Q1 – CHƯƠNG 357: THAM QUAN CHI ĐẠO
Dịch giả: Luna Wong
“Hoàng Giác và hai người phòng thu chi đều ổn định?” Quế vương hỏi Tiêu Tam.
Tiêu Tam gật đầu xác nhận, “Đều chiếu cố, bốn phía cũng khiển người cảnh giới, không có người biết, đại nhân yên tâm.”
Quế vương gật đầu, nhìn Điền Mão, “Nói đi.”
Điền Mão khóc nói: “Ta giết Lý Nhị là bởi vì diệt khẩu, hắn, hắn biết ta tham ô bạc thuỷ lợi.”
Quế vương hỏi: “Tham ô bao nhiêu?”
“Mười, mười vạn lượng.”
Trong phòng thoáng cái an tĩnh lại, một lúc lâu Quế vương nén tức giận, “Hai bên phòng thu chi đối sổ sách, ngươi làm sao tham?”
Điền Mão trả lời: “Bọn họ chỉ để ý sổ sách, cũng không hiểu vật liệu. Một sắt to bốn lượng bạc, ta từ quen thuộc mỏ nên lấy được, chỉ cần một lượng.”
Một lượng bạc sắt và bốn lượng bạc sắt, vậy tất nhiên là bất đồng.
“Trong sắt đó chứa cái gì?” Quế vương hỏi.
Điền Mão khóc nói: “Kỳ thực là một hộp sắt lá, bên trong đựng là tảng đá hoặc là đất, từ ngoại hình và trọng lượng là không nhìn ra.”
“Còn có cọc gỗ. Đều là gỗ không tốt, bên ngoài bôi một lớp dầu đồng, nhìn tỉ lệ đặc biệt tốt, nhưng chỉ cần vào trong nước, một năm liền mục rửa.”
Ngân Thủ nhảy dựng lên, chỉ vào Điền Mão nói: “Các ngươi thật là quá đáng, những thứ này làm sao có thể lấy hàng nhái.”
“Ta đã biết, ta đã biết. Đây chính là nguyên nhân vì sao một đê đập ba bốn nắm thì thiên sang bách khổng.”
Ngân Thủ tức giận run, “Ta phải đi xem thử, các ngươi những súc sinh này, súc sinh!”
Lúc nói chuyện hắn đi ra ngoài, một đường vừa đi vừa cởi y phục của mình, đổi sợi dây nhảy sông.
Mấy công tượng sợ hắn gặp chuyện không may, theo xuống phía dưới che chở.
“Hàn Đương.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Làm phiền ngươi theo đi xem, tuổi hắn còn nhỏ chưa thấy qua những chuyện ác này, ta sợ hắn chịu không nổi.”
Hàn Đương xác nhận, đi bên bờ coi chừng.
“Ngươi con mẹ nó!” Tiêu Tam quất Điền Mão một cái tát, “Chết đuối không phải người nhà ngươi đúng không, lão tử con mẹ nó nói cho ngươi biết, nếu như đê vỡ gây lũ lụt, lão tử kéo ngươi qua đây lấp lỗ.”
Răng của Điền Mão lắc lư, khóe miệng cũng đổ máu, mang theo nức nở nói: “Các ngươi không biết, đây là. . . tất cả các địa phương đều như vậy a.”
“Bởi vì phải lưu đường sống cho tri huyện tiếp theo?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Điền Mão sửng sốt, nhìn nàng gật đầu, “Đây là lộ số, ngươi không làm chính là tội nhân, đắc tội với ai ngươi đều không hiểu được.”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, những huyện lệnh ngoại phóng này, ba năm một nhiệm kỳ, có người ở chỗ này ba năm, có người sáu năm, tới tới đi đi vô số tri huyện quan phụ mẫu. Những người này đến đều muốn làm công lao thành tích, lưu lại vết tích ở chỗ này.
Dấu vết này làm sao lưu? Đơn giản chính là sửa đường, sửa cầu, sửa đê đập sửa kho lúa.
Hầu như mỗi nhiệm kỳ huyện lệnh đều phải sửa.
Sửa, đối với bên trên là chính tích, cần chính yêu dân, đối với phía dưới là mỹ danh, yêu dân như con không chối từ vất vả cực nhọc.
Nhưng mỗi một đòi huyện lệnh cần danh tiếng, nhưng chuyện lưu dấu vết cứ như chút xíu như thế. . . Vì vậy, tạo thành một quy củ cam chịu, đường không thể sửa tốt, cầu không thể bền. Ngươi sửa cầu nghìn năm không đổ, vậy tri huyện phía sau tới, hắn làm cái gì?
Giữa đường cho nhau, quy củ quan trường.
“Đánh hắn!” Quế vương nói với Tiêu Tam.
“Vương. . . Đại nhân, người đánh tiểu nhân cũng vô ích a, tiểu nhân bất quá là một tạp lại!” Điền Mão nói.
“Trút giận.” Quế vương nói.
Tiêu Tam bùm bụp lại đánh, Điền Mão gào khóc.
“Nói tiếp.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đây là tham ô năm nay, bốn năm trước thì sao? Ngươi nói lúc đó triều đình chi sáu mươi vạn lượng, nhưng đập nước dùng bốn năm đã không dùng được nữa, tham bao nhiêu?”
Điền Mão trả lời: “Bốn, bốn mươi vạn lượng!”
Xem, một nửa cũng không tới, thảo nào một đê đập ba năm rưỡi liền không được.
Hộp sắt lá chứa tảng đá chứa đất, nước trôi mấy năm còn có thể còn lại cái gì, đê đập như giấy không sai biệt lắm.
“Nhiều tiền như vậy, một tiểu tạp lại như ngươi ăn không vô, nói đi, còn có người nào!”
Điền Mão không dám nói, lắc đầu nói: “Đại, đại nhân các người đi thăm dò đi, van cầu các ngươi. Ta chết thì chết, nếu là ta nói người nhà ta cũng không sống nổi.”
Quế vương cười lạnh một tiếng, “Ai dám động thủ, bổn quan là người thứ nhất giết chết hắn!”
Điền Mão nhìn Quế vương, khóc nói: “Đại nhân, đầu rắc rối này khó gỡ. . . Coi như là thánh thượng. . . Cũng phải cần thương gân động cốt.”
Quế vương nói: “Cho ngươi cơ hội, nếu ngươi nói, ta để ngươi sống không bằng chết!”
Điền Mão sợ lắc đầu.
Bookwaves.com.vn
“Mang Hoàng Giác vào.” Quế vương nói.
Tiêu Tam mang Hoàng Giác vào, hắn vừa vào cửa chân mềm nhũn ngã quỳ trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt nhìn Điền Mão.
Hai người đối diện, sắc mặt như tro tàn.
“Ngô Điển Dần có tham dự không?” Quế vương khai môn kiến sơn hỏi Hoàng Giác, “Ngươi nói, ta liền đánh hắn, nếu ngươi không nói, ta đánh ngươi.”
Hoàng Giác dập đầu, “Tiểu nhân chính là một tên tạp dịch, cái gì cũng không biết, thực sự.”
Tiêu Tam cầm cây sắt, bắt đầu ngay eo bàn tay trái của Hoàng Giác đâm xuyên một cái, tay của Hoàng Giác bị đinh ở trên mặt đất, đau khóc.
“Ngươi nói.” Quế vương hỏi Điền Mão, Điền Mão sợ lạnh run, “Không có, chuyện này Ngô đại nhân nửa vời ở chính giữa, căn bản không cần qua tay hắn.”
Quế vương lại nhìn Hoàng Giác, “Nói người ngươi biết.”
Hoàng Giác nói: “Cùng ta và Điền đại nhân còn có Mao đại nhân năm đó, mấy vị đại nhân kinh thành, cụ thể là ai ta cũng không biết, chỉ có Điền đại nhân biết.”
Điền Mão sợ bị đánh, lập tức nói: “Công bộ đốc quản hà đạo thuỷ lợi Khâu thị lang, giám sát ngự sử đốc quản hà đạo Kim đại nhân. Năm nay mười vạn lượng ta và Hoàng Giác hai người mỗi người được một vạn, hiếu kính kinh thành bên kia tám vạn lượng, dư một vạn lượng dùng để đả thông các nơi.”
“Bốn năm trước thì sao?” Quế vương nói.
“Bốn năm trước, chúng ta nhiều người, ta và Hoàng Giác hai người chỉ được ba vạn, tặng bên trên ba mươi vạn, còn dư lại. . . Còn dư lại đều là sổ sách hỏng, hiện tại cũng nghĩ không ra sao lại mất nữa.” Điền Mão nói.
Sổ sách hỏng bảy tám vạn lượng, nhắc tới nhẹ bỗng. Nhưng quốc thuế muốn thu nhiều tiền như vậy, khó bao nhiêu. Quế vương chạm điểm mấu chốt, đi tới lui vài bước dừng lại nhìn Điền Mão, hé mắt, “Ngươi sống tốt cho ta, chờ bổn vương trở lại kinh thành, thu thập bọn họ.”
Điền Mão không dám nói, chỉ có thể theo xác nhận.
Hoàng Giác vẻ mặt phát mộng, hắn nghe được Quế vương tự xưng bổn vương.
Mắt vòng vo vài quyển, hắn bỗng nhiên nghĩ tới một việc. . . thái độ của Ngô Điển Dần đối với Lưu huyện lệnh vốn là để hắn hiếu kỳ, bây giờ nghe câu này của Quế vương, phảng phất thoáng cái giải khai tất cả câu đố.
Hoàng Giác sợ té trên mặt đất.
Lúc này đây, đến khả năng đả thông quan hệ cũng không có.
“Gia!” Cố Thanh Sơn từ bên ngoài tiến đến, Quế vương nói: “Không cần cấm kỵ, liền trực tiếp nói.”
Cố Thanh Sơn xác nhận, trả lời: “Tìm được công đội năm đó của Lý Tri Thủy, bọn họ cách nơi này không xa.” Dừng một chút lại nói: “Lý Tri Thủy vào bốn năm trước đã mất tích, mất tích chung với hắn còn có hai đường huynh đệ và một biểu ca của hắn.”
“Tất cả mọi người suy đoán là rơi xuống nước chết đuối, bởi vì ngày đó kết toán, đều uống nhiều rượu.” Cố Thanh Sơn nói: “Vẫn không có tìm được người, công đội của hắn cũng tản. Bây giờ là một người cùng thôn, mang theo mọi người làm việc.”
Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, cùng nhau nhìn về phía Điền Mão.
Điền Mão đã biết mình hẳn phải chết, nên hiện tại thêm mấy cái nhân mạng, cũng không ảnh hưởng, “Cũng là ta để người giết. Bốn huynh đệ của Lý Tri Thủy nhìn thành thật, nhưng cũng không phải là đồ tốt, bao quát Lý Nhị Lý Anh ba người bây giờ, to gan lớn mật, lại dám đến đàm điều kiện với ta.”
Bookwaves.com.vn
“Chỉ có người chết mới vĩnh viễn sẽ không mở miệng nói lung tung.” Điền Mão nói.
Hắn nói xong, Bả Tử đã trở về, mang theo sáu người, dùng một sợi xích sắt vây khốn, từng người một bị đánh mặt mũi bầm dập, xếp thành một hàng mặt hướng lều quỳ gối trên đê.
“Là sáu người?” Quế vương xác nhận nói.
Điền Mão gật đầu.
“Hai người phòng thu chi biết bao nhiêu?” Quế vương xác nhận.
“Lấn trên không dối gạt dưới, bọn họ cũng đều biết. Không những bọn hắn, những công tượng này đều biết, chỉ là không dám nói mà thôi.” Điền Mão muốn kéo thêm một số người, thanh thế càng lớn, dính dáng càng nhiều người, hắn trái lại còn khả năng sống. Quế vương gật đầu, nói với Tiêu Tam còn có Bả Tử: “Bắt giữ tất cả mọi người, đêm nay các ngươi áp đưa trở về.”
Ở chỗ này xử lý không được nữa, chỉ có thể trở lại kinh thành tính sổ từng người một.
Tiêu Tam và Bả Tử mang người, áp bọn người Điền Mão đi Thiệu Dương huyện nha.
Mười sáu công tượng đều giữ lại, Diêu thị ngồi ở cửa đờ ra.
Quế vương ra xem mười sáu công tượng, hỏi: “Sắt đổi thành sắt lá, các ngươi đều biết?”
“Đều biết. Những thứ này tốt xấu chúng ta một mắt có thể nhìn ra.” Công tượng trẻ tuổi lần trước đến nói: “Nhưng là chúng ta lấy tiền làm việc, hỏi nhiều quản nhiều, sẽ không có việc làm nữa.”
Quế vương không nói chuyện, xoay người nhìn đê đập đã xây thành trong nước, “Hiện tại có biện pháp nào bổ cứu không?”
“Đại nhân, biện pháp bổ cứu chính là đẩy ngã làm lại lần nữa. Nếu không, chờ ba năm sau mới làm.”
“Dựa theo kinh nghiệm của chúng ta, đơn giản đợi ba năm sau, không thôi số tiền năm nay mất trắng.”
Quế vương gật đầu, không có phản bác.
Ngân Thủ thất hồn lạc phách đi tới, mắt hồng hồng như một đăng lung, nhìn chằm chằm Đỗ Cửu Ngôn, nước mắt ba ba rơi, “Cửu ca, ta, sao ta ngu xuẩn như vậy!”
“Nào!” Đỗ Cửu Ngôn giang hai tay, Ngân Thủ nhào vào đầu vai của nàng gào khóc, “Sao ta không nhớ ra được chuyện nghiệm hàng, ta cái gì đều nghĩ không ra, ta thực sự quá ngu xuẩn quá ngu ngốc.”
Thiếu niên mới ra đời, một lòng muốn làm chút chuyện, chạy lý tưởng của chính mình. . . Nhưng đến trung niên, lại đều biến thành người tầm thường vô vi. Tấm lòng son và nhất bầu nhiệt huyết của mỗi người, khoảng chừng chính là ở trong từng chuyện như thế này, triệt để lạnh.
“Có thể chống ba năm, ” Đỗ Cửu Ngôn thấp giọng nói: “Ba năm sau, ngươi trở lại.”
Ngân Thủ rất áy náy, “Ta phụ tín nhiệm của các ngươi, phụ vương gia, ta có lỗi với các ngươi.”
“Ta đến ôm!” Quế vương lôi Ngân Thủ từ trong lòng Đỗ Cửu Ngôn ra, tự ôm lấy, lạng quạng vỗ vỗ, “Tuy rằng ngươi đần chút, nhưng coi như thiện lương. Sai không ở ngươi, ta cũng không trách ngươi.”
Ngân Thủ lúng túng toàn thân cứng ngắc, nước mắt thoáng cái tiêu thất, lau nước mắt giùng giằng đi ra.
“Tạ ơn đại nhân, ” Ngân Thủ lau nước mắt, nói: “Sau này ta đã biết, mặc kệ làm chuyện gì, đều nên cẩn thận.”
Lần đầu tiên làm việc liền gặp phải vấp ngã cũng không nhất định là chuyện xấu.
Hắn còn quá trẻ, ngay cả đã trải qua gian khổ, nhưng trong thế giới vẫn là hắc bạch phân minh, nên tiếp xúc với người như Điền Mão vậy, dù là phòng bị cũng rất khó chu toàn.
—— lời nói ngoài ——
Ta xem qua một văn hiến, nhớ không rõ cụ thể, nói là một huyện lệnh mới nhậm chức, phát hiện tiền nhậm cư nhiên không có chừa gì cho hắn cả. Tu kiến xong kho lúa dùng rất bền, đê đập kiên cố, hắn tức giận run, vì vậy ghi hận trong lòng, kích động mấy bách tính sửa cho huyện lệnh tiện nhậm một công đức bia to lớn, công đức bia cao hơn công đức bia của tất cả các huyện lệnh trước.
Vì vậy, sau khi chuyện này truyền đi, huyện lệnh trước trở thành cái đinh trong mắt của tất cả huyện lệnh huyện thành.
Đại khái không mấy năm, người đó làm huyện lệnh của một địa phương khác, bị người buộc hãm hại bãi quan.
Trong văn có một vị Hình huyện lệnh, đến Thiệu Dương không bao lâu đã bị bãi quan, ta dùng một nguyên hình như vậy.
Quan trường hắc ám, không chảy cùng nhau phải bị vỗ lên bờ cát.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...