Q1 – CHƯƠNG 441: THU HOẠCH THỦ ĐÊM
Dịch giả: Luna Wong
Ngao đến nửa đêm về sáng, quả nhiên nhất vô sở hoạch, trời mau sáng, Thường Lê thức dậy, vẩy nước quét nhà xong bắt đầu hâm màn thầu bánh bao ngày hôm qua đưa tới, sau đó mọi người lục tục thức dậy.
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương cùng với Bả Tử trở về vương phủ, trước khi ngủ nàng nói với Chu Tiếu: “Đi nha môn tìm Tề đại nhân nói một tiếng, nếu như người của Hàng gia ban đi hỏi thăm, nói cho bọn hắn biết tạm giam Thường ban chủ. Nếu như bọn họ tới tìm các ngươi hỏi thăm, các ngươi cứ nói không biết.”
Chu Tiếu xác nhận, “Ngươi đi ngủ đi.”
Đỗ Cửu Ngôn ngủ một giấc khi đến ngọ thức dậy, ổ đến bầu trời tối đen tiếp tục đi ra.
Lúc này đây bốn người đều đã có kinh nghiệm, mặc áo bông dày dày, Quế vương còn ôm một cái chăn, Đỗ Cửu Ngôn nằm xuống hắn đắp cho hai người bọn họ.
“Như vậy có thể chắn gió.” Quế vương nói.
Ở trên nóc nhà, đắp chăn, Đỗ Cửu Ngôn dở khóc dở cười.
Bả Tử nói: “Chăn khá lớn, chúng ta chen một chút.” Lúc nói chuyện, hắn kéo kéo chăn, lôi kéo Đan Đức Toàn cùng nhau, bốn người nhét chung một chỗ.
“Đạo sĩ thúi.” Quế vương chỉ vào Bả Tử, “Của ta!”
Của ngươi? Cái gì là của ngươi?
Đỗ Cửu Ngôn sớm đã không phải là Tần Cửu Yên, nàng không thể nào là của ngươi, cũng không có khả năng nguyện ý trở thành của người nào.
Bả Tử nói: “Đều là người một nhà, đừng làm như người xa lạ.”
Hai người đoạt chăn, Đỗ Cửu Ngôn ghé vào phía dưới chăn rất vô tội, quyết định tìm chút chuyện phân tán lực chú ý, để ngừa nàng sẽ nhịn không được động thủ với nhị vị đại gia.
“Đan Đức Toàn, ngày hôm nay người Hàng gia ban có đi nha môn nghe ngóng không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Đan Đức Toàn gật đầu, “Có người đến, chúng ta cũng dựa theo lời Đỗ tiên sinh ngươi dạy mà nói.”
“Ân.” Đỗ Cửu Ngôn hai bên đẩy một cái, “Nhị vị, chịu lạnh chịu vất vả không dễ dàng, nếu như các ngươi phá hủy đại sự của ta, ta chôn các ngươi cùng nhau!”
Quế vương nói: “Hắn cao trèo không tới.”
Bả Tử nói: “Vương gia đi mạnh giỏi.”
Quế vương nói: “Bổn vương chúc ngươi sống thêm vạn tám nghìn năm!”
Chỉ có rùa vương bát mới sống lâu như vậy.
Bả Tử muốn nói, Đỗ Cửu Ngôn che cái miệng của hắn, vẻ mặt trịnh trọng nói: “Bả gia, nhịn một chút!”
Bả Tử bị nàng che miệng, gò má quay sang nhìn nàng, bỗng nhiên gõ đầu của nàng, nói: “Đần!”
Liền không nói gì nữa.
Quế vương cũng gõ một cái, bất mãn trừng Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hắn chằm chằm, “Vương gia, người đây là mấy ý?”
“Ý là không cao hứng.” Quế vương nói.
Đỗ Cửu Ngôn tốn hơi thừa lời, xoa xoa trán, quay bầu trời rất xa ánh trăng cong cong hứa nguyện, “Hằng Nga, nếu như người nghe được lời của ta, đưa một tin cho nguyệt lão, làm phiền hắn giải quyết hôn nhân đại sự của nhị vị bên cạnh ta đi.”
“Không cầu xinh đẹp như hoa, chỉ cầu là nữ nhân!”
“Phốc!” Đan Đức Toàn nhịn không được cười ra tiếng, bá một chút ba ánh mắt đều hướng về phía hắn, Quế vương nói: “Rất buồn cười sao, nếu như bị phát hiện, ngươi phụ trách? !”
Dáng tươi cười của Đan Đức Toàn cứng lại.
“Đan bộ đầu, lúc làm việc phải nghiêm túc một chút.” Bả Tử nói.
Đan Đức Toàn sờ sờ mũi, gật đầu nói: “Biết, đã biết.”
Ba người bọn họ cãi nhau đều đánh nửa canh giờ, hắn thực sự nhịn không được nở nụ cười một cái, thế nào tất cả loiĩ lần đều nằm ở trên người hắn?
“Suỵt!” Đỗ Cửu Ngôn đè ba người, lập tức một trận tiếng khóc của tiểu hài tử truyền đến, ngay sau đó tiếng cửa mở ở phía dưới nhĩ phòng bọn họ nằm truyền đến, Thường Liễu khoác y phục đi ra, đi qua cửa nhỏ đến viện tử đối diện, mở cửa một gian phòng.
“Dỗ tiểu hài tử.” Đan Đức Toàn nói.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn lẳng lặng nhìn, ước chừng qua một khắc đồng hồ Thường Liễu từ gian phòng đối diện đi ra, Phao Đồng bọc y phục chạy vào nhà xí đi tè, lại tê tê hít hơi, lại tự chạy về phòng ngủ.
Thường Liễu long y phục đi ra, dừng lại ở trước căn phòng của Thường ban chủ, đứng ở cửa do dự một chút, đẩy cửa đi vào.
Chưa đóng cửa, bọn họ có thể thấy hắn dừng ở cửa, chỉ là lẳng lặng đứng đánh giá cái gì, một lát sau lui ra, đóng cửa.
“Nhớ bầu gánh?” Đan Đức Toàn hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.
Thường Liễu vào nhà chính, châm đèn, mở phong khẩu bếp lò, lấy trà mới mua đặt vào chung trà, rót một chén trà.
Đang cầm ly trà, một mình lẳng lặng ngồi ở nhà chính uống.
“Hắn đang làm gì?” Quế vương nhíu mày, nhìn chằm chằm người uống trà ở nhà chính lý, “Hơn nửa đêm không ngủ được, thức dậy uống trà?”
Bả Tử nói: “Có lẽ là ngủ không được.” Hắn nhìn thoáng qua, phát hiện nàng như có điều suy nghĩ, không khỏi kỳ quái.
Đỗ Cửu Ngôn long long chăn.
Lăng Nhung khoác áo từ trong phòng đi ra hầm cầu, phát hiện nhà chính đèn sáng rỡ, hắn không khỏi qua đây đứng ở cửa, hỏi: “Thế nào không ngủ được?”
“Vừa rồi tiểu Lý tử tỉnh khóc nhớ bầu gánh.” Thường Liễu bất đắc dĩ nói: “Ta không ngủ được, qua đây uống chén trà mới ngủ. Ngươi có muốn uống hay không?”
Lăng Nhung nhìn thoáng qua Thường Liễu trung y trung khố đơn bạc, bên ngoài chỉ khoác một kiện áo bông mà thôi, “Ngươi đi ngủ sớm một chút, ban đêm lạnh, sẽ bị cảm lạnh.”
“Đi ngủ ngay.” Thường Liễu thả chung trà, thu thập xong bếp lò, tắt đèn đi ra về phòng của mình ngủ.
Lăng Nhung đi mao xí, lúc trở lại ở trong viện tử dừng dừng, đẩy căn phòng của Tô Bát Nương ra, tựa hồ muốn đi vào, do dự một chút lại lui ra, đóng cửa trở về.
Trong viện lần thứ hai an tĩnh lại.
“Thủ tiếp sao?” Bả Tử hỏi Đỗ Cửu Ngôn.
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu, “Quay về ngủ, lạnh chịu không được.”
Bốn người xếp chăn trên lưng, xuống nóc nhà.
“Đan bộ đầu, ngày mai giờ thìn, chúng ta ở chỗ này gặp.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đan Đức Toàn xác nhận, quay về đi ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai lúc hắn đến Hàng gia ban Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương còn có Bả Tử đã ở bên trong, ba người uống trà ở nhà chính, hắn đi vào chào hỏi.
“Uống trà, ” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh hắn ngồi, “Nếm thử trà Thường Liễu pha, lá trà bình thường thế nhưng vị vô cùng tốt.”
Thường Liễu đứng ở phía trước khay trà cười.
“Ta là thô nhân, bò nhai mẫu đơn chỉ sợ mất công phu của người pha trà.” Đan Đức Toàn ngồi xuống, Thường Liễu cho hắn một ly trà, hắn ngửa đầu rót vào trong miệng, nuốt cả quả táo cũng không gì hơn cái này, “Không uống ra vị đạo nào đó.”
Thường Liễu lại đưa cho hắn một ly, “Bộ đầu đại nhân, lần này người chậm rãi uống.”
Lúc này đây cái miệng của Đan Đức Toàn nhấp ngụm nhỏ, gật đầu đồng ý nói: “Ngon!”
“Lá trà là vương gia mang tới.” Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Cống trà. Từ Khôn Ninh cung lấy ra.”
Đan Đức Toàn sửng sốt, lập tức uống xong trà trong ly, đưa tới, “Tiếp, rót cho ta ly nữa.”
Thường Liễu cũng ngây ra một lúc, “Không nghĩ tới là cống trà, thảo nào không giống những vị khác.” Lúc nói chuyện hắn châm trà cho Đan Đức Toàn.
Thường Lê và Lăng Nhung mấy đại hài tử ở bên ngoài lo lắng đi tới đi lui, muốn vào hỏi lại không dám.
“Thường Lê, Lăng Nhung các ngươi làm gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Hai người tiến đến, Lăng Nhung hỏi: “Đỗ tiên sinh, ta muốn hỏi một ban chủ của chúng ta lúc nào có thể trở về?”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Đan Đức Toàn.
Đan Đức Toàn kêu rên một tiếng, việc này rõ ràng là chủ ý của Đỗ Cửu Ngôn a, thế nào làm như là hắn đánh nhịp muốn bắt Thường ban chủ vậy.
Căn bản không có bao nhiêu quan hệ với hắn.
“Phải, phải hỏi đại nhân của chúng ta.” Đan Đức Toàn cũng học tinh minh rồi, “Việc này một bộ đầu như ta sao có thể làm chủ a.”
Ta cũng có thể từ chối.
Bookwaves.com.vn
Lăng Nhung nói: “Vậy cũng biết tại sao phải giam ban chủ của chúng ta chứ?”
“Tạm thời phối hợp điều tra, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như hắn không có vấn đề, sự tình không có quan hệ gì với hắn, sẽ thả hắn ra.”
Thường Lê hỏi: “Sự tình khẳng định không có quan hệ với bầu gánh. Tô sư huynh là vai chính, ai ghét hắn bầu gánh cũng không thể ghét hắn.”
“Thuần khiết không phải dựa vào ai nói cũng được, còn phải có chứng cứ.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đừng nóng vội, sẽ thả trở về.”
Hai người không hỏi ra cửa.
Thường Liễu ngồi ở tại chỗ tiếp tục pha trà.
“Uống ngon ăn no, ta đi xem bọn nhỏ.” Đỗ Cửu Ngôn một mình đi ra, Quế vương và Bả Tử còn ở lại tại chỗ uống trà, Bả Tử nói: “Ngươi pha khổ cực, ngươi cũng uống đi.”
Thường Liễu cười hì hì xác nhận, tự rót cho mình một ly, cầm cái ly rất quý trọng thưởng thức.
“Đều đừng khóc đều đừng khóc.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn bọn nhỏ, “Các ngươi đi làm gì?”
Phao Đồng dẫn mấy hài tử, nói: “Than trong nhà dùng hết rồi, chúng ta phải đi mua thiếu chút than, không thôi đêm nay bọn họ ngủ sẽ lạnh.”
Tối hôm qua trong phòng bọn họ cũng lạnh đến run.
“Các ngươi tự đi nâng trở về? Tiệm bán than có hỏa kế giao hàng.”
“Chúng ta mua quá ít, bọn họ sẽ không đưa.” Phao Đồng nói: “Đỗ tiên sinh, người có thể nói với đại nhân, để ban chủ chúng ta sớm một chút trở về hay không?”
Bọn nhỏ đều hướng về phía nàng gật đầu.
“Được!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta lập tức đi nói với đại nhân, cho bầu gánh các ngươi sớm trở về một chút.”
Tất cả mọi người cao hứng vỗ tay, “Vẫn là Đỗ tiên sinh có bản lĩnh, Đỗ tiên sinh vừa ra tay lập tức liền giải quyết xong chuyện.”
Đỗ Cửu Ngôn sờ sờ đầu của Phao Đồng, “Bản lãnh của ta cũng không chỉ điểm này, ta còn có thể cho gánh hát các ngươi khởi tử hồi sinh.”
“Thật vậy chăng?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Thật! Ta nghĩ biện pháp rất giỏi, chờ rảnh rỗi ta sẽ cùng bầu gánh các ngươi nói rõ. Các ngươi cứ chậm rãi lớn lên, không cần lo lắng đi kiếm tiền.”
Bọn nhỏ đều hoan hô lên.
Đan Đức Toàn uống trà, cảm thấy trà này thực sự là vừa đắng vừa chát a.
Bọn nhỏ như ong vỡ tổ chạy ra ngoài, Đỗ Cửu Ngôn ngồi một hồi, không nhanh không chậm ra ngoài, mới vừa đi tới đầu ngõ, liền thấy mấy hài tử bảy tám tuổi kéo sợi dây, một đầu dây cột trên xe, bọn họ cố hết sức lôi kéo.
“Phương pháp này không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn đi tới, đánh giá xe đẩy tay của bọn họ. Xe đẩy tay rất thấp bé cũng rất đơn sơ, một tấm ván gỗ dày thêm bốn bánh xe lớn chừng bàn tay, trừ cái này ra không có gì cả.
Loại xe này nghe nói là tiệm bán than chuyên môn dùng để đưa than.
“Xe từ đâu tới?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Phao Đồng xoa mồ hôi trên đầu, cười trả lời: “Cửa chúng ta a. Là bầu gánh mời người làm, bánh xe cũng là bầu gánh gắn.”
“Chúng ta từ trong nhà dọn trang phục và đạo cụ đi Ngõa Tứ, vẫn dùng chiếc xe này.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Thế nào lúc trước đều chưa từng thấy qua?”
(Luna: Không lẽ là TL cho rằng bầu gánh mà mẹ mình chết nên mới làm thế trả thù ổng?)
—— lời nói ngoài ——
Não mở rộng hảo oai, ha ha ha ha! Có hay không đoán được ai là hung thủ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...