Q1 – CHƯƠNG 405: CANH BA MƯƠI BA
Dịch giả: Luna Wong
“Nương, ta bồi Ngôn Ngôn và củ cải nhỏ đi lại tiêu thực.” Quế vương lôi kéo Đỗ Cửu Ngôn đứng lên, thái hậu nói: “Vừa lúc, mang theo Tử Anh cùng đi một chút.”
Quế vương nhìn thái hậu.
Thái hậu cũng nhìn Quế vương.
Mẫu tử hai người dùng nhãn thần giằng co. Thái hậu thở dài, nói: “Quên đi, Tử Anh khó có được đến trò chuyện với ai gia đi.”
Hàn Tử Anh cười xác nhận.
Chờ ba người bọn họ ly khai, Hàn Tử Anh nói: “Biểu ca đối xử với Đỗ tiên sinh thật tốt a, nếu không phải Đỗ tiên sinh là nam tử, ta đều phải suy nghĩ lung tung.”
“Ngươi không cần miên man suy nghĩ.” Nét mặt của thái hậu phản đối, nhưng trong lòng lại là vừa nhảy.
Đừng nói, thật đúng là hảo đến để người cảm nhận được một loại. . . ám.
Nhi tử nàng không phải là đoạn tụ chứ? Thái hậu thả chung trà, đứng lên nói: “Ai gia cũng ăn rồi, đi một chút.”
“Ta bồi người cùng đi.” Hàn Tử Anh nói.
Thái hậu xua tay, “Ngươi giúp đỡ Tiền ma ma thu thập y phục ngươi mang tới một chút, ai gia đi hai vòng sẽ trở lại.”
Lúc nói chuyện, nàng do Cung đại cô cô đỡ ra Khôn Ninh cung, đi hơn mười bước liền thấy dưới phủ hành lang, Quế vương đang trừng mắt nộ đối trừng Đỗ Cửu Ngôn, mặc dù nhìn là giận, nhưng ánh mắt lại không có nửa điểm mất hứng.
Rõ ràng là làm nũng.
Trong đầu của thái hậu ông một tiếng hưởng, đang muốn gọi Quế vương, đã nhìn thấy hắn cư nhiên kéo lấy tay của Đỗ Cửu Ngôn, cũng không hiểu được nói cái gì, hình dạng vô lại.
“Ông trời của ta, ” thái hậu đầu váng mắt hoa, đỡ Cung đại cô cô, “Đi, đi, ai gia nhìn không được.”
Nhi tử của nàng, cư nhiên ở làm nũng với một nam nhân khác.
Còn tự nhiên như vậy, hiển nhiên không phải lần đầu tiên.
Cung đại cô cô cúi thấp đầu không dám nhìn.
“Ngươi đi nói cho Quế vương biết, để hắn đêm nay ở lại Khôn Ninh cung nghỉ ngơi, ai gia có chuyện nói với hắn.” Thái hậu cố nén nộ.
Cung đại cô cô xác nhận.
Thái hậu trở về, Hàn Tử Anh đón, nói: “Có phải bên ngoài lạnh lẻo hay không, không bằng ta bồi người ở trong điện đi một chút.”
“Không cần, ai gia hơi mệt chút.” Thái hậu vô tâm tư đi, trước mắt hiện lên đều là hình dạng nũng nịu của nhi tử nàng, cái dáng vẻ kia thật đúng là thiếu đập a.
Thảo nào không thành thân, thảo nào theo Đỗ Cửu Ngôn bào, người ta đến kinh thành hắn liền về thăm nhà một chút thăm nương như nàng, người ta quay về Thiệu Dương, hắn lại vui vẻ bắt chuyện không đám một tiếng liền đi.
Mọi người nói nữ đại bất trung lưu, đến chỗ nàng là nhi đại bất trung lưu?
“Ta đây về nhà trước, qua hai ngày trở lại thăm người.” Hàn Tử Anh luôn luôn nhu thuận, cười tủm tỉm hành lễ xin cáo lui.
Thái hậu để Cung đại cô cô tiễn nàng, nàng lưu ở trong điện chờ.
Đợi đã lâu, Quế vương mới vừa về, thái hậu thấy một mình hắn, hỏi: “Phụ tử Đỗ Cửu Ngôn đâu?”
“Đi trở về rồi, người không phải có chuyện nói với ta sao.” Quế vương ngồi xuống nhìn nàng.
“Người có việc cứ nói đi, ta bận lắm.” Quế vương tựa ở trên nhuyễn tháp, ăn quả cam Tiền ma ma lột cho hắn, “Nói trước a, nếu người để cho Hàn Tử Anh làm vương phi của ta, ta lập tức đi ngay.”
Thái hậu nhịn lại nhẫn, ngồi xuống ở Quế vương trước mặt, ôn ngôn lời nói nhỏ nhẹ nhìn hắn, “Ngươi không thích Tử Anh cũng không có vấn đề gì, kinh thành nhiều hảo cô nương như vậy, chỉ cần ngươi nhìn trúng, nương chính là đoạt cũng cho đoạt cho được.”
“Người còn có tiềm chất thổ phỉ?” Quế vương nói: “Ngày hôm nay nói rõ với người, ta không có hứng thú thành thân.”
Thái hậu có chút nén không được lửa giận, khóe miệng run lên, “Ngươi không thành thân, ngươi chẳng lẽ muốn làm lão quang côn?”
Quế vương nói: “Không có gì không tốt.”
“Ngươi lặp lại lần nữa.” Tính tình tốt của thái hậu rạn nứt, véo lỗ tai Quế vương, “Ngươi nói lại lần nữa cho ai gia nghe một chút?”
Quế vương đau ai nha ai nha bưng lỗ tai, “Người không thể nói chuyện đàng hoàn sao? Không một lời hợp liền động thủ, mẫu nghi cho phong của người đâu rồi?”
“Ai gia từ bỏ!” Thái hậu hô: “Tiền ma ma, lên gia pháp.”
Gia pháp là cái gì? Bất kể là cái gì, Tiền ma ma cũng không thể đi lấy, “Nương nương, lỗ tai của vương gia đều đỏ, người chớ nhéo, lập tức sắp trầy da rồi.”
“Ngươi xông lên đi!” Thái hậu mắng Tiền ma ma, “Hắn hiện tại không thành thân, ngươi nói làm sao bây giờ.”
Tiền ma ma nói: “Không thành thân thì không được thân đi, vương gia chúng ta cao hứng, cái gì đều được.”
“Thích nam nhân cũng được?” Thái hậu hỏi.
Tiền ma ma gật đầu, “Thích nam nhân. . .” Nàng nói phân nửa, ba người đều an tĩnh lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi.
Châm rơi có thể nghe.
Cung đại cô cô đóng cửa sổ đóng cửa cùng Vương Bảo Ứng tự mình canh giữ ở cửa.
Nàng vừa đứng vững, chợt nghe Tiền ma ma hô một tiếng, “Vương gia, đây là thật?”
Cung đại cô cô sợ cúi thấp đầu, cùng Vương Bảo Ứng đều không dám nói tiếp nữa.
“Vương gia, nương nương nói là sự thật sao?” Tiền ma ma vô cùng đau đớn, “Người, người làm sao có thể thích nam nhân được chứ? Người thích ai?”
Quế vương đánh giá thái hậu, hiểu nàng vì sao đột nhiên lưu hắn nói chuyện, nhất định là vừa rồi nhìn thấy hắn nói chuyện với Đỗ Cửu Ngôn.
Thái hậu buông lỏng Quế vương ra, nhất phó xem kịch vui dịch ghế ra sau, chuẩn bị xem Tiền ma ma làm sao nói chuyện với Quế vương.
Bookwaves.com.vn
“Người đừng kích động, ” Quế vương nới với Tiền ma ma: “Có chuyện hảo hảo nói.”
Tiền ma ma gấp khóc, “Người không thành thân thì không thành thân, không có việc gì, nương nương bên kia nô tỳ khuyên ngăn.” Lại nói: “Nhưng là người không thể thích nam nhân, đây. . . Đây quả thực đồi phong bại tục, truyền đi người khác nhìn người thế nào.”
“Người khác nhìn ta như thế nào, không có quan hệ gì với ta.” Quế vương nói.
Tiền ma ma nói: “Dù là người không quan tâm, nhưng. . . Nhưng người cùng một nam nhân, người làm sao chi tán diệp kéo con nối dòng?”
Quế vương nói: “Đây không quan trọng, ta sống không phải là vì khai chi tán diệp kéo con nối dòng.”
“Nhưng con nối dòng của hoàng gia đơn bạc, đây là trách nhiệm của người a.”
“Trách nhiệm của ta nhiều lắm, cái này tạm thời quên.” Quế vương đau đầu nói: “Thời gian không còn sớm, ta phải về nhà.”
Thái hậu ở một bên nhìn cười.
“Vương gia, người nghe nô tỳ khuyên một câu, đây không được a.” Tiền ma ma kéo Quế vương không cho hắn đi, bỗng nhiên phúc lâm tâm tới nhớ tới, “Vương gia, người không phải là thích Đỗ tiên sinh chứ?”
Quế vương không nói chuyện.
“Quả nhiên là, nô tỳ thấy người đối xử với Đỗ tiên sinh rất khác, đây là tốt sao.” Tiền ma ma nói: “Cho dù hắn tốt, người lại cảm thấy hợp, nhưng rốt cuộc cũng không được a.”
Quế vương thở dài, “Người đứng lên mà nói, trên mặt đất lạnh.”
“Nô tỳ không đứng dậy, hôm nay người nhất định phải nói rõ ràng chuyện này.”
Thái hậu theo gật đầu, “Nói rõ ràng lại đi.”
“Trước đây người thú vương phi, người nói người không thích, nô tỳ có thể hiểu được. Tính tình của vương phi chất phác phải không quá đòi hỷ, nhưng là bây giờ nàng không ở, bên ngoài nhiều nữ hài tử thú vị như vậy, luôn sẽ có được người người thích chứ.” Tiền ma ma nói.
“Có thú vị như Đỗ Cửu Ngôn?” Quế vương hỏi.
Tiền ma ma ngạc nhiên, tay run run nói: “Vương gia, hắn có thú vị đi nữa cũng là nam nhân a.”
“Người nói nữa, ngày mai ta cùng Ngôn Ngôn quay về Quảng Tây!” Quế vương vừa nói vừa nhìn thái hậu, “Nương, người quản quản Tiền ma ma.”
Thái hậu lắc đầu, chỉ vào hắn nói: “Nói ngươi hai câu muốn trở về Quảng Tây, ngươi nói ai gia nuôi ngươi làm gì?”
“Ai gia chính là nuôi con chó, cũng tốt hơn ngươi.”
Quế vương cũng giận, “Vậy người nuôi con chó đi!”
Lúc nói chuyện muốn đi.
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Thái hậu vỗ bàn, “Ai gia hoài thai mười tháng sinh ngươi, ngươi nói chuyện với ai gia như thế.”
Quế vương sinh không thể yêu nhìn hai vị người.
“Muốn làm gì?” Hắn nói.
“Thành thân, ai gia muốn ôm tôn tử!” Thái hậu nói.
“Ca không phải sinh cho ngươi rồi sao. Niên Chu, Văn Việt, Văn Tông không đều là tôn tử của người sao.” Quế vương nói: “Người hà tất nhìn ta chằm chằm.”
Thái hậu cả giận nói: “Đó là nhi tử của ca ngươi, ai gia muốn của ngươi.”
“Nương nương, vương gia, các ngươi ngồi xuống từ từ nói, chớ nháo.” Hoán Tiền ma ma bắt đầu khuyên.
Thái hậu hừ một tiếng ngồi xuống.
Quế vương cũng hừ một tiếng.
“Đỗ Cửu Ngôn cho dù tốt, ngươi bảo Đỗ Cửu Ngôn sinh nhi tử cho ngươi, ai gia một chút cũng không ngăn.” Thái hậu nói: “Sinh một nữ nhi cũng được, ai gia không kén chịn!”
Quế vương nói: “Hắn sinh không được, ta sinh cho người!”
“Ngươi đi sinh, nhanh chóng sinh, không sinh được ai gia liền ném ngươi xuống ao dìm chét, coi không có nhi tử như ngươi.” Thái hậu nói.
Quế vương đang muốn nói, Cung đại cô cô ở bên ngoài hành lễ, nói: “Nô tỳ thỉnh an thánh thượng, hoàng hậu nương nương.”
Thái hậu trừng Quế vương, “Xem ngươi có thể cắt đứt chân của ngươi hay không.”
Triệu Dục và hoàng hậu đẩy cửa tiến đến, hai người sửng sốt, thấy Tiền ma ma mắt hồng hồng, thái hậu và Quế vương đều là một bộ dạng tức giận, Triệu Dục nói: “Làm sao vậy? Trẫm thật xa nghe được tiếng cãi nhau!”
“Vương gia không chịu thành thân, ” Tiền ma ma tránh nặng tìm nhẹ, không muốn Triệu Dục biết, lại thêm người nói Quế vương.
Bookwaves.com.vn
Thái hậu không có giải thích.
“Một thân phản cốt, ” Triệu Dục chỉ vào Quế vương, “Chờ qua khoảng thời gian này, để hoàng hậu cho ngươi một thưởng mai yến, ngươi tốt nhất chọn một người.”
Quế vương nói: “Tự người chọn đi, ta không có hứng thú.”
“Ngươi lặp lại lần nữa?” Triệu Dục nói.
Hoàng hậu can ngăn, “Thánh thượng, tiểu thúc tuổi còn nhỏ, người đừng tức giận hắn.”
Triệu Dục tức giận ngồi xuống.
“Tiểu thúc có phải trong lòng có người hay không?” Hoàng hậu hỏi.
Quế vương chắp tay nói: “Ta có người, người không có ta. Chờ trong lòng hắn cũng có ta, lại nói cho tẩu tẩu biết.”
Hoàng hậu nở nụ cười, “Lấy tài mạo của tiểu thúc đối phương còn bày tư thái như vậy sao? Ta đây thật đúng là rất hiếu kỳ.” Lúc nói chuyện nói với Triệu Dục: “Người xem xem, trong lòng tiểu thúc có người, người để tự hắn quyết định hôn sự đi.”
“Người nào? Quen ở Thiệu Dương?” Triệu Dục hỏi.
Quế vương không nói chuyện.
“Tin trẫm đánh ngươi hay không?” Triệu Dục chỉ vào hắn nói: “Khi còn bé chuyện gì đều nói với ta, trưởng thành rồi lại là chuyện gì đều không thương lượng với chúng ta, muốn làm cái gì thì làm cái đó, muốn nói gì thì nói cái đó.”
“Bao nhiêu lần rồi, chuyện của ngươi đều là người khác nói cho trẫm nghe, trẫm mới biết.”
Quế vương vẫn không nói.
Thái hậu và Tiền ma ma đi ra khuyên, thái hậu nói: “Được rồi, đều bớt tranh cãi, hắn cũng không nhỏ, tính tình gì cũng không đổi được. Đều không còn sớm trở về nghỉ ngơi đi.”
“Vâng!” Triệu Dục chỉ chỉ Quế vương, “Không cho phép lại chọc mẫu hậu tức giận.”
Lúc nói chuyện phất tay áo muốn đi, lại nghĩ tới đến chuyện mình quên, “Ngươi sáng sớm ngày mai đưa Đỗ Cửu Ngôn cùng lên triều.”
“Đã biết.” Quế vương nói.
Triệu Dục mang theo hoàng hậu đi.
Thái hậu và Tiền ma ma lại nhìn Quế vương.
Không có biện pháp với hắn.
“Ngươi cũng trở về đi, ai gia nhìn ngươi thì đau đầu, ngươi chính là đến đòi nợ, ai gia nhất định là kiếp trước thiếu nợ ngươi.” Thái hậu nói.
Quế vương đứng dậy cũng không quay đầu lại đi, Tiền ma ma cầm phi phong đuổi theo ra, một hồi lại trở về đóng cửa, nói: “Nương nương, vậy phải làm sao bây giờ?”
“Nếu như Đỗ Cửu Ngôn là nữ tử thì tốt rồi. Tuy nói không có thế gia, nhưng Quế vương thích còn chưa tính. Nhưng. . . Ngươi nói đây là chuyện gì.” Thái hậu tức giận nằm xuống.
Tiền ma ma nói: “Không bằng, tùy vương gia nháo một đoạn thời gian, bất định qua một hai năm, hắn sẽ tự thôi.”
“Không quản nữa ” thái hậu nói: “Nếu hắn như thế thật, ngươi cũng ngăn không được. Ngươi suy nghĩ một chút xem mỗi lần hắn làm gì có lần nào chúng ta cản thành công không?”
Thật đúng là, Tiền ma ma nói: “Khó. . . Để cho bọn họ đi Quảng Tây, tốt xấu là đất phong của vương gia, không ai dám không phải chê hắn.”
“Ngươi nói có phải là thiên ý hay không, Đỗ Cửu Ngôn dẫn theo một nhi tử giống Quế vương khi còn bé như đúc, sau đó Quế vương lại cùng hắn. . . Cái này như kịch nam, nếu không phải ai gia biết Đỗ Cửu Ngôn là nam, thật là cho rằng bọn họ là uyên ương số khổ.”
Tiền ma ma thở dài, “Không bằng. . . Chớ để ý, thành toàn bọn họ?”
“Ngươi vừa rồi khóc muốn chết muốn sống, chỉ chớp mắt liền thanh toàn?” Thái hậu nói.
Tiền ma ma nói: “Từ nhỏ đến lớn, đây là vương gia lần đầu tiên nói với chúng ta thích ai. . . Trước đây người định Tần tiểu thư cho hắn, kỳ thực đáy lòng nô tỳ cũng không thích.”
“Nhưng Tần tiểu thư là tôn nữ của An quốc công, đối với vương gia mà nói là chuyện tốt.”
“Nhưng người xem, cuối cùng kết quả gì.”
“Vương gia khi còn bé người cùng tiên đế đều bận, là nô tỳ nuôi lớn hắn. Hắn thương cảm bao nhiêu, thân nương chưa từng ôm qua mấy lần, hiện tại người suốt ngày còn. . .” Tiền ma ma thì thào, thái hậu nổi giận chỉa về phía nàng, “Tiền Vân Nương, ngươi lặp lại lần nữa!”
Tiền ma ma nở nụ cười, ôm thái hậu, nói: “Nô tỳ không nói, nô tỳ sai rồi!”
Thái hậu bóp mặt của Tiền ma ma.
Hai người như lúc đó như vậy, náo loạn một trận.
“Ngươi nói cũng đúng, mắt không thấy tâm không phiền, ” thái hậu nói: “Hơn nữa, tiểu tử kia có phản cốt, ngươi càng quản hắn càng mạnh hơn, nói không chừng sẽ làm thật.”
“Để đó trước, như không biết.”
Tiền ma ma gật đầu tán thành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...