Q1 – CHƯƠNG 390: CANH MƯỜI TÁM
Dịch giả: Luna Wong
“Ta có chút chuyện.” Tề Đại Thanh ổn định tâm tư, lại cười nói: “Đỗ tiên sinh ngồi một chút.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, nhìn Tề Đại Thanh vội vả lôi kéo Đan Đức Toàn đi.
Thân Đạo Nho tiến đến, kỳ quái nói: “Tề đại nhân là có chuyện khẩn yếu?”
“Không biết a, đột nhiên nói có việc, sau đó liền đi.” Đỗ Cửu Ngôn hỏi: “Thân tiên sinh có thu hoạch không?”
Thân Đạo Nho nhìn Đỗ Cửu Ngôn rất đau đầu, tiểu tử này, lúc mọi người cùng nhau làm việc, nàng không nói động gân não, chính là đầu ngón chân cũng không nguyện động.
Từ sớm tới tìm đến giờ, xem từng phần từng phần hồ sơ, uống trà, ăn điểm tâm.
Hỏi nàng ý kiến và cách nghĩ, nàng là một hỏi ba không biết.
Chưa thấy qua thanh niên nhân như vậy.
Hắn cũng không nhịn được muốn nhắc nhở nàng một câu, bây giờ không phải là hội trưởng Tây Nam, thì một chút cũng không nóng nảy, không muốn lần thứ hai xuất đầu sao?
“Mắt thấy gần trưa rồi, ta phải về nhà ngủ một lát.” Đỗ Cửu Ngôn ngáp lên, “Ngày này mệt mỏi quá a!”
Lúc nói chuyện muốn đi.
“Thánh thượng mệnh ta ngươi tra án, ngươi cứ về nhà như vậy?” Thân Đạo Nho tự nhận tĩnh dưỡng nhẫn nại cũng không tệ, nhưng bây giờ cũng bị nàng chọc tức.
Đỗ Cửu Ngôn cười ha hả, cợt nhả nói: “Người có tài mệt nhiều a tiên sinh, ta hiện tại cũng không phải hội trưởng Tây Nam, lại thua tỷ thí, ta chính cam chịu.”
“Tiên sinh tha thứ riìu, chờ ta ngủ một giấc nói không chừng thì có tinh thần, có thể một lần nữa xuất phát.” Lúc nói chuyện, nàng cũng không quay đầu lại đi mất.
Tề Đại Thanh từ đi vào cửa, nhìn bóng lưng của Đỗ Cửu Ngôn rời khỏi, kỳ quái nói: “Đỗ tiên sinh đi đâu thế?”
“Nói hắn cam chịu phải về nhà ngủ.” Thân Đạo Nho nói: “Đại nhân, vụ án này không thể kéo dài, thời gian càng dài càng khó tra.”
Hắn cũng không muốn tra, còn không biết dưới nước đục có thể kéo ra quái vật gì.
Thực sự là đau đầu.
“Ngươi ngồi!” Tề Đại Thanh để Thân Đạo Nho ngồi xuống, nhìn hai bên một chút không ai, thấp giọng nói: “Án tử một nhà của Lưu tú tài bị Trương Tam thông sát, ngươi tự mình tra?”
Thân Đạo Nho ngẩn ra, “Phải, ta tự mình tra, vật chứng tuyến thời gian đều đúng. Đại nhân cảm thấy có vấn đề gì?”
“Vừa rồi.” Tề Đại Thanh đang muốn nói, Đan Đức Toàn vọt vào, hô: “Đại nhân, Trương Tam thông mới vừa rồi muốn tự sát!”
Sắc mặt của Thân Đạo Nho và Tề Đại Thanh đại biến.
“Đã chết rồi?” Tề Đại Thanh hỏi.
Đan Đức Toàn lắc đầu, “May là đại nhân người để ta đi tìm hắn hỏi mấy câu, ta thấy được cản lại.” Hắn cũng là một thân mồ hôi lạnh.
Tử tù còn chưa có chấp hình liền chết, tuy nói đều là chết, nhưng đối với bọn hắn mà nói chính là thất trách.
Không tra chính là việc nhỏ, nhưng nếu cấp trên tra được, vậy coi như đại sự.
Ba người đều thở phào nhẹ nhõm, Tề Đại Thanh ăn nói nói: “Phái chuyên gia trông giữ hắn.”
Nếu không có câu nói kia của Đỗ Cửu Ngôn, hắn làm sao sẽ nhớ tới để Đan Đức Toàn đi hỏi Trương Tam thông, càng không thể nào đụng tới chuyện tự sát Trương Tam thông.
“Hắn có nói, vì sao tự sát không?” Thân Đạo Nho mơ hồ cảm giác không quá trùng hợp.
Đan Đức Toàn nói: “Đầu lưỡi bị thương, nói không ra lời. Hơn nữa, cũng là một bộ biểu tình lợn chết không sợ bị ném xuống nước, căn bản không muốn nói.”
Ba người đều trầm mặc lại, một lúc lâu Tề Đại Thanh nhìn Thân Đạo Nho nói: “Thân tiên sinh, ta hỏi ngươi, vụ án này có phải là ngươi tự mình kiểm chứng hay không.”
Thân Đạo Nho gật đầu.
“Trên thực tế, ta vừa nghĩ đến một điểm đáng ngờ. Trương Tam Thông lúc đầu căn bản không thừa nhận chuyện giết người, vì sao gặp qua bằng hữu của hắn xong, hắn lại thừa nhận?”
Thân Đạo Nho nói: “Vốn có không có gì, thế nhưng nếu đại nhân hỏi như vậy, có phải đại nhân phát hiện vấn đề rồi không?”
“Đúng!” Tề Đại Thanh nói: “Vì án tử này, cùng án tử Lục Triêu giết phu thê Cao Phàn, không có sai biệt.”
Thân Đạo Nho âm thầm hít một hơi lãnh khí, lập tức ngưng mi, “Đại nhân, đây là suy đoán của người, hay có chứng cứ?”
“Ta vừa lật án kiện, ta không có chứng cứ. Thế nhưng ta nghi vấn.” Tề Đại Thanh nói: “Thứ nhất, trong nhà của Trương Tam thông có mấy gian phòng là ai ở?”
“Thứ hai, Trương Tam thông nói hắn làm tư muối, như vậy rốt cuộc là người nào?”
“Thứ ba, bằng hữu tới tìm hắn nói chuyện từ nha môn rời đi rồi hoàn toàn không có tin tức nữa, lúc đó bọn họ rốt cuộc nói gì, Trương Tam thông vì sao nhìn thấy hắn liền cải biến chủ ý?”
“Thân tiên sinh, mấy vấn đề này ở trong vụ án này, cũng không có đáp án!”
Đầu lông mày của Thân Đạo Nho cau lại, hắn không cảm thấy bốn câu hỏi liên tiếp của Tề Đại Thanh hữu dụng, thế nhưng hắn mới vừa nói, vụ án này rất tương tự án kiện của Lục Triêu, điểm này hắn nhận đồng.
Bây giờ hồi ức, vụ án này khi hắn tìm được hiện trường giết người, tất cả cũng rất thuận lợi.
Trương Tam thông hai lần nhận tội, bọn họ cũng thuận lợi tìm được cây đao kia!
“Ta đi xem hắn một chút.” Thân Đạo Nho đi ra ngoài, Tề Đại Thanh và Đan Đức Toàn cũng đi theo phía sau hắn, ba người đến căn phòng giam giữ Trương Tam thông.
Ba sai dịch coi chừng trong phòng, Trương Tam thông bị trói tay, bởi vì cắn lưỡi, trong miệng của hắn bôi thuốc vô pháp mở và nói.
“Trương Tam thông.” Thân Đạo Nho nhìn hắn, “Vì sao ngươi phải tự tự sát?”
Bookwaves.com.vn
Theo lý hạng người cùng hung cực ác như vậy, không tới trước khi chết sẽ không hoàn toàn tỉnh ngộ, càng không thể nào tự kết thúc sinh mệnh.
Trương Tam thông mở mắt nhìn Thân Đạo Nho, khóe miệng lộ ra tiếu ý châm chọc, lại lần nữa nhắm hai mắt lại.
“Lần trước bằng hữu ngươi tới gặp ngươi, người đi nơi nào?” Thân Đạo Nho cũng nhịn không được khẩn trương, nếu như vụ án này sai rồi, đây chính là án kiện sai lầm lần đầu tiên trong đời của hắn.
“Ngươi không nói có thể, chúng ta sẽ tìm được hắn, tìm được những bằng hữu kia của ngươi.” Thân Đạo Nho nói: “Một lưới bắt hết bọn họ.”
Trương Tam thông căn bản không để ý đến hắn, phảng phất đang ngủ như nhau.
Thân Đạo Nho tức giận ly khai, đứng ở cửa, Tề Đại Thanh hỏi: “Vụ án này, có cần kiểm chứng một lần nữa hay không?”
“Chúng ta bây giờ chính là ở một lần nữa tra án tử liên quan đến Quý thế tử, nếu như một nhà Lưu tú tài chết thật liên quan đến Quý Lâm, vậy lật lại từ đầu, cũng thuận lý thành chương.” Tề Đại Thanh nói.
Thân Đạo Nho nhìn thoáng qua Tề Đại Thanh, không nói gì.
Nếu như lật lại bản án, vậy nghĩa là hắn thua.
Ý nghĩa làm tụng sư, trong cuộc đời của hắn có chỗ bẩn.
Ý nghĩa. . .
“Ta suy nghĩ lại một chút.” Thân Đạo Nho xua tay, nói: “Làm phiền đại nhân trông giữ người cẩn thận, không nên có sai lầm.”
Lúc nói chuyện hắn liền đi.
Tề Đại Thanh đứng tại chỗ, đầu lông mày chăm chú nhíu lên.
“Đại nhân, nếu như. . . Nếu như Thân Đạo Nho không tra lại vụ án này, chúng ta đây. . . Chúng ta tra không?” Đan Đức Toàn hỏi.
Đây không phải là một án kiện đơn giản, mấu chốt là hung thủ, là người bọn hắn không dám đắc tội.
Một đám thanh niên nhân, không có một người là bọn hắn có thể đắc tội.
Tề Đại Thanh nói: “Bây giờ đối với Quý Lâm mà nói, thêm ba nhân mạng hay là ít ba nhân mạng, cũng sẽ không có cải biến bao lớn.”
“Về phần Trương Tam thông, hắn cũng là người đáng chết.”
Tề Đại Thanh lạnh lùng nói: “Chúng ta chờ một chút.”
Đan Đức Toàn nhìn thoáng qua Tề Đại Thanh, không nói gì. Hắn ở phủ nha làm bộ khoái không phải năm thứ nhất, các loại các dạng án kiện và nội tình hắn thấy nhiều.
Hắn có thể làm, chính là nghe theo mệnh lệnh của thượng cấp, về phần hắn nghĩ như thế nào cũng không trọng yếu.
Dù là hắn không phục, có thể thay đổi gì, hắn bất quá là một bộ khoái a.
Đan Đức Toàn phân phó thủ hạ tỉ mỉ coi chừng.
Chí ít trước khi có chuyển ngoặt trong hồ sơ, hắn không thể để cho Trương Tam thông chết.
Bookwaves.com.vn
Buổi chiều, giờ Thân Đỗ Cửu Ngôn mới qua đây, trong tay dẫn theo hạt dẻ nóng hổi, vừa vào cửa vừa cười chào hỏi, “Tề đại nhân, ăn hạt dẻ a.”
“Vừa xào, rất mới mẻ nóng hổi.” Đỗ Cửu Ngôn đặt hạt dẻ lên bàn, “Di, Thân tiên sinh cũng lười biếng sao, lúc này còn chưa có đến?”
Tề Đại Thanh căn bản không có tâm tư ăn cái gì, nhìn Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đan Đức Toàn đi xem biệt viện Tây sơn, ngươi có đi không?”
“Ăn nhiều, tiêu cơm một chút.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Có xe ngựa không?”
Tề Đại Thanh trả lời: “Có ngựa!”
“Thích hợp một chút.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, nói: “Ta đây đi làm việc. Kinh thành thật đúng là lạnh a, lúc này mới cuối tháng chín cứ lạnh như vậy, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ có tuyết rơi.”
Nàng toái toái niệm đi.
Tề Đại Thanh đau đầu.
Đỗ Cửu Ngôn không nhanh không chậm cưỡi ngựa, Đan Đức Toàn rất có kiên nhẫn theo nàng.
Đi hồi lâu đến biệt viện, mang người lục soát biệt viện.
“Đỗ tiên sinh, ” Đan Đức Toàn vài lần muốn nói lại thôi, hắn rất muốn lấy án tử của Trương Tam thông ra cùng nàng thảo luận, hỏi một chút ý kiến của nàng, luôn cảm thấy Đỗ Cửu Ngôn nhất định sẽ có cái nhìn không đồng dạng như vậy.
Đỗ Cửu Ngôn cười, nói: “Đan bộ đầu, chúng ta phân công nhau hành động, như vậy tiết tiết kiệm thời gian.”
Lúc nói chuyện, nàng chỉ vào một bên khác, mang theo hai tiểu bộ đi mau.
Đan Đức Toàn chợt phát hiện, lần đầu tiên thái độ của nàng đối với hắn vẫn rất tốt, sau này cũng rất khách khí, thế nhưng sẽ không có chân thành như lần đầu tiên, “Thật đúng là Đỗ tiên sinh hẹp hòi a.”
“Làm việc làm việc.” Đan Đức Toàn gọi mọi người.
Đỗ Cửu Ngôn vào một gian phòng, nàng hỏi qua nữ tử ở bên trong lâu nhất, nàng rõ ràng nói trong viện tử này ra ra vào vào thêm các nàng vào nữa, có ít nhất năm mươi người.
Nàng không biết này nữ nhân rời đi là sống hay đã chết.
Nàng hỏi nữ tử, có phải mỗi lần chủ tử đều ở hay không.
Nữ tử nói phải, bởi vì chỉ có chủ tử có quyền lợi giết người.
“Cái quyền lợi này, làm sao thể hiện?” Đỗ Cửu Ngôn cảm thấy đây là then chốt, ít một chứng cứ, có thể chứng mình quyền lợi của Quý Lâm ở trong viện tử này là chí cao vô thượng.
Chỉ có hắn có quyền lợi xử trí những nữ tử kia.
Nàng đứng ở giữa đại viện, nhìn từng hàng viện tử treo tên, “Treo những thứ này, trong lòng là nghĩ như thế nào, nghĩ đến vô thượng tôn quý, huyễn tưởng mình là đế vương sao?”
“Đế vương có ngọc tỷ, như vậy Quý Lâm có cái gì?” Đỗ Cửu Ngôn bước nhanh đi tới ở giữa, một gian duy nhất không có treo biển.
Trong phòng bày rất lịch sự tao nhã, nhưng không có đồ nữ tử dùng, hiển nhiên là gian phòng của nam tử.
Nếu như phòng này có cái gì, như vậy Quý Lâm tạm thời còn chưa có cơ hội thủ đi.
Nàng gõ tường chung quanh, trực giác nói cho nàng biết, nơi này có đồ.
“Đỗ tiên sinh, ” Đan Đức Toàn sáp qua đây, đứng ở cửa, “Người tìm được đồ chưa?”
Đỗ Cửu Ngôn vẫy vẫy tay, “Đan bộ đầu, người tới nghe một chút.”
Đan Đức Toàn đi qua, lúc đánh tường bên trong rỗng, sắc mặt của Đan Đức Toàn vui vẻ, “Ám cách?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu.
Đan Đức Toàn rất có kinh nghiệm, tìm kiếm giá bảo các ở bên cạnh, cầm mỗi một một bài biện lên lại buông xuống, bỗng nhiên, trên vách tường trơn truột, xuất hiện một lỗ rỗng lớn chừng miệng chén.
“Ở đây!” Đan Đức Toàn không kịp chờ đợi lấy đồ trong ám cách ra.
Là một tráp dài năm tấc rộng ba tấc bên trên có khóa.
Đan Đức Toàn trực tiếp dùng đao bổ ra, mở tráp, liền thấy một xấp giấy bên trong, mỗi một trang giấy đều là một khế thuê.
Dưới dỗi một khế ước, tên người bán bất đồng, nhưng lạc khoản mua người kí tên, đều là giống nhau tư chương hạ một chữ “Lâm”.
“Thật là có phúc khí a, ” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đếm một chút xem có bao nhiêu tờ.”
Đan Đức Toàn đếm một lần, trong thanh âm đều lộ ra kinh hãi, “Năm mươi ba tờ khế thuê!”
“Còn có mười sáu người, như vậy những người còn lại đi nơi nào?” Đỗ Cửu Ngôn vỗ vỗ vai của Đan Đức Toàn, “Đan bộ đầu, ngươi có việc bận rộn rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...