Q1 – CHƯƠNG 347: ĐỒNG VU QUY TẬN
Dịch giả: Luna Wong
“Được không a.” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ở dòng nước lớn như vậy, ngươi xác định có thể câu được cá?”
Quế vương dựa vào nàng, “Không vì cá, chỉ vì câu!”
“Hơn nữa, gần đây ngươi bận rộn chuyện của Tây Nam, chúng ta cũng không có nói chuyện!” Quế vương hướng về phía nàng nhíu mày đầu.
Gương mặt này. . . Đỗ Cửu Ngôn hoa mắt một chút, quỷ thần xui khiến gật đầu, “Được!”
Quế vương rất đắc ý, lại dùng vai đẩy đẩy nàng, “Ngôn Ngôn, ngươi cùng ta đi Quảng Tây đi, ở Quảng Tây mọi người sẽ càng thêm kính trọng của ngươi.”
“Không đi!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Ta muốn mạng nhỏ, không thông đồng làm bậy tạo phản với vương gia.”
Quế vương chỉ chỉ thuyền, “Chúng ta đều đang trên một con thuyền, ngươi đây là tẩy không trắng đâu.”
“Nhắc tới, tháng sau ta khởi hành đi kinh thành, ngươi tính toán gì?” Đỗ Cửu Ngôn đổi trọng tâm câu chuyện.
“Ngươi không đi Quảng Tây, ta đây không thể làm gì khác hơn là trở lại kinh thành.” Quế vương nói.
“Ngươi từ bỏ mục tiêu to của mình, triệt để không tạo phản?” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia, người thực sự là quá sáng suốt.”
Quế vương lấy quyền che miệng ho khan một tiếng, nói: “Bây giờ là Ngôn Ngôn tương đối trọng yếu!”
“Ta có nên đi tranh công cùng thánh thượng hay không?” Đỗ Cửu Ngôn suy tư một chút, “Bởi vì ta, mà đệ đệ bất thành khí của hắn bắt đầu ngoan, không tạo phản, thành thật ngây ngô.”
“Ta cảm thấy, ta có thể sẽ có được ban thưởng phong phú.”
Quế vương gật đầu nói: “Đi đi. Vì phối hợp với ngươi, ta còn có thể thành thật thêm một trận.”
“Một lời đã định a, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn cười nói xong, ngẩng đầu một cái sợ hết hồn, “Sắp, trời mưa?”
Mới vừa rồi còn diễm dương cao chiếu, Đỗ Cửu Ngôn thúc giục Quế vương, “Trở về trở về.”
“Nga, ” Quế vương chống gậy trúc, còn chưa chèo được hai cái, mưa to như thác đổ, hạt mưa to đánh vào trên diện mạo của hai người, Đỗ Cửu Ngôn kéo lấy bào tử của Quế vương che khuất diện mạo, “Triệu Đỉnh, ngươi nói ngươi có bị bệnh không, đang yên đanh lành câu cá cái gì!”
Mưa một cái, mặt sông bắt đầu có sương mù bay, tứ diện trắng xoá, cái gì đều nhìn không thấy.
Quế vương thả gậy trúc, cởi áo bào của mình ra, đứng ở bên người nàng dùng áo bào và thân thể che mưa cho nàng, “Ta nào biết sẽ có mưa.”
Hắn phun nước trong miệng ra, hai cái tay dắt y phục che ở đỉnh đầu của Đỗ Cửu Ngôn, hô: “Có lạnh hay không a, hiện tại chèo không được thuyền, chờ chút mới đi.”
Đỗ Cửu Ngôn ngẩng đầu một cái, xuyên thấu qua vải thật mỏng nhìn Quế vương đứng ở bên cạnh thân nàng, hạt mưa rơi vào trên y phục xuyên qua rơi vào trên mặt nàng, nàng lau mặt một cái nói: “Không lạnh!”
“Vương gia a, giờ này khắc này ngươi thật vĩ ngạn a.” Đỗ Cửu Ngôn tán dương.
“Đương nhiên!” Quế vương ưỡn ngực, “Ta lúc nào cũng vĩ ngạn.”
Đỗ Cửu Ngôn không muốn để ý đến hắn.
“Ngôn Ngôn, ngươi bây giờ có một chút cảm động nào không?” Quế vương hỏi.
“Vốn là có chút, nhưng người vừa hỏi, để ta không có cảm động nữa, chỉ cảm thấy ngươi. . . Rất làm vẻ.” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Tay không thể buông y phục, Quế vương cúi đầu ở trên cánh tay lau nước trên mặt, nước mưa đánh đến mí mắt đều không mở ra được, “Được, ta đây không nói, ngươi lại nổi lên một chút tâm tình, bảo chứng cảm động một cái.”
“Được, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn nói.
Quế vương hỉ tư tư cầm y phục, đứng ở bên người nàng. Trong mưa bụi sương mù, hai người một thuyền cô linh linh phiêu đãng ở trên mặt sông, cũng không biết trải qua bao lâu, Đỗ Cửu Ngôn nói: “Vương gia a, nước trong thuyền của chúng ta, có phải nhiều lắm hay không.”
Quế vương cúi đầu nhìn nước mưa ngập tới cổ chân, khóe miệng run lên, nói: “Đúng, một hồi sẽ chìm thuyền. Ngôn Ngôn, cùng ngươi chết một chỗ, ta thật hạnh phúc!”
“Cút!” Đỗ Cửu Ngôn cầm quần áo đẩy ra, cầm bầu nước, bắt đầu múc nước, “Mau múc nước, ta một chút đều không muốn chết ở chỗ này.”
Quế vương bĩu môi, ngồi xổm đối diện nàng, lấy tay múc nước, lại cảm thấy quá chậm, liền cởi hài ra hất nước ngoài.
“Tưởng chỉ có một trận mưa, mây đen liền treo trên đỉnh đầu của chúng ta.” Đỗ Cửu Ngôn nhụt chí, ngẩng đầu nhìn Quế vương, trợn mắt nói: “Ngươi nói đầu óc ngươi có phải hỏng rồi hay không, không có việc gì tới câu cá, cá đâu?”
Đừng nói cá, cần câu cũng không biết đi nơi nào rồi.
Nàng cũng là phát bệnh, cư nhiên đáp ứng đến câu cá với hắn.
“Ngôn Ngôn. . .” Quế vương lau nước mưa trên mặt một cái, chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng, một đôi mắt phảng phất bị nước mưa cọ rửa, đặc biệt đặc biệt sáng, lộ ra tặc quang, “Ngươi thật là đẹp mắt a.”
Đỗ Cửu Ngôn sửng sốt một chút, thầm mắng tổ tông hắn một câu, kéo một cái khăn ướt nhẹp ra, muốn trùm mặt.
Xong rồi xong rồi.
Nàng thực sự là định lực không được a, vừa bị sắc dụ, đầu óc đã rối rắm theo hắn đi ra!
Đi ra thì đi ra, lại còn trời mưa.
Trời mưa thì trời mưa, mặt than đen nàng vẽ rốt cuộc bị hủy.
Bookwaves.com.vn
“Ngôn Ngôn.” Quế vương nhảy qua đây, thoáng cái để nàng té nhào vào trên thuyền, hắn ghé vào trên người nàng đè tay nàng, gắt gao nhìn chằm chằm nàng, quan sát ngũ quan của nàng.
Ngũ quan của Đỗ Cửu Ngôn rất nhỏ, lông mi mỏng, hai mắt thật to sóng mũi thật cao, đôi môi nho nhỏ thật mỏn. . . Đều nói môi mỏng giỏi tài ăn nói, điểm này Quế vương rất tán thành.
Lúc trước, nàng vẽ mặt đen xì mày rậm, mọi người không quá quan tâm dung mạo của nàng, nhưng là bây giờ bị nước mưa chà lau xong, da của nàng hiển lộ ra.
Vừa trắng vừa nộn.
“Ngôn Ngôn a, ” Quế vương nuốt nước bọt một cái, “Khó trách ngươi muốn biến thành than đen, như ngươi vậy thực sự là quá dễ nhìn.”
Đỗ Cửu Ngôn dùng chân đỡ bụng hắn, dùng sức đỡ, “Vương gia, có chuyện chúng ta nói đàng hoàng được không?”
“Ta biết ta đẹp mắt, không cần ngươi chứng minh.”
“Nếu ngươi không đứng dậy, chúng ta sẽ chìm sông làm mồi cho cá.”
Quế vương nhìn, cúi đầu cọ cọ ở cổ nàng, lại ngẩng đầu nhìn nàng, khoe răng, “Ngôn Ngôn a, ta càng thêm thích ngươi.”
Đỗ Cửu Ngôn muốn tự sát.
Thả Quế vương đi tai họa nhân gian.
Nàng muốn trả thù xã hội.
“Ngoan a, vương gia!” Đỗ Cửu Ngôn tính tình tốt, “Ngươi đứng lên trước, chúng ta vừa múc nước vừa thảo luận chuyện khuôn mặt đẹp, thế nào!”
“Nằm như vậy, thịt trên mặt đều rũ xuống, lỗ mũi hướng lên trời rất khó coi. Ta ngồi dậy, ngũ quan lập thể càng thêm đẹp, thực sự!” Đỗ Cửu Ngôn ân cần thiện dụ.
Quế vương lắc đầu, “Ta bò thêm một chút.” Lúc nói chuyện, lại cọ cọ ở cổ nàng, “Thật là thơm!”
Thơm chỗ nào, nửa người nàng đều ngâm trong nước.
“Triệu Đỉnh!” Đỗ Cửu Ngôn quát dẹp đường: “Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu như ngươi còn không đứng dậy, ta và ngươi cắt bào đoạn nghĩa, thế bất lưỡng lập!”
Quế vương lầu bầu một chút, nhìn môi nàng động động, quỷ thần xui khiến cúi đầu, hôn lên.
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên. . .
Cứng ở tại chỗ.
Môi của nàng mềm, Quế vương hôn một cái, cảm thấy bất quá nghiện, lại hôn thêm hai cái.
“Ta và ngươi đồng quy vu tận!” Đỗ Cửu Ngôn nổi giận, mắt của Quế vương chiếu sáng, chịu đựng vai bị nàng đánh một quyền, lại hôn một cái, mới xoay người đứng lên, ngồi ở đối diện nàng cười khúc khích nhìn nàng.
Một quyền của Đỗ Cửu Ngôn quơ qua đây, Quế vương đưa mặt tới, “Ân ân ân, ngươi đánh đi!”
“Ngươi cao hứng thì tốt rồi.” Quế vương nói.
“Đồng quy vu tận quên đi!” Đỗ Cửu Ngôn ấn hắn ở đáy thuyền, quả đấm như hạt mưa rơi vào trên người hắn, “Ngươi vừa gặp mưa, đầu óc mở cửa đi.”
“Lúc nương ngươi sinh ngươi, bồn cầu quá xa nên lười vứt đi phải không.”
“Khi còn bé người nhiễm bệnh đậu mùa, toàn bộ còn mọc trong óc đi.”
Quế vương đau, thế nhưng đau không sánh bằng ngọt mới vừa rồi.
Môi này, mặt mũi này, đáng giá!
Đỗ Cửu Ngôn sét đánh, thu nắm tay, kéo mặt của hắn ra, “Triệu Đỉnh, ngươi còn có mặt mũi hay không?”
“Cùng ngươi, không cần!” Mặt của Quế vương bị nàng kéo biến hình, vui tươi hớn hở nói: “Bên trái có cần hay không, cho ngươi, cho ngươi.”
Ngôn Ngôn của hắn thật là đẹp mắt.
Đánh một chút có quan hệ gì, lưu khẩu khí là được.
Bookwaves.com.vn
Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên tiết khí, ném bầu nước cho hắn.
Quế vương tuân lệnh, hỉ tư tư bắt đầu múc nước.
Hết mưa rồi, thái dương từ trong mây đen lộ ra khuôn mặt tươi cười, thật sự chói mắt, Đỗ Cửu Ngôn ngồi ở cuối thuyền, nhắm mắt, ngồi xếp bằng, Quế vương hỏi: “Ngươi làm gì thế, học Mao đạo sĩ?”
“Ta đang hút thu tinh hoa của thiên địa, trợ công ta phi thân thành tiên.”
Nàng không muốn nhìn thấy hắn.
Nàng không có phi thân, nhưng một yêu tinh nào đó hiển nhiên là phi thân rồi.
“Ngôn Ngôn, cởi y phục ra phơi nắng phơi nắng, sẽ khô.” Lúc nói chuyện Quế vương mở nút của nàng, Đỗ Cửu Ngôn bỗng nhiên mở mắt ra theo dõi hắn, “Ngươi lặp lại lần nữa?”
Quế vương nhanh chóng quay ngược trọng tâm câu chuyện, “Ngôn Ngôn, ngươi có đói bụng không a, ta xuống phía dưới bắt cá, một hồi cho ngươi ăn cá nướng!”
Đỗ Cửu Ngôn bị tức nở nụ cười, “Cá đều câu không được, ngươi còn bắt cá?”
“Ngươi có chỗ không biết, vừa trời mưa đáy nước bí, cá rất nôn nóng. Lúc này bắt cá rất dễ bắt.” Quế vương cũng không biết hiểu thật hay hiểu giả.
Đỗ Cửu Ngôn lườm hắn một cái, nói: “Làm phiền ngươi tốc tốc cặp bờ, ta phải về nhà.”
Nàng tạo nghiệt gì, nhảy qua trăm năm chính là vì gặp con yêu tinh này sao?
Ái tình cảm thiên động địa như thế, không thích hợp với nàng a!
Đỗ Cửu Ngôn quyết định thừa dịp giữa tháng bảy, đốt chút nhang đèn vàng bạc châu báu xe to ngựa tốt cho tổ sư gia, như vậy, tổ sư gia có thể sẽ phù hộ tử tôn của hắn Triệu Đỉnh có thể biến trở về một người bình thường.
“Ta biết làm cá nướng, ăn rất ngon.” Lúc Quế vương nói chuyện, tay chân lanh lẹ cởi quần áo, phù phù nhảy vào trong nước.
Đỗ Cửu Ngôn ngạc nhiên, ghé vào bên thuyền nhìn mặt nước, một lúc lâu, lại nhìn hắn chui ra ngoài, trong tay thật đúng là bắt được một con cá, hiến vật quý đưa qua, “Ngôn Ngôn, bắt được rồi, ta bắt nữa.”
“Ta là rái cá sao?” Đỗ Cửu Ngôn tiếp nhận cá, “Phải cần ngươi bắt từng con cá, sao, dự định tồn lương qua mùa đông a.”
Quế vương cười ha ha, nói: “Một hồi cho ngươi nếm thử tay nghề cá nướng của ta, tuyệt đối ngon.”
Đỗ Cửu Ngôn đạp cá lớn hoạt bính loạn khiêu một cước, sinh không thể yêu ở ngồi ở mũi thuyền.
Nàng có loại cảm giác, Quế vương biết nàng không biết chèo thuyền, có thể sẽ ở trên thuyền vây khốn nàng cả đời.
“Mạo mỹ là họa!” Đỗ Cửu Ngôn quay mặt nước soi soi, gương mặt từ đáy nước nổi lên, còn dễ xem hơn của nàng, Đỗ Cửu Ngôn muốn đâm mù đôi mắt này, “Vương gia, bắt được không?”
Quế vương lại ném một con cho nàng.
“Đủ rồi, thực sự!” Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hai người chúng ta, đủ ăn.”
Mỗi chân nàng đạp một con cá, nghiêm túc, thực sự đặc biệt muốn động thủ.
Quế vương lại lặn xuống.
“Lặn tốt như vậy, năm đó ngươi hải phiêu không phải chèo thuyền, là thể xác ở ngoài khơi lơ lững một năm sao?” Đỗ Cửu Ngôn quay mặt nước nói, hai con cá giãy dụa ở dưới chân của nàng.
Nhảy loạn, rất tươi.
Quế vương đi ra, lại ném thêm hai con cá, lau mặt một cái, nói: “Ngôn Ngôn ngươi cảm ứng được rồi a, ta thực sự ở ngoài khơi bay bổng bốn ngày.”
—— lời nói ngoài ——
Hiện tại vé tháng hình như ở đệ thất danh lung lay sắp đổ, khoái trở mình trở mình túi tiền có hay không quên!
Nhượng tiểu yêu tinh cho ngươi trảo cá cật, ha ha ha ha!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...