Q1 – CHƯƠNG 543: ĐIỀU TRA ÁN KIỆN
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở trong phòng giam, nghe Điếu Đại nói chi tiết khám nghiệm tử thi lúc đó. Điếu Đại nhớ lại, nói: “. . . Lúc đó cũng là điều tạm ta qua, ta kiểm tra thực hư xong đều ghi lên hồ sơ.”
“Vóc người của người chết ta đoán chừng không khác ta bao nhiêu đâu, sinh tiền hẳn là hơi có chút béo, da không thô ráp, trên tay ngoại trừ lòng của mấy ngón tay trái có mấy nốt chai ra, ngón tay rất trơn bóng nhẵn nhụi.”
“Vật liệu may mặc tính chất phổ thông, thế nhưng cuộc sống bình thường cũng không khổ cực.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Chân thì sao, có nhìn qua không?”
“Xem qua, trên chân không vật gì, trên hài không có bùn.” Điếu Đại nói: “Nếu là nguyên nhân cái chết, ta không có giải phẫu, nhưng y theo kinh nghiệm của ta, trọng điểm vẫn là trên đầu.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, Điếu Đại cũng không nói bao nhiêu đầu mối hữu dụng.
Xem ra, lúc này đây các nàng thực sự phải làm mèo mù.
“Tề đại nhân có nói xử trí ngươi như thế nào hay không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Điếu Đại trả lời: “Còn chưa có nói.”
“Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, lần này nhốt phạm nhân tương đối nhiều, chém đầu đều phải chém một buổi sáng. Tam ti bên kia phỏng chừng sẽ xử lý người nhẹ, có thể bảo trụ một cái mạng.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Điếu Đại xác nhận, lại nghĩ tới cái gì, nói: “Đỗ tiên sinh, nếu như ta bị xử lưu vong sung quân, người có thể trước khi ta đi, giúp ta tìm một đồ đệ hay không?”
“Ngươi muốn thu đồ?”
Điếu Đại gật đầu, “Tay nghề ngỗ tác, ta tự nhận thiên hạ không ai có thể tốt hơn ta. Nếu ta lưu vong sung quân chết ở bên ngoài, tay nghề sẽ mất.”
“Thu một đồ đệ, coi như là ta chuộc tội đi.”
Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến Thi Thường Dương. Trình độ của Thi Đại cũng rất tốt, nhưng so với Điếu Đại vẫn có chênh lệch. Nếu như Thi Đại nỡ để nhi tử làm đồ đệ của Điếu Đại, trái lại là một cơ hội tốt vô cùng.
“Ta viết thư về, giúp ngươi hỏi một vị bằng hữu, xem hắn có nguyện ý đến kinh thành hay không.”
Điếu Đại dù là sẽ xử lưu vong sung quân, cũng là có thể lùi thời gian lại, chút chuyện nhỏ này, vô luận là Tề Đại Thanh hiện tại, hay là Ngô Điển Dần sắp lên chức, đều có thể.
Điếu Đại chắp tay nói tạ ơn.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương đi giếng cạn ném thi thể năm đó.
Giếng cạn này vốn là mọi người trong hẻm dùng chung, nhưng sau này nước giếng cũng không biết cạn từ năm nào, giếng này thành một giếng phế.
Giếng rất sâu, từ miệng giếng nhìn xuống, thấy không rõ tình huống trong giếng.
“Trên hồ sơ nói người phát hiện là mấy hài tử chơi đùa ở gần đây.” Quế vương nói: “Tìm bảo trưởng, tương gọi mấy hài tử lúc đó đến hỏi chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Vương gia nói có lý.”
Bảo trưởng họ Sài, là một nam nhân chừng năm mươi, hai đời trên hắn đều ở đây.
Hắn quản các hộ gia đình ở bốn hạng tử hoành túng giao thác, ở thế hệ này rất có uy tín.
“Còn tưởng rằng vụ án này quan phủ không tra xét, không nghĩ tới Tiền đại nhân cư nhiên giao án kiện cho Đỗ tiên sinh điều tra.” Sài bảo trưởng thật cao hứng, “Vụ án này là phát hiện ở chỗ chúng ta, cho tới nay là một tâm bệnh của ta, hiện tại Đỗ tiên sinh tiếp nhận, ta nghĩ sắp không mất bao nhiêu thời gian, khẳng định có thể bắt được hung thủ.”
Đỗ Cửu Ngôn xua tay, “Ta cũng không trâu bắt chó đi cày a. Độ khó của vụ án này, kinh qua mấy năm này độ khó lớn hơn. Còn thỉnh bảo trưởng và các vị hương thân hỗ trợ nhiều hơn, cám ơn nhiều.”
Bảo trưởng vừa đến, bách tính phụ cận cũng đều nghe được tin tức, nhàn rỗi đều vây sang đây xem Đỗ Cửu Ngôn.
“Đỗ tiên sinh, ngày đó chúng ta cũng đi nghe rồi, người thật lợi hại, không hổ là tụng sư lợi hại nhất Đại Chu.” Có một thanh niên nhân nói.
Đỗ Cửu Ngôn xấu hổ nói: “Đại Chu rộng lớn, người tài đếm không hết, người dám nói ta cũng không dám nhận a.”
Bookwaves.com.vn
“Người là lợi hại nhất, mới đến kinh thành một ít thời gian, liền làm nhiều án kiện như vậy. Huống chi, nếu là không lợi hại, Đại Lý tự cũng sẽ không thỉnh người làm loại bản án cũ nghi nan không đầu này.”
Đỗ Cửu Ngôn thật buồn bực, nàng muốn sao?
Nàng một chút cũng không muốn a.
Nàng chỉ muốn lấy danh tụng sư thật cao, xử lý án kiện đơn giản.
Dễ dàng, tiêu sái còn có thể được danh tiếng.
Không giống loại này, mệt mỏi không được cám ơn, còn không có tiền.
Rất thiệt thòi.
“Thêm phiền toái cho mọi người, nếu như nghĩ ra đầu mối hữu dụng gì, nhất định phải nói cho ta biết.” Đỗ Cửu Ngôn nhất nhất chắp tay.
Tất cả mọi người theo xác nhận.
Bảo trưởng để người gọi ba hài tử lúc đó phát hiện tới.
Ba nam hài năm nay đều tầm mười tuổi, lúc đó án phát, cũng đều là bảy tuổi hơn, hài tử nửa lớn là cái tuổi chó cũng ngại, lên trời xuống đất không có chuyện không dám làm.
“Đỗ tiên sinh, là ta phát hiện trước.” Tiểu nam hài vóc dáng cao nhất hô: “Lúc đó chúng ta nháo hô vào bên trong, còn hát nữa, sau đó ném đá vào bên trong.”
“Bình thường đều là vang lộp bộp, lúc đó lại nghe không được thanh âm.”
Nam hài tử béo lùn nói: “Là ta, ta phát hiện không có thanh âm. Ta nói phía dưới đen như mực khẳng định có quỷ, quỷ nuốt đá của chúng ta.”
Người vóc dáng thấp nhất nói: “Ta không phục. Cha ta nói trên đời không có quỷ, ta còn cãi nhau với hắn.”
“Ta về nhà cầm hộp quẹt, chạy đến miệng giếng soi.” Nam hài vóc dáng nhỏ nói: “Hộp quẹt rơi xuống, ta. . . Ta còn bị nương ta đánh cho một trận.”
“Sau đó thì sao?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Nam hài vóc dáng cao nói: “Lúc rơi xuống, chúng ta liền thấy bên trong có một con quỷ không đầu. Chúng ta đều. . . Đều sợ quá khóc, chạy về nói cho cha ta biết, cha ta gọi mọi người cùng nhau đến, đốt cây đuốc nhìn đáy giếng, thật đúng là thấy được một con quỷ không đầu, ở đáy giếng.”
Bây giờ ba hài tử nhớ lại, còn thấy sợ nổi da gà, run lập cập.
“Trên đời quả thực không có quỷ, ” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ đầu của nam hài vóc dáng thấp, nói: “Quỷ đều ở trong lòng người, ngươi càng sợ nó lại càng đắc ý, sau đó thường thường ra dọa ngươi.”
Ba hài tử đều theo gật đầu, vỗ ngực nói: “Ta không sợ, trong lòng ta cũng không có quỷ.”
“Là một nam tử hán.” Đỗ Cửu Ngôn tán thưởng nói.
Ba hài tử thật cao hứng, đắc ý nhìn về phía cha mẹ mình. Được Đỗ tiên sinh khen, có thể xạo thật lâu với bạn cùng trường còn có bằng hữu nữa.
“Lúc đó báo quan, bởi vì án tử tương đối ác liệt, Đại Lý tự nhận.” Sài bảo trưởng nói: “Sau này, quan phủ tới hỏi không ít chuyện, nhưng bởi vì tìm không được đầu, không giải quyết được gì.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Phụ cận trong vòng của người quản hạt, tổng cộng có bao nhiêu gia đình?”
“Ba năm trước đây ta quản bảy mươi chín gia đình, bây giờ là một trăm lẻ một hộ, tổng cộng bốn trăm mốt người.” Sài bảo trưởng trả lời.
“Giếng này, là bao nhiêu hộ xài chung, người biết nơi này có giếng cạn nhiều hay không?”
Sài bảo trưởng nói: “Giếng này hai ngõ nhỏ năm đó gần bốn mươi gia đình dùng. Người biết giếng này bị cạn thì nhiều hơn, dù giếng ở chỗ này, cũng không có thể giấu che, ta không cũng không dám nói bao nhiêu người biết.”
“Ngõ nhỏ này hẻo lánh, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người bình thường không có chuyện gì không tới nơi này đi.”
Sài bảo trưởng gật đầu, “Vậy cũng phải, chúng ta đây đều là người nghèo, người bên ngoài tới nơi này trừ phi là thăm người thân, người rảnh rỗi cũng tìm không tới đây.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn đứng ở đầu ngõ. Con đường và kiến trúc trong kinh thành là kinh qua quy hoạch, dựa theo cửa thành mà tính, tổng cộng là chín quận thành, thân ở trong đó có loại cảm giác giăng khắp nơi tìm không ra phương pháp, nhưng nếu nhìn bản đồ đất, sẽ phát hiện, từng khối từng khối phân cách rất hợp quy tắc, giữa ngõ nhỏ và ngõ nhỏ, phần lớn đều là giống nhau.
Giếng ở Áo Tử hạng, nói là Áo Tử hạng, là bởi vì nơi này có một cửa đinh, hai bên áo kéo dài chính là hai cái tay áo, thân án chính là vuông góc tương liên Ngô Đồng hạng, Ngô Đồng hạng đi phía trái, chính là nơi bánh nướng trong túi của người chết kia, Tỳ Bà hạng.
(Luna: Giải thích thêm cho ai đọc không hiểu, ý tác giả là sở dĩ cái hẻm đó gọi là hẻm Áo bởi vì địa đồ của cái hẻm như một cái áo vậy, có thân áo có tay áo rõ ràng)
Nhắc tới không rõ, nhưng từ ngõ hẻm xuyên qua ngõ nhỏ, kỳ thực đều rất gần.
“Lúc đó đưa thi thể lên, các ngươi có phát hiện gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi mọi người.
Sài bảo trưởng gọi cư dân phụ cận, “Hỏi các ngươi, biết cái gì nói cái đó, không nên nói chuyện phiếm, ảnh hưởng phán đoán của Đỗ tiên sinh.”
“Không có việc gì không có việc gì, chuyện phiếm cũng là có thể.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Phát huy sức tưởng tượng của các ngươi, lớn mật đoán. Coi như mình cũng là một bộ khoái, căn cứ đầu mối, tra án phá án.”
Mọi người đều cười lên, nam tử trẻ tuổi mới vừa nói chuyện liền nói: “Đỗ tiên sinh, hài trên chân người kia đặc biệt mới, lúc đó ta ở bên cạnh, nhìn chằm chằm hài của hắn hồi lâu, nếu là mang, tối đa không vượt quá ba bốn ngày.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Khẳng định như vậy?”
“Đúng. Không chỉ hài mới, y phục của người kia cũng là mới, tắm nói, không vượt quá hai lần giặt.”
Mọi người đều cười lên, có người nhìn biểu tình tò mò của Đỗ Cửu Ngôn, giải thích với nàng: “Mao tú tài thích xem y phục và hài của người ta nhất.”
Nam tử được gọi là Mao tú tài có chút ngượng ngùng, “Bởi vì nương ta chuyên môn làm hài làm y phục.”
“Thì ra là thế. Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ.
Một người phụ nhân nói: “Mao tú mới nói ta cũng thấy thế. Trọng lực bước đi của người này bên trái nặng, chân phải phải nhẹ một chút. Nên trên đế hài của chân phải còn có một chút trắng.”
Vải còn dư lại một bộ phận màu trắng chưa bị làm bẩn, có thể thấy được đôi hày này nhất định là mới.
Nếu như là hài cũ cọ rửa, vải cũng sẽ không được trắng.
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, lại nhìn người khác.
Mọi người thấy nàng là thật muốn nghe, bắt đầu ngươi một câu ta một câu, nói ra các loại suy đoán tích góp từng tí một trong ba năm đối với án kiện này người chết này.
Không có hữu dụng gì, nhưng thật thú vị.
Nghe đủ hơn nửa canh giờ, Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương mới cáo từ mọi người.
“Vương gia, người có cảm giác gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Quế vương vừa rồi vẫn không có phát biểu ý kiến và nói chuyện.
“Ta đối với khối bánh nướng kia, thật tò mò.” Quế vương nói: “Vì sao hắn đặt nửa khối bánh nướng ở trong túi?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chưa ăn hết?”
“Không biết có phải người giết người để hay không?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương nói: “Thông thường người ra ngoài mua bánh nướng ăn, ít nhiều là bởi vì trong bụng quá đói, một miếng bánh nướng nhỏ như vậy, một nam nhân lớn như vậy, không nói mười khối, ba năm khối tuyệt đối không là vấn đề.”
“Hắn là ăn bao nhiêu khối, mà nhét nửa khối còn dư lại vào trong túi?”
Hai người nói chuyện, đã đến trước sạp bánh nướng của Thôi Xảo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...