Q1 – CHƯƠNG 59: NGƯỜI CÓ TIỀN A
Editor: Luna Wong
Thái Trác Như phát hiện, thân thể của nàng cư nhiên có thể ra ngoài.
Thật đúng là ốm!
“Phía sau là nơi nào?” Nửa người trên của Đỗ Cửu Ngôn ở bên ngoài, nửa người dưới ở bên trong, nên giọng nói có chút nhẹ.
Thái Trác Như đánh giá nàng, cười khanh khách nói: “Bên tường viện có một đường hẻm, qua đường hẻm chính là đảo tọa, viện tử của hạ nhân sẽ ở đó.” Lại nói: “Qua đảo tọa, chính là bên ngoài viện.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn nheo mắt nhìn, quả thực như Thái Trác Như nói, như là ngoại vòng vây, cách một đạo tường nội viện và đường hẻm, là từng hàng tứ hợp viện, thật chỉnh tề.
Một gian viện, có vị phụ nhân đang gội đầu, trong viện sát vách, phụ nhân lộ bộ ngực cho hài tử uống sữa, sát vách còn lại là một lão nhân gia đang đốn củi, bà tử và phụ nhân trẻ tuổi trong viện ra ra vào vào dọn củi, nhóm lửa tựa hồ đang nướng bánh.
Xem bên ngoài Lộ phủ, là một mảnh địa phương nhỏ trống trải, tựa hồ vốn có nhà, nhưng sau này dỡ xuống, qua hết phần đó thì làm một mảnh thôn cao thấp chằng chịt, Thái Trác Như nói: “Đó là thôn trong thành, tên là Du Tiền thôn.”
Trong thôn có một cái giếng nước, bên cạnh giếng nước có một gốc cây du tiền cành lá sum xuê, dưới tàng cây lão nhân ngồi hóng mát, thậm chí có người cầm trúc chiếu đến ngủ.
“Lục soát trong phủ rồi.” Hình như nhìn thấu nàng đang suy nghĩ gì, Thái Trác Như cười nói: “Bất quá, cũng không bài trừ hạ nhân trộm đồ, sớm mang đồ ra, bởi vì ai cũng không biết, trong rương có gì.”
Đỗ Cửu Ngôn vuốt bốn bề của cửa sổ, nhướng mày nói: “Lần cuối cùng lão thái gia nhìn thấy cái rương, là lúc nào?”
“Mười lăm tháng năm.” Thái Trác Như cười nói: “Hai mươi tám tháng năm phát hiện đồ đã biến mất. Nói cách khác, cái rương mất trong vòng ba ngày.”
Thái Trác Như tinh tế nói tình huống lầu các của Lộ Dũ, “… Những thứ này đều là lão thái gia nói cho ta biết, ta thuật lại có bất cứ vấn đề gì.”
Lão thái gia cách mỗi mười ngày cũng sẽ đến lầu các, có lúc ngồi một chút, có đôi khi ngồi nửa ngày, lần này có chút việc, nên trì hoãn ba ngày mới đến, không nghĩ tới mất rương.
“Cái chìa khóa cũng không rời khỏi người.” Thái Trác Như như một người thu võng, điều kiện cho Đỗ Cửu Ngôn càng thu càng nhỏ, nhỏ đến để cho nàng cảm giác, giờ này khắc này nàng ở trong cái rương.
Tay chân khó có thể thi triển.
Đỗ Cửu Ngôn chuyển chung quanh, chân đá lông chim rất nhỏ, nàng nhặt lên nhìn dưới ánh mặt trời, nhàn nhạt nói: “Nếu như ta đoán không lần, ngươi đem chuyện có thể làm, điều đã làm hết rồi đúng không?”
Mặt mày Thái Trác Như mỉm cười.
Đỗ Cửu Ngôn! Thật đúng là thú vị a.
“Đỗ tiên sinh nói không sai, địa phương có thể tra và người có thể hỏi, hai ngày này ta đều đã làm.” Thái Trác Như nói: “Nhưng vẫn là không có tìm được bạc, nên chỉ có thể xin Đỗ tiên sinh giúp đỡ.”
Lời tâng bốc! Đỗ Cửu Ngôn xoay người xuống tháng, Tiền Đạo An nghênh đi qua, thấp giọng nói: “Bốn phía ta đều xem qua, không chỗ gì đặc biệt. Thế nào, ngươi có manh mối không?”
“Ta cảm giác chỉ số thông minh bị vũ nhục.” Đỗ Cửu Ngôn vừa quay đầu nhìn về phía Thái Trác Như, nàng chưa kịp nói, đối phương nói: “Không thể thỉnh bộ khoái, thậm chí còn cần các ngươi phải bảo mật, bằng không, lão thái gia sẽ tức giận, thân thể hắn không tốt, nếu là chọc tức, ai cũng gánh không được trách nhiệm này. Nên, việc này rất khó.”
Noveltown
Đỗ Cửu Ngôn rất không khách khí liếc mắt hắn.
Thái Trác Như nhịn không được, cười ha ha.
Cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn… Đặc biệt thú vị.
Đấu võ mồm với người như thế, nhất định sẽ rất có ý nghĩa.
“Cáo từ.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Chuyện này, ngươi tìm con chố có khứu giác tốt, hữu dụng đó. Đề nghị này sẽ không thu lệ phí.”
Thái Trác Như biết nghe lời phải nói: “Đã thử qua, cũng vô dụng.”
“Vậy thật không thể giúp gì được.” Đỗ Cửu Ngôn buông tay, lôi kéo Đậu Vinh Hưng quay đầu đi, Tiền Đạo An chắp tay với Thái Trác Như, “Xin lỗi a.”
Thái Trác Như khoanh tay nhìn, trong ánh mắt đều là tiếu ý, “Một nghìn lượng!”
“Một nghìn lượng a.” Đậu Vinh Hưng hô một tiếng, “Nương của ta a, còn có thể như vậy?” Giản đơn thô bạo liền hét giá!
Đỗ Cửu Ngôn không quay đầu lại.
“Một nghìn rưỡi!” Thái Trác Như hô.
Đậu Vinh Hưng che miệng, “Ngao!” Bỗng nhiên ngồi chồm hổm dưới đất ôm lấy đùi của Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu Ngôn, van ngươi.”
Một nghìn năm trăm lượng a! Hắn lớn như vậy chưa thấy qua một nghìn năm trăm lượng bạc.
Đỗ Cửu Ngôn híp mắt nhìn Đậu Vinh Hưng, đưa tay tím tóc hắn kéo lên. Thái Trác Như đã đi tới, lại cười nói: “Hai nghìn lượng!”
Đỗ Cửu Ngôn thở dài, sờ sờ tóc của Đậu Vinh Hưng, “Ngươi người lớn như vậy, sao lại giống hài tử.”
Gương mặt của Đậu Vinh Hưng hồng phác phác, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, như nhìn hai nghìn lượng bạc.
Đỗ Cửu Ngôn bất đắc dĩ nói: “Ai! Nếu ngươi muốn thử, ta đây liền theo ngươi thử xem.” Lúc nói chuyện, nhìn Thái Trác Như, “Vinh Hưng chính là lòng nhiệt tình.”
“Đúng! Đỗ tiên sinh và bằng hữu đều là người tốt, nguyện ý giúp người làm niềm vui, Thái mỗ vô cùng cảm kích.” Thái Trác Như cũng nghiêm trang.
Đậu Vinh Hưng kích động nhảy dựng lên, “Cửu Ngôn, ngươi thật sự là quá tốt.”
“Về nhà nói.” Đỗ Cửu Ngôn quay mặt đi, nói với Thái Trác Như: “… Làm phiền Thái công tử, dẫn chúng ta đi chung quanh một chút đi.”
Thái Trác Như gật đầu, “Đỗ tiên sinh, ta còn có chút đầu mối, muốn cung cấp cho Đỗ tiên sinh.”
“Thái tiên sinh, thật là có tiền thật rộng lượng!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Noveltown
Tiền Đạo An còn chưa hoàn hồn, nhìn chằm chằm Đậu Vinh Hưng, một lúc lâu hắn đè nặng thanh âm, cắn răng nghiến lợi nói: “Là Cửu Ngôn bảo ngươi làm thế?”
“Ân. Nhưng là có địa phương cho ta phát huy.” Vẻ mặt Đậu Vinh Hưng đắc ý nói: “Đạo An huynh, ta rất thông minh đi.”
Cửu Ngôn nói nhà này nhân sự phức tạp, mất đồ càng phức tạp hơn, nên, có thể chơi công phu sư tử ngoạm.
“Ân. Có lẽ đi.” Tiền Đạo An vỗ cái trán. Lực ảnh hưởng của Đỗ Cửu Ngôn thực sự rất lớn, trước đây Đậu Vinh Hưng không phải như thế… Có một ngày, hắn có thể cũng thay đổi thành như vậy hay không?
Bừa bộn nghĩ, hai người phía trước đã dừng lại ở lầu các, ngẩng đầu nhìn cửa sổ lầu hai.
“Công tử.” Có một sai vặt chạy tới, nói: “Liêu công tử tới, lúc này đang ở trong thư phòng của lão thái gia nói chuyện.”
Thái Trác Như liếc nhìn Đỗ Cửu Ngôn, dừng một chút trả lời: “Ta đây có việc, chút nữa mới nói.”
Sai vặt có chút kinh ngạc, cố ý nhìn thoáng qua Đỗ Cửu Ngôn, xoay người đi.
“Ta cũng đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bất quá, ta còn có thể trở lại!”
Thái Trác Như một điểm cũng không kinh ngạc, gật đầu: “Ngươi đến lúc nào cũng được.”
“Cáo từ.” Đỗ Cửu Ngôn trực tiếp ra cửa Lộ gia. Nàng vẫn chưa lên phố, mà là dọc theo ngõ nhỏ tường ngoài Lộ phủ chậm rãi đi.
Tiền Đạo An hỏi: “Thế nào, có đầu mối không?”
“Ta không có.” Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, Tiền Đạo An ngạc nhiên, “… Ngươi còn muốn lấy hai nghìn lượng của người ta?”
Đỗ Cửu Ngôn liếc hắn một mắt, “Là tự hắn kêu cao. Vinh Hưng động lòng. Ta thịnh tình không thể chối từ.”
“Đúng!” Tiền Đạo An dở khóc dở cười, “Vậy ngươi chuẩn bị làm như thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ tường vây Lộ gia, nói: “Việc này, không phải ta làm như thế nào, mà là Thái Trác Như làm như thế nào!”
“Ý gì?” Tiền Đạo An hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn sóng vai đi với hai người bọn họ, vừa đi vừa nói: “Thái Trác Như hoài nghi tôn tử không cùng chi với Lộ Dũ. Một vị niên thiếu mười bốn tuổi ăn uống chơi gái đàng điếm cờ bạc, trộm lừa đoạt gạt có đủ! Nhưng trước khi chuyện xảy ra, thiếu niên kia kia đi ngoại tổ gia ở Thượng Hà trấn, ở gần nửa tháng, thẳng đến hôm qua mới trở về.”
“Hắn… Có người hoài nghi?” Tiền Đạo An không nghĩ ra, “Vậy tại sao không tự tra?”
“Đại khái, là nhiều tiền đi.” Đỗ Cửu Ngôn cười, ngẩng đầu hỏi: “Các ngươi nói, đi tới vị trí nào, có thể nhìn hết toàn cảnh tiểu lâu vào đáy mắt?”
(Luna: Chưa hiểu sao bả đoán ra được chuyện này)
—— lời nói ngoài ——
Ai nha, ngày hôm nay hai mươi bốn, còn có năm ngày thì lên kệ rồi… Tồn cảo ta…khóc thút thít, tâm hoảng hoảng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...