Q1 – CHƯƠNG 560: CÁI CHẾT NGOÀI Ý
Dịch giả: Luna Wong
Lại bộ báo cáo công tác làm xong thủ tục, Tề Đại Thanh phải đi.
Đỗ Cửu Ngôn đi cửa thành tiễn hắn, Tề Đại Thanh chắp tay nói với nàng: “Có thể trước khi rời đi quen biết Cửu Ngôn, là Tề mỗ tam sinh hữu hạnh. Cửu Ngôn lòng có càn khôn lòng ôm chí lớn, tương lai nhất định có thể thành tựu một phen để thế nhân chú mục, tạo phúc đại nghiệp hậu thế.”
“Tề mỗ vô năng giúp không được gì, nhưng nếu tương lai Cửu Ngôn có cần, nhất định tận hết sức lực.”
Đỗ Cửu Ngôn hành lễ, nói: “Có thể quen biết đại nhân, cũng là chuyện may mắn của Cửu Ngôn, chúc đại nhân từ nay về sau thuận buồm xuôi gió, mọi chuyện thuận ý.”
“Cũng vậy!” Tề Đại Thanh hướng về phía Quế vương hành lễ, do hạ nhân đỡ lên xe ngựa, ra khỏi thành đi.
Đỗ Cửu Ngôn đợi tới xe ngựa đi xa, mới trở về phủ nha.
Ngô Điển Dần tiền nhiệm, vừa làm quen với người của toàn bộ nha, lại gấp trở về lật xem hồ sơ, Bả Tử ngồi ở dưới hắn, giúp hắn chỉnh lý hồ sơ, Đỗ Cửu Ngôn gõ cửa đi vào, Ngô Điển Dần nói: “Vương gia, Cửu Ngôn.”
“Đại nhân có thể có chỗ cần chúng ta giúp một tay không?” Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống, thư lại dâng trà.
Ngô Điển Dần lau mồ hôi, nói: “Nói thật, công việc của phủ nha trong kinh, quả thực phức tạp hơn Bảo Khánh phủ nhiều lắm.”
“Vừa rồi ta đi chào hỏi một vòng người, năm sáu phần mười trong đó đều có bối cảnh đường về.” Ngô Điển Dần nói: “Nếu là có chuyện, sợ rằng những người này chính là chậu hoa trên bàn thờ, chạm cũng không chạm được, không cần nói đến làm việc.”
Đỗ Cửu Ngôn cười nói: “Ở kinh thành, đều nói làm người trước mới làm việc. Nhưng đại nhân người ở phủ nha, nhìn gần triều đình, thực tế vẫn là rất xa.”
“Y theo kiến giải vụng về của ta, người khác cũng đừng quản, chỉ để ý làm việc. Mọi chuyện đều làm từng bước quy củ nguyên tắc.”
“Chỉ cần người có nguyên tắc có điểm mấu chốt, làm việc hợp quy tắc có lý, tự nhiên có người sẽ bảo vệ người.”
Ngô Điển Dần đẽo gọt lời này, Quế vương gật đầu: “Cửu Ngôn nói không có sai. Nếu ngươi chỉ muốn luồn cúi, chỉ lo làm người, đến lúc đó gà bay trứng vỡ, không có gì cả.”
“Người có quan giai cao hơn ngươi nhiều như vậy, ngươi cũng nịnh bợ không tới.” Quế vương nói: “Thành thật làm tốt chuyện trong phủ nha này, đắc tội người cũng sẽ có người bảo vệ ngươi.”
Ngô Điển Dần suy nghĩ một chút, xác nhận, “Vâng, vâng. Ta đây chăm chú làm việc, không quan hệ chuyện với chuyện không thuộc chức vụ, hết thảy ta đều không hỏi tới.”
“Đây là được rồi.” Quế vương nói: “Huống chi, ngươi không phải theo quan hệ của Cửu Ngôn, vào cửa của Lỗ các lão sao, ngươi còn cần sợ ai?”
“Tiền Vũ ở Đại Lý tự, dù là trên chức vụ có sai lệch cũng không cần sợ, hình bộ và Đại Lý tự đều là người của bọn họ.”
Ngô Điển Dần bật cười, chắp tay nói: “Vương gia nói đùa, hạ quan nào dám gây chuyện cho các lão cùng Tiền đại nhân chứ, giúp không được gì, ta cũng không có thể thêm phiền.”
“Người khẩn trương cái gì, đến Cầu đại nhân cũng không có khẩn trương.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Nàng vừa mới nói xong, cửa đã vang lên thanh âm của Cầu Chương, “Ai nha nha, là ai đang nói lão phu, trách không được hắt xì liên tục, lỗ tai vẫn hồng.”
“Đại nhân, người rất không chịu được bị nhắc a.” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Mọi người chào lẫn nhau, Cầu Chương nói với Ngô Điển Dần: “Biết được hôm nay Ngô đại nhân tiền nhiệm, đặc biệt đến chúc mừng, sau này cùng ở kinh thành làm quan, chúng ta phải chiếu ứng lẫn nhau.”
“Cầu đại nhân khách khí, là cầu Cầu đại nhân trông nom nhiều hơn.”
Một năm trước, Cầu Chương là thất phẩm huyện lệnh của Tân Hóa, Ngô Điển Dần là quan trên đỉnh đầu của hắn. Một năm sau, Cầu Chương mặc dù quan chức leo không bằng Ngô Điển Dần, thế nhưng hiện tại lại là chích thủ khả nhiệt hộ bộ lang trung.
Ngắn ngủi một năm, Cầu Chương có thể nói là thăng chức rất nhanh.
Nên, Ngô Điển Dần nói để Cầu Chương chiếu cố, cũng không phải làm bộ.
“Ngô đại nhân khiêm nhường, ” Cầu Chương nói: “Cầu mỗ tuổi tác cao, cũng là chuyện mấy năm này, Ngô đại nhân người lại là đang tuổi cường tráng, tiền đồ vô lượng a.”
Ngô Điển Dần xua tay, “Cầu đại nhân người mới là tuổi cường tráng, La Thông sáu mươi lăm mới vào các, bảy mươi tuổi lên thủ phụ, so với hắn Cầu đại nhân người hôm nay còn trẻ chán.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Bả Tử ba người ngồi ở một bên ăn điểm tâm, nghe Ngô Điển Dần và Cầu Chương tâng bốc nhau.
Cư nhiên từ ngữ không trọng địa nói thời gian một chun trà.
Phỏng chừng nói quá nhiều miệng có chút khô, hai người mới nghỉ ngơi.
“Bội phục nhị vị.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Người đọc sách chính là tiếng vọng bất đồng.”
Cầu Chương chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ngươi có vương gia làm chỗ dựa rồi, càng trương dương không thể vãn hồi, cẩn thận vương gia thu thập ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, “Đại nhân, người hôm nay là ăn một bình mật đường trước khi tới sao?”
Khen xong Ngô Điển Dần lại tới khen Quế vương.
“Lão phu nói là nói thật.” Cầu Chương nói chuyện nhìn về phía Quế vương, “Vương gia, người nói thần nói đúng không, thần là những câu phế phủ a.”
Quế vương được khen, gật đầu: “Ngươi nói rất đúng, bổn vương cao độ khẳng định ngươi.”
bookwaves.com.vn
“Đa tạ vương gia.” Cầu Chương nói.
Đỗ Cửu Ngôn không khách khí chút nào liếc mắt Cầu Chương.
“Vương gia!” Cố Thanh Sơn từ ngoài cửa tiến đến, Quế vương nhìn hắn, “Chuyện gì?”
Cố Thanh Sơn thấp giọng trả lời: “An Sơn vương, đã chết!”
Sắc mặt của Quế vương hơi trầm xuống.
Mọi người sợ hết hồn, đều là vẻ mặt kinh ngạc, Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chết như thế nào?”
“Người của thái y viện, nói An Sơn vương là bệnh. Vương phi cũng chứng minh, An Sơn vương vẫn có bệnh vặt choáng váng đầu và tim đau thắt, sáng sớm hôm nay thức dậy đã nói lòng buồn bực, vốn có cho rằng nghỉ ngơi một hồi sẽ không sao, không nghĩ tới đợi tới buổi trưa lúc ăn cơm đi gọi hắn, kêu không tỉnh nữa.”
“Nói như vậy, thời điểm chết bên người không ai ở?” Quế vương hỏi.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
“Ta đi xem.” Quế vương đứng dậy, nhìn Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử, “Cùng nhau chứ.”
Bả Tử thả hồ sơ trong tay cũng đi theo.
“An Sơn vương tuổi quá trẻ, làm sao sẽ chết bất ngờ chứ.” Cầu Chương nói lẩm bẩm, “Vương gia, có muốn mang theo ngỗ tác đi hay không?”
Quế vương xua tay, “Chờ ta xem qua rồi mới nói.”
Quế vương ba người đi Tông Nhân phủ, lúc này trong Tông Nhân phủ người đến người đi, tất cả mọi người có chút bối rối, lúc bọn họ đến, vừa lúc gặp phải muốn ly khai Triệu Dục, mọi người tiến lên hành lễ.
“Mặc Hề, ” Sắc mặt của Triệu Dục thật không dễ nhìn, chỉ chỉ bên trong, “Ngươi, đi tiễn hắn đoạn đường đi.”
Quế vương quan sát Triệu Dục một mắt, hơi gật đầu, nói: “Ngươi cũng không cần khổ sở, hắn đi như thế, cũng là một chết kiểu.”
“Ân.” Triệu Dục gật đầu, “Trẫm, trẫm trở về.”
Lúc nói chuyện, mang theo đoàn người Tiết Án liền bước nhanh đi.
Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn bóng lưng của Triệu Dục, đầu lông mày dương một chút, Bả Tử nói: “Ngươi suy nghĩ gì?”
“Hoàng thượng thực sự rất thiện tâm a.” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Nếu như đổi thành bất kỳ một đế vương nào, cũng sẽ không giữ lại An Sơn vương đến bây giờ, cũng lại không vào lúc sau khi An Sơn vương chết, lộ ra biểu tình thương tâm như vậy.”
Bả Tử gật đầu, nói: “Từ nhỏ cùng nhau lớn lên, ít nhiều đều có một chút tình huynh đệ.”
Hắn nói chuyện, ra hiệu Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương.
Quế vương đang cất bước vào phòng, trong bóng lưng cũng lộ ra một cảm giác hiu quạnh, Đỗ Cửu Ngôn nhún vai, theo Quế vương cùng nhau vào cửa.
An Sơn vương phi không phải lần đầu tiên nhìn thấy, vóc người đầy đặn, dung mạo nhìn qua có chút khổ, lúc này đang khóc, hai nhi tử cũng đều đứng ở sau lưng nàng, lau nước mắt.
Người một nhà từ An sơn đến Tông Nhân phủ xong đều gầy không ít, so với cảm giác hăng hái trước đây một trời một vực.
An Sơn vương nằm ở trên giường, đã tiểu liễm, mặc một bộ áo liệm tàng thanh sắc, sắc mặt đã từng sinh động, lúc này tử khí trầm lặng.
Đỗ Cửu Ngôn đảo qua ngón tay của hắn, nhan sắc móng tay rất nhạt, không có bất kỳ biểu chứng trúng độc.
“Thái y nói như thế nào?” Quế vương hỏi An Sơn vương phi.
An Sơn vương phi đứng dậy trả lời: “. . . Nói là tim đau thắt đưa tới, trước đây tổ tiên cũng có các vị vương gia thời kì trung niên là đi như thế, loại bệnh này là, là có di truyền.”
bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn suy đoán, có thể là nhồi máu cơ tim.
Về phần có phải có di truyền hay không nàng không rõ ràng lắm, nhưng An Sơn vương nay 30 tuổi cũng chưa tới, tuổi còn trẻ cũng bởi vì bệnh mà chết, thật đúng là có chút đáng tiếc.
“Ân.” Quế vương nhìn An Sơn vương, hồi lâu sau này mới hỏi: “Chỉ nằm ở chỗ này?”
An Sơn vương phi trả lời: “Phải, đúng vậy!”
“Khổ cực tẩu tẩu.” Quế vương nhàn nhạt nói xong, gật đầu với An Sơn vương phi, xoay người rời đi.
An Sơn vương phi dùng khăn bụm mặt, khóc lên.
Đỗ Cửu Ngôn cùng nàng gật đầu, cũng theo Quế vương ra ngoài.
“Nén bi thương thuận thay đổi!” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Quế vương, “Tuy nói tuổi còn trẻ đã đi, nhưng không thể không nói, thật ra thì hắn vẫn là rất có phúc khí.”
Chết như vậy, kỳ thực so với vây cả đời ở Tông nhân phủ, ngày nào đó bị Triệu Dục lôi ra tới chém đầu thì tốt hơn nhiều.
Sống lâu sống mấy ngày, tất cả phải xem tâm tình của Triệu Dục.
“Không có gì nén bi thương. Chính như nàng nói, chết như vậy là phúc khí của hắn.” Quế vương nói: “Vừa rồi chỉ là nghĩ đến một việc, tâm tình có chút trầm trọng mà thôi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Sẽ nhập táng theo nghi chế của phiên vương chứ?” Bả Tử hỏi.
Quế vương lắc đầu, “Không biết. Nhưng y theo cá tính của ca ta, tám chín phần mười.” Hắn dứt lời, Tiết Án mang theo người lễ bộ đến, tuyên đọc thánh chỉ cho An Sơn vương phi, quả nhiên là dựa theo quy cách của phiên vương nhập táng.
Triệu Dục, thật thiện lương a! Đỗ Cửu Ngôn cảm thán.
Bất quá, ngay cả là dựa theo quy cách của phiên vương, nhưng An Sơn vương chết vẫn không có làm động tĩnh quá lớn, chỉ có trong cung nháo một trận, Chu thái phi nhất định phải tự mình đi tham gia lễ tang của nhi tử, thái hậu đáp ứng, để cho nàng tham dự, nhưng Chu thái phi ở trên xướng lễ đường tiêu thất đủ nửa canh giờ.
Nửa canh giờ này không có ai biết nàng đi nơi nào.
Buổi tối, nàng như không có chuyện gì xảy ra trở về, ngồi ở trong Dực Khôn cung, một đêm trắng tóc, không mấy ngày nữa thay đổi điên điên khùng khùng, không nhận người.
Đỗ Cửu Ngôn nghe được thật tò mò, “Vương gia, ngươi cũng không biết nàng đi nơi nào?”
“Không chú ý, ” Quế vương chấp bút viết chữ, ngẩng đầu đảo qua nàng một mắt, “Nàng thật tò mò?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Sự tình vẫn là rất quỷ dị, nên ta theo bản năng hiếu kỳ a.”
Quế vương thả bút, giũ chữ trong tay ra, hỏi: “Đẹp mắt không?”
Đỗ Cửu Ngôn thưởng thức một chút, có hai chữ không quá hiểu, “Đẹp!”
Lúc Quế vương chăm chú làm một chuyện, sẽ xảy ra cái tốt ngoài dự liệu, thí dụ như chữ của hắn, “Vương gia, người làm sao từ một hảo hài tử, biến thành bất học vô thuật ăn chơi trác táng, thỉnh nói lịch trình tâm lộ của người.”
“Ta cho tới bây giờ đều là bất học vô thuật, hảo hài tử chỉ là làm cho phụ vương ta xem.” Quế vương vo chữ thành khối nhét vào trong thùng.
Đỗ Cửu Ngôn di một tiếng, nghĩ đến nàng lỗi chính tả lần trước, “Vương gia, thi thể chữ thi viết như thế nào?”
Quế vương nhìn nàng một cái, trên giấy viết một chữ.
“Thì ra là thế.” Đỗ Cửu Ngôn học viết một lần, thở dài nói: “Vương gia, người nói ta có nên đi thi công danh thật hay không?”
Quế vương nói: “Ta có thể giúp nàng giới thiệu một nữ tiên sinh, rất có chút học vấn.”
“Quên đi.” Đỗ Cửu Ngôn viết viết vẽ một chút trên giấy, “Ta vẫn là tiếp tục không có văn hóa đi, dù sao mời lão sư trở về, dễ bại lộ chuyện ta không có văn hóa.”
Quế vương nhướng mày nói: “Ta dạy cho nàng.”
“Người vẫn là tiếp tục không học vấn không nghề nghiệp đi.” Nàng nói chuyện ném bút, đang muốn nói, ngoài cửa thanh âm của Tạ Oánh vang lên, nói: “Vương gia, ta nấu canh đưa đến cho người một ít.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đối diện nhau, đầu lông mày nhảy một cái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...