Q1 – CHƯƠNG 434: THỦ PHÁP QUỶ DỊ
Dịch giả: Luna Wong
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xuống ở cái ghế một bên, nới với Đan Đức Toàn: “Dời xuống đây đi!”
Đan Đức Toàn dời người chết từ trên cái rương ra sân.
Đỗ Cửu Ngôn hỏi Thường ban chủ, “Hắn thường xuất môn không? Ở kinh thành có nhiều người quen biết hay không?”
“Không nhiều lắm!” Lúc Thường ban chủ nói chuyện, trong rạp hát rất nhiều tiểu nam hài chừng bảy tám mười tuổi ngó dáo dác vào bên trong xem, mỗi một người đều là vóc người nhỏ bé và yếu ớt mi thanh mục tú.
Đỗ Cửu Ngôn liền nghĩ đến Hoa Tử và Nháo nhi, cũng là tuổi như vậy, đẹp tinh xảo để người trìu mến.
“Bất quá cũng có ra ngoài, ta cảm thấy hắn ở bên ngoài là có quen biết người gì đó, thế nhưng ta hỏi hắn vài lần hắn cũng không nói gì. Trước khi trời tối hắn sẽ trở về, ta cũng không có quản nhiều.” Thường ban chủ nói: “Chỗ ta và chỗ khác bất đồng, chúng ta đều là ca diễn đàng hoàng, ta không giống những người khác bán nhi bán nữ, buôn bán da thịt.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, vừa nói chuyện vừa đánh giá chung quanh, “Hắn là lớn tuổi nhất trong gánh hát sao? Hát là nghề gì?”
“Hắn là hoa sam, cũng không phải lớn tuổi nhất, Lăng Nhung lớn hơn hắn mấy tháng, hắn là hát võ sinh. Ngày hôm nay không có hí của hắn, chiều hôm qua hắn về nhà, còn chưa có trở lại.” Thường ban chủ nói xong lại sợ Đỗ Cửu Ngôn không biết, liền giải thích một chút, “Nguyên bản trong gánh lý còn có một hát hoa đán, mùa đông năm kia sinh một hồi bệnh, người mất rồi. Nên Bát Nương phải diễn chính một mình, thanh y, hoa đán, đao mã đán đều phải lên.”
Đỗ Cửu Ngôn dừng lại nhìn hắn, “Vai đào, ngươi là hai người?”
“Gánh của chúng ta không lớn. Người xem hiện tại nuôi hai mươi hài tử, nhưng là thời kì giáp hạt, trong vòng ba năm căn bản không có người thay thế.” Thường ban chủ thở dài.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu biểu thị lý giải, hát hí khúc trời ban là chính, đây không phải tiêu phi công phu là có thể thành.
Lão thiên không cho ăn chén cơm này, dù là khắc khổ hơn nữa cũng là vô ích.
“Thường ngày Tô Bát Nương ngồi thượng trang ở đâu?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thường ban chủ chỉ vào cái gương sáng nhất gần cửa sổ ở đối diện, nơi này thuốc màu yên chi cũng là nhiều nhất, Đỗ Cửu Ngôn đi tới đánh giá mặt bàn.
Trên bàn có một cây bút dính thuốc màu hồng nhạt, hai bên tay đều bày nhiều loại thuốc màu, cái gương chà sạch sẽ, cách đó không xa còn đặt một cái ly thanh hoa, trong ly có trà chưa uống, lúc này đã lạnh.
Bàn có ngăn kéo, mở bên trong ngăn kéo đựng rất triền khăn và khăn trùm đầu nhiều màu, còn có khuyên tai xếp theo loại.
Nàng xem qua sát vách ngăn kéo, đồ không sai biệt lắm, nhưng rõ ràng loạn hơn rất nhiều.
Có thể thấy được bình thường Tô Bát Nương là một người tương đối ngăn nắp sạch sẽ.
“Cái gương còn rất sáng, bầu gánh tốn không ít tiền đi, ” Đỗ Cửu Ngôn hỏi cũng bưng ly trà lên ngửi, Thường ban chủ trả lời: “Phải, cái gương quan trọng, nhất định phải tốt.”
Trong chén trà ngoại trừ lá trà ra không có cái gì, cũng không ngửi ra được mùi vị gì, nàng nói: “Bảo các đồ đệ của ngươi nghĩ biện pháp đem một con chuột đến.”
Thường ban chủ xác nhận.
Bọn nhỏ lập tức dẫn theo bẫy chuột đến. Trong nhà chuột nhiều mỗi đêm đều có thể bắt được một hai con.
Cho con chuột bị kẹp lấy uống trà, đợi một hồi con chuột không có bất kỳ phản ứng khó chịu nào.
“Trà không có vấn đề gì.” Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ bọn nhỏ, đưa trà về, nói với Thường ban chủ: “Hắn đều là tự thượng trang?”
“Đều là tự hắn làm. Tính tình Bát Nương ngạo lại chú trọng, ghét bỏ chúng ta làm không tốt, nên mấy năm này hắn đều là tự hóa.”
Đỗ Cửu Ngôn đi một vòng, đồ rất nhiều, cũng không có phát hiện chỗ dị thường gì có thể làm đầu mối.
Phòng hóa trang loạn tao tao, cơ hồ là nhất vô sở hoạch.
“Đỗ tiên sinh, ” Đan Đức Toàn đứng ở cửa, rất kích động hô nàng, “Người sang đây xem.”
Đỗ Cửu Ngôn và Thường bang chủ đều đi ra ngoài.
Một đám hài tử che mắt vây bắt Điếu Đại, có người đang khóc có người sợ, có người đứng ở đằng xa quan vọng.
Liễu nhi hô mọi người, “Đều đừng xem, bịt mắt.”
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn nhìn thoáng qua mọi người, đi tới bên người người chết. Điếu Đại đã cởi y phục của Tô Bát Nương, có thể thấy ở giữa ngực trái của hắn khoảng cách tầm ba bốn cây xương sườn, có một vết thương của một loại như chùy dẹp hoặc chủy thủ đâm qua.
Thương cơ hồ là một đường, độ rộng tầm nửa tấc.
Không có vết máu, hoặc chảy qua máu nhưng là bị người lau qua.
“Nguyên nhân cái chết!” Điếu Đại nhìn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn ngồi xổm xuống, đếm xương sườn, ngưng mi nói: “Thủ pháp này rất xảo diệu, người giết người tựa hồ hiểu y a.”
“Phải!” Điếu Đại nói: “Coi như là ta, cũng không nghĩ ra.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, từ khoảng cách xương sườn, dùng một duệ khí rất dài ngang ghim vào, tổn thương trái tim, trái tim đình chỉ công tác sẽ xuất hiện bệnh trạng não thiếu máu, không được bao lâu, người sẽ chết!
Có người nói thông thường dưới tình huống như thế, người chết đến la lên đều rất cực khổ, cụ thể nàng chưa từng thấy qua, không có thể xác định.
Nhưng loại thủ pháp giết người này, vừa quỷ dị lại xảo diệu.
“Thường ban chủ, ” Đỗ Cửu Ngôn quay đầu lại, Thường ban chủ đã hách sắc mặt trắng bệch, do Liễu nhi đỡ, há miệng run rẩy nhìn nàng, “Đỗ, Đỗ tiên sinh.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, hỏi: “Hắn sáng sớm lúc nào thức dậy bắt đầu thượng trang, các ngươi có người nghe qua động tĩnh hay không?”
“Phát hiện là nửa giờ mẹo, hắn đều đã trang điểm một nửa rồi, phỏng chừng giờ mẹo chưa tới hắn đã thức dậy.” Thường ban chủ nói: “Ta là không có nghe được động tĩnh.”
Lúc nói chuyện hắn hỏi hài tử trong viện, “Có nghe được động tĩnh không?”
Những hài tử đều lắc đầu, ngay cả mấy lão nhân dàn nhạc xao la gõ trống cũng theo lắc đầu.
“Ta ngủ ở sát vách, ” một tiểu nam hài tầm mười tuổi, từ phía sau Thường bang chủ đưa một đầu ra, chỉ vào cửa gần viện, “Đó là gian phòng của ta. Buổi sáng lúc ta đi tè, bên này đã đốt đèn, ta đoán là Tô sư huynh ở bên trong. Sau này lúc ta trở về không có ngủ, thế nhưng cũng không có nghe được thanh âm.”
Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Vì sao cảm thấy là hắn ở bên trong?”
“Bởi vì chúng ta đều biết hắn sáng sớm phải thức dậy thượng trang.” Tiểu nam hài nói.
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nói lời cảm tạ tiểu nam hài, lại hỏi Thường ban chủ, “Hắn dậy sớm như thế, ai pha trà cho hắn? Sáng sớm không không phải phải uống thuốc sao, tự làm?”
“Đều bản thân hắn làm, hắn không thích người khác pha trà cho hắn.” Thường ban chủ nói.
Là một đại sư huynh có khiết phích cũng rất hợp quần.
“Ai là người thứ nhất phát hiện?” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Thường ban chủ ngoắc gọi một vị thiếu niên tới, niên kỷ tầm mười bảy mười tám, Thường ban chủ giới thiệu: “Đây là Thường Lê, lúc hắn ba tuổi được ta nhặt về, sau này vẫn theo ta.”
“Hắn từ đôi mắt nhỏ không tốt lắm, người rất đàng hoàng, một mực trong nhà giặt quần áo quét rác.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn Thường Lê, hỏi: “Ngươi giờ nào đi vẩy nước quét nhà, có nhìn thấy cái gì nghe được cái gì không?”
“Kỳ thực sau khi ta vào cửa, là thấy sư huynh đang hoá trang, ta còn nói chuyện, bất quá sư huynh không để ý tới ta.” Thường Lê có chút khẩn trương, hư híp mắt rất cố gắng nhìn Đỗ Cửu Ngôn, “Ta cúi đầu lau bàn quét rác, vừa quay đầu lại sư huynh liền che dù ngồi ở trên cái rương. Ta còn kỳ quái, hô hai tiếng sư huynh vẫn là không có để ý ta, ta đã cảm thấy không thích hợp, gọi bầu gánh tới.”
Hắn nhìn đồ chỉ có một đường viền, hơn nữa sáng sớm giờ mẹo lúc đó ánh sáng vững chưa tốt, hắn càng thấy không rõ.
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi từ vào cửa thấy hắn đến phát hiện hắn ngồi ở trên cái rương, trong khoản thời gian này có tầm bao lâu?”
Thường Lê suy nghĩ một chút, trả lời: “Ta không có làm bao nhiêu chuyện, nhiều lắm thời gian uống cạn nửa chun trà.”
Bookwaves.com.vn
“Như vậy, lúc người thấy hắn đang hoá trang, có chú ý đến trên cái rương có người hay không?”
Thường Lê lắc đầu, “Ta tiến đến liền quét rác, không có chú ý cái rương bên kia, ta cũng không biết có người hay không.”
Đầu lông mày của Đỗ Cửu Ngôn khóa lại, hơi gật đầu, nói: “Đã biết, nếu có vấn đề ta sẽ còn hỏi ngươi, ngươi tỉnh táo lại cũng tỉ mỉ hồi ức tình huống lúc đó một chút, tỷ như có nghe thanh âm gì, hay chi tiết khác hay không, sự vô cự tế đều nói cho chúng ta biết.”
Thường Lê xác nhận.
“Không có vết thương khác.” Điếu Đại nói: “Cái này chính là vết thương trí mạng.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn Đan Đức Toàn.
“Tìm hung khí!” Đan Đức Toàn khoa tay múa chân với Thường ban chủ, “Đồ vật chí ít trên ba tấc, dẹp như cái chùy hay chủy thủ.”
Mới vừa nói tiểu nam hài ở tại sát vách nói: “Giống gậy khều than không?”
“Ở địa phương nào?” Đan Đức Toàn vui vẻ, hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn cũng nhìn hài tử kia.
Hài tử kia chạy vào trong chính phòng, một lát sau trong tay sinh ra một gậy thiết đại khái mười tấc, dẹp rất nhọn, hắn đưa qua, nói: “Chúng ta dùng cái này khều than, có đôi khi than trong lò sưởi tay không đốt hết, thì khều một chút.”
Đan Đức Toàn lấy tới đồ tới, rất kích động nhìn chằm chằm nhìn hồi lâu, lại đưa cho Đỗ Cửu Ngôn, hắn xoay người trở về gian phòng án phát.
Đỗ Cửu Ngôn đánh giá, không thể không nói đây quả thực giống, nàng ở vết thương của người chết so với một chút, độ rộng rất hợp.
“Tám chín phần mười.” Điếu Đại nói.
Đan Đức Toàn lần thứ hai đi ra, trong tay sinh ra một lò sưởi tay và gậy thiết, “Ở bên trong rương đặt cạnh cửa sổ, một bếp lò một gậy thiết.”
Mũi nhọn của gậy thiết có vết máu, hung thủ cũng không có chà lau.
“Hung thủ rất tự tin, ” Đỗ Cửu Ngôn cầm gậy thiết đánh giá, Đan Đức Toàn hỏi: “Nói như thế nào?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hắn lau thân thể cho người chết, thay đổi y phục, lại không có tiêu hủy hay chà lau hung khí.”
“Đây coi như là đang nói với mọi người, dù là tìm được tất cả đầu mối, cũng sẽ không tìm được hung thủ như hắn.”
Sắc mặt của Đan Đức Toàn rất trầm, ánh mắt đảo qua viện tử một cái, mang theo xem kỹ và quan sát.
“Trước người đưa người chết về nha môn đi.” Đỗ Cửu Ngôn giao gậy thiết cho Đan Đức Toàn, “Sau đó, ta và ngươi cùng nhau quay về nha môn, thảo luận án tình một chút.”
“Hỏi chuyện tất cả mọi người ở đây trước, ngươi có mang văn thư tới không?”
Đan Đức Toàn chỉ vào vừa một vị bộ khoái nhỏ gầy, “Hắn là văn thư.”
“Được, chia ra ba đường. Điếu Đại thúc sẽ mang chết người về nha môn, ngươi để người của ngươi lục soát ở trong viện tử tìm y phục người chết mặc lúc bị giết, ba người chúng ta hỏi chuyện mọi người trong viện.”
Án tử lần trước, Đan Đức Toàn và Đỗ Cửu Ngôn đã từng hợp tác, hắn vô cùng hiếu kỳ và bội phục với năng lực và thủ pháp tra án của nàng. Đan Đức Toàn rất chờ mong, vội đáp: “Được, ta đây đi phân phó.”
Ba đường người bắt đầu làm việc.
Đỗ Cửu Ngôn nói với Thường ban chủ: “Ngươi để mọi người mở cửa gian phòng của mình ra, sau đó tới nơi này tập hợp.”
Thường ban chủ xác nhận.
(Luna: Ta đoán ông Nhung gì đó có khả năng nhất. Giành vai diễn thì chưa chắc nhưng sợ là trả thù cho hoa đán chết vì bệnh kia. Có lẽ biết được TBN hại người đó để được hát chính nên mới báo thù)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...