Đại Tụng Sư


Q1 – CHƯƠNG 352: THẰNG KẾT KỲ QUÁI


Dịch giả: Luna Wong – nút thắt dây thừng kỳ quái


“Mao đạo sĩ đâu?” Ra khách sạn đã không thấy hắn, Đỗ Cửu Ngôn kỳ quái, “Hắn không phải tới bắt quỷ sao, bảo hắn dẫn đường, đi tìm người.”


Quế vương trả lời: “Ở khách điếm ngủ bù, nói tối hôm qua quá cực khổ ngủ không được ngon giấc.”


Đỗ Cửu Ngôn không nói gì.


Trần Lãng và Điền Mão cùng nhau từ trong lều đi ra, Trần Lãng nói: “Ta mang theo củ cải nhỏ bọn họ quay về Hạ Hà trấn, nhìn trời nói không chừng còn sắp mưa, ở tại chỗ này không an toàn.”


“Để Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc cùng các ngươi trở về.” Quế vương gọi một tiếng, Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc xác nhận, đi chuẩn bị xe ngựa.


Trần Lãng mang theo ba hài tử trở về trấn.


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương dọc theo bờ đê xuống phía dưới. Nếu như mực nước rút, bờ đê này phải rất cao, hai người không nhanh không chậm đi xuống lều dưới.


Rất gần, coi như là buổi tối cũng nhiều lắm là đi bộ một chén trà nhỏ.


“Đường rộng thế, muốn té xuống cũng không phải chuyện dễ dàng.” Đỗ Cửu Ngôn dừng lại trước lều, ngoắc hô một vị phụ nhân đang nhóm lửa làm cơm.


Phụ nhân có chút sợ, vừa đi vừa xoa tay qua đây, hành lễ nói: “Hai vị đại nhân.”


“Ngươi là theo chân đến, nấu cơm giặt giũ phục cho bọn hắn sao? Xưng hô như thế nào?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.


“Ta họ Diêu, nam nhân ta họ Lý, tên Lý Song, hắn ở trong nước, vừa rồi các ngươi gọi hắn lên hỏi chuyện, mấy ngày nay chân hắn đau, bước đi rất khập khiễng.” Diêu thị nói.


Đỗ Cửu Ngôn biết là người nào.


“Hai mươi người bọn họ đi làm việc, bên người không ai chiếu cố không được, nên ta đi theo ra, mỗi ngày giặt quần áo làm cơm cho bọn hắn. Lý đầu cũng cho ta tiền công, một ngày tám mươi văn tiền, làm mấy tháng ta cũng có thể kiếm được không ít tiền đó.”


Lúc nói chuyện Diêu thị nở nụ cười, “Tôn tử của ta năm nay đi học, rất thông minh. Hắn nói hắn nhất định học cho giỏi, sau này cũng muốn thi công danh làm đại quan, hiếu thuận chúng ta.”


“Thật có tiền đồ, nhất định có thể thi đậu.” Đỗ Cửu Ngôn cười hỏi: “Tu lượng của Lý đốc công các ngươi có được hay không, bình thường uống say chứ.


Diêu thị suy nghĩ một chút, “Cái này ta không biết được, đại nhân chờ một chút a, ta đi hỏi một chút.” Lúc nàng nói chuyện tay chân lanh lẹ xuống bờ đê, hướng về phía mặt nước thét, tiếng nước quá lớn Đỗ Cửu Ngôn không có nghe rõ.


Một lát sau Diêu thị lại bò lên, “Bọn họ nói đông gia một lần có thể uống một vò tử bạch can, uống xong vẫn có thể làm việc, một chút việc không sao.”


“Không say?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.



“Say khẳng định có chút, ai có thể uống một vò rượu không choáng, chính là không có say như vậy.” Diêu thị nói: “Hắn uống say thì nằm ngủ, phỏng chừng còn có thể uống thêm hai chén to.”


Đỗ Cửu Ngôn và Quế vương liếc nhau, Quế vương nói: “Ngươi làm việc đi.”


“Vâng!” Diêu thị chạy về, một lát sau lấy hai củ khoai lang nướng ra, vừa đi vừa thổi, “Hai vị đại nhân, ta vừa nướng xong khoai lang, rất thơm, cho các ngươi ăn.”


Lúc nói chuyện, đưa khoai lang qua.


Khoai lang đặt ở trên lò nướng, bên trên còn có bùn, nhưng quả thật có thể ngửi thấy được mùi thơm.


Quế vương nhìn Đỗ Cửu Ngôn, Đỗ Cửu Ngôn nhìn hắn.


“Đa tạ.” Đỗ Cửu Ngôn nhận lấy, “Rất thơm, chúng ta ăn.”


Diêu thị thật cao hứng, “Trên lò còn, ăn ngon ta đưa thêm cho các ngươi.”


Đỗ Cửu Ngôn nói lời cảm tạ, đưa một cái cho Quế vương.


Hai người mỗi người đang cầm một củ, đi về phía trước, Quế vương cúi đầu nhìn nóng hổi khoai lang, ghét bỏ nói: “Sao ta nhớ kỹ, vật này dùng để nuôi heo?”


“Vương gia, người không phải được xưng từng sống gian khổ sao, chưa ăn qua khoai lang?” Đỗ Cửu Ngôn nói.


Quế vương nói: “Gian khổ hơn nữa ta cũng là vương gia, còn có thể khó coi mà đi đoạt đồ ăn của heo sao?”


Đỗ Cửu Ngôn bĩu môi, lôi kéo hắn, “Tới nơi này.” Bản thân nàng ngồi xổm bên cạnh bờ đê, “Nào, vương gia thỉnh ngồi xổm xuống!”


Quế vương ngồi xổm xuống.


Hai người ngồi chồm hổm đối mặt với mặt nước , Đỗ Cửu Ngôn xé vỏ khoai lang, lộ thịt vàng óng ra, hương khí xông vào mũi rất muốn ăn, nàng cắn một cái, “Rất thơm ngọt.”


Quế vương thay đổi một tư thế thoải mái, lột ra bỏ vào trong miệng, “Tạm được. Xem ra đãi ngộ heo cũng là tốt.”


“Đại nhân, Cửu Ngôn, ” Tiêu Tam từ hạ du trở về, thật xa liền thấy hai người, trong tay đang cầm đống vàng vàng gì đó, hắn bước nhanh chạy tới, thở phào một khẩu khí, “Làm ta sợ hết hồn, nguyên lai là khoai lang a.”


“Ngươi lặp lại lần nữa.” Quế vương nhìn chằm chằm Tiêu Tam, “Lúc ngươi cho rằng không phải khoai lang, đang suy nghĩ gì?”


Tiêu Tam chắp tay, “Đại nhân, thuộc hạ còn có việc, đi làm ngay.”


Lúc nói chuyện, lòng bàn chân trơn tru chạy trốn.


Quế vương xé vỏ khoai lang ném xuống đất, cười lạnh nói: “Hàn Đương, cho tiền Diêu thị, mua hết khoai lang trong tay nàng mua, cơm đêm nay ngoại trừ khoai lang, không có thứ khác.”



“Gia, ” Hàn Đương nhỏ giọng nói: “Ta, ta không có nói chuyện. Không bằng, chỉ mua cho mỗi Tiêu Tam thôi?”


Quế vương quét hắn một mắt.


Hàn Đương vội chạy đi mua.


“Đại nhân.” Đỗ Cửu Ngôn rửa sạch tay trong nước sông, nhìn mặt nước chảy xiết, thấp giọng nói: “Mặt sông này cây và cỏ dại không nhiều lắm, bị quấn ở đáy nước tỷ lệ không cao, ngươi nói, nếu như không có chìm ở đáy sông, khoảng chừng mấy ngày sẽ nỗi lên mặt nước.”


“Hai ba ngày.” Quế vương nói.


Vậy bây giờ đã có ba ngày rồi, theo đạo lý nói nên trồi lên mặt nước rồi.


Bookwaves.com.vn

“Oa Tử.” Đỗ Cửu Ngôn xa xa gọi Oa Tử, “Ngươi cưỡi ngựa, dọc theo giang nói một tiếng với lý trưởng của các thôn thôn, bảo các thôn thôn dân đều quan tâm mặt nước một chút.”


Oa Tử xác nhận, cưỡi ngựa đi.


Tìm một buổi chiều, mãi cho đến buổi chiều ngày thứ hai, cũng không có tin tức gì, bao quát thôn dân và ngư dân vùng ven sông, không ai phát hiện có thi thể nổi mặt nước.


Mà các huyện thành gần đó, cũng không có tin tức.


“Tìm không được, có thể không tìm được nữa.” Mọi người ngồi ở bên trong lều, Tiêu Tam ngưng mi nói: “Ngày thứ tư, nếu như rơi xuống nước, nhất định sẽ di động ra ngoài.”


Quế vương quay đầu lại nhìn nước sông, nói: “Vớt!”


“Vớt?” Điền Mão phản ứng trước, “Ý của đại nhân, là muốn xuống nước vớt thi thể sao?



Quế vương gật đầu.


“Mặt sông này rộng như thế, cũng không biết trôi đi nơi nào, không dễ vớt a!” Điền Mão nói.


Quế vương quét mắt nhìn hắn một cái.


“Vậy. . . Vậy hãy để cho công tượng vớt đi, chỉ có bọn họ có kỹ năng bơi tốt nhất.” Điền Mão không dám phản đối, lập tức đổi giọng ứng.


Quế vương gật đầu.


Buổi chiều, mười chín công tượng cùng hai bộ khoái trẻ tuổi có kỹ năng bơi tốt xuống nước, trên lưng mỗi người đều buộc dây thừng, mỗi người cách xa nhau một trượng, ở trong nước tiến tiến xuất xuất.



Quế vương ngồi ở trên bờ đê.


Nổi gió, bắt đầu có mưa phùn, sắc trời dần dần tối lại.


Bỗng nhiên, chợt nghe xa xa trong nước có người kinh hô một tiếng, hô: “Mau tới đây, nơi này có đồ.”


Người kêu cách vị trí lều chừng ba bốn trượng.


Tất cả mọi người chạy sang bên đó, trên bờ thắp đuốc lên, mười mấy người chìm đáy nước đi tìm đồ.


Đỗ Cửu Ngôn đứng ở bên bờ, quan sát thần sắc của tất cả mọi người.


“Là người!” Trong nước người của hô: “Là một người!”


Một lát sau, thi thể trong nước bị vớt lên.


Thi thể mặc một bộ hạt y màu đen, trên chân không có hài, trên người đeo một bao phục, phù thũng phồng lên, kiểm bị ngâm trắng bệch hoàn toàn thay đổi, hình dạng phi thường đáng sợ.


Quế vương đi tìm Đỗ Cửu Ngôn, cho là nàng sợ, nhưng nàng đã tiến lên, mang găng tay Thi Đại cho nàng, đang nghiên cứu nút thắng của dây thừng buộc bao phục trước ngực của người chết.


“Nút thắt rất chặt a, ta vẫn là lần đầu tiên thấy.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Thi Thường Dương: “Có thể vẽ lại không?”


Thi Thường Dương nói: “Không xác định.”


“Cho ta.” Đỗ Cửu Ngôn lấy được cái bao tay, cầm tấm ván gỗ của Thi Thường Dương dùng để lót khi ghi việc, hơn mười bút liền phác thảo ra hình dạng của nút thắt, đưa bàn vẽ cho Thi Thường Dương, nàng lại cởi đai lưng ra, thử một chút trên người mình.

Quấn không được.


Bookwaves.com.vn

“Làm sao vậy?” Quế vương hỏi.


“Đợi lát nữa nói với ngươi.” Đỗ Cửu Ngôn buộc lại đai lưng của mình, lại động thủ cắt bao phục trên người Lý Nhị ra.


Giữ lại nút thắng, từ trắc diện kéo đứt.


“Là Lý đầu!” Trong đám công tượng có người hô: “Mùng tám hắn mặc bộ y phục này.”


“Là hắn không sai, mặt mũi này mặc dù sưng hoàn toàn thay đổi, nhưng vẫn có thể nhìn ra được, là hắn không sai.”


“Lý đầu.” Có người khóc.


Bầu không khí nhất thời đè nén.


“Bạc!” Đỗ Cửu Ngôn mở bao phục ra, trong bao phục chứa nén bạc.


Đêm qua, một lượng cũng không có thiếu.


“Ngày đó hắn mang bao phục này đến lĩnh tiền.” Điền Mão nói với mọi người: “Đây khẳng định là Lý Nhị.”



“Quả nhiên là trượt chân rơi xuống nước chết đuối.” Điền Mão nói.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn cũng không có nói tiếp. Quế vương hỏi Thi Đại, “Là chết đuối sao?”


“Trong lỗ mũi có bùn cát, nên là thế.” Thi Đại nói xong nhìn về phía Đỗ Cửu Ngôn, ý tứ là cổ thi thể này có thể giải phẫu hay không.


Đỗ Cửu Ngôn nói: “Đợi thêm một ngày nữa, trước hết ngươi nghĩ biện pháp khác.”


Mục đích của giải phẫu, là vì điều tra rõ nguyên nhân cái chết, nếu như nguyên nhân cái chết có thể xác định, vậy dĩ nhiên là có thể miễn được thì miễn miễn.


“Được.” Thi Đại thấp giọng nói: “Từ tình huống trong lỗ mũi mà xem, chắc là chết đuối.”


Người lúc chết đuối là sẽ hô hấp, trong lỗ mũi sẽ lưu lại một chút như là đồng cỏ, nguồn nước và bùn cát các loại đồ, nếu như có thể mở khí quản ra, sẽ thấy càng rõ ràng hơn.


Nhưng nếu như là người đã chết rồi mới ném xuống nước, tình huống kia lại hoàn toàn bất đồng.


“Nâng về lều trước, sau hừng đông xem lại.” Quế vương nói: “Tất cả mọi người trở về nghỉ ngơi đi.”


Mọi người hợp lực nâng thi thể của Lý Nhị trở về.


Quế vương và Đỗ Cửu Ngôn, Bả Tử cùng với Tiêu Tam và hai phụ tử Thi Đại đi lều của Ngân Thủ.


Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc thủ ở bên ngoài.


“Cửu Ngôn, ngươi vừa rồi một mực xem thằng kết, là có vấn đề gì không?” Tiêu Tam hỏi.


“Các ngươi xem.” Đỗ Cửu Ngôn lấy bao phục của Lý Nhị đã ra, trải trên mặt đất, lại cởi cái bao tay làm mẫu cho mọi người, “Nút thắt này có cách buộc rất đặc biệt, nhìn là một nút sống, nhưng chỉ cần mở không đúng là thành một nút chết.”


“Ta hỏi qua, Lý Nhị không phải thuận tay trái, như vậy nếu như bao phục này do bản thân hắn thắt, phương hướng nên tương phản.”


Bản thân tự thắt cùng người khác hỗ trợ, phương hướng thắt không đồng dạng như vậy.


“Ý của ngươi là, bao phục trên người của hắn, là người khác buộc?” Tiêu Tam hỏi.


“Đúng! Là có người giúp hắn buộc.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Còn có một điểm mấu chốt. Hai trăm lượng bạc nặng, đoán chừng phải có hơn mười cân, đeo trên người đủ để cho hắn chìm ở đáy nước.”


Vẻ mặt của mọi người kinh ngạc, Bả Tử nói: “Bị giết?”


—— lời nói ngoài ——


Hạt khiếm thảo cũng là một mặt thuốc Đông y, tên gọi hạt súng. Có kiện tỳ tác dụng. Nó trường ở trong nước, và ngẫu như nhau theo cột từ trong bùn khu đi ra, cả người đều là thứ, bác lên cảm giác như hạt dẻ, nhưng sau khi mở ra vừa giống như cây lựu. Ha ha, là một rất kỳ dị thực vật.

Vé tháng rất cho lực, cám ơn các ngươi, phóng chừng mấy ngày không gặp lão Lý đi ra, cho các ngươi khiêu một đoạn nữu cái mông vũ ba, ha ha ha ha. Nhất định rất tiêu hồn.

Về tiền lì xì, có cô nương còn không biết thế nào lĩnh. Đầu hoàn phiếu hậu trở lại quyển sách trang chính mặt, bên phải thượng sừng có một màu đỏ tiền lì xì tiêu trí, đầu quá mấy tấm vé tháng có thể lĩnh vài lần tiền lì xì. Coi như là chín giờ sáng đầu vé tháng, buổi chiều cũng là có thể lai lĩnh, hệ thống vẫn là rất nhân tính hóa, ha ha.

Tiền lì xì là hợp lại vận may, có chỉ có một tiêu tương tiền, có còn lại là mười mấy, có bao nhiêu toàn dựa vào lập tức tiền lì xì quân tâm tình của. Nói chung rất nghịch ngợm là được rồi.

Tối hậu cảm tạ dĩ đầu đang ở đầu và gần đầu vé tháng mọi người, lão Lý ái các ngươi!



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui