Q1 – CHƯƠNG 474: PHÁT SINH NGOÀI Ý
Dịch giả: Luna Wong
Sợ nhìn sai, Đỗ Cửu Ngôn tự mình gội đầu cho người chết một lần.
(Luna: Kỳ thực không phải gọi đầu, nó gọi là rửa thôi, gội là xà bông còn rửa là đổ nước vào xử lý sơ qua, mà TV ta tìm không được chữ nào như thế hết =,=)
Tẩy đi vết bùn bẩn xong, một đoạn tóc bị xén kia, thoạt nhìn càng thêm rõ ràng.
“Không sai.” Quế vương nói: “Giống lọn tóc của Tô Bát Nương.”
Điếu Đại hỏi: “Đỗ tiên sinh, lẽ nào. . . Thường Liễu và Trương Man Tử đều là bị oan uổng? Hung thủ thật sự do người khác?”
“Không phải, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Bọn họ quả thực giết người, nhưng là thủ pháp giết người của bọn hắn và tâm thái vì sao giết người, là có người dạy.”
Bao quát phương pháp Trương Man Tử chế tác thây khô, cùng với thủ pháp kỳ lạ của Thường Liễu giết Tô Bát Nương.
(Luna: Học thức cao siêu, nghi ngờ ông Kinh)
Điếu Đại cái hiểu cái không, “Xúi giục phạm tội?”
“Là ý này không sai biệt lắm.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Viết phần này vào trong công văn khám nghiệm tử thi, sẽ dùng đến.”
“Hiện tại chờ Đan Đức Toàn tìm được đầu của Lam Tử.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là vừa khớp hay là đầu mối, có thể xác nhận.”
Ba người nghỉ ngơi một phen, bởi vì Quế vương ở, Tề Đại Thanh không dám trở về, để người kêu bàn tiệc đến, thỉnh ba người ăn cơm.
Ba người không khách khí, một bàn đồ ăn hễ quét là sạch.
“Ăn no chút, lúc nôn cũng không đến mức quá cực khổ.” Quế vương đưa miếng thịt cuối cùng cho Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu: “Vương gia nói có lý.”
Ba người đều nhắm mắt lại.
Ở trên ghế ngủ gật nghỉ ngơi, một lúc lâu, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như người này thực sự tồn tại, các ngươi cho rằng, người này là hạng người gì?”
“Thông minh.” Quế vương nói.
“Học thức uyên bác.” Bả Tử nói.
“Có năng lực giao tế cao siêu.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Tài lực hùng hậu.” Quế vương nói.
“Thái độ làm người nhìn như ôn hòa kì thực cực đoan.” Bả Tử nói.
“Thích sạch sẽ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương và Bả Tử đều mở mắt ra nhìn nàng, Quế vương hỏi: “Thích sạch sẽ là có ý gì?”
“Từ quan điểm như trên tổng kết.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Người như vậy, đều thích sạch sẽ.”
Quế vương liếc nàng một cái, Bả Tử nói: “Hữu dụng không?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Hữu dụng đều bị các ngươi nói, ta không thể thua, kéo cũng phải kéo một cái ra trải trước mặt.”
Vừa nói chuyện, một tiểu bộ khoái đẩy cửa tiến đến, “Đã xảy ra chuyện.”
“Làm sao vậy?” Ba người đều đứng lên.
Tiểu bộ khoái thở hồng hộc nói: “Trương Man Tử, Trương Man Tử đã chết.”
Sắc mặt của Đỗ Cửu Ngôn trầm xuống, lấy áo khoác trên ghế, “Ngươi nói tường tận, xảy ra chuyện gì.”
Ba người cùng đi ra ngoài, tiểu bộ khoái theo bọn họ vừa đi vừa nói, “Vừa rồi, mọi người ở trong núi lục soát, bỗng nhiên chẳng biết từ địa phương nào có một con bò điên lao tới, xông mọi người tản ra, chờ chế phục xong bò, chúng ta liền phát hiện Trương Man Tử đã chết.”
“Chết như thế nào?”
“Đụng đầu chết, đụng đầu vào trên cây, tuy rằng cầm máu, nhưng vẫn là không có cứu được.” Tiểu bộ khoái nói.
Đụng chết? Cứ như vậy đụng chết?
Nàng đi mấy bước, bỗng nhiên dừng lại, “Không tốt!” Nàng lúc nói chuyện, chạy đi, Quế vương và Bả Tử đi theo nàng phía sau, tiểu bộ khoái sửng sốt một chút, “Làm, làm sao vậy?”
Cũng theo chạy đi.
Đỗ Cửu Ngôn đến cửa phòng giam, thủ vệ cai tù nhận thức nàng, hô: “Đỗ tiên sinh, người. . .”
“Mở cửa.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn, cai tù vội đẩy cửa ra, Đỗ Cửu Ngôn vọt vào, lập tức Quế vương và Bả Tử cũng chạy vào.
Ở nơi này là, trong phòng giam truyền đến rầm một tiếng.
Bên trong hai ngục tốt vẫn trông giữ nhìn Đỗ Cửu Ngôn tiến đến, kinh theo nàng cùng nhau chạy vào trong, đến gian thứ hai đếm ngược, Đỗ Cửu Ngôn ngừng lại.
Lửa giận bắt đầu nảy lên, nàng một cước đá trên cửa, quát dẹp đường: “Mở cửa!”
Ngục tốt cũng mắt choáng váng, một người đi mở cửa, một người đi lấy thêm mấy ngọn đèn, phạm nhân sát vách cũng mộc lăng lăng nhìn bên này.
Hàng rào mở, Đỗ Cửu Ngôn đi vào, một tay kéo Thường Liễu lên.
Bookwaves.com.vn
Cái trán của hắn đụng móp một khối, khuôn mặt máu.
Trên tay vẫn buộc sợi dây, thế nhưng trên chân cũng đã buông lỏng ra, Đỗ Cửu Ngôn hô: “Tìm đại phu đến!”
Nàng bóp người của Thường Liễu, Thường Liễu như một khối vải rách, nằm ở trên cánh tay của nàng, không hề còn sinh khí.
“Phách lối!” Quế vương tức giận không ngớt, vừa nghe được Trương Man Tử chết, ngay sau đó Thường Liễu liền chết.
Kế tiếp, tất cả đầu mối đều bị cắt đứt.
Ngay trước mắt của bọn họ.
“Đây, tại sao có thể như vậy.” Cai tù cũng là vẻ mặt buồn bực, “Dây trên đùi rõ ràng trói lại a, làm sao sẽ lỏng.”
Cai tù nhặt sợi dây lên, không có vết tích bị người cắt đứt, phân minh chính là mở từ nút thắt.
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, dùng vải bưng kín cái trán của Thường Liễu.
Máu không ngừng được, Đỗ Cửu Ngôn sờ gáy của Thường Liễu, chăm chú cau đầu lông mày.
“Đã chết?” Quế vương hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Lực đạo rất lớn, cái cổ bị thương.” Thường Liễu lúc này đây đây bất đồng với góc độ lần đụng trước, lần trước chỉ là đụng phải cái trán, mặc dù thụ thương cùng chảy nhiều máu cũng hôn mê, nhưng thực tế không có nguy hiểm với mạng sống.
Lúc này đây lại bất đồng, góc độ và lực đạo rõ ràng bất đồng.
“Đại phu tới chưa?” Đỗ Cửu Ngôn phiền táo, táo đếb mức muốn làm chút chuyện bạo lực, để tiết ra tức giận trong lòng, “Còn chảy máu nữa cũng sống không được.”
Cai tù nói: “Đang năm mới lại là buổi tối, đại phu không dễ dàng mời tới.”
“Vậy thì mời Điếu Đại thúc a.” Đỗ Cửu Ngôn hô.
“Mời, mời, Điếu Đại trong chốc lát đi về nhà, hắn đã chừng mấy ngày chưa có về nhà ngủ.” Cai tù nói.
Thái y là không thể nào, chỉ có thể lên trên đường thỉnh đại phu đến, lúc này, bọn họ cũng không biết có thể mời được đại phu hay không.
Đỗ Cửu Ngôn gắt gao đè chỗ xuất huyết, không biết qua thời gian bao lâu, Điếu Đại chạy về, dùng cầm máu thuốc, nhưng hiệu quả cũng không tốt.
Ngục tốt đi thỉnh đại phu mang theo một đại phu tuổi già sức yếu trở về, “Chạy hai con đường, y quán đều đóng cửa, cũng không biết vì sao trùng hợp như vậy.” Lúc nói chuyện, đẩy mạnh lão thái phu đến, “Thật vất vả gõ được cửa nhà của Hồ đại phu nhà.”
Thủ pháp xem ngoại thương của Hồ thái phu, không quá khác Điếu Đại.
“Không còn thở nữa.” Hồ đại phu nói.
Đỗ Cửu Ngôn đã biết, nàng nhìn Điếu Đại hỏi: “Trước khi chúng ta ăn cơm người còn ở, sao lại đột nhiên về nhà?”
“Ta nuôi một con thỏ, nuôi rất lâu rồi, chuẩn bị dùng để phẫu.” Điếu Đại nói: “Vừa rồi người nhà tới tìm ta, nói thỏ đã chết. Ta dự định về xem chút trước, sau đó sẽ trở lại.”
Điếu Đại nói: “Vừa ly khai nha môn, liền thấy một người trèo tường vây của người khác, ta thấy được liền hô vài tiếng, người kia sợ chạy, ta liền đuổi theo.”
“Cũng không có đuổi kịp.” Điếu Đại thở dài nói: “Đợi đến cửa nhà, tài mới thấy trong nha môn có người tới tìm ta.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn cai tù, “Liệt kê ra danh sách người làm nhiệm vụ và từng vào lao phòng trong ba ngày nay ra.”
“A?” Cai tù phản ứng một chút, xác nhận nói: “Được, được!”
Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy nói với Điếu Đại: “Giao cho ngươi.”
Nàng mau chân đến xem Trương Man Tử.
Ba người theo tiểu bộ khoái mới vừa rồi tới báo tin, tìm bốn con ngựa ra khỏi thành.
Chưa tới dưới chân Tây sơn, có thể thấy bên kia đèn đuốc sáng trưng, có người đang ầm ĩ nói chuyện.
“Đan bộ đầu.” Quế vương hô: “Trương Man Tử đâu?”
Đan Đức Toàn đang nói chuyện với chủ nhân còn bò, nghe vậy chắp tay nói: “Vương gia, người ở bên kia, đã chết.”
Mọi người nhìn Trương Man Tử.
Hai tay của hắn là buộc ra sau, thương trên trán rõ ràng lớn hơn so với Thường Liễu, toàn bộ huyệt Thái Dương đã móp vào, cái cổ cũng bởi vì đánh mà bị tổn thương.
“Lúc đó là ai trong coi hắn?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Hai bộ khoái đứng ra, đều là Đỗ Cửu Ngôn quen, một Tiêu Hán, một người tên là Trần Doanh, tuổi của hai người đều tầm ba mươi mấy, làm bộ khoái đều không ít năm.
“Lúc đó có tình huống gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Bookwaves.com.vn
Tiêu Hán nói: “Chúng ta vốn có giữ thật tốt, đột nhiên con bò kia vọt tới, trực tiếp đụng sang chỗ chúng ta, ta lôi kéo Trương Man Tử muốn chạy trốn, ai biết bị hắn tránh thoát, hắn đột nhiên liền xông ra ngoài, đụng vào trên cây.”
“Ta vốn muốn đi kéo, nhưng là con bò kia vọt tới, ta nhất thời hoảng trương lấy đao, một chốc lát này thì. . .”
Lúc nói chuyện hối tiếc không thôi.
Trần Doanh cũng cúi thấp đầu gương mặt áy náy, “Lúc Hán ca kéo ta còn đẩy Trương Man Tử một cái, không nghĩ tới bị hắn tránh thoát.”
“Hắn tiến lên lực đạo không nhỏ, ta bắt ống tay áo của hắn, nhưng lại là không có nắm được.”
Đỗ Cửu Ngôn quan sát hai người một mắt, lại hỏi Đan Đức Toàn, “Đầu của Lam Tử đã tìm được chưa?”
“Tìm được rồi.” Thượng đức toàn bộ nói: “Chôn ở bên kia, vừa đào được một nửa.”
Đỗ Cửu Ngôn đi qua, quả nhiên thấy dưới rễ cây có đầu của nữ tử.
Nàng cầm một cây đuốc qua đây, Quế vương đã ngồi xổm xuống lật tóc tán loạn.
“Ở đây.” Quế vương chỉ cho Đỗ Cửu Ngôn xem chỗ bị cắt.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, gật đầu: “Đã biết.”
Bọn họ phỏng đoán chiếm được nghiệm chứng, hai án kiện, ba cái nhân mạng. . . Nhìn như không thể làm chung, nhưng kì thực đã có liên hệ.
“Làm sao vậy?” Đan Đức Toàn hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Trở về rồi hãy nói, thu thập ở đây trước.”
Nàng đứng dậy hỏi chủ nhân con bò, bò bị đánh chết, lão nông đang ngồi xổm bò bên cạnh rơi nước mắt. Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Trong nhà ngươi, bò không có cột sao?”
“Ta ở dưới chân núi, bình thường cày ruộng làm vườn này nọ cho người trong thôn kiếm chút tiền. Bò bình thường sẽ buộc ở sát vách phòng ta, có động tĩnh gì ta đều biết.” Lão nông nói: “Lúc nãy ta mới vừa ngủ, bỗng nhiên chợt nghe sát vách có tiếng, ta vội thức dậy, liền thấy bò xông ra, cửa cũng đụng hư.”
“Ta một đường theo qua đây, chờ tới lúc đến, bò của ta đã chết.”
Đỗ Cửu Ngôn phát hiện hắn khoác một kiện áo bông cũ nát, phía dưới mặc đan khố, đúng là hình dạng giật mình tỉnh lại.
“Đi nhà ngươi xem.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Lão nông xác nhận, lại chỉ bò của mình, “Ta, bò của ta làm sao bây giờ?”
“Chờ hừng đông ngươi tìm người nâng sĩ trở về.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Về phần trách nhiệm của ngươi, quan phủ sẽ điều tra rõ.”
Lão nông không dám nói nhiều, bởi vì hắn cũng biết bò của hắn đã gây họa.
Nhà của lão nông không xa, ngay chân núi.
Ba gian phòng, tường gường đất, lão nông ở tại căn phòng phía nam, bò ở cách vách của hắn, dọn dẹp rất sạch sẽ, trên mặt đất đến phân bò cũng không có.
Đỗ Cửu Ngôn muốn đi vào, Quế vương bỗng nhiên cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói: “Ta cảm giác phụ cận có người.”
Hắn dừng lại, không hề động.
“Ta cũng có cảm giác như vậy.” Bả Tử nói.
Đỗ Cửu Ngôn không có linh mẫn, thấp giọng nói: “Hiện tại ra ngoài, có thể đuổi kịp không? Ở phương hướng nào?”
“Bên trái.” Quế vương nói xong nhìn Bả Tử, “Hai bên đánh bọc, thử xem tốc độ của người nào nhanh?”
Bả Tử nói: “So thì so!”
Quế vương thấp giọng phân phó, “Đều đi vào, bên ngoài không nên để lại người.”
Mọi người không hiểu, đều vào cửa. Trong viện đã không có ánh sáng, Quế vương và Bả Tử đồng thời phát lực, từ một phương hướng góc độ bất đồng liền xông ra ngoài, đảo mắt tiêu thất ở trong bóng tối.
—— lời nói ngoài ——
Ngày hôm nay phái lão Lý đi ra yếu vé tháng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...