Q1 – CHƯƠNG 376: CANH TƯ
Dịch giả: Luna Wong
“Chưa!” Quế vương nói.
Quý Lâm biểu tình giật mình, “Không đúng a, các ngươi không phải. . .” Lúc nói chuyện nhảy đến bên tai của Quế vương, “Không phải động phòng rồi sao?”
Lúc nói chuyện, mập mờ cười.
“Dạ hắc phong cao, nhìn không thấy mặt.” Quế vương nói: “Có cái gì ly kỳ.”
Quý Lâm ngạc nhiên, “Vậy lúc mở khăn voan thì sao, ngươi có thể nhìn một cái chứ.”
“Ngươi cà mặt như cái tường, ta cũng không nhận ra ngươi.” Quế vương nói.
Quý Lâm cười ha ha, nói: “Vậy cũng phải, lúc đó ta thành thân, cũng không nhìn ra phu nhân nhà ta có hình dạng gì.”
“Bất quá, chờ tối về động phòng, nàng cọ rửa sạch sẽ, ta thấy rõ ràng.” Quý Lâm nói: “Đúng, ta nhớ tới ngày ngươi thành thân có phải uống say hay không?”
“Ta nhớ kỹ, ngươi đi ra một chuyến, chúng ta tìm ngươi cả buổi, đều sắp nửa đêm, ngươi mới vừa về, liên tiếp uống rượu.” Vẻ mặt của Quý Lâm thâm ý nói: “Ngươi nói, ngươi lúc đó có phải đi gặp người bên ngoài hay không?”
“Ta nuôi người bên ngoài, cần lén lút đi gặp?” Quế vương lườm hắn một cái, “Ngươi cho rằng ta giống như ngươi!”
Quý Lâm sợ hết hồn, vội phất tay, “Không thể nói lung tung, bên ngoài ta một người cũng không nuôi. Nhà của ta là cọp mẹ, nếu để cho nàng nghe được tiếng gió thổi, ta trở về có thể không sống yên ổn nữa.”
Quế vương xem thường, chỉ chỉ trên lầu, “Đi uống rượu, lười nghe chuyện trong nhà của ngươi.”
“Nhắc tới, Quảng Tây chơi vui không?” Quý Lâm nói: “Ta nghe nói, ngày thứ hai sau khi ngươi đi thì rời bến, trên biển chơi vui không?”
Lúc nói chuyện hai người lên lầu, Quế vương tùy tiện trả lời một câu, “Cũng không tệ lắm, rất kích thích.”
“Kích thích thế nào.” Vẻ mặt của Quý Lâm hiếu kỳ và hướng tới, hai người vào nhã gian lớn nhất Thiên hương lâu, bên trong đã có mười bốn mười lăm nam tử niên kỷ không sai biệt lắm, vốn là ngươi một câu ta một câu, nhưng Quế vương đi vào, mọi người đều an tĩnh lại.
“Khấu kiến vương gia.” Đều là con em thế gia trong kinh, dù là quan hệ không thân cận với Quế vương, nhưng cũng đều từng chơi với nhau.
Quế vương nhìn một lần trong đám người, hơi gật đầu, nói: “Đều đứng lên đi, khó gặp không cần giữ lễ tiết.”
Mọi người tất cả đứng lên, cả đám vây bắt nói chuyện, Quý Lâm xua tay, “Đều đừng nóng vội, ta mới vừa hỏi vương gia một vấn đề, vương gia vẫn chưa trả lời ta đó.”
“Vương gia, nói với mọi người chúng ta một chút, trên biển thú vị không?”
“Tạm được, mặt trời mọc mặt trời lặn, ngoại trừ nước chính là nước. Lúc không có gió, gió êm sóng lặng, ngoài khơi trong như gương đẹp không sao tả xiết, lúc nổi gió, mưa rền gió dữ nguy cơ tứ phía.” Quế vương khinh phiêu phiêu nói: “Đi biển một chuyến, coi như là trải qua cửu tử nhất sinh.”
“Ta cũng đã nghe nói qua, ở biển đặc biệt nguy hiểm. Nói là hễ có gió, sóng cuốn có đỉnh cao như vậy, ba một tiếng đánh xuống, nuốt thuyền nhỏ không nói, còn có thể tứ phân ngũ liệt.” Tương Chính Minh nói.
Mọi người nghe kinh ngạc.
“Vương gia thật đúng là lợi hại, nói rời bến là rời bến. Nếu như là ta, đứng ở cạnh biển thì sợ chân mềm nhũn.” Thi Trọng Triết nói.
“Ngươi chính là còn tôm chân nhuyễn.” Trầm Kim Đông nói.
Mọi người cười ha hả.
“Tử Lộ, sao ngươi không nói chuyện. Lúc Quế vương chưa trở lại, ta còn nghe ngươi thì thầm mấy lần, hiện tại người đã trở về, sao ngươi lại không nói chuyện.”
Hàn Tử Lộ cười cười, hướng về phía Quế vương chắp tay, “Không có việc gì là tốt rồi.”
Hàn Tử Lộ năm nay hai mươi ba tuổi, là tam gia của Tĩnh Ninh hầu phủ, hôm nay treo để đó không dùng, chủ phải xử lý công việc vặt trong phủ. Tĩnh Ninh hầu là nhà mẹ đẻ của thái hậu nương nương, nên, hàn Tử Lộ và Quế vương là biểu huynh đệ đích thân.
Trước khi Quế vương thành thân, cùng Hàn Tử Lộ đồng tiến đồng xuất quan hệ rất tốt.
Thế nhưng thành thân ngày thứ hai Quế vương ai cũng không có bắt chuyện liền rời đi, Quế vương không có viết thư liên lạc cho bất luận kẻ nào, coi như là hàn Tử Lộ cũng không ngoại lệ.
Trừ cái này ra, năm năm này hắn đã trở lại hai lần, nhưng lại chưa bao giờ chủ động liên lạc Hàn Tử Lộ.
Coi như là lần tụ hội này, cũng là Quý Lâm thỉnh.
“Ân.” Quế vương tùy ý trả lời một câu, quét cánh tay với các vị, “Ngồi đi!”
Sau khi hắn ngồi xuống, mọi người lần lượt ngồi xuống.
“Nhắc tới, ta cảm thấy ngươi thay đổi rất nhiều.” Quý Lâm nhìn Quế vương, “Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Mọi người đều là huynh đệ, người cùng chúng ta nói một chút, nếu có khó xử, chúng ta giúp ngươi cùng nhau giải quyết.”
Quế vương uống một hớp rượu, nói: “Chính là không muốn thành thân nữa, phiền!”
Dáng tươi cười bên khóe miệng của Quý Lâm cứng đờ, ánh mắt của mọi người cũng cà một chút nhìn về phía hắn.
Dù sao, Tần Cửu Yên là biểu muội của Quý Lâm, hơn nữa, ngoại truyền Quế vương sắp tái thú còn là tiểu muội của Quý Lâm.
Câu phiền này của Quế vương, nhất thời để Quý Lâm có loại khó coi dọn tảng đá đập chân mình.
“Thành thân đều phiền.” Hàn Tử Lộ cười nói: “Lúc ta thành thân, cũng là cảm thấy rất tuyệt vọng, ngẫm lại sau này nơi chốn đều có người quản, thì cả người không thoải mái.”
Bookwaves.com.vn
Quý Lâm cũng cười theo, gật đầu, “Đúng, nên ngày hôm nay vì chuyện thành thân, chúng ta nhiều lắm uống một chén.”
Sai vặt dọn rượu món ăn lên, mọi người ngươi một ly ta một ly, luân phiên qua đây mời rượu.
Quế vương không sao, nhất nhất uống, nhướng mày nhìn mọi người, “Các vị đang ngồi ở đây, đều thành hôn rồi?”
“Đều thành hôn rồi a, chúng ta cùng nhau lớn lên, đều cái tuổi này, coi như mình không muốn, trong nhà cũng muốn giục a.”
Mọi người ha ha nở nụ cười.
“Vừa thành thân, suốt ngày quay một nữ nhân, không thú vị.” Quế vương lắc đầu nói: “Nạp thiếp chưa?”
Mọi người hựu ha hả nở nụ cười, có người nói: “Thiếp nhất định là phải nạp, nhưng là thiếp cũng là nữ nhân, xinh đẹp nữa nhìn lâu vẫn là phiền.”
“Quý Lâm và Tử Lộ không có.” Có người nói: “Tử Lộ và Hàn tam phu nhân như keo như sơn, Quý Lâm sao. . .”
Quý Lâm giả ý trừng mắt người nói chuyện một cái, lập tức tự nở nụ cười, “Được rồi được rồi, ta sợ phu nhân ta được chưa.”
“Cái kia đông sư, thật sự là một lời khó nói hết a.” Quý Lâm lắc đầu, gương mặt bất đắc dĩ.
Quế vương đánh giá những người khác.
“Uống rượu.” Quế vương nói.
Mọi người lại uống một vòng, đã có người chống không được bắt đầu nói mê sảng, bầu không khí càng náo nhiệt.
“Án tham ô lần này, là vương gia người từ Thiệu Dương mang về. Ở đây, rốt cuộc tình huống gì?”
Người nói chuyện chẳng biết say hay không, nhưng vấn đề này, lại hỏi rất mẫn cảm.
“Có thể có tình huống gì, chính là tào quan công bộ Điền Mão, trước sau hai năm cộng tham năm mươi vạn lượng bạc thuỷ lợi.” Quế vương nói: “Ngô Văn Quân không phải bắt người rồi sao, ta biết đến cũng chỉ có thế.”
“Về phần.” Quế vương gõ bàn một cái nói, “Hắn muốn tra thế nào, có thể tra được ai vậy không có quan hệ gì với ta. Một người rảnh rỗi như ta, chuyện trong triều ta không xen vào.”
Thần sắc của mọi người khác nhau, ai cũng đoán không được ý nghĩ của đối phương, lại hỉ hả bắt đầu uống rượu.
. . .
Ngày hôm nay Đỗ Cửu Ngôn không có tiến triển, buổi chiều sớm trở về, ngủ bù xong, Quế vương đã trở về.
Do hai người đỡ, lắc lư vào cửa.
“Ai u vương gia của ta.” Tạ Hoa tiến lên đỡ Quế vương, “Vậy làm sao say thành như vậy.” Lúc nói chuyện, quay đầu lại phân phó nội thị, “Còn để trù phòng nấu canh giải rượu.”
Quế vương đứng không vững, tựa ở trên người của Tạ Hoa.
“Thế tử gia, Hàn tam gia, hôm nay vương gia của chúng ta là cùng nhị vị uống rượu sao?”
Quý Lâm gật đầu nói: “Không phải là cùng hai chúng ta, là mọi người cùng nhau tụ. Vương gia dặn dò, nói hắn khó có được trở về, nhất định phải uống không say không về.”
“Đây thật là không say không về.” Tạ Hoa nói: “Làm phiền nhị vị tiễn vương gia của chúng ta trở về, đây. . . Đi vào uống chén trà nghỉ chân một chút đi.”
Hàn Tử Lộ phất tay, “Để vương gia nghỉ ngơi thật tốt đi, chúng ta không quấy rầy nữa.”
Bookwaves.com.vn
“Ta muốn uống trà. Tạ công công, ta nghe nói Đỗ Cửu Ngôn ở tại vương phủ?” Quý Lâm chung quanh nhìn, “Ta rất hiếu kỳ, vị tụng sư này nổi danh khắp thiên hạ, còn phẫu bụng người, có bộ dáng gì.”
Tạ Hoa nói: “Đỗ tiên sinh mới vừa về, lúc này đoán chừng còn đang nghỉ ngơi. Tối hôm qua theo án tử, ngủ không ngon.”
“Bằng không, thế tử gia ngày mai người trở lại? Hoặc là tạp gia nói một tiếng với Đỗ tiên sinh, thỉnh hắn đi thỉnh an người?”
Quý Lâm có chút mất hứng, “Quên đi, hôm nào ta trở lại tìm vương gia.”
“Ngươi không cần phải xen vào chúng ta, tốc tốc dẫn hắn trở về nghỉ ngơi đi.” Hàn Tử Lộ căn dặn Tạ Hoa, “Tác dụng của rượu này chậm lớn, một hồi nhất định phải nháo hô nhức đầu, ngươi xoa xoa cho hắn.”
Tạ Hoa xác nhận.
Hàn Tử Lộ và Quý Lâm cùng đi.
Tạ Hoa hô người đỡ Quế vương lảo đảo trở về phòng.
“Đi tìm Đỗ tiên sinh đến. ” Quế vương trở mình, mơ mơ màng màng nói: “Ở đây không cần ngươi.”
Tạ Hoa không dám không ứng, đắp kín mền cho Quế vương vội đi ra, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn đã ở trong viện tử, “Vương gia đã trở về?”
“Uống say rồi.” Tạ Hoa nói: “Để tạp gia tìm người, chắc là có việc nói với người. Người mau vào xem một chút đi, một hồi tạp gia đưa canh giải rượu tới, còn làm phiền Đỗ tiên sinh người khuyên vương gia uống vài hớp.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Ngươi bận rộn đi.”
Nàng vào phòng.
Quế vương nằm nghiên ở trên giường, hai gò má hồng phác phác, ép mắt, lông mi như cánh bướm, bóng hạ xuống xinh đẹp, Đỗ Cửu Ngôn đẩy hắn một cái, nói: “Say thật?”
“Ngôn Ngôn.” Quế vương mở mắt ra, nhìn chằm chằm nàng, “Ta vì vụ án của ngươi, thực sự là nát tâm.”
“Ngươi cảm động không?”
Khóe miệng của Đỗ Cửu Ngôn run lên, nói: “Tạm được đi. Vương gia a, ngươi có muốn uống trà hay không?”
Quế vương cầm lấy tay nàng, cà cà ở trên mặt, “Không uống trà, chỉ muốn nhìn ngươi.”
“Bất quá, nhìn ngươi càng say.”
Đỗ Cửu Ngôn muốn dùng ghế con dưới mông, nện ở trên đầu hắn. Nhưng ngẫm lại hắn đúng là vì án tử của nàng, đi gọi thế gia công tử uống rượu, cho nên nàng rất nhận biết tốt xấu nhịn, “Vậy ngươi, nhìn hơn hai mắt đi, say ngủ ngon giấc.”
“Không được, ” Quế vương lắc đầu, “Ta ngủ, ngươi liền đi.”
“Ngôn Ngôn, ta chuẩn bị nói với mẫu hậu, ta muốn thú ngươi làm vương phi.” Quế vương nói: “Thành thân xong, ngươi cùng đi với ta Quảng Tây.”
Đỗ Cửu Ngôn lại sờ sờ ghế con, suy nghĩ một chút vẫn là nhịn, “Vương gia, thái hậu nương nương sinh dưỡng ngươi một hồi không dễ dàng, như ngươi vậy rất bất hiếu a.”
“Là phải bị đinh ở trước bài vị tổ tông.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Sợ cái gì.” Quế vương nói: “Vì ngươi, ta từ trước đến nay chưa từng có, không sợ hãi.”
Thành ngữ dùng thật là đúng! Đỗ Cửu Ngôn khinh bỉ nói: “Ngủ!”
“Vậy ngươi nằm bên cạnh ta.” Quế vương dịch vào bên trong giường hai cái, chừa một chút xíu vị trí, vỗ vỗ, “Nào, ngủ!”
Đỗ Cửu Ngôn nhịn không được, nắm mặt của hắn xé ra, “Vương gia, nếu như người vẫn như vậy, ta rất có thể vong ân phụ nghĩa.”
“Ngôn Ngôn sẽ không.” Mặt của Quế vương bị kéo biến hình.
“Sẽ!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Sẽ lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa, diệt ngươi cả nhà!”
Quế vương cà cà, “Cả nhà, cũng có ngươi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...