Q1 – CHƯƠNG 351: THẤT TUNG THỦY MẠT
Dịch giả: Luna Wong – mất tích từ đầu đến cuối
“Ta cũng không biết, ta vừa nhìn thấy nơi này liền biết phải làm gì tốt nhất, có thể tiết kiệm thành phẩm, có thể giảm xóc của dòng nước.”
“Cửu ca, ngươi nói ta có phải giống mất trí nhớ như ngươi hay không?” Ngân Thủ thấp giọng hỏi.
Đỗ Cửu Ngôn quan sát hắn.
“Ta có phải là một công tử thế gia học phú ngũ xa, gia tộc của ta là một danh môn vọng tộc hay không? Khi ta còn bé nghịch ngợm nên đi lạc, sau đó gặp nạn sau lại mất trí nhớ?” Ngân Thủ nói: “Nói không chừng, ngày nào đó ta nhận tổ quy tông, tấm tắc. . . Thân phận của ta, cao quý đến hù chết người.”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ngươi mấy tuổi bắt đầu có ký ức?”
“Ta có thể nhớ kỹ chuyện lúc tám tuổi.” Ngân Thủ cười nói: “Tám tuổi quá nhỏ, chỉ có đoạn ngắn một chút mơ hồ.”
“Cái gì đoạn ngắn, có nhân vật cụ thể không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Ngân Thủ gật đầu, “Có a, rất nhiều tiểu khất cái cùng một chỗ xin cơm ăn, ta còn đánh nhau với người ta.”
Đỗ Cửu Ngôn trừng hắn một mắt.
“Ta lừa gạt ngươi, kỳ thực ta có thể nhớ kỹ lúc còn rất nhỏ, phản chính vẫn là khất cái. Không thể nào là công tử phú gia gì.” Ngân Thủ nói: “Hơn nữa, công tử phú gia nào bên người không phải theo chân rất nhiều người phục vụ chứ, nào có thể làm mất chủ tử của bọn hắn.”
Đỗ Cửu Ngôn cũng cho là như vậy, bất quá, vạn sự cũng không thể chắc chắc, “Có cơ hội, chúng ta cùng nhau tra một chút.”
Ngân Thủ gật đầu.
“Cửu Ngôn, ” Tiêu Tam đứng ở phía trước một lều gọi nàng, Đỗ Cửu Ngôn qua đó, củ cải nhỏ và Hoa Tử Nháo nhi được Cố Thanh Sơn và Kiều Mặc bồi.
Tất cả mọi người đi vào trong lều.
Bên này không người ở, bày hai cái bàn và mấy cái ghế nhỏ, trên lò đun nước nóng, ùng ục ùng ục chẳng biết nấu bao lâu, Đỗ Cửu Ngôn thấy được Điền đại nhân, một nam tử nhỏ gầy tầm năm mươi tuổi, lúc nhìn người mắt híp, thị lực không tốt.
“Đỗ tiên sinh, ” nam tử chắp tay nói: “Tại hạ Điền Mão, là tào quan công bộ khiển tới, đã sớm nghe nói đại danh của người, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay hoàn lễ, “Điền đại nhân khách khí, ta bất quá là một tụng sư mà thôi, quá khen.”
“Mời ngồi mời ngồi, ” Điền Mão châm trà cho mọi người, lúc đưa ly trà cho Trần Lãng có chút kỳ quái quét hắn một mắt, “Vị này chính là. . .”
Trần Lãng hơi gật đầu, “Tại hạ họ Trần.”
Điền Mão ngẩn ra, cảm thấy Trần Lãng có chút quen thuộc, nhưng lại không quen thuộc, chắc là đã gặp ở nơi nào.
“Thất lễ, chỉ là thấy Trần tiên sinh có chút cảm giác quen thuộc, nhưng nhất thời nghĩ không ra đã gặp qua ở nơi nào.” Điền mão nói.
Trần Lãng không có giải thích, cười cười.
Quế vương nhìn lướt qua Trần Lãng. Nếu như Trần Hoài An trở lại kinh thành, tự nhiên người quen hắn càng nhiều. Nghe nói hắn năm đó sau khi đậu trạng nguyên, là mẫu của người đọc sách trong thiên hạ.
Sau Lỗ Chương Chi, hắn thi đậu tam nguyên cách gần hai mươi năm.
Văn chương cũng được người đọc sách trong thiên hạ tranh nhau truyền đọc.
Trần Lãng cúi đầu uống trà, không tránh né. Quan giai của Điền mão quá thấp, cũng không lui tới với hắn, dù là nhớ cũng sẽ không nhớ quá rõ ràng.
Sau một trận an tĩnh sau khi, Quế vương hỏi: “Lý đốc công tên gì, bao nhiêu tuổi, người của địa phương nào? Ngươi nói trước khi hắn mất tích ở chỗ ngươi lĩnh bạc, lĩnh bao nhiêu?”
Mùng năm hằng tháng, phòng thu chi sẽ tới đối chiếu sổ sách kết toán tiền công, sau đó tiền trích từ huyện nha, do Điền Mão giám sát trả tiền.
Tháng này trì hoãn ba ngày, mùng tám mới tới.
“Người này tên Lý Nhị, là người Thường Đức, năm nay bốn mươi tuổi. Buổi chiều mùng tám, hắn ở chỗ này của ta kết toán hai trăm ba mươi hai lượng bảy. Thế nhưng hắn không có lập tức đi, mà là để người mua rượu và thức ăn, cùng phòng thu chi, ở nơi này uống rượu.” Điền Mão chăm chú đáp.
Kỳ thực bàn đến, mặc dù Điền Mão không có chức quan, nhưng hắn là công bộ phái đến, bình thường mà nói, Lưu huyện lệnh dù là không cần kính hắn, nhưng cũng không dám dùng ngữ khí cư cao lâm hạ nói chuyện với Điền Mão.
Nếu quả thật như vậy, Điền Mão cũng sẽ mất hứng.
Nhưng mà lúc nà, Điền Mão nửa điểm cũng không có mất hứng, phảng phất nên như vậy.
Bookwaves.com.vn
“Uống bao nhiêu?” Quế vương hỏi.
“Ba người chúng ta hai cân rượu, tửu lượng của hắn rất tốt, một mình uống một vò. Lúc đi đều sắp nửa đêm, lung lay lắc lư.” Điền Mão nói: “Đúng rồi, hắn ở trong lều bên cạnh, bên kia có năm sáu lều, người của hắn và hắn đều ở bên kia.”
“Từ chỗ ngươi đi ra, hắn không có trở về ngủ?” Quế vương hỏi.
“Ta hỏi qua công tượng theo hắn, không ai thấy hắn trở về, dù là người ở cùng hắn cũng không có.” Điền Mão nói: “Tiên trên người hắn cũng không có tung tích. Hai ngày này ta đoán, có phải là hắn rơi xuống sông chết đuối hay không.”
“Chết đuối cũng phải vớt thi thể lên chứ.” Quế vương đưa Thi Đại qua đây, chính là mục đích này.
Điền mão gật đầu xác nhận, kỳ quái vị Lưu huyện lệnh này sao lại đột nhiên thay đổi nghiêm túc có trách nhiệm như vậy, hắn nghe nói, thái độ làm người của Lưu huyện lệnh vừa sợ vừa mềm, người nào đều có thể khi dễ.
“Người hắn mang tới, trừ hắn ra, những người khác vẫn luôn ở? Có thể làm chứng cho nhau không?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Cái này ta không có tỉ mỉ tra. Nói thật, ta cảm thấy hắn hoặc là bằng rơi xuống nước chết đuối, hoặc là mang theo tiền bỏ trốn. Ngày đó ban đêm vừa lúc trời mưa, phát sinh chuyện gì cũng có thể.” Điền Mão tế híp mắt nhìn Đỗ Cửu Ngôn, lại chỉ bên ngoài nói: “Lúc người tới nhìn thấy không, từ chỗ chúng ta quay về chỗ hắn ở, cũng phải đi thời gian uống cạn một chun trà. Bờ đê rất dốc, đi không vững hắn trượt chân từ bờ đê, rơi xuống nước đi rồi.”
“Hiện tại dòng nước lớn, người chết đuối, thi thể đều không biết trôi đi nơi nào.” Điền Mão nói.
Nói không phải là không có đạo lý, mỗi ngày sau khi trời mưa, mực nước dâng lên dòng nước chảy xiết, nếu người ngã xuống thật, còn không biết bị trôi đi nơi nào, hoặc bị bị cỏ dại đáy nước cuốn lấy. Rất khó tìm.
Đỗ Cửu Ngôn nhìn về phía Quế vương.
Quế vương cùng nàng đi ra, hai người đến bờ đê, Quế vương thấp giọng nói: “Người này, nhất định phải tìm được.”
“Ngươi nhận được tin tức gì?” Nếu như không phải người rất trọng yếu, mất tích phái người tìm xem, tìm không được còn chưa tính, dù sao nhân thủ của nha môn cũng không nhiều đến mức có thể tùy ý phái đi.
Quế vương nói: “Vậy thì không có. Nhưng người này là đốc công, là hắn phụ trách tất cả công tượng sửa đê lần này, ngay cả tảng đá lớn trong nước này, đều là hắn phụ trách an bài.”
“Ý của ngươi là, tình nguyện hao chút khí lực, xác nhận hắn thật là tử vong ngoài ý muốn, cũng không muốn bỏ lỡ? Ngươi là lo lắng, đê có vấn đề?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
“Đúng.” Quế vương nhìn mặt nước, ngưng mi nói: “Loại sự tình này nói không rõ, dù sao cũng không phải việc nhỏ. Nếu có người tạo giả, dù là Ngân Thủ có bản lãnh trị thủy đi nữa, cũng không làm nên chuyện gì.”
“Năm nay không có việc gì, vậy sang năm thì sao? Nếu quả thật đột nhiên vỡ đê, hậu quả không thể tưởng tượng.”
Đỗ Cửu Ngôn quay đầu đánh giá Quế vương, thật vung đuôi lông mày lên cao, “Một cái chớp mắt vừa rồi, đột nhiên cảm giác được gương mặt này của Lưu huyện lệnh rất thuận mắt.”
“Vương gia a, lúc người chăm chú làm việc, hạo nhiên chính khí, kẻ khác ngã đổ.”
Nhãn tình của Quế vương sáng lên, hướng về phía nàng ném một ánh mắt, “Ngôn Ngôn là bị ta cảm động rồi sao?”
“Có, bị tấm lòng vì dân vì nước của ngươi, cảm động.” Đỗ Cửu Ngôn chắp tay nói.
Quế vương nhìn chằm chằm nàng tép tép môi, thần sắc hèn mọn.
“Có tin ta đá ngươi xuống phía dưới hay không, khẳng định ngươi sẽ như trái banh phân, lăn long lóc xuống nước.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Người thô tục này, tất nhiên là đang suy nghĩ chuyện hôn môi ngày hôm qua.
Nàng cũng không đánh chết hắn, hắn lại còn có mặt mũi đắc ý trước gót chân nàng.
Quế vương ho khan một tiếng, “Nếu như người là bọ hung, ta nguyện ý làm trái banh phân.” Lúc nói chuyện, bước nhân chân trốn.
Trong lòng Đỗ Cửu Ngôn phỉ nhổ hắn.
Bookwaves.com.vn
Quế vương phân phó Tiêu Tam, “Dẫn người đi ven đường tìm, lại hỏi thăm bốn phương tám hướng một chút, có người thấy người này hay không.”
Tiêu Tam xác nhận, mang theo bộ khoái đi làm việc.
“Gọi mấy công tượng đầu óc minh mẫn đến đây.” Quế vương nói.
“Vâng!” Điền Mão xác nhận, tự mình đi tìm công tượng của Lý Nhị mang tới, một lát sau, đã tới hai công tượng cả người ướt nhẹp. Những người này hầu như mỗi ngày đều phải ngâm ở trong nước, nên da ngăm đen không nói, đốt ngón tay và đầu gối đều bởi vì khí ẩm mà nữu khúc biến hình, một thì lúc bước đi thắt lưng đều thẳng không nỗi.
Đều là người thành thật, tiến đến liền quỳ, Quế vương để Hàn Đương dời ghế qua đây, “Ngồi nói đi.”
Hai người cả người đều là nhiễu nước, không dám ngồi lại không dám cự tuyệt, tiểu tâm dực dực ngồi nửa cái mông.
“Tính tình của đốc công các ngươi ra sao, bình thường đối xử với các ngươi thế nào, có thiếu tiền không?”
Một vị trẻ tuổi trong hai người, nói: “Ta theo hắn đi ra làm việc có năm năm. Chúng ta chuyên môn làm việc dưới sông. Hắn rất tốt, đối xử với chúng ta cũng rất tốt, dù sao thì người làm cùng nghề với chúng ta, mỗi năm mỗi ít.”
“Chúng ta quanh năm ở trong nước, dù là không bị chết đuối bị nước cuốn đi, cũng là sống không lâu. Nên chỉ cần còn có thể làm việc, hắn cũng không nhỏ mọn.”
“Người khác đều nói Lý đầu là mang theo tiền chạy. Chúng ta cảm thấy không có khả năng, hắn thiếu tiền hay không chúng ta không biết, thế nhưng hắn khẳng định chướng mắt hai trăm lượng. Lúc trước tính tiền năm sáu trăm lượng một nghìn lượng ngân phiếu cũng đã từng thấy, hắn cũng không có động tâm, đâu có thể nào vì hai trăm lượng mà bỏ chạy.”
Nam nhân lớn tuổi bên cạnh gật đầu phụ họa.
“Thế nhưng hắn mất tích, các ngươi cho rằng có thể là cái gì?” Quế vương hỏi.
Hai người suy nghĩ một chút, người già kia trả lời: “Đêm hôm đó mưa xối xả, hắn lại uống rượu, rất có thể rơi xuống nước rồi.”
“Kỹ năng bơi của hắn tốt, nếu như bình thường khẳng định không có việc gì, nhưng hắn uống rượu thì khác rồi. Hơn nữa mưa lớn như vậy, lại đen như mực, chuyện gì cũng có thể phát sinh.”
Quế vương gật đầu, nói: “Chuyện trong nước, còn mấy ngày có thể xong?”
“Còn. . . Còn có một ngày kỳ hạn công trình.”
“Đi làm việc đi, có việc sẽ còn gọi các ngươi tới nữa.” Quế vương nói.
Hai người xác nhận lại muốn đứng dậy dập đầu, Điền Mão lôi kéo hai người đi ra, “Chỉ biết dập đầu, nói đều nói không lanh lẹ, nhanh đi nhanh đi.”
Hai người đồng thanh xác nhận, lại xuống bờ đê, buộc sợi dây cho vào trong nước, tiếp tục làm việc.
Hỏi một vòng, thuyết pháp đều không sai biệt lắm.
Chính là một cọc án mất tích người bình thường, không thông thường là thân phận của người này cùng với trên người hắn mang theo hơn hai trăm lượng bạc.
“Nhìn xem ban đêm mùng tám, bên này có đạo tặc thường lui tới hay không.” Đỗ Cửu Ngôn nói với Bả Tử.
“Được, ta đi tra.” Lúc hắn nói chuyện đi làm việc, nhớ tới cái gì, lại nói: “Bờ sông rất trơn, ngươi cẩn thận chút.”
Củ cải nhỏ ngược lại hoàn hảo, bên người đều có người che chở, chỉ có Đỗ Cửu Ngôn không sợ trời không sợ đất, mới có thể gặp chuyện không may.
Đỗ Cửu Ngôn cười cười với hắn, nói: “Ngươi cũng chú ý an toàn.”
Bả Tử gật đầu đi làm việc.
“Khụ khụ. . .” Quế vương ở sau lưng nàng ho khan một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...