Q1 – CHƯƠNG 626: LÃNH TĨNH CHÚT A
Dịch giả: Luna Wong
“Vào trong cung sao?” Lỗ phu nhân hỏi Lý ma ma, “Lão gia cũng vào trong cung sao?”
Lý ma ma gật đầu, “Lão gia vào trong cung trước, vương phi đi sau.”
“Nàng có thụ ủy khuất không, lão gia có giúp không?”
Lý ma ma đem tình hình lúc đó nói một lần, Lỗ phu nhân nói: “Lão gia xảy ra chuyện gì, lúc này, hắn còn đứng bất động.”
“Còn để Nhâm Duyên Huy nói nàng!” Lỗ phu nhân mất hứng, “Ngươi xem bộ dáng kia của hắn một chút, sau này để Cửu Yên và củ cải nhỏ không cần nhận hắn.”
Lý ma ma che mặt cười, cặp mắt đỏ lên nói: “Phu nhân, lão gia không nói lời nào là bởi vì vương phi không cần hắn nói a.”
“Người không có thấy, hình dạng vương phi đứng ở trên công đường, uy phong lẫm lẫm, không ai bằng!” Lý ma ma nói: “Nô tỳ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy qua nữ tử như vương phi vậy.”
“Vậy cũng phải.” Lỗ phu nhân vẻ mặt cùng có vinh yên, “Nàng vốn là bất đồng, bằng không làm sao sẽ làm tụng sư được.”
“Ngươi đến cửa cung chờ, ” Lỗ phu nhân nói: “Nàng từ trong cung đi ra, ngươi mời nàng tới nhà.”
“Không thôi chắc là sẽ bị đoạt đi.” Lỗ phu nhân nói: “Còn có củ cải nhỏ, thái hậu nương nương cũng không thể cứ chiếm lấy được, ta còn chưa có nghe củ cải nhỏ gọi ta một tiếng.”
Lý ma ma lau nước mắt, gật đầu nói: “Được, nô tỳ liền đi cửa cung chờ.”
“Nương a!” Lỗ Niệm Tông từ bên ngoài chạy vào, “Ngày hôm nay bên ngoài làm sao vậy, thật nhiều thật nhiều nữ tử a, các nàng còn quỳ lạy nữa.”
Lỗ phu nhân kéo Lỗ Niệm Tông qua, nhìn hỏi hắn: “Có phải ngươi sớm liền phát hiện Cửu Ngôn và Cửu Yên rất giống hay không?”
“Đúng vậy, các nàng rất giống a.” Lỗ Niệm Tông nói: “Làm sao vậy?”
Lỗ phu nhân nói: “Cửu Ngôn chính là Cửu Yên, là nữ nhi của tỷ tỷ ngươi!”
“Ngươi là cữu cữu của nàng!”
Lỗ Niệm Tông há hốc mồm nhìn Lỗ phu nhân.
“Ngươi xem ngươi, bộ dáng gì nữa, ” Lỗ phu nhân khép cằm của hắn lại, “Ngươi không phải sớm liền phát hiện sao?”
Lỗ Niệm Tông nói: “Nương, nhưng là Cửu Ngôn và Cửu Yên chỉ là giống mà thôi. Yên Yên rất đần, Ngôn Ngôn thông minh biết bao a.”
“Người đần cũng sẽ thay đổi thông minh a.” Lỗ phu nhân nói: “Nàng giống người nhà chúng ta, nhà của chúng ta mọi người đều thông minh.”
Mắt của Lỗ Niệm Tông cô lỗ lỗ vòng vo vài cái, thâm dĩ vi nhiên gật đầu, “Ân. Ngôn Ngôn giống cữu cữu!”
“Chính là ta!”
Lỗ phu nhân ôm nhi tử, cười nói: “Phải! Nàng giống cữu cữu, các ngươi đều thông minh.”
“Ta đi tìm nàng!” Lỗ Niệm Tông vội vã ra ngoài, chạy vài bước lại trở về, “Nương, vậy củ cải nhỏ gọi ta là gì?”
Lỗ phu nhân nói: “Gọi cữu công.”
“A?” Lỗ Niệm Tông nói: “Vì sao?”
“Sai thoáng cái ta biến thành già như thế?”
Lỗ phu nhân cười ha ha, “Vậy có biện pháp nào, bối phận của ngươi a!”
“Tiêu rồi, ” Lỗ Niệm Tông lại chạy về ngồi, “Không thể để cho các tỷ tỷ hôn hôn, ta đều là cữu công rồi.”
Lỗ phu nhân cười nắm bắt mặt của nhi tử, “Vậy là ngươi muốn Ngôn Ngôn và củ cải nhỏ, hay là muốn tiếp tục làm tiểu hài tử?”
“Quên đi, cữu công thì cữu công ba.” Lỗ Niệm Tông nói: “Ta cao hứng.”
. . .
Tĩnh Ninh hầu cọ một chút đứng lên, thất thố làm một bàn trà chén đĩa trản đều rơi xuống đất, hắn kinh ngạc nhìn Hàn Tử Lộ, “Ngươi nói cái gì? Lặp lại lần nữa?”
Hàn Tử Lộ nhìn phụ mẫu của chính mình còn có muội muội, nói: “Đỗ Cửu Ngôn, chính là Quế vương phi đã mất tích Tần Cửu Yên.”
“Không, không có sai?” Tĩnh Ninh hầu lắp bắp hỏi.
Buổi sáng vốn hắn cũng muốn đi nghe, nhưng bởi vì là cuối tháng, trong nhà có thật nhiều sổ sách đều phải đối chiếu với quản sự, nên làm trễ nãi thời gian, không có đi Đại Lý tự.
Thật không ngờ, cư nhiên nghe được tin tức này.
“Không có sai. Nàng đứng ở cửa Đại Lý tự , những phụ nhân giúp đỡ nàng chải búi tóc, còn mặc váy nữa.”
Dung mạo của Tần Cửu Yên, Hàn Tử Lộ cũng không có ấn tượng gì, thế nhưng Đỗ Cửu Ngôn mặc váy, chính là một nữ nhân.
“Khó trách, ” Tĩnh Ninh hầu đi tới đi lui, dừng lại nói: “Thảo nào Mặc Hề theo nàng, thì ra là thế, thì ra là thế!”
“A di đà phật, ” Tĩnh Ninh hầu phu nhân nhớ kỹ nói: “Vương phi đã trở về, Mặc Hề không phải đoạn tụ.”
“Không đúng a, ” Tĩnh Ninh hầu phu nhân dừng lại, “Vậy nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn thì sao, là của ai?”
Hàn Tử Anh nói: “Nương, đây còn phải hỏi sao?”
“Các ngươi không phải nói củ cải nhỏ giống vương gia khi còn bé sao, đó không phải là nhi tử của vương gia thì là gì nữa!”
Lại là nữ nhân. . . Hàn Tử Anh không dám tin tưởng. . . Nàng thế nào không nhớ rõ, Tần Cửu Yên thông minh lợi hại như vậy nhỉ?
Thực sự là kỳ quái a!
Bookwaves.com.vn
Thế nhưng không thể không nói, đều là nữ nhân, khác biệt của nàng và Tần Cửu Yên thật đúng là đại.
“Ta vào trong cung, ” Tĩnh Ninh hầu ngồi không yên, lúc nói chuyện liền đi.
Tĩnh Ninh hầu phu nhân nói: “Tử Lộ, ngươi đi cửa cung chờ, chờ vương gia và vương phi đi ra, liền mời bọn họ về.”
“Còn, còn có củ cải nhỏ.” Tĩnh Ninh hầu phu nhân nói xong lại phân phó ma ma bên người, “Đi trong khố phòng lấy tập ra, vương phi và củ cải nhỏ lần đầu tiên tới nhà, phải dự sẵn hậu lễ mới được.”
Trong Tĩnh Ninh hầu phủ một đoàn loạn.
. . .
Tần Vạn Thắng đang ở Đức Khánh hầu phủ trò chuyện án tử của Hoài vương với Cửu Giang vương, sai vặt của hắn và ma ma bên người Tần thái phu nhân cùng nhau tiến đến.
Hai người ngươi một câu ta một câu nói một lần chuyện trong Đại Lý tự.
“Là Cửu Yên?” Cửu Giang vương nhìn về phía Tần Vạn Thắng, “Tại sao ta không có nhận ra?”
Tần Vạn Thắng giật mình không thôi, “Xác định chưa? Nàng nhận cha ta?”
“Nhận rồi. Nhi tử nàng củ cải nhỏ đều dập đầu cho quốc công gia rồi.” Bà tử nói.
Tần Vạn Thắng đứng lên, kích động nói: “Ta vào trong cung xem. Cửu Yên mất tích lâu như vậy, thật không ngờ giả dạng làm Đỗ Cửu Ngôn trở về.”
“Ngay bên người chúng ta, cư nhiên không ai phát hiện!”
“Đây. . . Đây cũng quá không thể tưởng tượng nổi.” Tần Vạn Thắng cười nói với Cửu Giang vương: “Ngươi chưa từng thấy qua nhi tử nàng đi, hài tử kia rất cơ trí.”
Lúc nói chuyện, liền đi.
Cửu Giang vương mới phản ứng được, nghĩ đến Đỗ Cửu Ngôn chuyện trò vui vẻ, hào sảng hiệp khí lại là nữ nhân, hắn cười khổ nói với Tần thái phu nhân nói: “Tổ mẫu, trước đây thật đúng là nhìn không ra, Cửu Yên lợi hại như vậy.”
“Lợi hại gì!” Tần thái phu nhân nói: “Nếu nàng là Cửu Yên, thấy nàng ta sẽ tát nàng một cái.”
“Ngươi cũng biết, Quý Lâm chính là chết trong tay nàng.”
Cửu Giang vương bất đắc dĩ nói: “Tổ mẫu, nàng là tụng sư, biểu ca hắn. . .”
“Ngươi đừng nói.” Tần thái phu nhân nói: “Nếu là Cửu Yên, sổ sách này ta không tính một lần với nàng không được.”
Cửu Giang vương cười khổ, cũng vô tâm tư nói chuyện với Tần thái phu nhân, hỏi sai vặt của mình, “Nàng yêu cầu thánh thượng thêm một điều luật pháp, trong tay còn có thánh vật của thái t?”
. . .
Quế vương tựa ở ven đường, không chớp mắt nhìn nàng, mắt thấy nàng đến gần, nâng đầu lông mày lên huýt sáo, “Tức phụ nhi, nàng thật đẹp!”
“Phía trước bỏ qua, phía sau tán thành.” Đỗ Cửu Ngôn run váy của mình lên, “Khen thêm mấy câu.”
Quế vương nhích tới, “Tóc này chưa thấy qua, đẹp. Váy này, đẹp. Mặt mũi này, càng đẹp mắt!”
“Chưa từng đọc sách đi?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa không thể dùng một lát?”
Quế vương lắc đầu, “Quá tục, cái đẹp của tức phụ ta, đã không có từ ngữ có thể hình dung.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt.
“Nàng phải có tâm lý chuẩn bị, tiến cung hậu còn có một cơn lốc.” Quế vương nói: “Dù sao, nàng biến đổi thân, chẳng khác nào chọc thủng một cái lỗ trên trời.”
“Mưa rền gió dữ này, để yên một chút là dẹp loạn không được.”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Dáng người cao, nên đi trước.”
“Được rồi, vì tức phụ ta che gió che mưa, ta quang vinh!” Quế vương vẻ mặt hèn mọn, “Ta có loại cảm giác. . .”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, không giải thích được.
“Chúng ta đêm nay có thể lại động phòng.” Quế vương cười.
Đỗ Cửu Ngôn phi hắn một cái, “Cút!”
Bookwaves.com.vn
Hai người tiến cung, cũng không thể thuận lợi đi ngự thư phòng, mà là trên nửa đường bị Vương Bảo Ứng ngăn cản, “Vương gia, vương phi nương nương. Thái hậu nương nương thỉnh nhị vị đi Khôn Ninh cung.”
Lúc nói chuyện, tay đưa ra mời, phía sau xuất hiện mười sáu vị cung nữ, hai hàng nhường đường, nhìn là nghênh tiếp, kì thực là “Bức bách!”
Đỗ Cửu Ngôn cười khổ, nói: “Ha hả, quá nhiệt tình!”
Vương Bảo Ứng cũng hướng về phía nàng cười, vừa cười vừa nhìn chằm chằm nàng.
“Nhìn cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.
Vương Bảo Ứng lắc đầu, “Nô tài không có nhìn gì cả!”
“Xem ta là nam nhân giả nữ nhân, hay là nữ nhân giả nam nhân?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi hắn.
Vương Bảo Ứng lúng túng không thôi, nhỏ giọng nói: “Đỗ tiên sinh, người. . . Thực sự là Quế vương phi?”
“Ta không phải!” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.
Vương Bảo Ứng lại lộ ra ta liền biết, biểu tình nguyên lai như vậy, “Bộ dáng này của người, thật đúng là rất giống Quế vương phi đó. . . Trước đây không nhìn ra, người giả nữ nhân còn dễ nhìn như thế.”
Lúc nói chuyện, rất hưng phấn dùng cùi chỏ đẩy Đỗ Cửu Ngôn một cái.
“Làm gì!” Quế vương trừng Vương Bảo Ứng, “Ngươi là đầu mọc quá lâu, muốn như rau hẹ cắt đi để mọc lại có phải hay không?”
“Ngươi không nhìn ra nàng là nữ nhân, nàng là vương phi của bổn vương sao?”
Vương Bảo Ứng sợ đã quên quỳ, trực lăng lăng đứng tại chỗ.
“Ta không phải Quế vương phi, ” Đỗ Cửu Ngôn ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói: “Nhưng ta là nữ nhân!”
Vương Bảo Ứng nhìn nàng, quỳ xuống, đập đến đầu gối cũng sắp nát.
Không phải bái, là kinh đứng không nỗi.
“Nô tài, nô tài đi không nỗi!” Vương Bảo Ứng dập đầu, “Vương gia, đã đến, nô tài còn có chút việc, muốn đi một chút.”
Lúc nói chuyện, muốn đứng lên, nhưng phát hiện mình đứng không thẳng, chỉ có thể dùng đầu gối chống đất, trượt ra trước.
“Tiền đồ!” Quế vương ôm vai Đỗ Cửu Ngôn , “Tức phụ nhi!”
Đỗ Cửu Ngôn liếc nhìn hắn.
“Tức phụ nhi.” Quế vương rung đùi đắc ý, “Quế vương phi nương nương!”
“Cút!” Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói.
“Vương phi nương nương, ” Quế vương cười ha ha, quát: “Nàng bỏ không được!”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hòa ly!”
“Hòa ly?” Quế vương thu cánh tay lại kéo Đỗ Cửu Ngôn vào trong ngực, siết thật chặt, “Giữa ta nàng, chỉ có thủ tiết, không có hòa ly!”
Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, “Ta đây liền thủ tiết!”
“Chín mươi bảy năm sau, bổn vương cho phép nàng thủ tiết.”
Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn, “Ngươi cứ chờ!”
Hai người vào Khôn Ninh cung, vừa vào cửa, cửa cung ba một tiếng đóng lại, Quế vương vừa quay đầu lại liền thấy Cung đại cô cô và Cung nhị cô cô như môn thần đứng ở cửa, hướng về phía hai người cười.
“Làm gì?” Quế vương đề phòng nói.
“Nói chuyện đàng hoàng, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thái hậu nương nương đây là muốn nói thủ thỉ, không thể để cho người nghe.”
Quế vương đồng tình nhìn nàng, “Đó là nàng không biết nương ta.”
Hắn dứt lời, liền thấy thái hậu kéo một trường côn tử đi ra, gậy gộc đủ dài ma sát trên mặt đất, phát sinh âm hưởng!
Đảo mắt, trong Khôn Ninh cung phát ra từng đợt tiếng cầu xin tha thứ của nam nữ thanh đan xem, tê tâm liệt phế.
“Nương nương tha mạng a, ai nha, đau a!”
“Nương, người thật là quá đáng a, chúng ta đều lớn như vậy, người tốt xấu lưu chút mặt mũi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...