một vòng, vẫn là rơi vào trên tay bọn họ.
Chuyện đắc tội với người, vĩnh viễn đều là bọn hắn làm.
“Có chuyện khác tấu không?” Triệu Dục nhìn chúng thần.
Lúc này, chỉ cần không phải chuyện lửa cháy đến nơi, mọi người có thể đè một ngày thì đè, nói lúc này chính là vươn mặt ra cho người ta đánh.
“Thánh thượng!” Bỗng nhiên, Tiết Án từ hậu điện đi ra, thấp giọng nói bên tai Triệu Dục: “Thái hậu nương nương muốn vì Quế vương gia thỉnh tụng sư.”
“Lỗ phủ Lỗ phu nhân cũng muốn vì Lỗ các lão thỉnh tụng sư.”
Triệu Dục sửng sốt một chút, Tiết Án lại nói: “Thái hậu nương nương nói, nàng bây giờ là một lão. . . Lão nương phổ thông. . . Không thể thấy ấu tử chịu ủy khuất bị người oan uổng, cho nên nàng muốn thỉnh tụng sư.”
“Biện qua đi, là kết quả gì lão nương như nàng đều nhận.”
Triệu Dục xoa xoa trán, nói: “Nàng dự định mời người nào?”
“Tam Xích đường, Đỗ Cửu Ngôn!”
Triệu Dục bất đắc dĩ cười khổ, gật đầu: “Đáp lời cho thái hậu, trẫm chuẩn.” Dứt lời, lại nói với mấy người Tạ Duẫn: “Quế vương và Lỗ các lão đều thỉnh tụng sư.”
“Nếu các ngươi không tiện hạ đường thỉnh biện tụng, cũng có thể thỉnh tụng sư lên sân khấu.”
Mọi người không cần suy nghĩ, cũng biết thái hậu nương nương thỉnh ai.
Bookwaves.com.vn
Hai người đều thở dài một hơi, có Đỗ Cửu Ngôn ở, vụ án này tựa hồ thoáng cái có phương hướng rồi.
Cũng không biết cảm giác này từ đâu tới.
Phản chính, luôn cảm thấy trên công đường, vô luận án kiện phức tạp hơn, chỉ cần Đỗ Cửu Ngôn ở, nhất định có thể đủ lý thông lý thuận, nhất là đối với người hai bên không dựa vào như bọn hắn, thực sự là khát vọng có người đứng ở phía trước không gì sánh được.
Không cầu có công, chỉ cầu vô tội a.
“Thánh thượng, Đỗ Cửu Ngôn là Quế vương phi, lập trường của nàng vốn cũng không đủ công chính, làm sao làm tụng sư.” Nhâm Duyên Huy nói.
“Không bằng, ngươi đi nói với thái hậu?” Triệu Dục hỏi.
Nhâm Duyên Huy sửng sốt, ngượng ngùng chắp tay, không nói gì thêm.
Hắn không dám đi nói với thái hậu.
Đi Khôn Ninh cung cũng rất có thể bị đánh đuổi.
“Chỉ cần chứng cứ là rõ ràng, trật tự là rõ ràng, sự thực chứng minh ăn khớp lưu loát, ai tới biện tụng đều không sao.” Triệu Dục nói: “Ba ngày sau, ở Kim Loan điện này, trẫm chờ biện tụng.”
Lúc nói chuyện phất tay áo đi.
Khôn Ninh cung trung, Tiền ma ma ở cửa nghe Tiết Án nói xong, thở phào nhẹ nhõm, “Phiền người đi một chuyến, khổ cực người.”
“Ma ma khách khí, vậy tạp gia về hầu hạ trước. Người cũng khuyên nhủ thái hậu nương nương, thánh thượng gần đây ăn không ngon ngủ không yên, gầy không ít đó.” Tiết Án nói.
Tiền ma ma gật đầu, “Nương nương biết chứ, rất đau lòng. Không phải đại sự, chờ vương phi lên đường biện tụng rõ ràng là được.”
“Vâng, không phải đại sự.” Tiết Án ha hả cười, trở về ngự thư phòng.
Tiền ma ma trở về nói với thái hậu, thái hậu thả chung trà gật đầu: “Ngươi đi đưa chén canh cho thánh thượng, hắn không dám tới gặp ai gia, cho rằng ai gia trách hắn.”
“Ai gia trách hắn cái gì, sự tình nên làm cái gì thì làm cái nấy.” Thái hậu nói: “Ai gia cũng không phải người không giảng đạo lý, thấy Mặc Hề chịu khổ thì trách hắn.”
“Hai nhi tử của ai gia, đều là thịt trong tim.”
Tiền ma ma cười nói: “Thánh thượng và vương gia đều nhẹ dạ thiện tâm. Vương gia nhốt trong Tông nhân phủ, trong lòng thánh thượng cũng luyến tiếc.”
“Trong ngày thường, thánh thượng lần nào cũng đều nói muốn đánh, nhưng nào có lần nào nỡ động tới vương gia, nói vài câu xuất một chút khí. Nên cho chỗ tốt nên cho tiền, một phần cũng chưa từng thiếu.”
Thái hậu cười gật đầu, “Vậy cũng phải. Mặc Hề thuần túy thánh thượng đôn hậu, hai nhi tử của ai gia đều rất tốt.”
Vương thái phi rất kinh ngạc, hỏi: “Lỗ các lão tự thỉnh nhập Đại Lý tự chờ thẩm?”
“Vâng!” Nội thị nói: “Ở trên đại điện đã tháo mũ quan, thỉnh cầu nhập Đại Lý tự.”
Sắc mặt của Vương thái phi nặng nề, thấp giọng nói: “Thánh thượng thật đúng là rất giỏi a, ta thấy kế tiếp sẽ là Ninh vương hoặc là Cửu Giang vương.”
“Thật không ngờ, lại là Quế vương!”
Nội thị thở dài, “Đây quả thật là để kẻ khác ngoài ý muốn. Bất quá thái hậu nương nương yêu cầu thỉnh tụng sư, thánh thượng đã đồng ý, ba ngày sau ở trên đại điện do Đỗ Cửu Ngôn biện tụng cho Quế vương gia Lỗ các lão.”
“Vậy thì chờ một chút đi.” Vương thái phi cười cười, “Trái lại nha đầu kia, quả thực lợi hại!”
Bookwaves.com.vn
Lúc đó nàng nghe được, vẫn là kinh hãi, hoàn toàn thật không ngờ, đường đường tụng sư Đỗ Cửu Ngôn, lại là một thân nữ nhi.
Trong thiên hạ, thân nữ tử như vậy thật đúng là hiếm thấy a.
“Ninh vương và Cửu Giang vương thế nào, mấy ngày nay còn mỗi ngày đi Tông nhân phủ thăm sao?”
Nội thị gật đầu, “Đi rồi.”
Vương thái phi cười cười, “Vẫn là huynh đệ bọn hắn tình thâm a!”
Hoài vương của nàng ở trong tù, cũng chưa từng nghe nói có người đi thăm.
Quế vương phạm tội, có thể nghiêm trọng hơn cả Hoài vương a.
Vương thái phi thở dài, “Cũng trách không được Hoài vương, chỉ có thể trách bản thân ta.”
Nàng không phải thái hậu, Hoài vương không phải đích xuất.
. . .
Trong Đại Lý tự, Tiền Vũ cùng Lỗ Chương Chi vào lao phòng, Tiền Vũ nói: “Đại nhân, người ở đây ẩm lạnh chờ một khắc, ta để người lấy thêm chăn và rơm rạ hai tầng cho người.”
“Không cần phiền phức, người khác có thể ở ta đương nhiên cũng có thể.” Lỗ Chương Chi nói: “Đã là thân mang tội, không cần phá lệ đãi ngộ.”
Tiền Vũ do dự mà gật đầu, nói: “Vâng!”
Lúc nói chuyện, đỡ Lỗ Chương Chi vẫn đi đến lao phòng tận cùng bên trong, mở một gian tận cùng bên trong, Lỗ Chương Chi dàn xếp xong, tìm một thoải mái vị trí ngồi xếp bằng, nhắm mắt dưỡng thần.
Kiến trúc lao phòng là đối diện nhau, trung gian là hàng lang, hai bên đều là tù giam nối liền, tội nhẹ ở phía trước nhiều người một gian, tội nặng hoặc trước đây quyền trọng thì ở sau này, một người hoặc hai người một gian.
Lỗ Chương Chi đơn độc một gian, sát vách hắn cũng là một người ở.
Bốn phía an tĩnh lại, tia sáng hôn hôn ám ám, mọi người ai cũng không biết ai.
“Đại nhân, đây là nước trà vừa pha, để lên bàn cho người, sau đó lại đưa điểm tâm đến cho người.” Tiền Vũ tự mình đưa tới, nói, “Ngươi có việc, cứ phân phó hạ quan.”
Lỗ Chương Chi gật đầu, “Khổ cực ngươi.”
“Đại nhân người khách khí.” Tiền Vũ nói chuyện, phạm nhân sát vách bỗng nhiên mở mắt, bỗng nhiên nhìn bên này, một đôi mắt vẻ mừng rỡ như điên, hắn âm tắc tắc nói: “Lỗ Chương Chi?”
Tiền Vũ nói: “Ngô Văn Quân, không nên hồ nháo, đại nhân tuy có tội, nhưng nhất định sẽ chứng minh thuần khiết.”
“Khuyên ngươi câm miệng, an tĩnh một chút.”
Tiền Vũ nói chuyện đi ra.
“Ha ha, ” Ngô Văn Quân cười ha hả, “Lỗ Chương Chi, Lỗ Chương Chi cư nhiên thấy ngươi ở chỗ này.”
“Ngươi không chém đầu của ta, bảo tính mạng của ta, chính là vì hôm nay lúc ngươi vào có ta bồi ngươi nói chuyện sao?”
Ngô Văn Quân cảm giác thật lâu mình không có vui sướng như thế.
“Lão phu bảo ngươi không chết, ngươi nên biết vì sao. Nếu không có lão phu, ngươi đã sớm thành vong hồn dưới đao của Nhâm Duyên Huy rồi.” Lỗ Chương Chi nói: “Không cảm ơn cũng thì thôi, ngươi ở nơi này cười nhạo, không giống một người đọc đủ thứ thi thư, làm quan hơn mười năm.”
“Ngồi tù nửa năm, Ngô Văn Quân lui bước không ít a, như ngươi vậy lại đi ra, khoảng chừng Nhâm Duyên Huy cũng sẽ không dùng ngươi.”
Ngô Văn Quân hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi thua, ngươi còn có mặt mũi mà nói ta.”
“Ngươi thua, Nhâm các lão sẽ nghĩ biện pháp mang ta ra ngoài.” Ngô Văn Quân nói: “Lỗ các lão người nên tỉnh lại chính là ngươi.”
Lỗ Chương Chi đứng dậy đi tới, đứng ở chỗ hai lao phòng cách xa nhau, hắn hướng về phía Ngô Văn Quân vẫy tay, “Nào, lão phu nói câu với ngươi, lời này không thể nói với người ngoài.”
“Cố lộng huyền hư, ” Ngô Văn Quân đứng dậy, khấp khễnh qua đây, hất tóc rũ xuống bên mặt ra, nói: “Nói!”
Lỗ Chương Chi thấp giọng, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Ngô Văn Quân kinh ngạc nhìn Lỗ Chương Chi, không dám tin tưởng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...