Q1 – CHƯƠNG 503: ĐI THẾ NÀO ĐÂY
Dịch giả: Luna Wong
Sắc trời đen lại, ngựa mới vừa rồi bọn họ cưỡi đã sớm không biết chạy đi đâu, ba người chỉ phải bộ hành ở trên quan đạo không có một bóng người.
Gió thổi lạnh buốt, Quý Ngọc chậm rãi hết sức, mới nhận thấy thấy đau đớn trên người, không chỉ cánh tay ngang lưng, chân đã ở lúc nhảy xuống cọ rách da.
Nàng khập khễnh đi tới, Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại nhìn nàng, “Chân đụng trúng rồi?”
“Không có việc gì, ” Quý Ngọc hướng về phía nàng cười cười, “Có thể trầy da.”
Đỗ Cửu Ngôn đi đỡ nàng, Quế vương đã đoạt trước một bước, không cần khách khí nắm cánh tay của Quý Ngọc, “Ta đỡ cho.”
Nữ nhân thực sự là phiền phức, không bản lĩnh còn nhu nhu nhược nhược.
Thực sự là không nhìn thấy một chỗ tốt nào.
Quế vương đặc biệt ghét bỏ quét một mắt Quý Ngọc.
Quý Ngọc có thể cảm giác được Quế vương ghét bỏ và không tình nguyện, nàng giật giật cánh tay, nói: “Ta không sao, không dám làm phiền vương gia.”
“Vậy ngươi kiên trì một chút.” Quế vương biết nghe lời phải buông lỏng tay.
Đỗ Cửu Ngôn trừng Quế vương một mắt.
“Đỗ tiên sinh, ” Quý Ngọc nhớ lại tình hình mới vừa rồi, “Ngày hôm nay người đánh xe và bà tử theo xe đều là gia sinh tử từ nhỏ ở nhà ta làm việc, cũng đều là người thành thật, sẽ không có vấn đề.”
Gia sinh tử khác với hạ nhân mua từ bên ngoài về.
Gia sinh tử là cả gia đình người đó đều ở trong nhà của chủ tử, nếu như phạm sai lầm, thì không phải phạt một mình hắn, chủ tử có quyền lợi quyết định sống chết của người một nhà hắn.
Dù là không đánh chết, cũng là có thể phát mãi hay sỉ nhục đến chết.
Không có lý do đặc biệt, gia sinh tử thông thường cũng không dám phạm sai lầm lớn.
“Vậy ý của ngươi là, đoạn thời gian vừa rồi ngươi tiến biệt viện, xe ngựa đậu ở đó, có người ngoài cho ngựa nhà ngươi ăn thuốc?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quý Ngọc gật đầu, “Đúng, đây đúng là ý nghĩ của ta.”
“Vì sao đối phương làm như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn lập tức liền nghĩ đến Kinh Nhai Trùng. . . Chẳng lẽ là kịch bản mới viết, để cho nàng gánh vác làm hung thủ giết Quý Ngọc?
Nàng giết Quý Ngọc, không hề có động cơ.
Đó là dự định làm cái gì?
Một người làm việc phải có mục đích. . . Nếu như không phải muốn vu oan nàng giết Quý Ngọc, chẳng lẽ là chuẩn bị làm hồng nương dắt hồng tuyến, để cho nàng hay Quế vương thành thân với Quý Ngọc bồi dưỡng tình cảm tốt?
Đỗ Cửu Ngôn cảm giác mình nghĩ sai.
Rất hiển nhiên Kinh Nhai Trùng không có khả năng làm hồng nương.
Vậy thì vì cái gì?
Chỉ có thể là Kinh Nhai Trùng đã biết chuyện Kiều Chí Cương bắt Đan Đức Toàn, cho nên muốn tìm lý do lưu bọn họ lại.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua Quý Ngọc, đuôi lông mày hơi nhướng.
“Ta cũng không biết, ta gần nhất vẫn ở trong nhà, cũng không có đắc tội ai, ” Quý Ngọc nói: “Gần đây nhà ta cũng thế, đã là cực độ khắc chế và khiêm tốn, từ không dám đi trêu chọc ai.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Việc này trở về lại tra đi.”
Ba người trở về, Quý Ngọc bỗng nhiên ngồi xổm xuống, phốc ra một búng máu, Đỗ Cửu Ngôn đỡ nàng, “Làm sao vậy?”
“Ta, ta không biết.” Nàng nói chuyện, cầm lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, nghiên đầu ngã vào trên người nàng hôn mê.
Đỗ Cửu Ngôn lắc nàng, “Quý Ngọc.”
Hô vài thanh, Quý Ngọc cũng không có phản ứng.
“Ý gì?” Quế vương nhìn chằm chằm Quý Ngọc, “Nhét nàng vào ven đường, ta đi gọi người nhà nàng tới đón!”
Hắn đã nói, nữ nhân rất phiền phức.
“Cõng trở về đi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một nữ hài tử như nàng, ngươi nhẫn tâm bỏ ở nơi này?”
Nàng nói chuyện, ra hiệu Quế vương, “Ta cõng.”
“Ngươi cõng cái gì, nặng chết.” Quế vương lầu bầu, “Chỉ biết chiếm tiện nghi, nữ hài tử hiện tại thực sự là càng ngày càng thiếu rụt rè.”
Lúc nói chuyện, cõng Quý Ngọc trên lưng mình đi phía trước, như bị người đuổi theo, đi cực nhanh.
“Ngươi chậm một chút, không mệt mỏi sao?”
Quế vương nói: “Sớm thả xuống, rất nặng!”
Hai người cấp tốc đến cửa thành, cửa thành đã đóng, Quế vương đứng ở phía dưới không nhịn được hô: “Mở rộng cửa!”
Bookwaves.com.vn
“Ai? Cửa thành đã đóng, ngày mai tới sớm!”
Quế vương cả giận nói: “Dong dài cái gì đó, nhanh chóng xuống mở rộng cửa cho bổn vương, không thôi giết chết các ngươi.”
Quá phiền.
Hắn quá ngạnh khí, người của phía trên mặc dù nhìn không thấy mặt cũng bị ngạnh khí như thế làm cho sợ hãi, huống chi đối phương còn tự xưng vương gia.
Nhất thời có người chạy xuống tới, mở ra một khe cửa, Quế vương ba bước thành hai bước vào cửa.
“Tìm một xe ngựa đến.” Quế vương phân phó nói.
Tất cả mọi người nhận ra, đây là Quế vương gia và Đỗ Cửu Ngôn, trên người bọn họ còn cõng một nữ hài. . . Nữ hài tử tóc tai rối bời, trên y phục có vết máu, người hôn mê bất tỉnh!
Không dám hỏi nhiều, đi lấy một chiếc xe ngựa, thả Quý Ngọc trên xe.
“Đưa người trở về.” Quế vương phân phó nói.
Thủ vệ sai dịch đáp lời, đưa Quý Ngọc về nhà.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương trở về vương phủ, nàng càng nghĩ càng cảm thấy kỳ quái. . . Quý Ngọc cứ đi như vậy, tựa hồ không nhìn ra có âm mưu.
Chính là một ngoài ý muốn thông thường a.
Chẳng lẽ là nàng nhìn không rõ?
“Lúc rảnh rỗi ta đi tra.” Quế vương nói: “Sớm nghỉ ngơi một chút, sáng sớm ngày mai các ngươi còn phải chạy đi.”
Đỗ Cửu Ngôn xác nhận, gọi Kiều Mặc qua, xé da mặt của mình, thấp giọng nói: “Sáng sớm ngày mai ngươi mang theo củ cải nhỏ đi bái phỏng Lỗ Chương Chi, bất luận hắn có ở nhà không, đều hao tổn ở nhà bọn họ không cần đi.”
“Ta?” Kiều Mặc do dự mà, “Người để ta giả người?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Chỉ vóc dáng ngươi thấp, hình tương đối tương tự với thân ta.”
Hắn không lùn! Là bởi vì người khác đều cao.
“Vâng!” Kiều Mặc cầm da mặt của Đỗ Cửu Ngôn cho hắn, “Vậy người tìm kiện y phục cho ta.”
Đỗ Cửu Ngôn lật một kiện trường bào hôm qua nàng mới mặc, vỗ vỗ vai Kiều Mặc, “Nhiệm vụ này rất gian khổ, ngươi nhất định phải sắm vai tốt. Đây là cơ hội cho ngươi biểu hiện tốt, chờ được chuyện ta tìm tức phụ cho ngươi!”
Kiều Mặc ngây ra một lúc, lắc đầu.
“Không cần tức phụ?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Ngươi xạo.” Kiều Mặc nói: “Tống Cát Nghệ bọn họ đến bây giờ đều không có tìm được tức phụ!”
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt, suy nghĩ một chút có việc cầu người, lại khách khí một chút, “Bọn họ không muốn tìm tức phụ ở kinh thành, mà ngươi thì không sao.”
“Ngươi tìm ai?” Kiều Mặc ép hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, cười lạnh nói: “Chuyện này, chờ ta trở lại mới nói, được không?”
“Được.” Kiều Mặc cầm lấy da mặt và áo bông liền chạy.
“Cả ngày nhớ tức phụ, không tiền đồ.” Đỗ Cửu Ngôn hừ một tiếng, củ cải nhỏ nói: “Cha a, không phải Kiều thúc thúc không tiền đồ, là bởi vì quả thực người khoác lác.”
Đỗ Cửu Ngôn nắm bắt mặt của nhi tử, “Ta không xạo có thể lung lạc nhân tâm sao?”
“Lung lạc nhân tâm chính là vẽ bánh và khích lệ. Nhớ chưa, đây là cha ngươi truyền học vấn cho ngươi!”
Củ cải nhỏ gật đầu bất điệt, “Nhớ kỹ.”
“Ngươi cũng phải biểu diễn thật tốt, không thể lộ ra chân ngựa. Không thôi cha ngươi ta sẽ gặp nguy hiểm.”
Củ cải nhỏ nhất thời lo lắng, “Ta thực sự rất lo lắng a, bên kia khẳng định rất nguy hiểm.”
“Tình huống nếu như ứng phó không được, chúng ta bỏ chạy. Sẽ không chết chống qua. Bất quá, nếu như ta thực sự anh dũng hy sinh, ngươi nhất định phải túm lấy nghĩa phụ của ngươi, để hắn nuôi ngươi. Còn phải đi chỗ thánh thượng đòi tiền nuôi nấng.”
“Không có nghìn vạn lần lượng, ngươi một khóc hai la ba treo cổ!”
Củ cải nhỏ gật đầu, lại ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Cha a, ta vẫn là muốn người. . . Dù sao người có thể kiếm tiền, còn đáng giá hơn cả nghìn vạn lượng.”
“Xem như tiểu tử ngươi có lương tâm.” Đỗ Cửu Ngôn lau nước mắt cho hắn, “Đừng sợ, thân phận của ngươi tôn quý còn lợi thế như vậy, mặc kệ thế nào, ngươi không chết đói được.”
“Sau này lúc tác uy tác phúc, cũng phải có điểm mấu chốt, biết không?”
Củ cải nhỏ gật đầu, biểu thị nhớ kỹ.
Sáng sớm hôm sau, Kiều Mặc mặc y phục của Đỗ Cửu Ngôn ôm nhi tử của Đỗ Cửu Ngôn ra cửa, hai người vừa ra, người theo nàng liền theo đuôi, Bả Tử leo tường trở về, thấp giọng nói: “Còn có người ở bên ngoài. Bọn họ đến vương gia và ta đều theo dõi.”
“Đây không dễ làm!” Đỗ Cửu Ngôn nhìn Quế vương, “Ngươi đi trước đi, điều ra vài người, ta và Bả gia lại nghĩ biện pháp.”
Tiền Đạo An và mấy người Thái Trác Như nhìn chằm chằm che mặt của Đỗ Cửu Ngôn không rời mắt. Đậu Vinh Hưng hỏi: “Cửu ca, mặt của ngươi vì sao trắng như vậy, bôi phấn?”
“Đi bắt đầu làm việc!” Đỗ Cửu Ngôn đẩy mấy người, “Tốc tốc tiêu thất.”
Bookwaves.com.vn
“Nháo nhi và Hoa Tử chờ một chút, ta có lời nói với các ngươi.”
Mấy người Tiền Đạo An đầy mặt hồ nghi, Thái Trác Như bỗng nhiên nói: “Trên mặt của người lúc trước, dán da mặt? Nên tối như vậy?”
“Suỵt, nhìn thấu không nói thấu a, A Như!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đi đi, nhiều người không dễ lăn lộn.”
Thái Trác Như nhìn chằm chằm mặt của nàng một lúc lâu, nói: “Trở lại hẳn nói việc này. Các ngươi nhất định chú ý an toàn.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn chột dạ, cảm giác lừa gạt hảo bằng hữu, khó có được thiện lương một lần, “Trở về lại giải thích với các ngươi.”
Thái Trác Như mang theo bốn người đầy mặt hồ nghi cẩn thận mỗi bước đi tiêu sái.
“Ta đi?” Quế vương chỉ chỉ bên ngoài, Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người vào cung đi, không phải muốn hồi bẩm với thánh thượng sao?”
Quế vương gật đầu, không yên tâm nhìn nàng, “Ngươi xác định ngươi có thể ra ngoài?”
“Xác định.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương gật đầu, “Bản thân ngươi cẩn thận.” Lúc nói chuyện liền đi.
“Ta đi trước, chờ ta bỏ qua người theo ta, chúng ta gặp ở ngoài thành Bảo Định!” Bả Tử nói: “Ngươi một đường cẩn thận, tuy có Kiều Mặc phía trước, nhưng còn có người nhìn chằm chằm ngoài cửa vương phủ.”
Đỗ Cửu Ngôn vẫy tay, “Đi đi đi đi.”
Bả Tử ly khai, Đỗ Cửu Ngôn lôi kéo Nháo nhi, “Đi, ta có lời nói với ngươi.”
Nàng mang theo hai người nói nhỏ trở về phòng.
“Hí phục đâu, có mang về không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi Nháo nhi.
Nháo nhi và Hoa Tử đều gật đầu, “Có, mang về.”
“Cửu ca, ngươi. . . Không phải ngươi muốn mặc chứ?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Bằng không không đi được a, bên ngoài khẳng định còn có người!”
“Ta. . . Ta mang theo váy lúc đó làm cho ngươi, vẫn đặt ở trong rương, ngươi, ngươi có muốn mặc hay không?” Nháo nhi nói.
Đỗ Cửu Ngôn trừng mắt nhìn hắn, “Vì sao mang theo?”
“Ta cảm thấy có khả năng ngươi sẽ dùng tới, hơn nữa, hơn nữa váy làm rất đẹp, ta không nỡ bỏ ở nhà, nếu như tiên sinh quên lấy ra phơi nắng, sẽ có mối.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là chuyện rất nguy hiểm, lần sau không thể làm.” Lại nói: “Bất quá nể mặt lần này ngươi lập công, ta tha thứ cho ngươi.”
Nháo nhi bị nàng hù sửng sốt một chút, “Vậy, vậy ngươi thực sự muốn mặc?”
“Mặc a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Một hồi các ngươi cũng mặc hí phục, chúng ta cùng đi ra ngoài.”
Nháo nhi và Hoa Tử liếc nhau, hai tròng mắt chiếu sáng, “Được, ta, ta đi lấy.”
“Cửu ca mặc váy nhất định rất đẹp.” Hoa Tử vỗ tay, “Cửu ca, ngươi nhất định là cô nương xinh đẹp nhất toàn bộ kinh thành.”
Đỗ Cửu Ngôn gõ đầu của hắn, “Hỏi ngươi một lần nữa, muốn ta làm cô nương xinh đẹp nhất, hay là tụng sư đẹp trai nhất?”
“Tụng sư!” Hoa Tử cười nói: “Cửu ca không làm tụng sư sẽ không vui.”
Đỗ Cửu Ngôn ngắt mũi hắn, “Thì đó. Chúng ta phải nhẫn, nhịn được tất cả thất tình lục dục, mới có thể đăng phong tạo cực!”
“Vậy vương gia thì sao. . . Người cũng nhịn không thích nữa sao?” Hoa Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu lại lắc đầu, “Lời vô ích, phải nhẫn cái gì. Đối với loại người có tài hoa có tài năng như ta đã định trước trở thành thánh nhân, là không cần tình yêu. Thứ này sẽ trở thành chướng ngại vật của ta!”
Khóe miệng của Hoa Tử run lên, cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn đang khoác lác, thế nhưng không dám đâm phá.
“Cửu ca, y phục tới!” Nháo nhi cầm váy đi ra.
—— lời nói ngoài ——
Mãn bình uyên ương và các loại khen thưởng, vé tháng cọ cọ bắt đầu, hai ngày này đại tụng sư độc giả ở tiêu tương tuyệt đối là ngưu nhất!
Ta buổi chiều chạy đi và ta biên tập đắc sắt, bành trướng đáo không được, ha ha ha ha!
Biệt lôi kéo ta, nhượng ta tiếp tục bành trướng một chút. Lạp lạp lạp lạp.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...