Q1 – CHƯƠNG 437: CHỈ LÀ SUY ĐOÁN
Dịch giả: Luna Wong
Tam Xích đường sinh ý rất tốt.
Quế vương và Bả Tử dựa vào ghế uống trà, người đến người đi cũng không hoàn toàn là có tụng án, đại đa số đều là cố vấn, một ít tranh cãi nhỏ trong cuộc sống, có thể biện tụng hay không cần muốn cáo hay không, nếu như không cáo quan có biện pháp nào có thể giải quyết.
“Tốt hơn trong tưởng tượng.” Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, thấy Đan Đức Toàn tiến đến, chắp tay nói: “Nhiều người ở đây, chúng ta ở chỗ này nói án tình.”
Đan Đức Toàn gật đầu, hỏi: “Đỗ tiên sinh, người đi hỏi quá rốt cuộc là ai thỉnh Tiền đại nhân hỗ trợ chưa?”
“Buổi sáng rất bận rộn, còn tìm được thời gian rảnh, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau.” Đỗ Cửu Ngôn thỉnh Đan Đức Toàn ngồi, Đan Đức Toàn hành qua lễ với Quế vương, vừa liếc nhìn Bả Tử, hai người hành lễ với nhau.
“Tối hôm qua Điếu Đại lại kiểm tra thực hư thi thể một lần, xác nhận không có nguyên nhân cái chết khác, chính là vết thương chí tử ở ngực.”
“Ta tỉ mỉ chỉnh sửa lại một chút, cảm thấy hung thủ của vụ án này, rất có thể là người bên ngoài.” Đan Đức Toàn nói.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.
“Không nói cái khác, chỉ với thủ pháp này cũng không phải người thường năng làm được.” Đan Đức Toàn nói: “Tựa như Điếu Đại nói, người này rất có là một đại phu. Chỉ có đại phu mới biết, từ trong khe hở này cắm vào, có thể giết người.”
“Người tinh tế nói một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Ngày hôm qua người cũng nhìn thấy, trong gánh hát lý hài tử dưới mười tuổi nhiều nhất, những người khác cũng liền chừng mười tuổi, còn lại đều là lão nhân gia bốn năm mươi tuổi.” Đan Đức Toàn nói: “Biết chữ cũng không nhiều, nếu những người này thực sự muốn giết người, cũng nghĩ không ra thủ pháp như vậy.”
“Không dối gạt người, thủ pháp giết người pháp tinh tế tỉ mỉ như vậy, ta đều là lần đầu gặp.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Người nói có đạo lý. Nói riêng về thủ pháp này, quả thực hiếm thấy, người bình thường nghĩ không ra.”
“Nên ta cho rằng, ngày hôm nay chúng ta đi lần nữa, điều tra một phen, người lui tới với gánh hát. Còn có, Tô Bát Nương hát là hoa sam, nhất định có rất nhiều người thích hí của hắn, có thể có người thích mà không được, tiện đà động thủ hủy hắn hay không.”
(Luna: Đột nhiên nhớ đến ông mập lần trước hỏi Hoa Tử cùng Nháo Nhi)
Trên sân khấu mặc dù đều là nam tử, nhưng vì tư thái kiều mị hoá trang minh diễm, sẽ được rất nhiều người nghe hí thích, khách khí ngươi tới ta đi cho tiền, không khách khí, sẽ tạo ra chuyện gì nữa, dơ bẩn đến kẻ khác khó có thể tưởng tượng.
Nên, Đan Đức Toàn nói như vậy, vẫn là có đạo lý.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói: “Ta cũng nói cách nghĩ của ta một chút.”
Đan Đức Toàn chăm chú nghe.
“Điểm đầu tiên, Tô Bát Nương chết ngoại trừ thủ pháp giết người tinh xảo ra, còn có một chỗ phải chú ý, hung thủ để hắn miễn cưỡng khen ngồi ở trên cái rương, đây đều là cấm kỵ trong gánh hát.”
“Tại sao hung thủ phải làm như vậy?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Đan Đức Toàn ngưng mi nói: “Người có hận ý với gánh hát?”
“Đúng!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Tô Bát Nương là vai chính của Hàng gia ban, giết hắn biến tướng bằng hủy Hàng gia ban. Nên hung thủ hận, rất có thể không chỉ có nhằm vào Tô Bát Nương.”
Đan Đức Toàn gật đầu, “Người nói có đạo lý, điểm này ta thật không ngờ.”
“Còn có một việc, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngày hôm qua người lấy hung khí ra, buổi tối ta tinh tế suy nghĩ một chút, gậy thiết này vốn ở nơi đó, có phải tất cả mọi người đều biết hay không, chúng ta chưa từng hỏi qua.”
Đan Đức Toàn hỏi: “Ý của người là, người ngoài không biết nơi này có gậy thiết?”
“Đây là một điểm, mặt khác chính là. Thủ pháp này tinh xảo ở chỗ, rất ít thấy. Trong mắt của ta, đây cũng không phải là đúng lúc nảy lòng tham giết người, mà là sớm có chủ mưu.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Nếu như là sớm có nảy lòng tham và chủ mưu giết người, bên ngoài lúc tiến vào, nhất định sẽ có chuẩn bị mà đến, lúc đi cũng thuận lợi mang đi.”
Đan Đức Toàn nghe mục trừng khẩu ngốc, kích động nói: “Đỗ tiên sinh, trò chuyện với ngươi một chút, ta bỗng nhiên thông thấu nhiều rồi.”
Quế vương du du nói: “Nếu như ngươi nghe không rõ, bộ đầu này ngươi cũng không có mặt mũi làm nữa.”
Đan Đức Toàn chắp tay xác nhận.
“Nên, ngươi có khuynh hướng hung thủ là người quen, hơn nữa là người của Hàng gia ban?” Bả Tử vẫn nghe, hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Là như thế.”
Lúc nói chuyện, nàng nhìn thoáng qua Tiền Đạo An bên kia, ba người đều bề bộn nhiều việc, Tống Cát Nghệ còn đứng ở bên cửa sổ mời chào khách nhân.
“Thời gian không còn sớm, chúng ta đi tìm Tiền đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn đứng dậy, “Hỏi qua xong, chúng ta lại đi Hàng gia ban.”
Đan Đức Toàn xác nhận.
“Ta cũng đi.” Quế vương đứng dậy, nói: “Có ta tọa trấn, các ngươi tuyệt đối như hổ thêm cánh.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Vương gia, ngày hôm nay người rất khiêm tốn a.”
“Bổn vương chưa bao giờ bành trướng.” Quế vương nói chuyện, lấy phi phong xuống đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Bên ngoài gió lớn, mặc vào.”
Đây là hắn mua, phi phong đà hồng sắc mặt nhung, bên trên còn thêu con trứ hồ ly lông thuần trắng, sau khi Đỗ Cửu Ngôn mặc vào để hai gò má hồng phác phác của nàng, sinh ra một phần ngây thơ của nữ nhi gia.
Nàng không mặc, đây là Quế vương sớm đắp trên tay bản thân, vô số lần tùy thời nhi động, khuyên bảo nàng mặc.
Bookwaves.com.vn
“Không lạnh!” Trước mặt mọi người, Đỗ Cửu Ngôn rất cho hắn mặt mũi, “Vương gia, người mặc!”
Quế vương bĩu môi, lại đắp lên cổ tay phi phong, chờ nàng lạnh run run phủ thêm cho nàng.
“Ta đây cũng đi.” Bả Tử nói: “Nhiều người nhiều mắt.”
Đan Đức Toàn nhìn thoáng qua Bả Tử vài lần, dùng nhãn thần hỏi Đỗ Cửu Ngôn.
“Đây là Bả gia. Hắn ở Thiệu Dương cũng là bộ khoái.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đều là bạn tốt, nên cùng đi kinh thành.”
Nguyên lai là đồng hành, Đan Đức Toàn vội chắp tay nói: “Bả gia là bộ khoái Thiệu Dương, lại là hảo hữu của Đỗ tiên sinh, vậy mọi người đều là bằng hữu.”
Bả Tử hoàn lễ.
Bốn người chào hỏi mấy người Tam Xích đường, lại cùng một phòng bách tính đến cố vấn bắt chuyện xong, cùng nhau xuống lầu đi thẳng đến Đại Lý tự.
Tiền Vũ rất kinh ngạc, “. . . Muốn tìm người thỉnh tụng sao?”
“Vâng. Còn làm phiền Tiền đại nhân người nói cho chúng ta biết. Vụ án này hiện nay còn chưa có manh mối, chúng ta không thể bỏ qua bất kỳ một khả năng này.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tiền Vũ cũng có chút xấu hổ, chắp tay nói: “Lúc vị tiên sinh này nhờ ta làm việc, đã thông báo không thể tiết lộ tên của hắn. Ta thật sự là không thể nói, nhưng các ngươi có thể đi tra.”
“Mặt khác, ta cũng thuận miệng nói cho các ngươi biết một câu, vị bằng hữu này nhất định là trong sạch, tuyệt không khả năng đi giết một con hát.”
Đỗ Cửu Ngôn đang muốn mở miệng, Quế vương đột nhiên hỏi: “Phải Tĩnh Ninh hầu không?”
Tiền Vũ biến sắc, nhất thời phất tay nói: “Không phải, Tĩnh Ninh hầu từ trước đến nay không thích những thứ này, không phải là hắn.”
Nguyên lai Quế vương biết chuyện Tĩnh Ninh hầu tới tìm hắn a, Tiền Vũ có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười cười.
Lẽ nào Tĩnh Ninh hầu chỉ là bởi vì kiếm cớ lưu nàng, nên tiện tay viện một lời nói dối? Đỗ Cửu Ngôn không tin, dù sao Thường ban chủ cũng nói, Tô Bát Nương có khả năng ở bên ngoài quen biết người nào.
Ánh mắt của nàng giật giật, cùng Quế vương nhìn nhau một mắt, Quế vương lập tức hiểu ý, hỏi: “Tiền đại nhân, người này chính là ngươi?”
Tiền Vũ tự sặc, ho khan, hơn nửa ngày lúng túng nói: “Vương gia thứ tội, hạ quan thật sự là đáp ứng bạn tốt rồi, không thể nói. Nhưng có thể bảo đảm tuyệt đối không phải hạ quan.”
“Được, ngươi không nói cũng được, nếu như người này là hung thủ, cuối cùng ngươi làm trễ nãi chính sự của chúng ta. Đại Lý tự ngươi cũng không cần ở nữa.” Quế vương lườm hắn một cái.
Tiền Vũ đầy mặt khổ sáp, chắp tay hành lễ, nói: “Như vậy, ta hỏi vị bằng hữu này một chút xem hắn có nguyện ý đi ra hay không, vương gia người cho ta ba ngày được không.”
Quế vương gật đầu, “Coi như ngươi thức thời!”
Chờ người đi Tiền Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng nói: “Nói chuyện với người thông minh, lúc không có gì thì rất nhẹ nhàng, nhưng nếu có chuyện, cũng là đau đầu.”
Hắn là thật sự không biết Tô Bát Nương, nên người giúp Tô Bát Nương thỉnh tụng, đương nhiên cũng không thể nào là hắn.
Ngày hôm qua cũng thực sự là trùng hợp, vừa vặn có vị bạn tốt đến nhờ hắn làm việc tìm một tụng sư, sự tình vừa nói xong, Tĩnh Ninh hầu tới.
Chuyện trùng hợp đều đụng nhau.
Đỗ Cửu Ngôn và đoàn người đi ra, Quế vương nói: “Lão hồ ly này cư nhiên không nói. Thật chẳng lẽ là Tĩnh Ninh hầu?”
“Nhìn vẻ mặt của hắn, có thể thực sự là trùng hợp.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Chúng ta đi Hàng gia ban trước, xem vị sư huynh hát võ sinh kia đã quay về chưa.”
Đoàn người đi Hàng gia ban, Thường ban chủ sầu mi khổ kiểm đang đốc xúc bọn nhỏ luyện công, thấy bọn họ tới, vội nghênh qua đây, nói: “Đan bộ đầu, Đỗ tiên sinh, nhị vị là. . .”
“Quế vương gia, ” Đan Đức Toàn giới thiệu Quế vương, “Vị này chính là bộ khoái Thiệu Dương Bả gia.”
Thường ban chủ cho là mình nghe lầm, vẻ mặt ngạc nhiên lập lại một câu, “Vương gia?”
Vương gia còn ở lại kinh thành, cũng chỉ có Quế vương.
“Tiểu nhân dập đầu cho vương gia.” Thường ban chủ sợ quỳ xuống, bọn nhỏ phía sau hắn cũng tự nhiên quỳ xuống lai, kinh sợ đánh giá Quế vương.
Bọn họ ở Ngõa Tứ hát hí khúc, đạt quan quý nhân không nhiều lắm, cũng bởi vì danh khí còn chưa lớn, nên cũng cực ít có người thỉnh đi.
“Đứng lên đi.” Quế vương nói: “Nên làm cái gì thì làm cái đó, ta hôm nay tới là giúp Đỗ tiên sinh tra phá án, đều tùy ý chút.”
Thường ban chủ rất kinh ngạc, thật không ngờ Quế vương sẽ giúp đỡ Đỗ Cửu Ngôn tra án, quan hệ này có bao nhiêu, mới có thể làm cho vương gia hạ mình tự mình giúp làm việc.
Bookwaves.com.vn
“Vị sư huynh hát võ sinh kia của các ngươi trở về chưa?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Thường ban chủ gật đầu, hướng vào trong đám người hô: “Lăng Nhung, ngươi đi ra!”
Một vị nam tử ngũ quan tiêu trí cao gầy đi ra, ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, hốc mắt có chút sâu để ngũ quan lập thể của hắn anh khí bừng bừng, ngũ quan như vậy mặc hí phục vào, khẳng định rất oai hùng.
“Tiểu nhân Lăng Nhung thỉnh an vương gia, thỉnh an các vị gia.”
“Lăng Nhung là người Đại Hưng, năm ngoái ta và Ngõa Tứ ký hiệp ước, đúng dịp thấy hắn. Lúc đó hắn không muốn theo một gánh hát ly khai, liền ở lại Ngõa Tứ.” Thường ban chủ nói: “Trong khoảng thời gian này liền theo chúng ta, ký hai năm hợp đồng, hát xong hai năm hắn đi.”
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá Lăng Nhung, Lăng Nhung trả lời: “Phụ mẫu còn chưa đi xa, ở lại kinh thành làm việc là kiên trì của ta.”
“Không tệ.” Đỗ Cửu Ngôn chỉ chỉ gian phòng, “Chúng ta đi vào nói.”
Lăng Nhung xác nhận, mọi người ngồi xuống trong phòng, Thường Liễu châm trà cho bọn hắn, “Đỗ tiên sinh, biết ngày hôm nay các ngươi khẳng định đến, nên sáng sớm bầu gánh để ta đi mua lá trà, ngửi cũng rất hương.”
“Uống trà giải khát mà thôi, không thể nói là ngon hay không ngon.” Quế vương nói uống một ngụm, “Làm việc của ngươi đi.”
Thường Liễu cười nói, “Trà rất quan trọng, vương gia tinh tế uống sẽ biết, coi như là lá trà kém nhất, lá cây của nó cũng biết nói chuyện.”
Lúc nói chuyện đi xuống.
“Ngươi là ngày hôm nay trở về?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lăng Nhung lắc đầu, “Ngày hôm qua bầu gánh để người đi tìm ta, ta liền thu dọn đồ đạc trở về. Vốn là dự định ngày hôm nay về sớm.”
“Ngươi cảm thấy Tô Bát Nương là hạng người gì?”
Lăng Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Năng lực của hắn rất tốt, hát niệm tố đả đều rất tốt, nếu như gặp phải một gánh hát tốt, hắn nhất định có thể nổi hơn Miêu Hồng Ngọc.”
Miêu Hồng Ngọc là đại thanh y nổi tiếng, vô luận là giọng hay là các phương diện năng lực, đều trở thành tiêu xích của cái này nghề, mười năm trước nàng nổi tiếng, cơ hồ là nổi tiếng. Vô luận hắn đi nơi nào mở màn hát hí khúc, ở nơi đó đều cực kỳ oanh động, ngay cả tiểu hài tử vừa nói chuyện đều biết Miêu Hồng Ngọc.
Lăng Nhung dùng Tô Bát Nương để so với Miêu Hồng Ngọc, có thể thấy được địa vị của Tô Bát Nương ở trong mắt trong tim của hắn.
“Cạnh thanh y hoa đán không thiếu được phải mười lăm mười sáu mới có thể lên đài, nhưng thanh âm hắn ổn định, mười một tuổi đã lên đài, hát còn lại vai lớn.” Lăng Nhung nói: “Mười bốn mười lăm thanh âm của hắn cũng không có biến hóa lớn, dung mạo càng càng phát tuấn tú. Nên ta cảm thấy hắn ở Hàng gia ban có chút đáng tiếc.”
Đỗ Cửu Ngôn từ trong đôi mắt của Lăng Nhung, quả thực thấy được tiếc hận.
“Hiện tại ngươi đã không có hợp tác, bước tiếp theo ngươi có tính toán gì không?”
Hàng gia ban là thời kì giáp hạt, chí ít hai năm qua không được.
“Ta nói lưu ở chỗ này hai năm, trừ phi Hàng gia ban muốn đi, không thôi ta sẽ không đi.” Lăng Nhung nói: “Bát Nương còn đang ở nha môn, lúc nào đưa hắn về?”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi Đan Đức Toàn.
“Chờ ngỗ tác tra rõ xong, các ngươi có thể lĩnh người trở về.”
Lăng Nhung xác nhận.
“Hắn ở bên ngoài quen biết bằng hữu và khách nhân, ngươi có biết không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Lăng Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Ta chưa từng thấy qua hắn ở bên ngoài có bằng hữu, nhưng có một hồi nghe hắn nói qua một câu, vị bằng hữu này của hắn rất có học vấn, mặc dù không vào sĩ nhưng so với một số đại quan kia rất có học vấn.”
“Ta cảm thấy, có thể là vị tiên sinh rất được người tôn kính các loại.” Lăng Nhung suy nghĩ một chút, nói: “Hơn nữa, người nên ở kinh thành, bọn họ tựa hồ thường gặp mặt, nếu không có chuyện gì khác, chính là một hát hí khúc một nghe, có đôi khi còn uống trà chơi cờ trò chuyện một ít phong hoa tuyết nguyệt.”
“Nghe rất hay.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi cũng biết, lần này người để ta làm tụng sư, chính là vị bằng hữu này của Tô Bát Nương thỉnh chứ.”
Lăng Nhung có chút kinh ngạc, “Hắn lộ diện sao?”
Đỗ Cửu Ngôn lắc đầu.
“Ta có thể giúp các ngươi đi tìm.” Lăng Nhung suy nghĩ một chút nói: “Ngươi để ta nói, ta nói không tốt, thế nhưng ta có thể đi tìm bằng cảm giác.”
Đan Đức Toàn nhận nói, “Đi a, có muốn ta phái người theo ngươi hay không?”
“Không cần. Tìm người mà thôi.” Lăng Nhung nói.
Chờ Lăng Nhung ra ngoài, Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, nói: “Sao ta cảm giác, vị này mời ngươi làm tụng sư, rất có thể là người giết hắn thế?”
“Nếu là như vậy, vậy người này chính là đang gây hấn với Cửu Ngôn.” Bả Tử hỏi.
Quế vương nhíu mày, nói: “Không bài trừ loại khả năng này.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...