Q1 – CHƯƠNG 445: NHÂN VẬT THẦN BÍ
Dịch giả: Luna Wong
Tiền Vũ cửa phòng mở ra, Quế vương một cước đi vào trước, Đỗ Cửu Ngôn theo sau lưng hắn, lập tức liền thấy một vị lão nhân ngồi đối diện Tiền Vũ.
Lão nhân râu bạc trắng, mặc một bộ trường bào bạch sắc, tóc hoa râm, tiên phong đạo cốt siêu nhiên thoát tục.
“Kinh Nhai Trùng.” Quế vương chắp tay nhìn đối phương, nhướng mày nói: “Ngươi còn chưa có chết a.”
Kinh Nhai Trùng từ giường la hán đứng dậy, hướng về phía Quế vương hành lễ, nói: “Khấu kiến vương gia. Tiểu lão nhi trái lại muốn chết, chỉ là năm nào cũng sống tốt, là không thể tránh được.”
“Không chết được thì sống cho tốt đi.” Quế vương gật đầu, ngồi xuống vị trí Tiền Vũ tránh ra.
Tiền Vũ giới thiệu Đỗ Cửu Ngôn và Bả Tử với Kinh Nhai Trùng, lại nói với Đỗ Cửu Ngôn hai người: “Vị này chính là Kinh tiên sinh của Tập Hiền thư viện.”
“Tập Hiền thư viện là học phủ nổi danh nhất Đại Chu, là chỗ học tập tất cả người đọc sách rất muốn đi vào.” Tiền Vũ thấy Đỗ Cửu Ngôn không phản ứng gì, lại hàm tiếu bổ sung hai câu, “Tập Hiền thư viện chính là Kinh tiên sinh một tay sáng lập năm mươi năm trước.”
Lợi hại như vậy a, Đỗ Cửu Ngôn nhớ tới mình cũng là người đọc sách, bước lên phía trước hành lễ, nói: “Học sinh Đỗ Cửu Ngôn, Kinh tiên sinh hảo.”
“Thêm phiền toái cho ngươi.” Kinh Nhai Trùng hàm tiếu đáp lễ, nói: “Thỉnh Đỗ tiên sinh làm tụng sư, vốn có lão phu là muốn tự mình đến, thế nhưng mấy ngày nay trong tay có một số việc làm trễ nãi.”
“Thật sự là có lỗi.”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Không có thêm phiền phức. Tiền đại nhân nói người nhờ vã không có vấn đề, kỳ thực chúng ta không có hiếu kỳ chuyện này.”
“Chúng ta tin tưởng Tiền đại nhân, Tiền đại nhân tin tưởng người. Nên , chuyện này tiên sinh không cần để ở trong lòng.”
Tiền Vũ ở một bên nghe khóe miệng đều là tiếu ý, lời này của Đỗ Cửu Ngôn, thoáng cái thổi phồng hai người, vỗ mông ngựa rất trôi chảy a.
“Vẫn phải nói.” Kinh Nhai Trùng nói: “Sự tình thật ra là như vậy. Lão phu và Tô Bát Nương quen biết có nửa năm. Có một lần lão phu đi ngang qua Ngõa Tứ, nghe được bên trong đang hát Mộc Lan truyền, nhất thời bị thanh âm hấp dẫn đi vào nghe xong một hồi.”
“Thanh âm của hoặc Tô Bát Nương uyển chuyển hoặc hiên ngang, rất nhiều thay đổi, tâm tình và vai chuyển hoán cũng thật nhanh.”
“Cách một hai ngày, lão phu mở tiệc chiêu đãi lão hữu đường xa mà đến, hai người chơi cờ nửa ngày nhớ tới Tô Bát Nương, liền sai người mời hắn đến thư viện hát một đoạn Mộc Lan truyện, thường xuyên qua lại là thành bằng hữu.” Kinh Kinh Nhai Trùng nói.
Tiền Vũ ở một bên giải thích, “Kinh tiên sinh yêu thích kết giao bằng hữu, bằng hữu tam giáo cửu lưu hắn đều có.”
“Nếu ngươi đến cửu lưu trúc viên của hắn, sẽ phát hiện mỗi một ngày khách nhân tới tới đi đi trong viện của hắn nối liền không dứt, từ cao tăng trong miếu đến thịt phiến phố phường, hài đồng vô tri đến hàn lâm uyên bác đều có.” Tiền Vũ nói.
Thì ra là thế, Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói: “Đỗ mỗ mới đến kinh thành, thật sự là cô lậu quả văn, thất lễ thất lễ!”
“Tiền đại nhân chức vị làm lâu, tất cả chuyện tới miệng của hắn liền biến thành đại sự.” Kinh Nhai Trùng nói: “Nên, sáng sớm nghe được chuyện Tô Bát Nương chết, ta chỉ muốn thỉnh Đỗ tiên sinh tra. Hàng gia ban không có tiền gì, lão phu lại sợ quan phủ chậm trễ, cho nên mới làm chuyện liều lĩnh.”
“Vụ án này, còn thỉnh Đỗ tiên sinh phí tâm nhiều, nếu có gì cần hỏi lão phu, cứ hỏi. Lão phu nhất định tri vô bất ngôn.”
Quế vương đang ngồi một bên uống trà, Bả Tử đã ở trên ghế ngồi thảnh thơi.
“Vâng, nếu có vấn đề, Đỗ mỗ nhất định đi hỏi tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Kinh Nhai Trùng gật đầu, lại hướng về phía Quế vương hành lễ, nói: “Vương gia ở không đi trúc viên ngồi một chút, tàn cục bảy năm trước người cùng lão phu, lão phu còn giữ.”
“Ân, đã biết.” Quế vương gật đầu.
Kinh Nhai Trùng thi lễ với mọi người, “Vậy lão phu liền cáo từ.”
Lúc nói chuyện, do tiểu thư đồng của mình đỡ ra, đoàn người tiễn hắn tới cửa, nhìn hắn lên cỗ kiệu mới về.
“Đại nhân, Kinh tiên sinh thọ a?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Năm nay chừng bảy mươi.” Tiền Vũ nói.
Người đến bảy mươi xưa nay hiếm, thân thể của Kinh Nhai Trùng nhìn qua thật đúng là không tệ, vô luận là tư duy hay là hành động cũng không có hình dạng tuổi già sức yếu.
“Nghe nói án tử bắt được hung thủ rồi? Có phải rất nhanh thì khai đường hay không?” Tiền Vũ hỏi: “Cũng là con hát của Hàng gia ban?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
“Được, ngươi có việc cần hỗ trợ cứ nói.” Tiền Vũ nói.
Lời này cũng là khách khí, Đỗ Cửu Ngôn có Quế vương, nào còn cần Tiền Vũ hắn hỗ trợ chứ.
Bookwaves.com.vn
“Thật là có.” Đỗ Cửu Ngôn một chút cũng không cần khách khí.
Tiền Vũ ngẩn ra, nhìn thoáng qua Quế vương, cười ha hả hỏi Đỗ Cửu Ngôn: “Chuyện gì?”
“Trong Hàng gia ban có mấy hài tử không có hộ tịch, đại nhân người nghĩ một chút biện pháp?” Đỗ Cửu Ngôn cười nói.
Tiền Vũ ngạc nhiên, dở khóc dở cười nói: “Có thể. Sau đó ta phái người đi làm.” Đây là giết gà dùng đao mổ trâu a. Rõ ràng mỗi ngày nàng đều ra vào phủ nha, không nói thỉnh Tề Đại Thanh, chính là Đan Đức Toàn tiện tay cũng có thể làm.
“Đa tạ đại nhân, chúng ta đây liền cáo từ.”
Nàng tìm Tề Đại Thanh hỗ trợ, chính là nàng thiếu nhân tình của Tề Đại Thanh, có thể tìm Tiền Vũ, chính là Tiền Vũ trả nhân tình cho nàng.
Hơn nữa, án kiện này là Tiền Vũ cho nàng làm, nàng đương nhiên phải tìm hắn đòi rồi.
Yến kinh tụng hành nhận tụng án của Thường Liễu, yêu cầu cho thêm chút thời gian.
Nên Tề Đại Thanh định thời gian thăng đường ở mùng hai tháng chạp.
Đỗ Cửu Ngôn sửa sang lại toàn bộ án kiện một lần.
Cuối tháng mười vẫn tuyết rơi, mặt đường tích nửa thước dày tuyết, trung gian có một trận mưa, vì vậy tuyết không hóa điệu kết thành băng dày.
Mỗi bước bước đi đều cẩn thận, mặt đường như mặt kính vậy, không để ý sẽ trượt rất xa.
Đỗ Cửu Ngôn mặc một bộ áo bông bên trong, hôn củ cải nhỏ một cái, nói: “Nói với trù phòng, đêm nay chúng ta ăn lẩu!”
“Được!” Tống Cát Nghệ giơ tay đồng ý, “Ta, ta, ta muốn, muốn, muốn, xiên, xiên, xiên thịt, thịt dê, dê.”
Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào hắn, “Được, ngày hôm nay lên đường với ta.”
“Vì, vì, sao, vì sao, là, là, là ta?” Tống Cát Nghệ ôm khuông cửa, ở trong phòng noãn hồng hồng không chịu đi ra.
Hắn sáng sớm ăn hai chén cháo, cộng thêm mười mấy cái há cảo, lúc này trên bàn còn có thật nhiều chưa hết, hắn luyến tiếc đi.
“Ngươi xem bụng của ngươi một chút.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, tiện tay tựu nắm Tống Cát Nghệ trên bụng phì nhục, “Mùa đông này, mỡ của ngươi đủ dày a.”
Một ngày cái gì cũng không làm, để hắn đứng ở trước cửa sổ mời chào sinh ý đều gọi đến mệt.
Thời gian sinh trưởng thịt, một chút cũng không phiền lụy.
“Là quần áo mới, hắn trước khi đến kinh làm, hiện tại một kiện cũng mặc không vừa.” Đậu Vinh Hưng tố cáo.
Đỗ Cửu Ngôn chỉ vào Tống Cát Nghệ.
“Đi, thì, đi thì đi.” Tống Cát Nghệ lẩm bẩm, tìm tụng sư phục của bản thân ra mặc, phát hiện căn bản không buộc được nút, không thể không cởi ra, mặc một kiện y phục nửa cũ.
Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cùng đi phủ nha, như trước ngồi ở dưới đường nghe tụng, nẻ hạt dưa Tề Đại Thanh tri kỷ mà chuẩn bị, hai chân của hắn tréo nguẩy thần tình thích ý.
“Khí trời lạnh như thế, mọi người mặc nhiều chút.” Đỗ Cửu Ngôn theo lệ cũ đứng ở cửa, chào hỏi mọi người.
Có người nói: “Đỗ tiên sinh, đây là nhi tử của người sao?”
Đỗ Cửu Ngôn liền thấy củ cải nhỏ và Hoa Tử trong đám người dẫn theo một cái rổ bán hạt dưa, nàng lắc đầu, “Không phải!”
Củ cải nhỏ ai oán nhìn Đỗ Cửu Ngôn.
Bookwaves.com.vn
Mọi người biết nàng nói đùa, đều nở nụ cười, nói: “Đỗ tiên sinh, nhi tử của người thật đáng yêu, có tư phong giống phụ thân.”
“Vốn nhỏ buôn bán, còn xin mọi người ủng hộ nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn cười, phất bào vào nha môn. Sau đó Khấu Lễ Chinh cũng tiến đến, không ít người nhận ra hắn, cũng đều chào hỏi, cửa nha môn náo nhiệt trước nay chưa có.
Khấu Lễ Chinh cảm thấy kỳ quái, “Trước đây người nghe tụng cũng không có nhiều như vậy, tất cả mọi người không có chuyện gì làm sao?”
“Là Đỗ Cửu Ngôn tới, mọi người vừa nghe có tụng án, sẽ sớm tới cửa chờ nghe tụng.” Thư đồng của hắn nói.
Khấu Lễ Chinh lộ ra biểu tình nguyên lai như vậy, nhìn Đỗ Cửu Ngôn ở nha nội đường đang cười khanh khách chào hỏi mọi người, lộ ra biểu tình như có điều suy nghĩ. Thiệu tiên sinh nói thắng thua mặc dù quan trọng, nhưng càng hy vọng hắn có thể từ trận này học tập một vài thứ, tăng trưởng năng lực.
Hắn cũng biết Đỗ Cửu Ngôn, năng lực là có, nhưng là không đến mức thần như bên ngoài truyền như, chính là một tụng sư năng lực tốt mà thôi.
Hắn vào nha đường, hành lễ với mọi người, Tề Đại Thanh vỗ kinh đường mộc, nói: “Đưa phạm nhân Thường Liễu!”
Thường Liễu bị dẫn tới, thần sắc hắn hờ hững, phảng phất là một hài tử chẳng biết chuyện.
“Đỗ Cửu Ngôn, ” Tề Đại Thanh nói: “Ngươi là tụng sư của nguyên cáo, ngươi nói trước đi.”
Đỗ Cửu Ngôn nhất nhất chắp tay với mọi người, nói: “Sáng sớm hai mươi bốn tháng mười, làm việc vặt trong Hàng gia ban Thường Lê, trước sau như giờ mẹo rời giường, ở trên lò đun cháo, sau đó bắt đầu quét tước phòng trang phục và đạo cụ.”
“Trong phòng trang phục và đạo cụ , bày đặt tất cả gia sản hát hí khúc dùng của Hàng gia ban, diễn viên trước khi lên đài, cũng là ở chỗ này hoá trang thay y phục.”
“Thường Lê trời sinh mắt không tốt, nhìn đồ chỉ có đường viền hắc sắc. Sáng sớm ngày này, hắn đẩy cửa đi vào, liền thấy vị trí gần cửa sổ, có người đang hoá trang. Bởi vì ngày đó Tô Bát Nương giờ thìn phải lên đài, nên Thường Lê chắc hẳn cho rằng, người hoá trang là Tô Bát Nương, hắn cùng chào hỏi phương, nhưng vẫn không có được đáp lại của đối phương.”
“Thường Lê bắt đầu quét tước, lau bàn vừa quay đầu lại, liền thấy trên rương gỗ đỏ sau lưng hắn cách đó không xa, Tô Bát Nương một thân hồng y trang điểm nửa mặt ngồi ở đó.”
Mọi người nghe, tưởng tượng thấy hình ảnh, mao cốt tủng nhiên.
“Tô Bát Nương đã chết. Nguyên nhân cái chết là tim bị đâm phá, thương ở trước ngực khe chỗ xương sườn ba bốn.”
“Người chết mặc y phục sạch sẽ, thần sắc bình tĩnh, trong phòng trang phục và đạo cụ không có vết tích đánh đấu.”
“Sau, Thường Lê, Phao Đồng cùng với bầu gánh hồi ức, cùng ngày sau nửa đêm bọn họ đều nghe được tiếng bánh xe.”
“Cùng với, trong long địa của phòng trang phục và đạo cụ phát hiện địa long có đã dùng qua, có tro tàn mới, đây biểu thị trong phòng trang phục và đạo cụ, có người đốt địa long vào lúc đó.”
“Đây chính là tất cả đầu mối của án tử ta và Đan bộ đầu đến hiện trường lấy được.”
Đỗ Cửu Ngôn đi hai bước, ngữ khí nghi hoặc, “Nghi vấn nhiều hơn đầu mối, nói ngắn lại chỗ kỳ quái của vụ án này, thực sự quá nhiều.”
“Thứ nhất, Thường Lê vào cửa phân minh thấy có người đưa lưng về phía cửa sổ đối mặt với cửa đang hoá trang, nhưng không quá thời gian uống nửa chun trà, hắn lại phát hiện Tô Bát Nương đã chết.”
“Nếu như, Thường Lê vào cửa không có bị hoa mắt, như vậy, lúc đó cắt hình ngồi ở phía trước cửa sổ kia, nhất định là hung thủ.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn lướt qua Thường Liễu, “Cửa sổ đẩy không ra, trong thời gian ngắn ngủi Thường Lê phát hiện đi gọi người đến, hung thủ trong phòng trang phục và đạo cụ, là như thế nào thần không biết quỷ không hay biến mất?”
—— lời nói ngoài ——
Đó là một thú vị án kiện, sở dĩ có nghi vấn không nóng nảy, hội cỡi ra!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...