Q1- CHƯƠNG 450: GÀ TRỐNG LÔNG ĐỎ
Dịch giả: Luna Wong
Thiệu Bồi Hoài nghe xong Khấu Lễ Chinh nói, hơi gật đầu, “Thua nằm trong dự liệu, ngươi không nên nổi giận, vụ án này ngươi biện không tệ.”
“Vâng, Đỗ Cửu Ngôn đã ở trên đường khen ta, nói ta rất nhạy bén.” Khấu Lễ Chinh nói.
Thiệu Bồi Hoài có chút kinh ngạc, “Không có đối chọi gay gắt, châm chọc ngươi?”
Trong hiểu biết của hắn, Đỗ Cửu Ngôn nói chuyện rất không tốt, chỉ cần lộ số không đúng nàng cho tới bây giờ nói chuyện không nể mặt.
Bất kể là tiền bối hay là vãn bối.
“Không có, ở công đường hắn rất nói quy củ, không có nhằm vào ta.” Khấu Lễ Chinh nói: “Tựa hồ chúng ta đối với hắn có một chút ngộ giải.”
Thiệu Bồi Hoài gật đầu, “Ngươi nói không có sai, không có chân chính chung đụng tất cả hiểu biết đều là tin vỉa hè mà thôi.” Lại nói: “Có ấn tượng tốt với ngươi cũng không cần nhiều lời với mọi người, mọi người có cảm thụ và cách nghĩ của mọi người.”
“Tiên sinh yên tâm, ta sẽ không nhiều lời.” Lại nói: “Huống chi, lần trước tỷ thí chúng ta thua, tuy nói chúng ta không có tổn thất, nhưng mọi người ít nhiều còn có chút oán khí.”
Thiệu Bồi Hoài hơi gật đầu, “Hai ngày này án tử sẽ không cho ngươi, ngươi nhàn rỗi thì sửa sang một chút những thứ học được từ vụ án này, ngày khác mang đến cho ta xem một chút.”
“Nếu thực sự không chuyện có thể làm trở về nhà bồi phụ mẫu, nếu có án tử chờ ngươi ta sẽ để người đi thông tri ngươi.”
Khấu Lễ Chinh xác nhận, chắp tay nói: “Vậy hôm nay ta trở về, ở trong nhà chỉnh lý cũng được.”
Hắn trở về phòng thu dọn đồ đạc, cùng phòng có bốn vị sư huynh đệ, ba người ba cái bàn đều đang dựa bàn viết tụng từ, Khấu Lễ Chinh thấy người nhỏ tuổi nhất Trầm Cận Siêu trảo nhĩ nạo tai, nhân tiện nói: “Làm sao vậy? Là gặp phải vấn đề khó khăn sao?”
“Đúng vậy, tiên sinh bảo ta viết tụng từ cho vụ án này, ta làm phân nửa, liền không xuống được.” Lúc nói chuyện hắn đưa cho Khấu Lễ Chinh.
Khấu Lễ Chinh đảo nhìn một chút, nhướng mày nói: “Ngươi bỏ câu bên trên này là được. Những lời này viết quá chặt, như phân trần kết án, nói xong câu này liền đập chết cả khúc dưới.”
“Không có câu này, ngươi thử lại lần nữa.”
Trầm Cận Siêu bỏ đi rồi nhất thời cao hứng, đứng dậy chắp tay nói: “Thật cảm tạ sư huynh chỉ điểm.”
Khấu Lễ Chinh xua tay, “Không có việc gì, ngươi tiếp tục.” Lúc nói chuyện hắn nói với mọi người: “Các ngươi làm đi, ta về nhà ở hai ngày, có chuyện tìm ta cứ đến nhà ta tìm, là ở. . .”
“Hai ngày này, ngươi nghỉ ngơi thật tốt.” Một vị lớn tuổi hơn một chút Đới Húc nói: “Ở thêm mấy ngày, bồi bá mẫu.”
Hạ Phong cũng gật đầu, “Đi thong thả.”
Khấu Lễ Chinh tập mãi thành thói quen, mang theo bọc quần áo đi.
Trầm Cận Siêu viết câu vừa bôi lại, sau đó viết tiếp, Hạ Phong quét mắt nhìn hắn một cái, nói: “Trầm sư đệ là đang viết tụng từ bình chọn dụng? Ta xem một chút.”
“A?” Trầm Cận Siêu xác nhận, “Được!”
Hạ Phong đọc nhanh như gió xem qua, “Viết thật không tệ, ngươi tiếp tục cố gắng.”
Trầm Cận Siêu chắp tay xác nhận, một lần nữa ngồi trở lại thì sắc mặt trầm xuống.
Hạ Phong không nhanh không chậm cầm sách đi căn phòng làm việc, gian phòng có từng cái bàn, mười hai người trong viện mỗi người một cái, lúc này có sáu người ngồi, đều không nói gì đều tự dựa bàn ở viết tụng từ.
Hạ Phong viết lại tụng từ mới nãy nhìn của Trầm Cận Siêu, đầu lông mày cau lại tinh tế nghĩ.
“Hạ sư huynh, tháng này ngươi không cần viết chú? Ta nhớ kỹ tháng trước ngươi đệ nhất trong viện a.” Hai bên trái phải có đồng sự nói.
“Luyện tập, tháng sau vẫn là phải viết. Ngươi viết xong rồi sao? Tháng này ngươi nhất định có thể lấy đệ nhất.” Hạ Phong nói.
“Ta lấy không được, còn không phải có Khấu sư đệ sao, hắn vừa biện tụng xong.”
Hạ Phong cười cười, tất cả mọi người không nói gì thêm.
Thiệu Bồi Hoài chờ Khấu Lễ Chinh ly khai hắn liền đi tìm Thân Đạo Nho, nói sự tình một lần.
“Không ngoài dự liệu. Một vụ án nhỏ thua thì thua.” Thân Đạo Nho gật đầu: “Sắp năm mới, ngươi an bài xong sự tình trong viện, nên trở về thì cho bọn họ về đi.”
“Cũng không cần trở về, nói trở về nếu là có án tử đến, chẳng phải là không người nào có thể dùng sao.” Thiệu Bồi Hoài bất đắc dĩ nói.
Thân Đạo Nho gật đầu, “Mùng mười mọi người khảo hạch, ngươi nhớ kỹ lấy tới cho ta xem qua.”
“Vâng!” Thiệu Bồi Hoài đáp.
“Ta nhớ kỹ Thái A nửa năm này đều là thứ ba, ngươi không thể phớt lờ a. Ngươi làm viện trưởng nhiều năm như vậy, ta không hy vọng cuối năm còn phải thay đổi người.” Thân Đạo Nho nói.
Bookwaves.com.vn
Thiệu Bồi Hoài chắp tay xác nhận, “Đa Tạ tiên sinh nhắc nhở, ta nhất định đa nỗ lực.”
Cạnh tranh bài danh giữa viện và viện, mà trong từng viện mười hai tụng sư cũng có cạnh tranh bài danh.
Mỗi một ngày, Thiệu Bồi Hoài đều khẩn trương trong.
. . .
“Cha a, ” củ cải nhỏ vùi ở trên kháng mặc quần áo, “Tiền bá bá bọn họ đi quán trà, người cùng nghĩa phụ vào cung, Thái thúc thúc đi tiệm của hắn, Bả Tử thúc bọn họ đi Hàng gia ban.”
“Ta rảnh rỗi.” Củ cải nhỏ thở dài, “Ta có thể đi tìm răng trắng lớn chơi không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Có thể a. Ngươi nói cho răng trắng lớn biết mùng mười đến chơi a, vương gia mời khách ăn cơm, ta mời khách nghe hí.”
“Tốt, tốt.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Người theo ta đi tìm răng trắng lớn?”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, “Để Bả Tử thúc bồi ngươi đi, hắn là rỗi rãnh nhất.”
“Ta đây đi tìm Bả Tử thúc.” Củ cải nhỏ mặc quần áo tử tế nhảy xuống, như con thỏ nhỏ chạy đi viện của Bả Tử, “Bả Tử thúc, ngươi theo ta đi tìm răng trắng lớn được không?”
Bả Tử đang ở trần nửa người trên, đứng ở trong băng thiên tuyết địa luyện công, thấy củ cải nhỏ tiến đến, hắn dừng lại lau mồ hôi nói: “Đi phủ của Lỗ các lão?”
“Đúng vậy, ” củ cải nhỏ đầy mặt kinh thán, bội phục nói: “Bả Tử thúc, ngươi, không lạnh sao?”
Bả Tử gật đầu, “Lạnh a. Thế nhưng cảm thụ lạnh ở trong phạm vi ta chịu được.” Hắn hướng về phía củ cải nhỏ ngoắc, “Vào trong phòng, ta tắm rửa rồi đi với ngươi.”
Củ cải nhỏ gật đầu theo Bả Tử vào phòng.
Bả Tử dùng nước lạnh tắm rửa một cái, thay xong y phục đi ra, “Cha ngươi đâu?”
“Nga, nàng và nghĩa phụ phải vào trong cung. Nói muốn đi thỉnh an thái hậu nương nương, còn không mang theo ta.” Củ cải nhỏ nói.
Bả Tử có chút kỳ quái, “Cha ngươi cũng đi thỉnh an?”
Đây không giống tính tình của Đỗ Cửu Ngôn, không có triệu kiến nàng sẽ không chạy đến trước mặt thái hậu mới đúng.
“Đúng vậy đúng vậy, cha ta chủ động đi.” Củ cải nhỏ nói: “Bảo hôm nay có đại sự phải làm.”
Gần đây không có chuyện lớn gì, cũng không biết nàng và Quế vương nghĩ ra thủ đoạn gì. Bả Tử lắc đầu, nói: “Đi ăn điểm tâm, ta cùng ngươi thăm răng trắng lớn.”
“Muốn ôm một cái!” Củ cải nhỏ đứng ở trên ghế, Bả Tử một tay vác hắn lên vai, vỗ cái mông nhỏ một cái, “Lễ mừng năm mới ngươi đã sáu tuổi a, lại để cho ta ôm mất mặt.”
Củ cải nhỏ cũng không khó chịu, cười khanh khách, “Chờ người già rồi, ta cũng ôm ngươi.”
Bả Tử nhướng mày, bế hắn ngay ngắn, “Ôm ta?”
“Ân. Chờ các ngươi già rồi, ta dưỡng lão cho ngươi, ngươi đi không nỗi ta cũng cõng ngươi ôm ngươi đi. Đem cái đối xử tốt của ngươi với ta, gấp bội trả lại cho ngươi.” Củ cải nhỏ nghiêm túc nói.
Bả Tử mím môi, nhéo nhéo mặt của hắn, nói: “Vậy cha ngươi thì sao?”
“Cùng nhau a, chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ không xa rời nhau.” Củ cải nhỏ nói.
Trong lòng Bả Tử ấm áp, cười không nói gì.
Hai người đi ngoại viện, liền thấy hai người mặc bảo từ đại hồng vào xe ngựa, Bả Tử ngây ra một lúc, “Cha ngươi ngày hôm nay cũng mặc hồng bào tử?”
“Đúng vậy, nghĩa phụ cố ý mua cho nàng, cha ta đồng ý mặc.”
Bả Tử cảm thấy kỳ quái, từ trước đến nay Đỗ Cửu Ngôn không thích như thế ga màu nóng như thế, nói trắng ra như một con gà trống lông đỏ, nàng cũng thường dùng lời này châm chọc Quế vương.
Ngày hôm nay đột nhiên mặc, là vì sao?
Lúc này, Đỗ Cửu Ngôn kéo bào tử ngân hồng sắc, tóc buộc thật cao, nàng sửa lại cổ áo một chút, ghét bỏ nói: “Vương gia, lúc này người thoạt nhìn, như một con gà trống lông đỏ.”
Quế vương trước sau như một, cẩm bào chu hồng sắc viền bạc.
“Ngươi như một củ cải đỏ tươi mới rút ra khỏi đất.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn bày mặt bị dọa, “Thỉnh người khích lệ ta, bằng không ta không mặc, thủ tiêu kế hoạch!”
Quế vương không biết thời trang tình lữ, nhưng lúc này bọn họ chính là thời trang tình lữ.
Ác tâm cả người nàng nổi da gà.
Bookwaves.com.vn
“Hai còn gà trống lông đỏ.” Quế vương rất chân thành nói.
Đỗ Cửu Ngôn giận dữ, nắm mặt của hắn, “Tiểu yêu tinh, ngươi bây giờ nói chuyện với gia rất lưu loát a, da dày thịt béo không sợ đánh đúng không.”
“Lần này là ngươi chủ động nói.” Quế vương cảm thấy bóp mặt của nàng, trên mặt nàng da mặt giả, sẽ không đau, nên kẹp lấy mũi nàng, “Ngày hôm nay ta chấn phu cương!”
Đỗ Cửu Ngôn dùng sức, “Ngươi nhặt mặt mũi lên trước đi.”
“Ta cứ muốn chấn!”
Ngoài xe, Kiều Mặc quay đầu nhìn lại, cách mành hắn muốn biết bên trong phát sinh chuyện gì, sợ vương gia bọn họ có hại, Cố Thanh Sơn lôi kéo hắn, lắc đầu nói: “Đừng để ý đến, gia có hại cũng cao hứng.”
Kiều Mặc gật đầu, nghe phía sau truyền đến tiếng đánh nhau, một hồi lại biến mất, hắn nghiêng lỗ tai đi nghe, bỗng nhiên Quế vương bạo phát một trận cười trộm, “Thật là thơm!”
“Gia, hơn được rồi?” Kiều Mặc hỏi.
Cố Thanh Sơn gõ đầu của hắn, “Miên man suy nghĩ cái gì!”
Trong xe, Đỗ Cửu Ngôn bị thua thiệt, nhìn người ở trên người mình, căm tức nói: “Ngươi muốn chết có phải hay không?”
“Trước khi chết hôn lại một lần, ” Quế vương gạt mặt của Đỗ Cửu Ngôn, chụt chụt hôn một cái, lại bất quá nghiện, nhai môi của nàng không buông.
Gương mặt của Đỗ Cửu Ngôn bị hắn chen thành bánh bao thịt, da mặt đều vểnh lên, Quế vương đơn giản xé da mặt của nàng, tư thế trước khi chết mệt cho đủ.
Đỗ Cửu Ngôn véo hông của hắn, dùng sức véo.
“Tê!” Quế vương đau mặt run, cố nén đau.
Đầu gối Đỗ Cửu Ngôn đưa lên, Quế vương nhạy bén trở mình ngồi xuống. Một vừa hai phải, không thôi Đỗ Cửu Ngôn giận thật.
“Triệu Đỉnh, ” Đỗ Cửu Ngôn thở phì phò ngồi dậy, xoa xoa mặt mình, dán da mặt lên, trừng Quế vương, chỉ vào hắn. . . Quế vương khéo léo đưa cánh tay của bản thân qua, “Cho, xuất khí một chút!”
Đỗ Cửu Ngôn cầm lấy hắn, kéo mặt đập một trận.
Quế vương hấp hối ghé vào trên đùi của nàng, tội nghiệp nhìn nàng, “Không bằng ngươi đánh thêm vài cái, ta còn muốn hôn nữa.”
“Ngươi có xấu hổ hay không, ” Đỗ Cửu Ngôn véo hắn, “Tự hôn mình đi!”
Quế vương ôm hông của nàng cọ cọ, chui trong ngực nàng, “Vậy làm sao có thể giống nhau được.”
Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn ra phía ngoài, Quế vương không chịu, dùng sức ôm hông của nàng, cọ ở trong ngực nàng.
Xe chẳng biết lúc nào đã dừng ở bên ngoài cửa cung, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc không dám gọi bọn họ, ngồi trên xe lỗ tai nhét miếng bông, vẫn duy trì biểu tình hai lỗ tai không nghe thấy chuyện bên trong xe.
Trên đường người ta lui tới, nghe được trong xe truyền tới thanh âm vừa ám muội vừa kỳ quái, rõ ràng là Quế vương, nhưng lại phân minh là đang làm nũng.
Rất quỷ dị.
Mọi người đi chậm rì rì, đúng lúc này màn xe mở, liền thấy Quế vương vừa sửa sang lại y phục chỉnh lý tóc, vừa xuống xe.
Sau đó là Đỗ Cửu Ngôn, cũng là một mặt chỉnh lý y phục một mặt chỉnh lý tóc.
Hai người đều mặc hồng sắc tương tự, y phục đều là nhiều nếp nhăn.
Bộ dáng như vậy, người ta chỉ cần thấy, đều bị mơ màng hết bài này đến bài khác.
“Đi!” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn hất áo bào ra, chắp tay nói: “Vương gia thỉnh!”
—— lời nói ngoài ——
Ta trường bình ni? Vì sao không nhìn thấy trường bình? Khoái tưởng a a a a
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...