Q1 – CHƯƠNG 555: KHÔNG THỂ ĐÀM PHÁ
Dịch giả: Luna Wong
Ăn cơm xong trở về, Trong Chung Sơn tự rất an tĩnh, chùa miểu phảng phất như là một tòa không trạch, nhưng nếu tiến hậu viện, sẽ nghe thấy được mùi rượu tận trời, nghe được tiếng ngáy như sấm.
Đỗ Cửu Ngôn vào trai đường.
Đều uống ngã trái ngã phải, nên trong trai đường không ai thu thập, nồi chén chậu bồn một mảnh hỗn độn.
“Cái nào là tống tử thang?” Bả Tử hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta hoài nghi bọn họ căn bản là dùng một chén nước đổ chút giấm mà thôi, căn bản không có tống tử thang như đã nói.”
Ba người ở trai đường tìm một trận, quả nhiên không có.
“Đi về nghỉ ngơi trước đi.” Đỗ Cửu Ngôn đi bộ trong hậu viện ở không có một bóng người, “Xem ra, chúng ta vẫn là chưa làm rõ, bí mật của tống tử thang.”
Ngày hôm nay bọn họ mắt thấy bốn vị phụ nhân uống canh, nhưng không có được tràng cảnh và kết quả bọn họ mong muốn.
“Tiếp tục chờ, chúng ta có thời gian!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Ba người trở về Quế vương phủ, sáng sớm hôm sau, lần thứ hai đi Đại Lý tự.
Thôi Xảo ngồi trơ ở trong phòng giam, thấy nàng kinh ngạc một chút, “Đỗ tiên sinh, có phải hay không bà mẫu ta. . .”
“Ngươi đừng nghĩ bậy, ta đến chỉ là xác nhận một sự tình với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn đưa nàng đến căn phòng thẩm vấn, bốn người ngồi xuống, Thôi Xảo có chút bất an, “Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ngươi cùng ta nói một chút, quá trình lúc đó ngươi đi Chung Sơn tự uống tống tử thang.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thôi Xảo ngẩn ra, không có hỏi nhiều, nhớ lại nói: “Lúc đó ta và phu quân ta cùng đi, hắn ở trong bảo điện tụng kinh chờ ta, ta theo tiểu sư phụ đến trai đường, có một hòa thượng lớn tuổi cho ta một chén canh, ta đứng ở cửa trai đường uống.”
“Uống xong ngươi liền đi?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Không phải, ta còn ở trong thiện phòng ngồi một hồi. Qua bên kia uống canh đều là như thế này, uống xong phải ở trong sài phòng tụng kinh một canh giờ.” Thôi Xảo nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhíu mày, “Ngươi một mực tụng kinh?”
“Ta, ta không quá nhớ kỹ, ta biết không nhiều chữ lắm, vẫn cầm kinh văn, lập tức mệt nhọc, giữa đó còn ngủ gật.”
“Chờ ta tỉnh lại, cùng cha hài tử xuống núi.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ngươi không có cảm thấy không khỏe?”
“Không khỏe?” Thôi Xảo không giải thích được, “Người nói không khỏe là chỉ cái gì?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tỷ như. . .” Đỗ Cửu Ngôn nghĩ từ ngữ, Quế vương và Bả Tử đứng dậy đi ra, trong phòng chỉ còn lại có Đỗ Cửu Ngôn và Thôi Xảo hai người, nàng dừng lại một hồi, nói: “Tỷ như, không khỏe của sau khi cùng nam nhân hành phòng xong.”
Thôi Xảo đầy mặt đỏ bừng, ấp úng địa đạo: “Có, có. Bất quá ta. . . Lúc ta ngủ gật có nằm mơ. . . Lúc tỉnh lại đã cảm thấy có chút. . .”
“Đỗ tiên sinh, đây, đây có vấn đề gì không?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi có nghĩ tới , ngươi không phải nằm mơ, mà là thật xảy ra hay không?”
Sắc mặt Thôi Xảo trắng bệch, khiếp sợ nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Đỗ, Đỗ tiên sinh, ta, ta không hiểu ý của người.”
“Ý của ta, trong chén tống tử thang kia thả một chút thuốc không thể cho người biết, thí dụ như thuốc thôi tình trong thanh lâu hay mông hãn dược các loại, cho ngươi dưới trạng thái không tỉnh táo, bị người khác hoặc là cùng hắn người xảy ra một sự tình.”
“Ngươi, hiểu ý ta chứ?”
Sắc mặt của Thôi Xảo trắng bệch, bật thốt lên: “Vậy, đó là Chung Sơn tự a.”
Nàng nói xong, liền nghĩ đến Tuệ Thông, nghĩ tới súc sinh triệt để hủy diệt cả đời nàng kia, để cho nàng sống ở trong ác mộng.
Cả người Thôi Xảo rét run, nhớ lại tình cảnh cùng ngày.
Nếu như Đỗ Cửu Ngôn không nói, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không suy nghĩ đến phương diện này, nhưng là bây giờ, nàng lại hồi ức tình cảnh ngày đó.
Tựa hồ rất nhiều chuyện khó có thể mở miệng vô pháp giải thích, đều chiếm được giải thích rất tốt.
“Ngươi nghĩ đến cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Cả người Thôi Xảo run, bỗng nhiên phát sinh thanh âm sắc nhọn , “Vậy. . . tiểu Bảo của ta. . . Tiểu Bảo chẳng phải là. . .”
“Sẽ không, không có khả năng.” Thôi Xảo từ trên ghế trợt xuống, thống khổ lại nữu khúc quỳ trên mặt đất, “Sẽ không, tiểu Bảo là hài tử của phu quân ta, là cốt nhục của hắn, không phải là của bất luận kẻ nào.”
“Nhất định là người nghĩ lầm rồi, không có, ta không có ở trong miếu. . . Không có, khẳng định không có.”
bookwaves.com.vn
Nàng có lỗi với phu quân, có lỗi bà mẫu, nàng đời này duy nhất có thể bù đắp chuyện áy náy trong nội tâm bản thân, chính là sinh tiểu Bảo.
Nếu như bây giờ đến tiểu Bảo cũng không phải hài tử của Hồ gia.
Vậy nàng. . .
Nàng không bằng chết đi, nàng không mặt mũi đi gặp phu quân dưới suối vàng.
“Ngươi nhất định sai rồi, Đỗ tiên sinh, ngươi nhất định sai rồi!” Thôi Xảo hô.
Quế vương và Bả Tử đẩy cửa tiến đến, ngồi ở cách Đỗ Cửu Ngôn không xa.
Đây là Đỗ Cửu Ngôn không muốn thấy, là sau khi án kiện này thành lập, chỗ để kẻ khác khó có thể quyết đoán và tiêu tan nhất.
Có bao nhiêu gia đình, trượng phu, thê tử còn có hài tử ở trong án kiện này, thống khổ.
Bọn họ sai lầm rồi sao?
Không có!
Nhưng bị nghiêm phạt lại là bọn hắn, loại đau này, rất có thể sẽ theo rất nhiều người suốt đời, triệt để hủy diệt bọn họ.
“Thôi Xảo, ” Đỗ Cửu Ngôn tiến lên nửa đỡ nàng, ôn nhu nói: “Nếu như chuyện này là thực sự, chúng ta biết vẫn như cũ lừa mình dối người, như vậy còn có thể có rất nhiều phu thê bị thương tổn.”
“Ta hy vọng có thể kết thúc bọn họ, để chuyện như vậy, từ nay về sau tiêu thất, để càng ít người bị thương tổn.”
Thôi Xảo ôm cánh tay của Đỗ Cửu Ngôn, gào khóc.
“Đỗ tiên sinh, ta sống còn có ý gì, đời này ta sống một chút ý nghĩa cũng không có.”
“Người để ta đi chết đi, cầu người cho ta một cây đao, một sợi dây, cái gì đều có thể!”
Đỗ Cửu Ngôn khẽ vỗ nhẹ nàng, thấp giọng nói: “Chết không phải là không thể được, nhưng là, không thể chết như vậy, Thôi Xảo!”
“Những người hại ngươi, còn đang nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, mà ngươi lại chết, ngươi cam tâm sao?”
Thôi Xảo ngẩng đầu lên, nước mắt tuôn rơi, nghẹn ngào nói: “Đỗ tiên sinh, người nói tiểu Bảo. . . Tiểu Bảo hắn. . . Sẽ không, tiểu Bảo hắn không phải là của những súc sinh đó.”
“Được, tiểu Bảo không phải của bọn hắn.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta tới suy đoán thời gian một chút được không?”
Thôi Xảo nói: “Làm, làm sao suy đoán?”
“Lúc ngươi đi, là mấy ngày mấy tháng?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Quỳ thủy của ngươi là ngày mấy?”
Thôi Xảo nói: “Ngày ta đi là tháng mười. . .” Nàng nhớ lại thời gian, “Mùng tám tháng mười.”
“Quỳ thủy, khi đó quỳ thủy của ta đều là ở đầu tháng, đúng, quỳ thủy của ta qua rồi ta mới đi.” Thôi Xảo nói: “Bởi vì trên người không sạch sẽ, nên vẫn kéo không có dám đi miếu.”
“Chờ sạch sẽ, ta liền đi.” Thôi Xảo nói.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Như vậy sau khi ngươi trở lại, qua mấy ngày đôn luân với phu quân ngươi?”
“Các sư phụ trong miếu nói ít nhất phải qua ba ngày. Ta và phu quân ta sợ ảnh hưởng chén thuốc, nên đợi thêm hai ngày.” Thôi Xảo nói: “Hợp với hai ngày chúng ta đều. . . Sau này tháng mười một ta có mang thai.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Quỳ thủy hết, nữ nhân không hoài thai.”
Thôi Xảo sửng sốt, nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Không phải nói trước sau quỳ thủy dễ dàng nhất sao?”
“Không phải, trước sau quỳ thủy không dễ thụ thai nhất, lai trước ba ngày đi rồi trong bốn ngày, cũng không dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nên, tiểu Bảo cũng là hài tử của ngươi và phu quân ngươi.”
bookwaves.com.vn
Trong phòng thẩm vấn cũng không rộng thoáng, Thôi Xảo gắt gao nhìn chằm chằm thần sắc của Đỗ Cửu Ngôn, muốn ở trên nét mặt của nàng tìm được một tia buông lỏng và vết lừa nàng.
Nhưng là không có, Đỗ Cửu Ngôn rất kiên định nhìn nàng.
“Thực sự?” Thôi Xảo hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Ta bác học đa tài, không gì không biết. Ngươi tin tưởng ta không?”
“Tin tưởng, ta tin tưởng ngươi.” Thôi Xảo gật đầu, dùng tay áo lau khô nước mắt, “Đỗ tiên sinh ta tin tưởng ngươi. Bà mẫu và hàng xóm của ta đều nói, tiểu Bảo nhà của ta giống phu quân ta khi còn bé, quả thực giống nhau như đúc.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Nên tiểu Bảo là hài tử Hồ gia, không có sai.”
“Cảm tạ Đỗ tiên sinh, cảm tạ!” Thôi Xảo dập đầu cho nàng, Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo nàng đứng lên, đỡ nàng ngồi xuống, “Nên ngươi chớ suy nghĩ lung tung, tiểu Bảo chính là hài tử của phu thê các ngươi, hàng thật giá thật, không có sai.”
Thôi Xảo gật đầu, “Vâng, vâng, sẽ không sai.”
Đỗ Cửu Ngôn không có gấp hỏi, chờ tâm tình Thôi Xảo ổn định.
Quế vương nhíu mày suy nghĩ sâu xa, đột nhiên liền nghĩ đến ngày đó ở trên xe ngựa, Đỗ Cửu Ngôn đột nhiên có quỳ thủy. . . trước ba ngày sau bốn ngày?
Còn có nói như thế.
Hắn thì thầm hai câu, nhớ kỹ ngày.
“Đỗ tiên sinh, ” Thôi Xảo nói: “Người mới vừa nói, ta, ta tỉ mỉ nghĩ lại một lần, ta cảm thấy người nói đúng, trong canh ta uống hẳn là thật sự có đồ.”
“Ta tỉnh lại xong, hỏa thiêu hạ thân dường như có chút đau, ta tưởng do ta nằm mơ. Hơn nữa, đại sư phụ kia cũng nói với ta, nói nếu như ta cảm giác thân thể có chút dị dạng thì không có vấn đề gì, qua một hai ngày sẽ không sao.”
“Hắn nói đây là tác dụng của chén thuốc.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Lúc đó ai nói với và ngươi những lời này?”
“Chính là trụ trì của bọn họ.” Thôi Xảo nói: “Hắn đức cao vọng trọng, cười ha hả nói với ta, mấy năm này cho tới bây giờ ta đều không có hoài nghi.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi không cần áy náy, chuyện này không trách ngươi, lỗi cũng không ở chỗ ngươi.”
“Nhưng là. . .” Trong lòng Thôi Xảo buồn khổ, hai năm qua là ác mộng của nàng, khó diễn tả được, “Nếu như ta biết tình huống như vậy, ta tình nguyện hòa ly với tướng công ta, để hắn một lần nữa thú nữ nhân trở về.”
Nếu như là như vậy, rất có thể hiện tại lại là một phen quang cảnh khác.
“Trên đời không có nếu như, chúng ta cũng không trở về được quá khứ. Chúng ta có thể làm, chính là làm tốt chuyện trước mắt, làm không thẹn với lương tâm.” Đỗ Cửu Ngôn ôn nhu nói: “Ngươi tỉnh lại chút, vì tiểu Bảo ngươi cũng có thể sống được.”
Thôi Xảo gật đầu, “Ta nhất định sẽ không suy nghĩ lung tung nữa Đỗ tiên sinh, người yên tâm, ta sống thật tốt, ta phải tận mắt thấy những ác nhân này bị chém đầu.”
“Nghĩ như vậy là được rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chờ án tử tra ra manh mối, có thể còn có chỗ cần ngươi, đến lúc đó ta lại tới tìm ngươi.”
Thôi Xảo gật đầu, “Đỗ tiên sinh, ta cái gì cũng không sợ, nếu như quan phủ đồng ý ta làm chứng, ta nhất định ra ngoài.”
“Ta đã như vậy, ta không có gì đáng sợ. Người nói rất đúng, để cho bọn họ bị nghiêm phạt, mới là trọng yếu nhất.”
Đỗ Cửu Ngôn rất vui mừng, vụ án này nàng sẽ không để cho Thôi Xảo lên đường.
Thế đạo này đối với nữ nhân là không có khoan dung gì đáng nói.
—— lời nói ngoài ——
Sở dĩ, án tử điểm cong ở chỗ này, bởi vì không đầu nam thi mà khiên đi ra ngoài vụ án này!
Ngày hôm nay hai mươi sáu hào lạp, có phiếu nhớ kỹ đầu, bất năng lãng phí, ha ha!
Sao sao đát, ta đi ngủ lạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...