Q1 – CHƯƠNG 614: CHẤT NHI THÚC THÚC
Dịch giả: Luna Wong
“Còn thỉnh tụng sư?” Triệu Dục đều khó có thể tin, “Ai nhận tụng án của hắn?”
Tiền Vũ trả lời: “Là Yến kinh Thân Đạo Nho.”
“Ngươi đáp ứng rồi?”
Tiền Vũ cười khổ, chắp tay trước ngực trả lời: “Nếu như theo kiện phán định, hắn còn muốn mời tụng sư lên tụng, vẫn là phải khai lại đường một lần. Chu luật minh xác quy định, vô luận là ai cũng có một cơ hội thỉnh tụng sư biện tụng.”
“Đã có tụng sư nguyện ý nhận tụng án này, vi thần phải chuẩn a.”
Triệu Dục nói: “Tiết Án, đi tìm Thân Đạo Nho đến.”
Hắn đang đau đầu trong chuyện bạo động, đã muốn tìm một bậc thang, định án tử của Hoài vương. Không nghĩ tới lúc mấu chốt này, cư nhiên bị Thân Đạo Nho đâm một cái.
Tiền Vũ cũng muốn hỏi Thân Đạo Nho một chút, đầu óc thật tốt có phải phá hủy hay không, lúc này biện tụng thay Hoài vương, chẳng phải là tìm mắng sao?
Một lát sau, Thân Đạo Nho bị mang vào.
Hành lễ dập đầu, Triệu Dục cũng không để hắn đứng lên, ôn hoà mà hỏi thăm: “Là ngươi tìm Hoài vương, hay là Hoài vương tìm được ngươi?”
“Hồi thánh thượng, là Hoài vương gia muốn tìm học sinh.” Thân Đạo Nho chắp tay trả lời.
Triệu Dục hỏi: “Ngươi làm tụng sư nhiều năm như vậy, danh lợi đều có, chẳng lẽ còn muốn mượn dùng án kiện này để vtạo thế cho mình sao?” Lại nói: “Ngươi cũng biết, vô luận ngươi thua hay thắng, đối với ngươi mà nói, cũng sẽ không được danh lợi.”
Thân Đạo Nho chắp tay nói: “Thánh thượng, học sinh cũng không phải là vì danh lợi.”
“Chỉ là, làm việc theo luật pháp. Hoài vương mặc dù quý vi vương gia, nhưng ở trong án kiện này, hắn chỉ là một phạm nhân thông thường.”
“Chu luật quy định, mặc dù là phạm nhân tội ác tày trời, đều có quyền lực thỉnh tụng sư vì mình biện tụng. Đây là quyền lợi của hắn, mà luật pháp, còn lại là giữ gìn quyền lợi của tất cả mọi người trên đời này.”
Thân Đạo Nho nói: “Thánh thượng, càng là lúc này, càng là có thể thể hiện công bình công chính của luật pháp. Học sinh biện tụng làm hết sức, nhưng cũng sẽ không vì giảm bớt tội danh của hắn, mà cố ý bịa đặt sự thực, điên đảo trắng đen.”
“Nên, mặc dù thêm học sinh ở công đường, Đại Lý tự chỉ cần chứng cứ vô cùng xác thực, nên xử thế nào vẫn là xử thế nấy, không ảnh hưởng.”
Thân Đạo Nho nói xong, hành lễ cho Triệu Dục.
Triệu Dục không vui nhìn hắn, “Dân gian bạo động không phải chuyện đùa, dân chúng đều đang chờ kết quả thẩm tra xử lí của án kiện Hoài vương. Ngươi nhận án này, chính là làm trễ nãi thời gian, nên, án kiện này trẫm chỉ cho ba ngày chuẩn bị.”
“Ba ngày sau, Đại Lý tự tiếp tục khai đường thẩm tra xử lí.”
Ba ngày đối với biện tụng án kiện của Hoài vương đương nhiên không đủ, trước mặt hắn cũng không có đi cẩn thận lý giải chuẩn bị.
Nhưng cũng may, hồ sơ tới từ Cát An viết rất rõ ràng, nên, hắn đi tìm đọc vẫn sẽ có thu hoạch.
“Vâng!” Thân Đạo Nho nói: “Học sinh nhất định chăm chú tố tụng, giữ gìn công chính của luật pháp.”
Triệu Dục xua tay, nói: “Đi, đi!”
Thân Đạo Nho xác nhận, hành lễ thối lui ra khỏi ngự thư phòng, chờ ra cửa điện, liền thấy một vị phụ nhân đang đợi hắn, ngay cả chưa từng thấy qua, nhưng là có thể đoán được, người lúc này có thể chỗ này chờ hắn, ngoại trừ mẫu thân của Hoài vương Vương thái phi ra, thì không có người khác.
“Thỉnh an thái phi nương nương.” Thân Đạo Nho nói.
Vương thái phi nói: “Ngươi là Thân Đạo Nho?”
Thân Đạo Nho xác nhận.
“Nói ngắn gọn.” Vương thái phi hỏi: “Ngươi nhận án tử của Hoài vương, dự định biện tụng thế nào?”
Thân Đạo Nho nói: “Học sinh còn chưa có nhìn kỹ hồ sơ, nhưng luôn luôn biện pháp và góc độ.”
“Bất luận án kiện gì, chỉ cần có tâm, nhất định có thể tìm được mặt có lợi.” Thân Đạo Nho trả lời: “Thỉnh thái phi nương nương yên tâm.”
Vương thái phi nhìn hắn, nàng không tin Thân Đạo Nho sẽ ngu xuẩn đến lúc này xuất đầu giúp Hoài vương.
Nên, hắn nhất định có mục đích khác.
“Là ai bảo ngươi làm như thế?” Vương thái phi hỏi.
Thân Đạo Nho trả lời: “Học sinh chỉ là làm việc theo luật, làm chuyện một tụng sư nên làm, cũng không có người sai sử hoặc yêu cầu.”
“Bổn cung mặc kệ mục đích của ngươi là cái gì, ” Vương thái phi nhìn hắn, “Nhưng nếu ngươi lợi dụng Hoài vương, bổn cung cũng sẽ không khinh tha cho ngươi.”
Thân Đạo Nho nói: “Thái phi nương nương không nên nói học sinh như vậy, vụ án này, người dù là muốn ai thùy, cũng có thể hận Đỗ Cửu Ngôn mới đúng.”
“Nếu không có hắn, chuyện của Hoài vương gia cũng sẽ không biến thành như vậy. Mà học sinh chỉ là tẫn trách làm một tụng sư mà thôi.” Thân Đạo Nho nói.
Bookwaves.com.vn
Vương thái phi đánh giá hắn, phất tay áo đi.
Thân Đạo Nho cười cười, cúi đầu ra cửa cung.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong chính đường của Tam Xích đường, nghe Hàn Sùng Anh tự thuật tình huống của chất nhi. Hàn Sùng Anh có vóc dáng tầm trung, vóc người hơi mập, ánh mắt nhỏ lông mi nhợt nhạt, bạch bạch bàn bàn, mặc một bộ trường quái khương hoàng, như một con mèo mậ păn uống no đủ đang phơi nắng quất sắc.
“. . . Đỗ tiên sinh, năm đó đại ca của ta thú tẩu tử của ta xong, năm năm không có con, sau này không chống cự nổi áp lực trong tộc, muốn nạp thiếp, sinh hài tử liền nuôi ở trong phòng đại tẩu của ta.”
“Nhưng tính tình của đại tẩu ta, đó là người không bẻ cong được, nàng nói cho nàng thêm một năm, nếu như nàng không thể hoài thai, nàng liền tự thỉnh hạ đường. Đại ca của ta cũng không cần nạp thiếp nữa, tự thú thê sinh dưỡng đích tử là được.”
“Sau đó thì sao, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trong vòng một năm đại tẩu ngươi, mang thai?”
Hàn Sùng Anh gật đầu, “Đúng, tháng mười năm đó, đại tẩu ta tra ra có thai.”
“Nàng có thai xong, người toàn tộc chúng ta cũng rất cao hứng, còn thắp hương bái Phật.”
“Sau này vì là đại tẩu có thai, vài vị phụ nhân trong tộc chúng ta cũng theo nàng đi Chung Sơn tự. Đỗ tiên sinh, án tử của Chung Sơn tự, nhưng là người tự mình tra, ác tha bên trong người người còn rõ ràng hơn cả ta.”
“Chất nhi kia của ta, khẳng định không phải hài tử của đại ca ta.” Hàn Sùng Anh nói.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đại ca ngươi còn có hài tử khác sao?”
“Đã không có!” Hàn Sùng Anh nói: “Hắn và đại tẩu ta cảm tình tốt, đại tẩu ta có thai xong, hắn sẽ không có nạp thiếp.”
Đỗ Cửu Ngôn nhấp một ngụm trà, “Ngươi có thể có chứng cứ, để chứng minh chất nhi ngươi không phải thân cốt nhục của đại ca ngươi không?”
“Hắn lớn lên một chút cũng không giống đại ca của ta.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Giống đại tẩu của ngươi không?”
“Trái lại rất giống. Nếu người có rảnh rỗi đi nhà của ta xem, người nhìn thấy hắn liền biết ta cũng không nói dối.” Hàn Sùng Anh nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhướng mày hỏi: “Huynh đệ ngươi mấy người?”
“Nương ta chỉ sinh ta và đại ca của ta.” Hàn Sùng Anh nói: “Hàn thị đời đời trong Hoài Nhu, chế gia nghiệp này không dễ dàng, người nói, nếu như truyền tới trong tay ngoại nhân, còn là. . . Còn là một tạp chủng, ta không phụ lòng tổ tông sao?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngoại trừ dung mạo ra, còn có chỗ nào, có thể chứng minh chất nhi của ngươi không phải hài tử của đại ca ngươi?”
Hàn Sùng Anh sửng sốt một chút, lắc đầu, “Không, đã hết.”
“Loại sự tình này, không có cách nào khác chứng minh đi.” Hàn Sùng Anh nói: “Nên ta mới tìm người biện tụng. Chỉ cần người ra ngựa, nhất định có thể giải quyết.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Loại sự tình này, ta cũng không có cách nào chứng minh.”
“Xin lỗi, ta không thể nhận tụng án của ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả nói.
Lúc này Hàn Sùng Anh thay đổi sắc mặt, “Đỗ tiên sinh, ta tụng phí có thể cho người gấp đôi.”
“Người cho gấp mười cũng vô ích.” Đỗ Cửu Ngôn buông tay nói: “Lực bất tòng tâm a, người nghĩ thêm một chút biện pháp.”
Bookwaves.com.vn
Hàn Sùng Anh nói: “Vậy, vậy người nói ta phải làm gì?”
“Ta cũng không biết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Loại sự tình này, nói không rõ.”
“Trừ phi có thể có biện pháp chứng minh, chất nhi này không phải hài tử của đại ca người, bằng không, quan này ti chính là tụng mười năm, cũng khó ra kết quả.”
Hàn Sùng Anh mất hứng, phất tay áo nói: “Ý của người là, chất nhi này ta phải nhận? Dù là biết hắn không phải của đại ca ta, ta cũng phải mắt mở trừng trừng nhìn hắn làm tộc trưởng, giao hết tất cả mọi thứ của Hàn thị cho hắn?”
Đỗ Cửu Ngôn tiếc nuối nhìn hắn.
“Ghê tởm!” Hàn Sùng Anh vỗ bàn nói: “Thế nhân đều nói Đỗ Cửu Ngôn ngươi thủ đoạn lợi hại bực nào, hiện theo ý ta ngươi căn bản là lãng đắc hư danh.”
“Án kiện của Chung Sơn tự, chính là ngươi điều tra ra, hậu quả này ngươi bây giờ không nhận cũng phải nhận.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói chuyện, Đậu Vinh Hưng vỗ bàn đứng lên, cả giận nói: “Ngươi nói chuyện thêó nào, Cửu ca ta chỉ là phá án, có quan hệ gì với hắn sao.”
“Lở loét dùng rơm rạ che, cũng chưa sao?”
“Lừa mình dối người. Hơn nữa, ngươi một ngụm một tạp chủng, nếu như đại ca ngươi sống, cũng phải bị ngươi tức chết. Bản thân ngươi muốn đoạt gia sản, khi dễ quả tẩu và chất nhi, ngươi cũng không biết xấu hổ đến mời Cửu ca ta đánh quan ti.”
“Đi, miếu nhỏ này của chúng ta, không chứa nỗi đại phật như ngươi.”
Hàn Sùng Anh cực giận, “Các ngươi, các ngươi chờ cho ta.”
Lúc nói chuyện phất tay áo liền đi.
Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía Đậu Vinh Hưng dựng thẳng một ngón tay cái lên, “Sứ giả tình yêu ngươi dũng cảm, Đậu tiên sinh rất tuyệt!”
“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng đỏ mặt, “Ngươi vừa rồi hà tất nghe hắn nói nhảm nhiều như vậy, dựa theo tính tình của ngươi, hắn nói vài câu ngươi nên đuổi ra ngoài.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta vừa rồi đang suy nghĩ, nhất thời hoảng thần, để hắn nhiều lời vài câu, ta sai rồi.”
“Người quả thực mạc danh kỳ diệu như thế.” Đậu Vinh Hưng nói.
Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, không nói gì.
Hàn Sùng Anh ra cửa, tuy rằng hắn tức giận, nhưng cũng hiểu được Đỗ Cửu Ngôn căn bản không có nói sai, muốn chứng minh Hàn Thanh không phải nhi tử của đại ca, quả thực khó như lên trời, không có khả năng.
Bởi vì bằng vào dung mạo căn bản không có sức thuyết phục.
Về phần hòa thượng của Chung Sơn tự, vậy càng không có thể, những hòa thượng đó đều đã chết rồi.
“Phải làm sao?” Hắn mặt ủ mày chau, sai vặt bên cạnh hắn thấp giọng nói: “Nhị gia, chứng minh đại thiếu gia không phải nhi tử của đại gia không dễ dàng, thế nhưng muốn chứng minh đại phu nhân. . . Đó là rất dễ dàng.”
Thường tùy nói chuyện, lộ ra nụ cười bỉ ổi.
Nhãn tình của Hàn Sùng Anh sáng lên, cười ha hả, chỉ vào thường tùy nói: “Thông minh!”
Hai người cười ha hả từ ngõ hẻm đi ra, mới vừa đi tới đầu ngõ, liền thấy một sai dịch mặc quan bào vội vã tiến đến, hắn sửng sốt, theo người nọ lại lui trở về cửa của Tam Xích đường.
Liền thấy người nọ đi vào, hướng về phía Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh, Tiền đại nhân thỉnh người điu Đại Lý tự.”
“Tốt.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là có chuyện tốt gì sao?”
Đối phương cười khổ nói: “Thật đúng là không phải chuyện gì tốt, là Hoài vương mời Thân Đạo Nho làm tụng sư. Đại nhân vừa nghĩ, cảm thấy án kiện này người quen thuộc nhất, nên, còn muốn thỉnh người ra ngựa biện tụng.”
“Cửu ca, ” Đậu Vinh Hưng hô một tiếng, Đỗ Cửu Ngôn hướng về phía hắn chớp chớp mắt, “Suỵt, có án tử, người không rảnh.”
“Thỉnh, sai đại ca.”
Sai dịch kỳ quái nói: “Đỗ tiên sinh, người đều không kỳ quái, không tức giận sao?”
“Hoài vương thỉnh tụng sư ở trong pháp lý, không kỳ quái.”
Sai dịch nói: “Mấu chốt là Thân Đạo Nho nhận. . .” Hắn nói phân nửa, suy nghĩ một chút cười nói: “Yến kinh nhận tụng án, từ trước đến nay cũng không nhìn điều này, hình như, không có gì kỳ quái.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...