Q1 – CHƯƠNG 365: CÁC HỮU AN BÀI
Dịch giả: Luna Wong – mỗi người/mỗi thứ tự có sắp xếp
“Tiên sinh ở nhà một mình, sẽ rất nhàm chán.” Củ cải nhỏ lo lắng vén rèm lên nhìn phương hướng Thiệu Dương.
Ở lâu, đều nhớ phòng kia thành nhà của mình, vừa đi chính là nửa năm, rất luyến tiếc.
“Vậy ngươi lưu lại bồi tiên sinh.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
“Cha, ” củ cải nhỏ nhào tới ôm cổ của Đỗ Cửu Ngôn, “Cho qua được không, người chưa thu bạc của ta, nguôi giận đi.”
“Phụ tử nào có thù cách đêm, đúng không, đúng không.” Củ cải nhỏ nói chuyện, quệt mồm muốn hôn nàng.
Đỗ Cửu Ngôn ghét bỏ đẩy hắn ra, nở nụ cười.
Củ cải nhỏ cũng theo hì hì nở nụ cười, thấp giọng nói: “Nương ta tốt nhất, tâm rộng thùng thình, là nương hay nhất tốt nhất trên đời này.”
Đỗ Cửu Ngôn tức giận nhéo nhéo mặt của hắn, “Chúng ta rất nhanh thì sẽ trở về. Lưu thẩm và Lý thẩm bọn họ cũng sẽ tới chiếu cố hắn, Chu Trăn rảnh rỗi cũng sẽ giúp tiên sinh làm cơm.”
“Hy vọng tiên sinh không nên quá nhớ chúng ta.” Củ cải nhỏ lo lắng nói: “Cha a, chúng ta đi kinh thành rồi còn ở tại khách sạn sao?”
Đỗ Cửu Ngôn đang muốn nói, trên xe ngựa truyền đến thanh âm của Quế vương, “Ở nhà của ta.”
Nhãn tình của củ cải nhỏ sáng lên, đứng lên chòm ra ngoài cửa sổ nhìn hắn, “Nghĩa phụ a, chúng ta nhiều người như vậy có thể ở được hết sao?”
“Bao nhiêu người đều ở được hết.” Quế vương hào khí nói.
Vương phủ a, khẳng định rất xa hoa rất lớn, củ cải nhỏ nở nụ cười, “Vậy nghĩa phụ, nhà ngươi có người làm cơm không?”
“Các ngươi đi thì có.” Quế vương nhìn củ cải nhỏ, “Trên đường, ngươi viết thư cho ta nương, nói cho nàng biết chỗ khổ của ngươi, biểu thị muốn ở tại vương phủ.”
Củ cải nhỏ di một tiếng, “Ta viết sao?”
Quế vương gật đầu.
Củ cải nhỏ quay đầu lại nhìn Đỗ Cửu Ngôn. Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Thái hậu sẽ chủ động khiển người tới chiếu cố, còn sẽ chủ động phục trách tiền lương của người đến.”
“Tốt, nghĩa phụ!” Củ cải nhỏ nói: “Bất quá, người phải dạy ta viết như thế nào.”
Quế vương gật đầu.
“Cửu ca, Cửu ca!” Đậu Vinh Hưng nói: “Chúng ta lần này đi Kinh Châu, còn đi tiệm cơm lần trước chứ, nhà hắn rẻ.”
Đỗ Cửu Ngôn nở nụ cười, nói: “Nhiều người như vậy, ngươi làm sao ăn ở?”
Đậu Vinh Hưng ngượng ngùng sờ sờ mũi, cười nói: “Vậy, vẫn là một đường giản lược đi.”
Không chỉ bọn họ, còn có đám người Điền Mão và Hoàng Giác, bộ khoái áp giải, như vậy đội ngũ ở trạm dịch tiện hơn. Cố Thanh Sơn cũng xuất phát từ hôm qua, một đường chuẩn bị thực túc, cơ bản không cần bọn họ cố ý an bài.
Đi ngang qua Bảo Khánh phủ, Ngô Điển Dần ở trên quan đạo chờ bọn họ, hành qua lễ với Quế vương, hắn cười nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Năm sau ta cũng phải vào trong kinh báo cáo công tác, nếu có thể gặp lại, chúng ta lại tụ họp!”
“Vậy đại nhân phải sớm chút a, chúng ta chờ mong gặp Ngô đại nhân.”
Ngô Điển Dần chắp tay đáp lời, “Nhất định, nhất định.”
Ngô Điển Dần chuẩn bị rất nhiều đồ ăn vặt và điểm tâm, củ cải nhỏ ôm đồ ăn vặt liên tiếp tạ gia gia.
Càng đi bắc, khí trời dần dần lạnh lùng xuống, buổi tối đoàn người vô luận đến trạm dịch nào, cũng sẽ chật kín, Bả Tử bề bộn nhiều việc phải trông chừng mấy người tội phạm quan trọng Điền Mão, Đỗ Cửu Ngôn bảy tám ngày chưa từng nói được một câu với hắn.
Quế vương cũng không có tùy ý đi lại, rảnh rỗi liền ở lại trong phòng, mấy người Điền Mão ở cách vách của hắn.
Trời khô vật dễ cháy, bụi tuy lớn, nhưng đường lại dễ đi, hành trình chẳng những không có làm lỡ, trái lại nhanh hơn rất nhiều so với lần trước.
. . .
Trình Công Phục và Lục Trán ở khách sạn, vừa thu thập thỏa đáng, chuẩn bị đi hỏi thăm hành tung của Nhâm Duyên Huy, liền có người đăng môn mà đến, “Xin hỏi, là Tây Nam tụng hành Trình Công và Lục tiên sinh sao?”
“Đúng thế.” Lục Trán đánh giá thư đồng trước mặt, “Có chuyện gì?”
Thư đồng trả lời: “Thân tiên sinh của chúng ta thỉnh nhị vị tiên sinh đi uống trà.”
Thân Đạo Nho? Lục Trán quay đầu nhìn lại Trình Công Phục.
“Có thể.” Trình Công Phục nói: “Chúng ta thay kiện y phục liền đi.”
Thư đồng xác nhận ở ngoài cửa chờ.
“Hắn xem không hiểu, bản chép tay kia ta từng đọc, chữ bên trong tương đương quái dị.” Trình Công Phục nói: “Mặc kệ những thứ này, đi gặp qua hắn trước mới nói.”
Hai người thu thập xong, đi nhà của Thân Đạo Nho.
Bookwaves.com.vn
Lục Trán đóng cửa lại, thấp giọng nói: “Xem ra, thánh vật này đối với Thân Đạo Nho mà nói, rất trọng yếu!”
Thái độ của Thân Đạo Nho, để cho bọn họ cảm thấy, bản chép tay kia trái lại không quá giống thánh vật.
Chẳng lẽ là trong bản chép tay tồn rất tin tức trọng yếu sao?
Thân phủ ở Thiệu Dương mà nói, không tính lớn, nhưng ở địa phương tấc đất tấc vàng như kinh thành, so sánh với nhà người bình thường, liền rất tốt.
Trạch tử nhị tiến, rường cột chạm trổ thanh u rất khác biệt, có một loại cảm giác nháo trung thủ tĩnh sống một mình thế ngoại.
Đi qua như ý môn, ở bên tường chính là một mảnh rừng trúc, trong rừng kiến tạo một lương đình nho nhỏ, Trình Công Phục đánh giá, có một cảm giác tinh xảo loại ma tước tuy nhỏ nhưng ngũ tạng câu toàn.
Thân Đạo Nho an vị ở trong lương đình uống trà, nghe tiếng bước chân liền đứng dậy, chắp tay nói: “Trình Công, Lục tiên sinh, đã lâu không gặp.”
Lục Trán là lần đầu tiên nhìn thấy Thân Đạo Nho, nhưng Trình Công Phục và Thân Đạo Nho xem như là quen biết cũ.
Một phen hàn huyên, ba người ngồi xuống, Thân Đạo Nho lại cười nói: “Nhị vị đến kinh, là muốn thăm Phó Hoài Cẩn?”
Một câu đơn giản nói, Thân Đạo Nho hỏi lại là thăm dò.
Thử dã tâm chuyến này của hai người Trình Công Phục, bọn họ là tự chưởng khống Tây Nam, hay là chỉ phản đối Đỗ Cửu Ngôn, như trước đề cử Phó Hoài Cẩn.
“Đại Lý tự làm sao có thể tùy ý ra vào, tội danh của Phó Hoài Cẩn còn chưa có định, chúng ta vẫn là tạm thời tị hiềm cho tốt.” Trình Công Phục nói.
Thân Đạo Nho gật đầu, châm trà cho hai người, “Vậy minh nhân bất thuyết ám thoại, các ngươi đưa thánh vật trước đây tổ sư gia lưu ở Tây Nam cho ta trước, lần biện tụng này ta sẽ thua cho các ngươi. Một khi chúng ta thua, Tây Nam có thể được bảo trụ, từ đó về sau ta lại giúp các ngươi dẫn tiến Nhâm các lão, mặc dù không dám cam đoan Trình Công có thể làm hội trưởng, nhưng có thể đẩy một hai”
Trình Công Phục và Lục Trán liếc nhau. Trình Công Phục hỏi: “Đã như vậy, hai chúng ta cũng có một câu hỏi.”
Thân Đạo Nho chăm chú lắng nghe.
“Hai chúng ta tìm khắp Tây Nam, nhưng cũng không có tìm được thánh vật như đã nói, cũng không có thấy thứ gì có thể gọi là thánh vật.” Trình Công Phục nói: “Thân tiên sinh có thể công khai không.”
Thân Đạo Nho lắc đầu, “Nói thật, ta cũng không biết đó là cái gì.” Lúc nói chuyện, hắn từ tay áo xuất ra một trang cuối cùng của sơ thảo《 Luật Pháp 》tổ sư gia lưu cho Yến kinh, là một tấm giấy vụn, trên giấy vụn viết một đoạn văn, mơ hồ có thể nhận rõ hai chữ thánh vật và Tây Nam.
“Cái này khó làm.” Trình Công Phục nói: “Hoàn toàn không có manh mối.”
Thân Đạo Nho thu đồ, đầu lông mày hơi chau.
“Thánh vật, tác dụng gì?” Lục Trán hỏi.
Thân Đạo Nho cười, “Cũng không biết. Lão phu thuần túy là hiếu kỳ, muốn biết thánh vật này rốt cuộc là cái gì.”
“Có thể tìm được thánh vật, cũng biết công dụng chân chính của thánh vật.”
Giải thích của Thân Đạo Nho, một chữ Trình Công Phục và Lục Trán cũng không tin, nếu là không biết tác dụng, Thân Đạo Nho làm sao có thể cố sức đi tìm.
“Vậy bây giờ, cũng chỉ có thể nghiêm túc thắng rồi.” Thân Đạo Nho nhìn nhị vị, “Chờ thắng Tây Nam xong, ta lại tự mình đi Tây Nam tra tìm.”
Trình Công Phục nói: “Người chỉ cần thánh vật, hay là muốn toàn bộ Tây Nam?”
“Ta không có hứng thú gì với Tây Nam.” Thân Đạo Nho chướng mắt Tây Nam, cũng không muốn để Tây Nam triệt để tiêu thất. Chỉ có tồn tại hư hỏng, mọi người mới biết được cái gì là tốt.
Nên, Tây Nam đối với Yến kinh mà nói, rất có ý nghĩa.
“Chờ thắng xong rồi, ta vẫn như cũ sẽ đem hết khả có thể giúp nhị vị bảo trụ Tây Nam, đoạt được chức vị hội trưởng Tây Nam.”
“Nhưng cuối cùng có thể hay không, còn phải xem bản lĩnh của nhị vị.”
“Vọng lần này tất cả có thể thuận lợi, đạt thành tâm nguyện.”
Ba người lấy trà thay rượu, cụng ly.
“Ta nghe nói, lần này bọn họ lên kinh, còn dẫn theo hai tào quan tham ô?” Thân Đạo Nho hỏi.
Vụ án này Thiệu Dương cũng không có giao bất kỳ công văn nào lên, nhưng là từ nửa tháng tiền ở kinh thành truyền ra, tào quan Điền Mão công bộ phái đi, bốn năm trước và năm nay, đều ở cùng một đập nước, tham ô công ngân của triều đình.
Người này vì diệt khẩu, còn trước sau giết sáu đốc công.
Tính chất ác liệt, để mọi người tức giận.
Bookwaves.com.vn
Thánh thượng mấy lần hạ công văn giục Thiệu Dương đưa người tới, một lượt nộp công văn lên trên, nhưng Thiệu Dương chậm chạp không muốn đưa tới, thẳng đến gần nhất mới biết được, Thiệu Dương huyện lệnh dự định cùng Đỗ Cửu Ngôn cùng tiến kinh, tự mình áp giải phạm nhân.
“Đúng, người tương quan tổng cộng mười mấy người.” Trình Công Phục nói: “Mười sáu tháng tám khởi hành, tính ngày, còn có bảy tám ngày nữa sẽ đến.”
Thân Đạo Nho hỏi: “Vị Thiệu Dương huyện thành Lưu đại nhân này, cổ tay cứng rắn như vậy, vì sao trước đây ta chưa từng nghe nói qua, hai người các ngươi tiếp xúc qua, phải có hiểu biết chứ?”
“Lưu huyện lệnh chân chính sớm đã bị mất chức, ném về quê rồi.” Trình Công Phục nói: “Lưu huyện lệnh hôm nay, là Quế vương!”
Thân Đạo Nho lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, lập tức lại tự nhiên, bật cười nói: “Thảo nào mạnh mẽ vang dội như vậy, thảo nào a. . .” Lúc nói chuyện dừng một chút, nói: “Lúc này đây, trong triều chỉ sợ không thái bình.”
Cái này vốn có không có vấn đề gì với Trình Công Phục, hắn suy nghĩ một chút, hỏi: “Rất có thể liên lụy đến rất nhiều người, vậy Nhâm các lão bên kia, có thể chịu ảnh hưởng hay không?”
“Cái này khó mà nói, sự tình chưa có tra rõ, ai cũng không biết kết quả.” Thân Đạo Nho nói: “Bất quá, càng là có liên lụy, Nhâm các lão lại càng sẽ giúp các ngươi.”
Nhâm các lão sẽ phát hiện, nắm trong tay một tụng hành để diệu dụng, nhất là, để một ít khẩu thiệt luật pháp làm việc cho hắn nói chuyện giúp hắn, hiệu quả sẽ làm hắn khiếp sợ.
Buôn bán như vậy, Nhâm Duyên Huy phân thân thiếu phương pháp đi nữa, cũng sẽ không mặc kệ.
Trong lòng của Trình Công Phục cũng có cách nghĩ, nếu như án tham ô thật liên quan đến Nhâm Duyên Huy, vậy đối với bọn hắn mà nói thật là chuyện tốt a.
Bởi vì, Nhâm Duyên Huy sẽ càng không giữ lại Đỗ Cửu Ngôn.
Bảo trụ Tây Nam xóa sổ Đỗ Cửu Ngôn, như vậy chức hội trưởng, không huyền niệm chút nào.
Hai người vừa nói chuyện, tâm ý tương thông cười.
. . .
“Người tới chỗ nào rồi?” Thái hậu hỏi Cung đại cô cô.
Cung đại cô cô vừa chải đầu cho thái hậu, vừa trả lời: “Nghe nói đã sắp đến Khai Phong rồi. Nương nương mỗi sớm đều phải hỏi một lần.”
Thái hậu lắc đầu, nói: “Các ngươi không có nuôi hài tử, chẳng biết khổ cực trong đó. Hài tử này chính là đòi nợ, ngươi bắt tâm cong phế nhớ hắn, còn hắn, như chim xổng chuồng, trời cao biển rộng rãi làm ầm ĩ đi mất, trong lòng trong mắt cái gì cũng có, chính là không có ngươi.”
Cung đại cô cô cười. Tiền ma ma nói: “Vương gia của chúng ta nhất định sẽ nhớ người, chỉ là hắn không nói mà thôi.”
Thái hậu từ chối cho ý kiến, “Ai gia là nhớ củ cải nhỏ, hài tử kia thực sự là quá đòi hỉ. Cũng không biết một năm này không gặp, có cao không, có phải càng khôn khéo hơn hay không.”
Tiền ma ma cười đưa một phong thư đến, “Người xem xem, đây có phải tâm ý tương thông hay không.”
Thái hậu tiếp nhận thư, vừa nhìn chữ cũng không đẹp trên phong thư, liền đoán được là ai, “Thật đúng là, ai gia vừa nhắc hắn, hắn liền dửi thư cho ai gia.”
Thư rất dày, củ cải nhỏ viết năm trang giấy, tuy rằng rất nhiều lỗi chính tả, còn có một số chỗ viết sai bị hắn vẽ thành một khối mực nước, nhưng rất có thành ý. Trong thư hắn tinh tế nói hiểu biết ở đoạn đường này của hắn, cùng với hắn và Quế vương chung đụng từng tí, tấm lòng trách nhiệm dùng ví dụ cụ thể để phản ứng và phụ trợ Quế vương.
Nói Quế vương sợ phạm nhân gặp chuyện không may, nên ban đêm không ngủ cùng mọi người thay phiên thủ hộ, nói trên đường Quế vương thấy khất cái, còn cầm một lượng bạc bố thí, nói trên đường đi Quế vương gặp ác bá, còn trừ bạo an dân.
Các loại chuyện, miêu tả một lần.
Mặc dù hành văn không lưu loát, nhưng thắng ở tình chân.
“Thật biến hóa lớn như vậy?” Thái hậu biểu thị hoài nghi, “Đây là nhi tử của ta sao?”
Tiền ma ma cười nói: “Đương nhiên là nhi tử của người rồi, cũng chỉ người không tin vương gia của chúng ta mà thôi.”
Thái hậu không cùng Tiền ma ma nói đến Quế vương, ở trong mắt của nàng, Quế vương chính là giết ai, nàng cũng chỉ sẽ khẳng định, là đối phương sai.
“Hắn nói Quế vương mời đoàn người bọn hắn ở tại vương phủ.” Thái hậu nói: “Là vương phủ của hắn như phế tích, hắn còn không biết xấu hổ mời người ở tại nhà hắn?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...