Q1 – CHƯƠNG 601: PHÂN TÍCH ĐẦU MỐI
Dịch giả: Luna Wong
“Vẽ xong rồi.” Sai vặt đưa giấy cho nàng, vẽ cũng không xem như rõ ràng, nhưng đường viền đại khái có thể nhìn ra được, “Ngươi cần những tin tức này thật sự hữu dụng sao, ngươi có thể tìm được?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mộ của từng thời kỳ, đều có đặc điểm riêng. Hơn nữa những cây cối ngươi nói, khả năng có một chút tác dụng.”
“Đất là màu gì?”
Sai vặt lại là ngẩn ra, nhớ lại nói: “Là hoàng thổ, thiên hồng.”
“Cảm tạ.” Đỗ Cửu Ngôn lại rót một chén nước cho hắn, nói: “Nếu đáp ứng thả ngươi, chúng ta sẽ không nuốt lời. Nhưng ta kiến nghị ngươi bây giờ không nên đi, chờ mấy ngày nữa nói ngươi chết, sau đó ném ngươi tới ngọn núi.”
“Đến lúc đó ngươi mới đi.”
Sai vặt nhìn nàng, “Ngươi, thực sự sẽ tìm được cái mộ kia sao?”
“Không xác định, nhưng tóm lại phải thử một chút. Chúng ta bây giờ biết rất ít về chủ tử mà ngươi nói.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Biết một chút xem như một chút.”
Sai vặt gật đầu xác nhận, “Vậy, ta đây không đi. Chờ ngươi trở lại kinh thành, mang theo ta cùng đi.”
“Ta chờ ngươi tìm được mộ rồi, ta sẽ rời đi.”
Đỗ Cửu Ngôn có chút kinh ngạc, “Vì sao?”
“Ta muốn trở về.” Sai vặt cúi thấp đầu nói: “Sư huynh đệ chúng ta cùng nhau lớn lên, ta còn muốn quay về đi thăm bọn họ một chút.”
“Ngươi ở bên trong bao nhiêu năm, tổng cộng có bao nhiêu sư huynh đệ?” Bả Tử hỏi.
“Sư phụ nói ta ba tuổi đã tới. Ta mười bốn tuổi ly khai nơi đó, trước sau chí ít mười một năm đi.” Sai vặt nói: “Sư huynh đệ chúng ta tới tới đi đi, trước bảy tám tuổi ta không lớn nhớ kỹ, thế nhưng sư huynh đệ bảy tám năm, có chừng mười mấy người.”
“Các sư huynh đệ đều ra ngoài làm việc?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Bộ dáng của bọn họ, ngươi có thể vẽ ra không?”
Sai vặt nhìn nàng, lắc đầu nói: “Ta vẽ không được, hơn nữa, dù là ngươi biết cũng tìm không được bọn họ. Mấy năm này ta vẫn âm thầm tìm bọn họ, đều không tìm ra manh mối.”
“Hai người kia thì sao? Giống như ngươi?”
Sai vặt gật đầu, “Phải, ba người chúng ta cùng đi ra.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta nghĩ ra nghi vấn gì, hỏi lại ngươi.”
Sai vặt xác nhận, mệt mỏi tựa ở góc bàn.
Hàn Đương đỡ hắn dậy nằm trên giường, sai vặt lập tức buồn ngủ.
Vài người trở về tiếp tục ăn cơm.
“Hiện tại chúng ta có hai đầu mối, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thứ nhất, Vô Vi đạo sĩ Hoài vương nói. Thứ hai, còn lại là hắn mới vừa nói, cái cổ mộ này.”
“Hắn nói hắn ba tuổi liền đến đó, mười bốn tuổi ly khai. Năm nay mười bảy tuổi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nói cách khác, cổ mộ này và hài tử như hắn tồn tại, có ít nhất mười bốn năm.”
Nàng nói chuyện nhìn về phía Quế vương, “Vương gia, người có ý tưởng gì?”
“Không có.” Quế vương dựa vào ghế, ánh mắt nhạt nhẽo, “Người này vì sao tồn tại, mục đích là gì, đã không trọng yếu.”
Hắn nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nhìn mọi người, “Hiện tại chuyện duy nhất cần làm, chính là tìm được người này.”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát một mắt Quế vương, chỉ vào đồ ăn trên bàn, “Ăn cơm!”
Mọi người trầm mặc ăn cơm, Đỗ Cửu Ngôn đến thư phòng chỉnh lý ý nghĩ của mình, Quế vương đẩy cửa tiến đến, nàng nhìn hắn, nói: “Làm sao vậy, có việc muốn nói với ta sao?”
“Có ý nghĩ?” Quế vương ngồi xuống ở đối diện nàng.
Đỗ Cửu Ngôn đưa đồ mình vừa viết xong cho hắn, chỉ bức họa không mặt mũi phía trên, “Hiện tại cứ dựa theo ngươi nói, chúng ta thối lui một bước, dứt bỏ động cơ của người này.”
“Hắn tổng cộng đã làm những chuyện nào?”
Bookwaves.com.vn
“Chuyện khác ta không có thể xác định, nhưng Kinh Nhai Trùng, Trường Sinh đảo cùng với chuyện của An Sơn vương, tất nhiên liên quan đến hắn. Mẫn Nhiên Cử và Hoài vương cũng liên quan đến hắn.”
“Ân.” Quế vương gật đầu, “Chắc là như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hiện tại lại thêm một chuyện, cổ mộ sai vặt nói.”
“Vương gia, ngay vừa rồi ta bỗng nhiên nghĩ đến một việc, ” nàng nhìn Quế vương, “Lúc đó chúng ta tra An Sơn vương, xác nhận thứ tử của hắn không ở trong phủ.”
“Có phải thế không?”
Quế vương gật đầu, “Hiện tại cũng không ở, mấy nhi tử của hắn đều đang Tông Nhân phủ, duy chỉ có thiếu hài tử này.”
“Đi hỏi Hoài vương phi một chút, ” trong lòng của Đỗ Cửu Ngôn mơ hồ có một suy đoán, mở cửa nói vài câu với Hàn Đương, Hàn Đương đi nội viện hỏi Hoài vương phi, qua một khắc trở về, chắp tay nói: “Đỗ tiên sinh ngươi nói không có sai, Hoài vương quả thật có nhi tử không ở trong phủ.”
“Năm ngoái, có một lần theo nhũ nương xuất môn ngoạn, bị nhũ nương mang đi.”
“Nhưng không phải thân sinh của vương phi, mà là của một thiếp vương gia nuôi ở trong biệt viện sở sinh.” Hàn Đương trả lời.
Hoài vương và Hoài vương phi chỉ có một nam một nữi, có thể nhiều hơn nữa, nhưng hiển nhiên sau này Hoài vương phi cũng không muốn sinh nữa.
“Không khác với suy nghĩ của ta.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái, thấp giọng nói: “Người nói, mấy nhi tử của vương gia, có phải ở trong cổ mộ hay không?”
Quế vương nói: “Vì sao hắn làm như vậy? Như vậy không phải làm điều thừa sao?”
“Ta cho rằng không phải làm điều thừa, mà là thủ pháp của hắn ngay từ đầu thiết định có thể không phải những thứ này, có lẽ là tiếp qua mấy năm. Hắn muốn cho nhi tử của các vương gia, giết bọn họ.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Vương gia, thủ pháp như vậy, đối với hắn mà nói, hẳn là rất kích thích đi?”
Đầu lông mày của Quế vương khẩn túc, “Vậy tại sao hiện đang thay đổi sách lược, nguyên nhân là cái gì?”
“Là chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Kinh Nhai Trùng tử, Trường Sinh đảo sớm bại lộ, nhất định là người này cũng không có nghĩ đến.”
“Thế nhưng, sau khi sự tình bại lộ, hắn lập tức ứng đối. Mặc dù tổn thất Kinh Nhai Trùng, nhưng như trước mượn tay của chúng ta, đạt được mục đích.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Đợi Hoài vương, hắn trực tiếp tuôn ra đầu mối, chúng ta tra án, là không có lựa chọn, phải điều tra.”
“Chúng ta là biến số của hắn, cũng là cơ hội của hắn. Hắn hoàn toàn không cần xuất đầu, đem tất cả chuyện cần làm, hắn đều làm xong rồi.”
Sắc mặt của Quế vương trầm trầm, không nói gì.
“Mà chuyện xấu hắn làm, chúng ta lại không có lựa chọn.” Đỗ Cửu Ngôn gõ bàn một cái nói, cười khổ nói: “Bởi vì vô luận là An Sơn vương hay là Hoài vương bây giờ, đều là tội không thể tha thứ.”
Quế vương gật đầu: “Cầm lấy mấy đầu mối này tra trước đi.”
“Vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Người bây giờ có thể nói với và ta một câu, buổi tối hôm người thành thân, đã xảy ra chuyện gì không?”
Quế vương nhìn nàng, không nói gì.
“Được rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đây cứ tiếp tục nói đề tài mới vừa rồi.”
Mỗi người đều có chuyện không muốn nói, Quế vương có, nàng cũng có.
Đây không có vấn đề, ai cũng không có tư cách cưỡng cầu ai làm không chuyện muốn làm.
“Còn có ba vị vương gia, ” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Chúng ta từ trong ba vị vương gia này, chọn một vị theo dõi điều tra đi.”
Quế vương nhìn nàng, “Từ Ninh vương đi.”
“Vậy chuyện lần này kết thúc, chúng ta đi Vũ Xương một chuyến?”
Bookwaves.com.vn
Nơi này cách Vũ Xương không xa.
“Được.” Quế vương đứng dậy, mở rộng cửa ra ngoài, “Ta ra ngoài đi một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn chống má nhìn bóng lưng của hắn, nhướng nhướng đầu mày, tiếp tục chỉnh lý ý nghĩ của nàng, Bả Tử đẩy cửa tiến đến, “Quế vương làm sao vậy?”
“Ta hỏi hắn chuyện gì xảy ra đêm thành thân, hắn mất hứng.” Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, nhìn Bả Tử, “Bả gia, ngươi biết không?”
Bả Tử nói: “Ta cũng không muốn biết.”
“Vậy thân phận của ngươi thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn dựa vào ghế, “Đoạn thời gian này, ta thường thường suy nghĩ, trước đây khi ta tới, bên người đã có các ngươi. Ta vẫn cho rằng là duyên phận để chúng ta tụ chung một chỗ, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, có thể không phải.”
“Đầu tiên ngươi không phải, ngươi là vì củ cải nhỏ, mà vẫn theo chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy Trần tiên sinh thì sao? Ngân Thủ thì sao?”
Hoa Tử và Nháo nhi còn nhỏ, nàng cảm thấy có thể bài trừ.
Thế nhưng Trần Lãng và Ngân Thủ, nàng cảm giác có chút bất đồng.
“Ngươi đây phải hỏi bọn hắn.” Bả Tử nói: “Nhất là Trần tiên sinh, ta điều tra quá khứ của hắn, trừ hắn chán chường ra, mấy năm nay hắn cũng không có làm việc khác.”
“Có thể, chỉ là ảo giác?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hy vọng là ảo giác đi.”
Nàng đứng dậy duỗi thắt lưng, nói: “Mặc kệ người này là ai vậy, mục đích là cái gì. Lập tức chúng ta vẫn là phải xử lý tốt chuyện của Hoài vương a.”
“Cửu Giang vương cũng sắp đến.” Bả Tử nhìn nàng, “Chờ hắn tới, có thể đem việc này nói cho hắn biết, thử một phen.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ta cũng có ý tứ này.”
“Tiêu diệt vương gia, sau đó thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Sau đó đoạt quyền sao?”
Bả Tử nhướng mày, gật đầu: “Tám chín phần mười.”
“Vậy thì thú vị.” Đỗ Cửu Ngôn vừa nói xong, Quế vương vòng trở lại, nhìn thoáng qua Bả Tử đã ở, hắn ngưng mi ho khan một tiếng, nói: “Kỳ thực, ban đêm ngày đó là có người nói cho ta biết, phụ hoàng ta năm đó chết, cũng không phải là sinh bệnh, mà là một loại độc mãn tính không muốn người biết.”
“Màn đêm buông xuống ta đi Pháp Hoa tự, Viên Chân trụ trì xác nhận việc này. Hắn và phụ hoàng ta lén có lui tới cùng xuất hiện. Hắn nói phụ hoàng ta ở mấy ngày trước khi qua đời, từng cảm thấy xảy ra điều gì, nhưng đã không kịp.”
“Không đợi hắn làm nhiều an bài, liền băng hà.”
“Lúc đó ta hoài nghi là ta ca, bởi vì chỉ có hắn có động cơ này.” Quế vương rũ đôi mắt, “Nhưng các ngươi thấy được, muốn hoài nghi ta ca, cũng không dễ dàng.”
“Ở kinh thành một năm này, ta cũng để cho người điều tra, thái y viện và trong ngoài cung, đều điều tra. Càng tra lại càng có thể cho thấy trong sạch của hắn.”
Quế vương nói: “Hiện tại xem ra, độc của phụ hoàng ta, và người hiện tại chúng ta muốn tìm, là cùng một người.”
Đỗ Cửu Ngôn trợn mắt há hốc mồm mà nhìn hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...