Q1 – CHƯƠNG 408: CANH BA
Dịch giả: Luna Wong
Mấy ngày sau, đong ngọc tỷ lên công văn nhậm chức đưa đến Tây Nam.
Mọi người Tây Nam đứng ở sân đá cầu, nghe người đến đọc xong thủ dụ của Triệu Dục, trợn mắt há hốc mồm mà đứng tại chỗ.
Lưu Vanh Cần cười khổ, cảm giác của hắn đúng a, Đỗ Cửu Ngôn lúc đi trái dặn dò một phen, bên phải một phen niệm tụng quả thực không giống tác phong của nàng.
Lúc đó hắn cảm thấy nàng có thể không trở lại nữa hay không.
Nguyên lai nàng là dự định quay về Thiệu Dương, nhưng là không dự định quay về Tây Nam.
“Chúc mừng Lưu hội trưởng.” Người đến đưa thủ dụ giao cho Lưu Vanh Cần, Lưu Vanh Cần tiến lên nhận, hàm tiếu hỏi: “Chẳng biết lúc đại nhân tới, Đỗ tiên sinh đang làm cái gì?”
“Không rõ ràng lắm, tựa hồ là một vị bằng hữu muốn ở kinh thành mở quán cơm, hắn đang giúp đỡ.” Người tới cười nói: “Qua một tháng nữa, bảng hiệu thánh thượng tự tay viết sẽ đưa tới, thánh thượng hy vọng Tây Nam ở dưới thống trị của Lưu tiên sinh, sẽ càng ngày càng tốt, trùng kiến huy hoàng.”
Lưu Vanh Cần chắp tay nói: “Vi thần nhất định dốc hết khả năng, không phụ nhờ vã của thánh thượng.”
“Ngươi còn phải cảm tạ Đỗ tiên sinh a, hắn ở trên bảo điện khen ngươi một trận.” người tới cười nói: “Quan hệ giữa các ngươi nhất định rất tốt?”
Lưu Vanh Cần lại cười nói: “Mặc dù tuổi của hắn còn trẻ hơn ta, nhưng làm việc và xử lý nhân sự lại là sư phụ của ta, không dám trèo cao nói một câu bằng hữu a.”
Người tới cười, “Tại hạ còn phải đi phủ nha, Lưu hội trưởng nhất định còn có thật nhiều chuyện phải an bài, không quấy rầy nữa.”
Lưu Vanh Cần tự mình tiễn hắn ly khai, lại phong khen thưởng, chờ lúc trở lại mọi người còn ở tại chỗ, Lưu Vanh Cần buông tay nói: “Mọi người cũng không cần nản lòng thoái chí, sau này có việc chúng ta còn đi tìm hắn.”
“Hơn nữa, hội trưởng này ta nhận bị động như vậy, hắn là thiếu ta một thiên đại nhân tình.”
Mọi người đều cười lên, có người hỏi: “Tiên sinh, Đỗ tiên sinh là dự định ở lại kinh thành không trở lại nữa sao?”
“Sẽ phải trở về, nhưng lúc nào trở về thì khó mà nói.” Lưu Vanh Cần nói: “Được rồi, lên tinh thần, đi học cho giỏi làm việc cho tốt.”
Ân Siêu hô: “Tiên sinh, hắn như vậy không chịu trách nhiệm a. Vừa hỏi chúng ta có phục hay không, vừa trốn. Đây là lừa dối!”
“Chỉ ngươi nói nhiều.” Lưu Vanh Cần chỉ vào Ân Siêu, “Hôm nay đi nuôi heo, ngươi đi.”
Ân Siêu nói: “Tiên sinh, đây không công bằng.”
Lưu Vanh Cần nhìn hắn không nói lời nào.
“Nhanh đi nhanh đi, không thôi heo sắp không có ăn.” Mọi người dụ dỗ hắn, Ân Siêu ủ rũ cúi đầu đi nuôi heo.
Trong hậu viện, Tiết Nhiên từ dưới lò bếp ngẩng đầu lên, trong hỏa quang chiếu ứng, hai tròng mắt đục của hắn sắc mặt kinh hãi, bật thốt lên: “Để Lưu Vanh Cần làm hội trưởng, hắn không làm?”
“Vâng!” Khu Hằng nói: “Lưu hội trưởng nói, hắn vốn là không muốn làm hội trưởng Tây Nam, cho tới bây giờ chí không ở chỗ này.”
Tiết Nhiên cả người cứng ngắc, biết lửa trong ở khúc gỗ trong tay, lửa làm nóng ngón tay hắn mới giật mình tỉnh, hắn bỗng nhiên cất tiếng cười to, cười tiền phủ hậu ngưỡng, Khu Hằng tiến lên đỡ hắn, nói: “Tiên sinh, người đừng như vậy.”
“Ngươi đi đi, sau này không nên trở lại thăm ta, ta không kham nổi một tiếng tiên sinh này của ngươi.”
“Từ nay về sau, ta ở nơi này nhóm lửa, không đặt chân tiền đường, không tự xem mình là tiên sinh nữa, không làm tụng sư nữa!”
Một giọt lệ rơi xuống, Tiết Nhiên rộng mở trong sáng đứng lên, “Đỗ Cửu Ngôn nói rất đúng, lúc ta nhìn vấn đề, luôn luôn chủ quan bình luận, quyết giữ ý mình. Ta cho rằng Tây Nam chỉ có ta là thật tâm, vì để cho nó thay đổi tốt, ta nguyện ý liều mình.”
“Kỳ thực, vì Tây Nam có rất nhiều cách, phương thức phương pháp của mỗi người cũng không giống nhau, ta lại có tư cách gì, đi yêu cầu người khác giống như ta, làm sao có thể chắc chắc ta đúng.”
Tiết Nhiên cười, cũng không ảo não hay gian khổ.
Đầu vai của hắn hạ trọng trách xuống, bỗng nhiên nhẹ nhõm. Dùng ánh mắt như vậy nghĩ bất luận kẻ nào, tựa hồ lập tức có thể xem thấy được điểm loang loáng của mỗi người.
“Tiên sinh. . .” Khu Hằng lo lắng nói: “Người không có sao chứ?”
Tiết Nhiên lắc đầu, “Ta vô sự, trái lại bỗng nhiên thông thấu, không có việc gì!”
“Chúc mừng tiên sinh, ” Khu Hằng cũng mừng thay cho Tiết Nhiên, người rúc vào trong sừng trâu, kỳ thực khổ nhất muộn chính là bản thân hắn, hiện tại Tiết Nhiên có thể đi ra, hắn cao hứng dùm cho hắn.
Tiết Nhiên gật đầu, rất là cao hứng.
“Chí của hắn không ở Tây Nam, vậy chúc phúc tương lai hắn có thể bay càng cao, có thể cưỡi chiếc thuyền tụng sư này, theo gió vượt sóng, càng đi càng xa.”
Tiết Nhiên đột nhiên cảm giác được, Đỗ Cửu Ngôn có thể chính là người lái chiếc thuyền kia.
Bookwaves.com.vn – Luna: Chúc mừng Tiết tiên sinh, cuối cùng cũng nhìn thấu rồi, thế nhưng không ổng không ra giúp Tây Nam nữa thật tiếc. Không muốn chút nào
Đỗ Cửu Ngôn không biết chuyện của Tây Nam, nàng bị Cầu Chương lôi kéo ở đang đánh cờ, “Đại nhân a, ta cho rằng người là nước cờ dở.”
“Ta? Ta là nước cờ dở?” Cầu Chương thổi râu mép trừng mắt, “Ngươi có biết chơi cờ không? Không nhìn ra tài đánh cờ của bổn quan cao siêu?”
Đỗ Cửu Ngôn ném cờ nhìn Cầu Chương, “Đại nhân, người vẫn là nói thẳng mục đích của người đi, không thôi khóc một trận cũng được, có thể giúp ta khẳng định giúp. Cầu người chớ lôi kéo ta chơi cờ, thực sự.”
“Bổn quan đã ngũ phẩm, cuộc đời này đủ nguyện!” Cầu Chương nói: “Vừa đúng lúc hôm nay hưu mộc, cố ý tới tìm ngươi ôn chuyện chơi cờ thâu kiếp phù du nửa ngày rảnh rỗi, ngươi làm sao có thể nói lời mất hứng như vậy.”
Đỗ Cửu Ngôn hoài nghi nhìn hắn, “Người là rảnh rỗi, nhưng ta rất khổ cực.”
“Nếu người không nói, ta sắp bắt đầu ngủ gà ngủ gật.” Đỗ Cửu Ngôn nhắm mắt, muốn ngủ gà ngủ gật.
Ánh mắt của Cầu Chương lóe lóe, chỉ nàng nói: “Ngươi đã là thái độ này, ta đây miễn cưỡng nghĩ một việc để xin ngươi giúp một tay đi.”
“Đa tạ đại nhân, ” Đỗ Cửu Ngôn nói chắp tay hành lễ, “Người nói.”
Cầu Chương ho khan một tiếng, nói: “Án tham ô kia, thánh thượng có thể giao cho ngươi tới điều tra, hay biện tụng hay không?”
“Sẽ không, đây là chuyện trong triều, không sẽ giao cho ta tra.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Đại nhân là đã biết cái gì? Ta rất quan tâm vụ án này, dù sao có phân nửa là ta lao động, tương lai ta còn phải lĩnh thưởng.”
Cầu Chương ghét bỏ liếc nàng một cái, đến lúc đó lĩnh thưởng cũng không tới phiên ngươi.
Lúc nói chuyện, nhớ tới hắn muốn cầu cạnh Đỗ Cửu Ngôn, lập tức đổi giọng, “Cũng, cũng không nhất định, ha hả, ngươi xưa nay có bản lĩnh.”
Đổi lại Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, “Ngày hôm nay gió không nhỏ.”
Cầu Chương chung quanh nhìn, nói: “Không có a, hôm nay khó có được trời trong nắng ấm.”
“Vậy đại nhân người có phải là cỏ đầu tường không, vì sao ngã trái ngã phải thể?”
Cầu Chương phát hiện rơi vào trong hố của nàng, nhất thời phi một cái, nói: “Đó là lão phu thân kiều thể yếu, một ngụm tiên khí có thể đong đưa chừng mấy ngày.”
“Đúng rồi, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân người nhanh đi tìm Mao đạo sĩ, nắm tay cùng nhau thăng tiên.”
Bookwaves.com.vn
Cầu Chương bị nghẹn mặt đỏ bột tử thô, nhấp một ngụm trà bình phục một chút ảo não và buồn khổ, quả đoán thay đổi đề tài, “Tiếp đó. Ta có một đồng hương bị nhốt.”
“Nha môn nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Hộ bộ, Hồ Quảng thanh lại ti lang trung, chính ngũ phẩm.” Cầu Chương kiêu ngạo nói: “Cùng chức quan của lão phu, bất quá hắn khởi điểm cao hơn lão phu, cha vợi hắn năm đó là quan to tam phẩm!”
Đỗ Cửu Ngôn minh bạch ý của Cầu Chương, vị đại nhân cùng khoa này có một nhạc phụ là quan to tam phẩm, nhưng lăn lộn cho tới hôm nay cũng mới ngũ phẩm mà thôi.
Mà Cầu Chương hắn không có gì cả, cũng ngũ phẩm.
“Đại nhân, có thể đối phương có dung mạo thanh tú hơn người rất nhiều.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Cầu Chương sửng sốt, sờ sờ mặt không nói chuyện.
Bởi vì đối phương quả thực anh tuấn hơn hắn.
“Anh tuấn cũng là bản lĩnh a, đại nhân!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hơn nữa, là một bản lĩnh không thể nghịch, cả đời này người phải cam bái hạ phong, theo không kịp.”
Cầu Chương bị chọc tức, chỉ vào Đỗ Cửu Ngôn, “Ai u ai u, lão phu sợ là không thể áo gấm về nhà. Lão phu sắp chết tha hương ở kinh thành.”
“Đây là vương phủ, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, không bằng tiễn người trở về trước.”
Cầu Chương vỗ bàn cờ, ba kỷ một tiếng, chấn động quân cờ bay loạn, “Lão phu thua, chịu thua.”
Đỗ Cửu Ngôn học Cầu Chương sờ sờ râu mép.
“Tiểu nhi không có râu.” Cầu Chương chiếm một hồi tiện nghi, Đỗ Cửu Ngôn để hắn chiếm, nói: “Đại nhân người đứng đắn một chút, nói chính sự.”
Rõ ràng là ngươi không đứng đắn, còn nói lão phu không đứng đắn.
“Vị đồng hương này của ta biết ta có phương pháp, không chỉ nhận thức Lỗ các lão còn cùng Quế vương gia có tư giao, nên người nhà hắn ở ngày đầu hắn bị nhốt buổi tối liền đến cầu ta.” Cầu Chương nói: “Cô nhi quả phụ thực sự thương cảm, ta đã nói thử xem, liền tới tìm ngươi.”
“Quan hệ của Lỗ các lão và vương gia, lão phu đều dựa vào ngươi. Nên, cũng là ngươi đủ tiện nghi nhất, có thể dựa nhất.”
Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn, “Thu bao nhiêu tiền?”
“Đàm tiền, tổn thương tình cảm lắm.” Cầu Chương ho khan, uống trà, mâu quang lóe ra, “Tạm thời không có, nhưng đồng ý được chuyện có thâm tạ.”
“Quan phục nguyên chức tất cả như trước, ba vạn lượng.”
“Quan không còn người còn, một vạn lượng!”
Giá không thấp, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Mấu chốt là, hắn có tham dự không. Nếu như tham dự, chúng ta cũng chỉ có thể đi cầu thánh thượng.”
“Đứng đắn một chút.” Cầu Chương thấp giọng nói: “Hắn không có tham dự. Nhà hắn có tiền, huynh trưởng và đệ đệ đều là buôn bán. Lấy chức quan của hắn nhiều lắm phân ba năm nghìn một vạn lượng, hắn làm sao quan tâm.”
Đỗ Cửu Ngôn khẽ gật đầu, “Vậy buôn bán có thể làm, đến lúc đó tiện chúng ta công phu sư tử ngoạm.”
“Đúng!” Cầu Chương nói: “Lão phu chính là suy tính như thế.”
Đỗ Cửu Ngôn suy nghĩ một chút, nói: “Đợi lát hai ngày nữa, nhìn kết quả tra thế nào, nếu như định tội để người nhà hắn mời ta làm tụng sư.”
“Như vậy, ta có thể danh chính ngôn thuận tham dự.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đại nhân, người nói cho người nhà của hắn một câu, ta rất chính trực, nếu như hắn thực sự tham dự tham tiền tham ô, tụng phí nhiều hơn nữa ta cũng sẽ không đồng ý.”
“Biết, ngươi là hóa thân của chính nghĩa.” Cầu Chương nói: “Minh bạch, rõ ràng!”
Đỗ Cửu Ngôn rất hài lòng.
“Các ngươi lén lút đang nói chuyện gì?” Quế vương vén rèm lên tiến đến, Cầu Chương đứng dậy chắp tay nói: “Hạ quan thỉnh an vương gia.”
“Đang nói chuyện án tham ô.” Đỗ Cửu Ngôn đem lời nói cho Quế vương, “. . . Tụng phí rất cao, buôn bán này đáng giá làm.”
Quế vương quét hai người một mắt, “Ta thế nào cảm giác vào thổ phỉ ổ, các ngươi dự định đi lĩnh đầu người.”
Cầu Chương ha hả cười, “Vương gia hiểu lầm, hiểu lầm.”
“Vương gia, ta chợt phát hiện buôn bán này dễ làm.” Đỗ Cửu Ngôn nhìn thấu phát tài chi đạo: “Phản chính hiện tại cũng không để chúng ta nhúng tay, chúng ta đây chờ, đến lúc đó là nhận thêm một biện tụng, ta làm chung luôn, như vậy có thể phát một khoản.”
Quế vương cũng cảm thấy có thể, “Bất quá nói cho ngươi biết một việc, Mao Văn Uyên ngày mai có thể đến kinh thành, đáng tiếc trên đường ngựa phát điên, hắn bị ngã hôn mê. Hôm nay người đang trong y quán nghỉ ngơi, không biết sống chết.”
“Vậy thì thật là đúng dịp.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia người không phái người đi bảo hộ sao?”
“Nếu ta không phái người, hắn thì không phải là hôn mê đơn giản như vậy, sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.” Quế vương nói.
Thủ đoạn thật đúng là ngoan a, Đỗ Cửu Ngôn rất lo lắng, “Không bằng, vương gia người ra tay đi.”
“Thời cơ chưa tới. Hơn nữa, Lỗ Chương Chi cũng không có động tĩnh, ngươi gấp cái gì.”
“Người sắp chết sạch rồi.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là người thứ hai.”
Quế vương xua tay, rất lòng tin, “Vô phương, trong lòng bổn vương hiểu rõ!”
Hắn vừa mới nói xong, Tạ Hoa đứng ở cửa, nói: “Vương gia, cái kia. . . Quý tiểu thư của Thừa Đức hầu phủ muốn bái phỏng người?”
“Ai, Quý tiểu thư bái phỏng ta?” Quế vương rất kinh ngạc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...