Q1 – CHƯƠNG 337: ĐAN KHẨU TƯƠNG THANH
Dịch giả: Luna Wong
“Thay đổi mấy toa thuốc rồi?” Mao đạo sĩ đánh giá Lữ thị đang mê man, người của Đinh phủ đều bồi ở bên giường, Hồ đại phu trả lời: “Thay đổi tam toa thuốc, đều không hữu dụng.”
Hắn cũng cảm thấy kỳ quái, tình huống này thật đúng là không thể nào nói nổi.
“Bần đạo thấy, khí này sắc rất tốt, một chút cũng không giống bệnh.” Mao đạo sĩ không biết chẩm mạch, chỉ có thể đi qua sắc mặt để phán đoán, “Bần đạo đuổi quỷ trừ ma đi.”
Nếu không phải là bởi vì Mao đạo sĩ là Đỗ Cửu Ngôn tới tới, Hồ đại phu sẽ thực sự tức giận, hắn cho rằng Mao đạo sĩ cũng hiểu y thuật, không nghĩ tới là giả thần giả quỷ, “Đây. . . Được không?”
“Thử xem đi, được hay không cũng sẽ không làm nàng bị thương.” Lúc nói chuyện Mao đạo sĩ từ trong bao phục của mình móc một hoàng phù ra, Đinh Thao nhìn cả kinh, “Ngươi sẽ không phải muốn cho nương ta uống nước phù chứ?”
Mao đạo sĩ gật đầu, “Tiểu tử, không tính là đần.”
Sắc mặt của Đinh Thao xấu hổ.
“Ta, bà mẫu của ta tin phật, uống nước bùa của ngươi thích hợp không?” Vương thị hỏi.
“Không xung đột, ” Mao đạo sĩ nói: “Chờ nàng tỉnh, nàng có thể tu đạo.”
Vẻ mặt của Vương thị ngạc nhiên, nhìn Đinh Ngọc, nháy mắt.
“Đây. . . đây được không?” Đinh Ngọc nói.
Mao đạo sĩ rất tức giận, “Ý gì, rốt cuộc muốn trị hay không? Không trị bần đạo liền đi.” Lúc nói chuyện thu hoàng phù của mình, “Nói rất hay như đại phu có thể trị khỏi cho nàng vậy!”
“Trị khỏi còn có thể tới tìm ta sao.”
Mao đạo sĩ nói thầm.
Hồ đại phu chịu nhịn tính tình tìm một chỗ ngồi xuống.
“Đốt, đốt đi.” Đinh Thao nói: “Ngươi đốt xong, để Ngô ma ma cho uống!”
Mao đạo sĩ kiêu ngạo mà nói: “Không nên đổi ý a, một hồi thế này một hồi thế kia, bần đạo lười phản ứng các ngươi.”
Đinh Thao xác nhận.
Mao đạo sĩ đốt hoàng phù để Ngô thị đút Lữ thị.
“Đều đi ra ngoài đi, ” Mao đạo sĩ nói: “Trước khi trời tối, nhất định có thể tỉnh!”
Đinh Ngọc muốn nói, Đinh Thao lôi kéo hắn, nói: “Ca, chúng ta đi trước đi. Chờ nương tỉnh lại nói.”
“Chỉ cần nương có thể tỉnh, chúng ta tin đạo sĩ kia một lần.” Đinh Thao nói.
Đinh Ngọc và Vương thị bị Đinh Thao dẫn theo ra ngoài.
Đến tối, chợt nghe Ngô thị ở trong phòng hô to một tiếng, “Phu nhân!”
Vương thị và Đinh Ngọc vẫn không có ly khai, nghe tiếng liền từ noãn các đi ra, muốn đi ngọa thất, nhưng cửa đang đóng, Đinh Ngọc hô: “Ngô ma ma, nương ta có phải tỉnh rồi không?”
“Để chúng ta vào thăm nương ta.” Đinh Ngọc vỗ cửa hô.
“Đại gia, đạo sĩ nói phải năm ngày không thể gặp người, nên các ngươi chớ vào. Phu nhân không có việc gì, người cứ yên tâm đi.” Ngô thị cách cửa nói: “Mấy ngày nay, nô tỳ sẽ chiếu cố phu nhân thật tốt.”
Đinh Ngọc nói: “Thắm cũng không thể thăm sao, ta chỉ liếc mắt nhìn.”
“Không được, đạo sĩ nói chỉ cần gặp người, phu nhân sẽ lại hôn mê nữa, sau này thực sự không tỉnh lại nữa.” Ngô thị nói,
Đinh Ngọc gật đầu đang muốn nói, Vương thị nói: “Chúng ta là người nhà, cũng không phải người ngoài, để chúng ta gặp một lần.”
“Ngô ma ma, như ngươi vậy chẳng phải là để đại gia và nhị gia lo lắng sao.” Vương thị nói.
Ngô thị kéo bàn qua đây chặn cửa, “Chỉ năm ngày, năm ngày qua đi phu nhân có thể gặp người, đến lúc đó các ngươi trở lại thăm.”
“Các ngươi muốn tốt cho phu nhân, thì thanh thản ổn định chờ xem đi.” Ngô thị nói.
Đinh Ngọc không có cưỡng cầu nữa, nói với Vương thị: “Chúng ta trở về đi, bên này có Ngô ma ma không có chuyện gì đâu. Chờ nương thực sự tỉnh lại hãy nói.”
Vương thị miễn cưỡng gật đầu, theo Đinh Ngọc đi.
Quả nhiên, Ngô thị hai ngày không có xuất môn, trong nhà vô luận là ai cũng không cho đi vào, nhưng mỗi ngày ba bữa cháo đồ ăm cơm đều ăn sạch.
Phần của hai người, lúc lấy ra một chút cũng không có thừa.
Bookwaves.com.vn
“Xem ra, nương thực sự tỉnh rồi.” Vương thị rưng rưng, kích động nói với Đinh Ngọc cùng Đinh Thao: “Chờ nương tỉnh, sự tình chân tướng rõ ràng.”
Đinh Ngọc gật đầu, Đinh Thao nhàn nhạt ừ một tiếng trở về.
“Chúng ta đi ăn cơm đi, ngày hôm nay mùng tám, không có mấy ngày nữa chúng ta có thể nhìn thấy nương rồi.” Vương thị gọi Đinh Ngọc đi ăn cơm, “Đi thôi.”
Phu thê hai người ăn cơm xong, sắc trời tối lại, Đinh Ngọc nghĩ tới nghĩ lui, dự định đi Tây Nam tụng hành hỏi một chút về tiến triển của án tử, Vương thị che dù dằm mưa đi chính viện.
Mùng mười tháng bảy, mưa rơi liên tục sáu ngày, khắp nơi đều ướt nhẹp, để tâm tình người ta phiền muộn.
“Rốt cục có tụng án rồi, nghe Đỗ tiên sinh biện tụng, tâm tình sẽ tốt một chút.”
“Ngày hôm nay không phải Đỗ tiên sinh biện tụng, là học sinh của hắn.”
“Biết biết, hắn và Trình Công mỗi người mang theo mười học sinh biện tụng, người nào thắng người đó liền mang theo người đi kinh thành tỷ thí với Yến kinh tụng hành. Đây chính là đại sự, Yến kinh và Tây Nam ganh đua nhiều năm như vậy, hiện tại rốt cục có cơ hội đấu chính diện rồi.”
“Thật muốn đi kinh thành xem a!”
Mọi người nghị luận, liền thấy Đỗ Cửu Ngôn và Trình Công Phục đều tự mang theo mười học sinh tới, mọi người đều chắp tay hành lễ, hô: “Đỗ tiên sinh, ngày hôm nay người sẽ lên chứ sao?”
Đỗ Cửu Ngôn lại cười nói: “Ngày hôm nay ta không phải chủ tụng, bất quá, xin mọi người ủng hộ như nhau a.”
“Khẳng định ủng hộ.”
“Nỗ lực a!” Mọi người quay Yến Thông bọn họ hô, “Không nên ném mặt của Đỗ tiên sinh.”
Yến Thông chắp tay, cười nói: “Đa tạ các vị ủng hộ, chúng ta nhất định nỗ lực.”
“Cha a, ” củ cải nhỏ dẫn theo rổ chạy tới, nhét một bao hạt dưa cho Đỗ Cửu Ngôn, “Ngày hôm nay người không phải chủ tụng, cái này cho người.”
Đỗ Cửu Ngôn bỏ hạt dưa vào trong lòng, sờ sờ đầu của nhi tử, “Ngươi cũng nỗ lực, tài nguyên cuồn cuộn!”
Củ cải nhỏ cười hì hì, gật đầu nói: “Ân! Chờ ta kiếm tiền, mời mọi người ăn cơm.”
Tất cả mọi người nhìn hắn nở nụ cười, Đoàn Ứng nói: “Không thể để cho ngươi mời, chúng ta mời ngươi!”
“Việc nhỏ việc nhỏ.” Củ cải nhỏ rất rộng lượng, “Ai thỉnh đều giống nhau.”
Thật đúng là thông minh có thể nói a, Đoàn Ứng cười xác nhận, cùng mọi người vào nha môn.
Đoàn người của Trình Công Phục đã ở trên công đường. Hai mươi tụng sư, cộng thêm bộ khoái và Đỗ Cửu Ngôn mấy người, một nha đường đều sắp bị chất đầy.
Hai đội mỗi đội đứng hai bên, đều tự hành lễ tỏ vẻ hữu hảo.
Đỗ Cửu Ngôn và Trình Công Phục mỗi người tự ngồi ghế, ngồi đối diện nhau.
Hôm nay biện tụng, chủ yếu là mười người mỗi đội biện tụng, Đỗ Cửu Ngôn và Trình Công Phục y theo tình huống mà định, nhưng lên cũng có thể không lên.
Thắng tự nhiên không cần lên, thua. . . thì cuối cùng có thể còn là áp lực của bọn hắn.
“Thăng đường!” Quế vương vỗ kinh đường mộc, Tiêu Tam dẫn Đinh Thắng tới, nguyên cáo Giang Nhân Siêu quỳ gối dưới đường, người của Đinh phủ an vị ở gian phòng cách vách nghe đường.
Quế vương đánh giá chen chen nhốn nháo một đống người ở dưới đường, ngưng mi nói: “Án Giang Diệp bị giết ở Đinh phủ, hôm nay khai đường thẩm tra xử lí. Bản án nguyên cáo cha của Giang Diệp Giang Nhân Siêu, có ở không?”
Giang Nhân Siêu dập đầu xác nhận.
“Bị cáo Đinh Thắng có ở không.”
Đinh Thắng xác nhận.
“Nguyên bị cáo đều trình diện, bản án chính thức biện tụng.” Quế vương nhìn Trình Công Phục bên này, “Các ngươi là nguyên cáo, các ngươi nói trước.”
Mọi người xác nhận.
Bookwaves.com.vn
Trình Công Phục nhìn Ân Siêu. Ân Siêu chắp tay tiến lên một bước, nói: “Trong đêm mùng một tháng bảy, Đinh Thắng từ Thần châu đi ngang qua Thiệu Dương để đến Vĩnh châu, hắn vì tưởng niệm người nhà, nên rẽ đường về Thiệu Dương. Nhưng lúc vào thành đụng phải bạn tốt của mình, vì vậy hai người hẹn nhau đi uống rượu, ”
“Mãi cho đến nửa đêm, Đinh Thắng về đến nhà.”
“Dựa theo thói quen bình thường, trước tiên hắn ở thư phòng ngoại viện rửa mặt thay y phục sạch sẽ, lại tỉnh rượu một khắc đồng hồ, đi chính viện. Đinh Thắng ra ngoài buôn bán, phu nhân của hắn Lữ thị và nhi tức mang theo tôn nữ ba tuổi ở trong nhà, lúc xưa vô luận Đinh Thắng lúc nào trở về nhà, ba người đều ở trong nhà.”
“Lúc này đây cũng không ngoại lệ, Đinh Thắng đẩy của phòng ngủ mình ra, vốn tưởng rằng sẽ thấy thê tử của chính mình Lữ thị, nhưng không có ngờ tới, hắn thấy được hai đôi giày dưới giường, một đôi người trên giường.”
“Nam nhân nằm trên giường chính là Giang Diệp!” Lúc nói chuyện Ân Siêu đi về phía trước một bước, hoàn toàn quên mất, phía sau hắn còn có chín người.
“Năm ngoái Giang Diệp sửa chữa hoa viên cho Đinh phủ, trong nửa tháng, người hắn cường tráng tuổi còn trẻ khôi hài dẻo miệng, rất nhanh lấy được hảo cảm của hạ nhân Đinh phủ, đồng thời cũng lấy được hảo cảm của thê tử Đinh Thắng Lữ thị.”
“Hai người từ năm trước bắt đầu âm thầm lui tới. Theo lời của Lý bà tử và Mã bà tử hạ nhân trong Đinh phủ, mỗi tháng Giang Diệp đều phải đến Đinh phủ ba lần, gặp gỡ với Lữ thị.” Ân Siêu nói: “Lời khai của hai vị bà tử Lý, Mã, đã trình lên rồi.”
Quế vương hơi gật đầu, quan sát sáu khúc gỗ phía sau hắn một mắt, đáy mắt xẹt qua tiếu ý, tiếp tục nghe biện tụng.
Trình Công Phục ho khan một tiếng.
Ân Siêu ngẩn ra nhớ tới hắn còn có đồng bạn, liền chắp tay lui về sau hai bước, chặn bước chân của Phạm Tố Thạch.
Dư Nhất Khôn lập tức tiến lên, nói: “Đinh Thắng thấy hai người trên giường, bèn cầm chủy thủ trên bàn, ở bụng của Giang Diệp đâm một đao, Giang Diệp tỉnh lại, hai người tranh đấu hai hiệp, trong lúc đó Lữ thị giật mình tỉnh giấc liền hách tới hôn mê, Đinh, Giang hai người đánh tiếp, trong quá trình Đinh Thắng lần thứ hai rạch ngực của Giang Diệp, đao đâm vào bụng của hắn.”
“Sau đó, Giang Diệp ngã xuống đất, Đinh Thắng rất tĩnh táo ngồi dưới đất, thẳng đợi đến Giang Diệp huyết tẫn khí tuyệt, mới để cho người đến báo quan, thừa nhận chuyện hắn giết người.”
Sắc mặt của Phạm Tố Thạch đỏ bừng.
“Ích kỷ!” Phạm Tố Thạch âm thầm mắng Ân Siêu một câu, nếu không phải ở trên công đường, hắn muốn động thủ giáo huấn Ân Siêu.
Ỷ vào bản thân có Trình Công thích, là người thứ nhất lên sân khấu nói cũng thì thôi, lại còn chiếm không chịu kết thúc.
Thật coi hắn là biện tụng sân nhà.
Ân Siêu cho Chu Nham một nhan sắc.
Chu Nham tiến lên, lên tiếng nói: “Giang Diệp và Lữ thị thông dâm, Đinh Thắng xấu hổ và giận dữ giết người. Trong đạo đức tựa hồ là chuyện đương nhiên, thế nhưng luật pháp là luật pháp, Đinh Thắng giết người, liền phải theo luật mà xử, nên thỉnh đại nhân y theo luật phán xử Đinh Thắng trảm lập quyết!”
Dứt lời chắp tay lui ra.
Vòng thứ nhất tụng sư biện tụng bên nguyên cáo đã kết thúc.
Còn dư lại bảy người liếc mắt nhìn nhau, tỉnh tự thấp giọng, “Có thể kết thúc luôn tại đây hay không?”
“Đó cũng là chúng ta thắng.” Bao Trạch nói.
Tỉnh Tự hướng về phía hắn cười cười, nhìn Chu Nham.
Trong mười người, chỉ có Chu Nham là học sinh phủ học, vốn có cho là hắn sẽ không có cơ hội mở miệng, không nghĩ tới Chu Nham bò lên được Ân Siêu, để Ân Siêu ở chỗ này giúp hắn.
Thật là vô sỉ.
“Bị cáo biện tụng.” Quế vương nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...